Chương 11: Bôi thuốc

Chương 11: Tiểu vương gia bị liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα bôi thuốc và chân giao, nuốt dươиɠ ѵậŧ thâm hầu cho Tể tướng đại nhân

"Bé ngốc." Phượng Y Thiên mềm lòng không thôi, trìu mến vuốt ve đầu cậu, nâng ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ lên nhìn cái miệng sưng đỏ phía dưới, kiên nhẫn liếʍ láp lên nếp uốn c̠úc̠ Ꮒσα.

"A... Ha a... Thiên Y ca ca... Không, không được, chỗ đó rất bẩn... Ưʍ..."

Cố Trường An điên cuồng lắc đầu, không biết do thẹn thùng khi được người yêu liếʍ láp chỗ bài tiết, hay là do c̠úc̠ Ꮒσα bị thương sưng đỏ vốn mẫn cảm, nhưng đều làm toàn thân cậu rùng mình, cậu cố gắng lắc mông muốn đầu lưỡi ẩm ướt đó cách xa mình một chút.

Phượng Thiên Y vỗ mạnh lên mông một cái, bé con lập tức thành thật, vì thế hắn càng banh mông cậu ra rộng hơn, chậm rãi liếʍ vào trong, từng lớp thịt c̠úc̠ Ꮒσα nhanh chóng kẹp lấy đầu lưỡi của hắn, chặt chẽ giống như đêm qua làm ánh mắt hắn tối sầm. Hắn nhắm mắt lại, áp chế du͙© vọиɠ đang quay cuồng thiêu đốt trong cơ thể, tập trung liếʍ láp vết thương cho bé con.

"Hừ ưʍ... Thiên Y ca ca đừng mà... Ưʍ...A a..."

Cố Trường An dùng khuỷu tay chống nửa người, khó khăn quay đầu lại nhìn nam nhân đang vùi đầu giữa hai chân mình, đôi mắt to rưng rưng ngập nước, rêи ɾỉ vì đau đớn dần biến mất, thay vào đó chính là vui sướиɠ, đầu lưỡi mềm mại không giống ngón tay thô cứng, vừa ướt vừa nóng liếʍ láp làm cậu sướиɠ lắm, c̠úc̠ Ꮒσα lúc nãy còn đau rát, bây giờ không còn thấy đau chút nào nữa, đầu lưỡi Thiên Y ca ca đúng là lợi hại.

"Chụt chụt...." Đáp lại cậu chính là tiếng nước liếʍ mυ"ŧ quấy phá càng dày đặc hơn.

Phượng Thiên Y cảm giác được bên trong c̠úc̠ Ꮒσα bắt đầu chảy nước, biết bé con sướиɠ sắp lêи đỉиɦ rồi, trong mắt hắn hiện lên ý cười, càng thọc lưỡi liếʍ sâu vào trong lỗ da^ʍ hơn nữa, theo trí nhớ tìm đến điểm nứиɠ của bảo bối, chọc mạnh đầu lưỡi vào đó.

"A... Ha a..."

Cánh tay Cố Trường An mềm nhũn rơi xuống chăn, cảm giác cả người đều tập trung dồn vào c̠úc̠ Ꮒσα, hơi nước bao phủ mắt hạnh dần dần mê loạn, khóe mắt nhuốm màu đỏ dâʍ đãиɠ xinh đẹp, đôi môi đỏ hơi hé mở liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào mê hoặc người khác, nước miếng cũng không biết chảy ra khóe miệng từ lúc nào, trộn lẫn với nước mắt sung sướиɠ thấm vào trong chăn.

Thiên Y ca ca là người không có gì không làm được, là người cậu kính nể nhất chỉ sau Hoàng đế ca ca, mà giờ đây người cao cao tại thượng trong lòng lại đang liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα, nơi bẩn nhất trên người cậu.

Tâm lý bị tác động mãnh liệt cùng với kɧoáı ©ảʍ chân thật làm Cố Trường An mất hết lý trí, cái eo nhỏ chằn chịt vết cấu véo vặn vẹo theo động tác liếʍ láp của nam nhân như một con rắn cái nhỏ đang động dục, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đã cương cứng rỉ nước từ lâu, không ngừng cọ vào chăn.

Ánh mắt Phượng Thiên Y chú ý tới phản ứng nứиɠ lên của bé con, ánh mắt tối sầm lại, dùng sức mυ"ŧ mạnh vào c̠úc̠ Ꮒσα đã bị liếʍ đến mềm mại, ngẩng đầu lên vội vàng thay thế đầu lưỡi bằng ngón tay dính đầy thuốc mỡ, thọc vào quấy phá trong c̠úc̠ Ꮒσα, dùng sức đè xuống ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đang ngạnh lên.

"Ưʍ... Thiên Y ca ca..."

Cố Trường An chẳng những không cảm giác được thứ đùa bỡn mình đã bị thay đổi, ngược lại còn bị thứ đó thô bạo thọc mạnh một cái làm cậu cao trào luôn, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, c̠úc̠ Ꮒσα cũng siết chặt ngón tay đang thọc vào bên trong, một luồng nước da^ʍ phun mạnh đẩy hơn phân nửa thuốc mỡ vất vả lắm mới đưa vào được ra ngoài.

"Đĩ da^ʍ, chứa nhiều nước như vậy sao, ta thấy em chịu không ngoan ngoãn bôi thuốc rồi." Phượng Thiên Y bất đắc dĩ, hung hăng tát mạnh một cái vào cái mông hướng về phía hắn run rẩy không ngừng .

"Đau, đau mà... Thiên Y ca ca đừng đánh ta, ta không chảy nước nữa là được." Thân thể mẫn cảm của Cố Trường An sau khi cao trào bị một tát như thế, trong cơ thể lại trào ra một dòng nước sốt, làm cậu hận tới mức không thể nuốt trở lại lời vừa mới nói ra.

Phượng Thiên Y kéo người vào trong ngực, liếʍ liếʍ khóe mắt đỏ bừng của cậu, cười như không cười: "Cho em thêm một cơ hội, còn chảy nước nữa thì đừng trách ta phạt em."

"Biết, biết rồi ạ." Cố Trường An mềm mại ngã vào trong lòng ngực nam nhân, thẹn thùng gật gật đầu.

Ngón tay Phượng Thiên Y thuần thục moi móc c̠úc̠ Ꮒσα, chắc chắn bên trong không còn nước nữa, mới lấy một đống thuốc mỡ nhét vào trong lần nữa.

Thân thể dần dần tỉnh táo lại từ du͙© vọиɠ, lại bắt đầu cảm giác được đau đớn, nhưng không đau đến mức không thể mở lỗ nhỏ ra, Cố Trường An vùi đầu vào trong lòng nam nhân nín thở, rùng mình chịu đựng đau đớn từ phía sau, đợi sau khi ngón tay rút ra, thuốc mỡ hòa tan trong cơ thể, vậy mà lại mát lạnh làm cậu dễ chịu vô cùng.

"Bảo bối, c̠úc̠ Ꮒσα nam nhân bình thường đều rất khô khốc, nhưng em lại chảy nước như nữ nhân, em nói xem em có phải là bảo bối dâʍ đãиɠ trời ban cho ta đυ. không?" Phượng Thiên Y lấy chăn bao bọc thiếu niên, bàn tay to ở bên trong không ngừng vuốt ve thân thể ngây ngô.

"Người xấu." Cố Trường An xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, dùng đầu nhỏ đánh vào lòng ngực nam nhân.

Phượng Thiên Y nửa đường chặn đứng cằm cậu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, khẽ cười nói: "Vậy vừa rồi người xấu liếʍ An Nhi có sướиɠ không?"

Cố Trường An cắn môi nhìn sang hướng khác, thấy bộ dáng nam nhân cứ như không nghe được câu trả lời thì sẽ không chịu buông tha, cậu đành nhắm mắt run giọng đáp: "Sướиɠ, sướиɠ lắm."

Phượng Thiên Y vừa lòng câu môi, lại ôm người vào lòng lần nữa.

"Vậy, vậy An Nhi cũng làm Thiên Y ca ca sướиɠ được không? Em, em còn..." Bé con trong lòng đột nhiên khẩn trương mở miệng, mông nhỏ ở dưới bắt đầu cọ cọ lên ©ôи ŧɧịt̠ bự.

Phượng Thiên Y sửng sốt, cho rằng cậu muốn hắn đυ. lần nữa, dở khóc dở cười: "Bảo bối à, phía sau em đang bị thương..."

"Không phải mặt sau." Bé con ngẩng đầu lên, mặt ửng hồng, đôi mắt chớp chớp, lắp bắp nói: "Em, em cũng có thể dùng, dùng miệng..." Rõ ràng là muốn làm Phượng Thiên Y thoải mái.

Biểu tình Phượng Thiên Y bỗng chốc trở nên nguy hiểm, nheo lại mắt phượng sắc bén, giọng nói thật trầm: "Em học từ ai?"

Cố Trường An sợ nhất hắn tức giận, vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, em, em nhìn lén tranh Long Dương trong tẩm cung Hoàng đế ca ca." Cậu nói xong ảo não cắn cắn môi, thôi xong, cậu bán đứng Hoàng đế ca ca rồi.

Phượng Thiên Y thầm mắng hai người kia không giữ đồ vật cho tốt, âm thầm liếc nhìn bé con đang ảo não, đáy mắt nổi lên ý đồ, giữ lấy cậu vuốt ve đôi môi đỏ, giọng nói trầm thấp lại khàn thêm mấy phần: "An nhi thật là không ngoan, lén lão sư trộm học những thứ khác, không biết thứ học được rất hư hỏng sao?."

"Vậy, vậy mời lão sư đại nhân, kiểm tra."

Ánh mắt Cố Trường An ngân ngấn nước đón nhận nam nhân, tim đập nhanh đến mức muốn ngất xỉu ngay sau đó.

An nhi của hắn, trời sinh chính là yêu tinh.

Sắc mặt Phượng Thiên Y tối đen không rõ, không nhanh không chậm tựa người vào đầu giường gỗ.

Cố Trường An nhìn là hiểu hành động ám chỉ của nam nhân, tay nắm chăn thật chặt, lui ra khỏi lòng ngực nam nhân, sau đó nhìn chằm chằm vào đũng quần căng phồng, cậu khẩn trương đến khuôn mặt nhỏ đỏ ửng trở nên trắng bệch, tay vừa vươn về phía đó lại sợ hãi rụt trở về.

Nguyên nhân bé con muốn khẩu giao cho hắn, Phượng Thiên Y có thể đoán ra tám chín phần, đơn giản bởi vì việc bôi thuốc ban nãy, thật ra chuyện này trong lúc hoan ái cũng không hiếm thấy, chỉ là bé con không hiểu được, cảm thấy hắn hy sinh làm cho cậu nên trong lòng áy náy. Hắn thật lòng cũng muốn bé con làm cho mình, nhưng nhìn dáng vẻ khó xử như thế của cậu, trong lòng vẫn là không nỡ.

"An nhi, hoan ai vốn là việc em tình ta nguyện, Thiên Y ca ca thích em, làm cái gì cho em cũng vui vẻ, em không cần cảm thấy áy náy với ta." Phượng Thiên Y vỗ vỗ đầu cậu định đứng dậy.

Cố Trường An vội vàng buông chăn ra ngăn lại không cho hắn đứng lên, đầu nhỏ lắc lắc, khuôn mặt nhỏ ửng hồng nghiêm túc nói: "An nhi nguyện ý, huynh, huynh như vậy nhất định không thoải mái, An nhi, An nhi cũng thích Thiên Y ca ca mà, cũng muốn huynh thoải mái..."

Thiếu niên xinh đẹp tinh xảo, ngoan ngoãn muốn làm người thích, điều này làm Phượng Thiên Y ấm lòng không chịu được, chỉ hận bảy năm qua không thể đối xử tốt với bé con hơn nữa.

"Nhưng ta xem, xem bức tranh đó chỉ một lần, sau đó, cũng không dám xem nữa, ta, ta sẽ không..." Cố Trường An lắp bắp nói xong, bí bách đến muốn chui xuống đất, loại chuyện nói ẩu nói tả như vậy sau này cậu không bao giờ làm nữa.

"A... Ha ha ha..." Phượng Thiên Y hiếm thấy cười vang lên, vừa cười vừa lắc đầu.

Cố Trường An mất mặt muốn chết, khuôn mặt nhỏ xấu hổ tránh né bàn tay hắn vuốt ve: "Người xấu! Mặc kệ huynh khó chịu đấy, ta đi phòng bếp tìm đồ ăn đây." Cậu nói xong lập tức xuống giường.

Phượng Thiên Y sao có thể để người bỏ đi, phúc lợi tốt như vậy, bỏ qua lần này sẽ không còn lần nào nữa, hắn chạy nhanh dùng lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ dành người quay lại, thiếu niên lại lần nữa e thẹn ngồi giữa hai chân hắn.

"Nào, giúp ta cởϊ qυầи trước." Phượng Thiên Y dựa vào thành giường, chỉ chỉ quần của mình.

Cố Trường An thầm ghét bỏ hắn ngay cả quần cũng không chịu tự cởi, đến khi cậu cởϊ qυầи hắn ra thì sợ tới mức không nói nên lời.

Cậu thấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn thật sự quá mức thô to, đỏ sậm nổi đầy gân xanh dữ tợn, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to lớn không ngừng chảy ra chất nhầy, giống như dã thú trong rừng ngửi thấy hơi thở con mồi nên chảy nước miếng, phía dưới là hai trứng dái vừa to vừa nặng, ra là thế, trách không được đêm qua bụng cậu lại, lại căng như vậy...

Nghĩ đến ©ôи ŧɧịt̠ bự như vậy đυ. vào cơ thể mình, Cố Trường An lại cảm thấy thật sợ hãi, c̠úc̠ Ꮒσα phía sau vậy mà ăn ngon bén mùi bắt đầu mấp máy, sợ Phượng Thiên Y phát hiện cậu chảy nước sẽ trừng phạt cậu, lặng lẽ kẹp chặt hai chân lại.

Phượng Thiên Y cong cong môi, giả vờ không nhìn thấy bé con chột dạ, vuốt ve gương mặt cậu, khẽ dụ dỗ: "Bảo bối, ngày hôm qua nó đã làm em sướиɠ không chịu được, cho nên đừng sợ nó, nào, duỗi tay sờ nó đi."

Cố Trường An cắn cắn môi, hai ngón tay mảnh khảnh chậm rãi bao lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự, nhớ lại động tác tối hôm qua nam nhân làm với ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của mình, thong thả tuốt lên xuống, thỉnh thoảng lấy ngón cái lau sạch chất nhầy trên đầu ©ôи ŧɧịt̠, nhờ có chất nhầy trơn trượt nên sục ©ôи ŧɧịt̠ cũng dễ dàng hơn.

"Ưʍ... bảo bối thật thông minh." Phượng Thiên Y hưởng thụ cảm giác bàn tay tinh xảo cẩn thận mang lại, ám chỉ sờ lên đôi môi thiếu niên.

Cố Trường An ngượng ngùng nhìn hắn một cái, chậm rãi tới gần ©ôи ŧɧịt̠ bự, chóp mũi ngửi được mùi xạ hương tanh tưởi từ ©ôи ŧɧịt̠ bự nam nhân, hơi khó ngửi nên thân thể mềm mại có chút do dự, nhưng vẫn chậm rãi há miệng nhỏ ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ to lớn.

Côи ŧɧịt̠ bự vừa tiến vào khoang miệng ướŧ áŧ làm hắn sướиɠ đến thở dốc, mắt phượng thỏa mãn nhếch lên: "Bảo bối, dùng đầu lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ đầu ©ôи ŧɧịt̠."

Cố Trường An thấy nam nhân lộ ra biểu tình hưởng thụ, trong lòng có chút đắc ý, vì thế chịu đựng khó chịu ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự trong miệng, bắt đầu liếʍ đầu ©ôи ŧɧịt̠ giống như ăn kẹo hồ lô. Côи ŧɧịt̠ nam nhân thật sự quá khổ, đầu lưỡi cậu liếʍ có chút khó khăn, cái miệng nhỏ ngậm đầu ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu mυ"ŧ mát, tay nhỏ vuốt ve thân ©ôи ŧɧịt̠, không biết thế nào lại chạm phải trứng dái phía dưới, bỗng cảm giác được nam nhân thở dốc hơn, vì thế cậu hiểu rõ dùng lòng bàn tay nâng lên trứng dái bự nặng trĩu của nam nhân, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Ưʍ..."

Vẻ mặt Phượng Y Thiên lười biếng, nhắm mắt hưởng thụ, bàn tay to vô thức phủ lên gương mặt thiếu niên.

Cố Trường An mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ trong chốc lát, miệng căng đến mỏi, vì thế nhả đầu ©ôи ŧɧịt̠ ra, thè lưỡi liếʍ từ trên xuống dưới, đầu tiên là liếʍ chất lỏng rỉ ra từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng rồi nuốt xuống, sau khi nuốt xuống bụng ấm áp thật dễ chịu. Cậu có chút ngượng ngùng cắn cắn môi, lại liếʍ một chút lên khe đầu ©ôи ŧɧịt̠, trêu chọc đầu ©ôи ŧɧịt̠ xong thì liếʍ xuống thân ©ôи ŧɧịt̠, liếʍ từ trên xuống dưới, lại liếʍ từ dưới lên trên, thè lưỡi mỏi thì dùng môi mυ"ŧ vào trong chốc lát, phát ra tiếng nước chùn chụt, chơi vui vẻ vô cùng.

"Bé da^ʍ, ©ôи ŧɧịt̠ bự Thiên Y ca ca ăn ngon không?" Phượng Thiên Y thấy cậu chơi vui vẻ, cười trêu chọc nói.

Cố Trường An đang liếʍ trứng dái, nghe vậy ngước đôi mắt to long lanh nước lên nhìn hắn một cái, dáng vẻ e thẹn muốn nói lại thôi, suýt chút nữa làm Phượng Thiên Y chịu không nổi bóp cái miệng nhỏ, trực tiếp thọc vào rút ra: "An nhi, liếʍ đủ rồi thì nuốt ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng đi, ngậm vào trong, nuốt sâu chút nữa."

Cố Trường An nghe theo lời hắn nuốt đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào lần nữa, liếʍ mυ"ŧ vài cái, quỳ xuống bú ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu hơn.

"Ưʍ..." Miệng căng đến cực hạn, ©ôи ŧɧịt̠ bự chạm đến cổ họng mẫn cảm, làm Cố Trường An khó chịu muốn nhả ra, nào ngờ nam nhân bỗng nhiên đè đầu cậu lại không cho lùi về sau, cậu không khỏi tủi thân ngước mắt lên.

"A... Miệng nhỏ bảo bối thật lợi hại, để Thiên Y ca ca đυ. cổ họng em được không?" Phượng Thiên Y híp mắt khàn giọng nói.

Cố Trường An thấy Phượng Thiên Y dường như rất thoải mái, ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nhắm mắt lại, dáng vẻ ngoan ngoãn dâng hiến cho nam nhân.

Phượng Thiên Y yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang căng phồng, sắc mặt đột nhiên nổi lên thú tính, dưới háng dùng sức một chút đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào cái miệng nhỏ ướt mềm, bắt đầu thô bạo thọc vào rút ra, liên tục đυ. vào cổ họng mềm mại, hưởng thụ cổ họng liếʍ mυ"ŧ giống như đυ. vào c̠úc̠ Ꮒσα làm hắn sướиɠ đến da đầu tê dại.

Cố Trường An phồng cái miệng nhỏ, cố gắng nhịn xuống nôn khan, khó khăn động đậy đầu lưỡi muốn làm cho nam nhân sướиɠ hơn, khóe miệng rất nhanh bị cọ xát đến đỏ, cậu không kiên trì được bao lâu nữa, động tác nam nhân cũng càng ngày càng thô bạo, dường như có xu thế thọc vào sâu hơn muốn phá hỏng cổ họng, truyền đến từng đợt cảm giác hít thở không thông.

Thiếu niên vừa khó chịu vừa sợ hãi, nước mắt nhanh chóng trào ra ướt đẫm khuôn mặt, nhìn nam nhân cầu xin.

"Hức hức... Hừ..."

Thiên Y ca ca đừng nắm cằm mà, An nhi khó chịu lắm, An nhi rất sợ...

Bàn tay ướŧ áŧ lôi kéo lý trí nam nhân trở lại, Phượng Thiên Y thấy bé con trợn trắng mắt, dáng vẻ thoi thóp, lập tức rút ©ôи ŧɧịt̠ bự đang nứиɠ ra, kéo bé con vào lòng.

"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Cố Trường An không ngừng ho khan, nước mắt chậm rãi ngừng chảy.

"Bảo bối, bảo bối thật xin lỗi, vừa rồi là do Thiên Y ca ca sướиɠ quá, để ta nhìn xem em có bị thương không." Phượng Thiên Y nắm cằm thiếu niên, rầu rĩ nhìn khóe miệng cậu bị trầy da.

Cố Trường An lắc lắc đầu, ngoan ngoãn nằm trong lòng nam nhân, rưng rưng oán giận, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Thiên Y ca ca quá lớn..."

Phượng Thiên Y nghe xong cũng không biết nên khóc hay nên cười, để thiếu niên quỳ bò trên giường.

"Thiên Y ca ca?" Cố Trường An tưởng rằng mình chưa làm hắn bắn, nên hắn muốn đυ. c̠úc̠ Ꮒσα mình, sắc mặt bỗng sợ hãi.

"Bé ngốc, Thiên Y ca ca chỉ em chơi trò khác." Phượng Thiên Y áp vào sau lưng cậu, không có ý tốt cười nói, cắm ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng hổi đang nứиɠ vào giữa hai chân đang khép của thiếu niên: "Bảo bối à, khép chặt chân."

Hiểu rõ ý đồ nam nhân, Cố Trường An đỏ mặt kẹp chặt hai chân lại, quả nhiên, ngay sau đó nam nhân lập tức đè eo cậu mạnh mẽ thọc vào rút ra.

Tiểu vương gia được cưng chiều từ nhỏ, da thịt trên người không chỗ nào không mềm mại, thịt trong đùi càng không thua kém c̠úc̠ Ꮒσα, Phượng Thiên Y vừa đυ. thiếu niên rêи ɾỉ phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, vừa cắn lỗ tai thiếu niên.

"Bảo bối da^ʍ, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của em kẹp ©ôи ŧɧịt̠ bự Thiên Y ca ca thật là sướиɠ, kẹp chặt hơn nữa, làm nước chảy ra nhiều hơn đi."

"Ưʍ... Nhanh quá... Ha a... Ca ca..." Cố Trường An khó nhịn lắc đầu, nghĩ rằng nam nhân đâu có đυ. c̠úc̠ Ꮒσα, nhưng c̠úc̠ Ꮒσα vậy mà bị lời nói của nam nhân làm cho có cảm giác giống như ©ôи ŧɧịt̠ bự đang thật sự đυ. vào. Bất chợt cậu không phân biệt được đâu là thật đâu là hư ảo, chỉ cảm thấy bụng nhỏ ê ẩm trướng trướng, c̠úc̠ Ꮒσα cũng chảy nước, chất lỏng chảy tới bắp đùi, càng thuận tiện cho nam nhân nắc đυ., âm thanh 'bạch bạch bạch' vang lên càng lớn.

"An nhi cảm thấy không, ca ca đang đυ. vào điểm da^ʍ của em, có phải nứиɠ sướиɠ lắm không?" Phượng Thiên Y tiếp tục nói, duỗi tay tuốt ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đang run rẩy cương lên của thiếu niên.

"Hu hu... Đừng nói nữa, ha a... Trướng quá... Ca ca đừng, đừng chạm vào chỗ đó mà..." Hai mắt Cố Trường An mê ly, khó chịu khóc khe khẽ, thân thể bị đυ. đến mềm nhũn không có sức lực, chân nhũn không kẹp được ©ôи ŧɧịt̠ bự nam nhân, may mà nam nhân kịp thời dùng hai chân kẹp chân cậu lại.

"Ha ha, nhưng dáng vẻ An nhi có vẻ thích lắm, em xem, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ lại chảy nước miếng." Phượng Thiên Y xoa bóp đầu ©ôи ŧɧịt̠ cậu, dùng móng tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ nhỏ trên đó.

"Ha a... An nhi bắn..." Cố Trường An thất thanh hét chói tai, mấy ngày liền ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đã bắn quá nhiều có chút không chịu nổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra loãng hơi trong suốt, bụng nhỏ một trận đau nhứt, ở phía sau một luồng nước da^ʍ chảy lên ©ôи ŧɧịt̠ bự nam nhân.

Phượng Thiên Y ở giữa hai chân cậu hung hăng thọc vào rút ra mười mấy cái, đột nhiên xoay bé con mềm nhũn lại, bóp cái miệng nhỏ của cậu ra thọc mạnh ©ôи ŧɧịt̠ đυ. vào cổ họng cậu, ©ôи ŧɧịt̠ bự không ngừng run rẩy, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn mạnh ra, bắn hết tất cả vào cổ họng yếu ớt của thiếu niên.

Sau cao trào, cơ thể Cố Trường An run rẩy, bị bắt nuốt thứ tanh tưởi của nam nhân, chờ nam nhân bắn xong, mới nhẹ nhàng vươn bàn tay nhỏ ra đỡ lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự nam nhân, dịu dàng liếʍ mυ"ŧ giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng trên đầu ©ôи ŧɧịt̠.

"An nhi..."

Hai mắt Phượng Thiên Y dần dần đỏ lên, trong nhất thời hưng phấn đến không không chế được du͙© vọиɠ muốn bé con nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, đầu óc nóng lên mới làm ra việc này, còn sợ bé con xong việc sẽ tức giận, không ngờ rằng bé con vậy mà lại nguyện ý.

"Khụ, khụ khụ khụ..." Cố Trường An suy yếu ngã trên giường, híp mắt nhìn nam nhân lộ ra nụ cười nhạt: "An nhi làm ca ca sướиɠ không?"

Phượng Thiên Y đáp lại là bế bé con lên hôn không ngừng, thẳng đến khi bé con không thở nổi mới buông tha, vẫn cứ ngậm môi dưới của cậu như vậy không muốn rời đi.

"Thiên Y ca ca, An nhi đói bụng lắm."

Chờ hai người hưởng thụ xong, Phượng Thiên Y lại vất vả bôi thuốc cho cậu, Cố Trường An mệt mỏi rốt cuộc vuốt bụng thốt lên lời đã muốn nói ra từ lâu, cậu đã một ngày một đêm không ăn gì.

"Sữa bò ca ca không đút no cái bụng nhỏ của em sao?" Phượng Thiên Y nhướng mày.

"Huynh xấu lắm, đừng nói bậy." Da mặt Cố Trường An vẫn còn mỏng, lúc tỉnh táo sẽ không chịu nổi trêu chọc này, cả người đều nóng lên.

Phượng Thiên Y cưng chiều cười cười, ra lệnh bảo người hầu mang lên đồ ăn đã chuẩn bị xong từ sớm.

Cố Trường An ôm eo nam nhân, đột nhiên nhìn thấy rương nhỏ trên bàn kia, tò mò hỏi: "Thiên Y ca ca, đó là cái gì?"

Ý cười trong mắt Phượng Thiên Y tăng lên: "Là quà sinh nhật cho An nhi."

"Là gì vậy?" Cố Trường An thật là tò mò, chờ mong nhìn nam nhân.

Phượng Thiên Y cầm cái rương đặt vào lòng ngực thiếu niên, xoa bóp mặt cậu: "Bảo bối tự mình mở ra xem đi."

Bé con cõi lòng đầy chờ mong mở nắp ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng trong nháy mắt.

"Phượng Thiên Y huynh thật sự là khốn kiếp!"