Khi nàng mơ mơ màng màng sắp ngủ thì bị lay tỉnh.
Mới mở mắt ra đã bị ai đó túm lấy cổ áo, người đó nhìn nàng với đôi mắt sưng đỏ, là tiểu thư của nàng.
"Mau dậy đi, chúng ta nhanh chóng đổi lại, đừng để bị phát hiện." Thẩm Thiên Thiên vừa nói vừa thúc giục nàng mau lên.
Nhưng Du Tiểu Phù vừa động đậy, thân thể đã như bị xe tải cán qua, đầu cũng đau như muốn nứt ra, từng tấc da thịt đều truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ, huống hồ là chỗ kín đáo, mỗi một cử động đều như muốn lấy mạng nàng.
Nhưng tình thế không cho phép nàng chậm chạp, dưới sự thúc giục của tiểu thư, Du Tiểu Phù nghiến răng xoay người, gần như lăn xuống giường, còn bị tiểu thư nhỏ giọng mắng: "Ngươi nhẹ nhàng một chút, làm ồn đến Thái tử ca ca thì ngươi cũng xong đời."
Du Tiểu Phù cắn chặt đôi môi đầy thương tích, ôm lấy bộ y phục tiểu thư tùy tiện đưa cho nàng, lăn mình ra ngoài phòng khách.
Để có thể tráo đổi trong đêm động phòng, Thẩm Thiên Thiên đã không cho ai hầu hạ bên trong, chỉ để "Du Tiểu Phù" thân cận của nàng ở lại.
Vì thế sau khi thay đồ Du Tiểu Phù cũng không thể rời đi, nàng vẫn phải ở trong hậu viện này, chờ đợi Thái tử và Thái tử phi có bất kỳ yêu cầu nào thì nàng phải lập tức đi hầu hạ.
Nàng tìm một góc ngồi xuống, co quắp người lại chịu đựng cơn đau, cố gắng ngủ một lát, nếu không sẽ không chịu nổi.
Quả nhiên, khoảng hai khắc sau nàng đã bị Thường công công bên cạnh Thái tử đánh thức.
Canh ba giờ Dần, đã đến giờ Thái tử dậy.
Du Tiểu Phù cùng một đám cung nữ và thái giám phục vụ Thái tử vào nội điện. Nàng chỉ là người hầu của Thái tử phi, không đến lượt nàng hầu hạ Thái tử, nàng chỉ cần đứng bên cạnh là đủ.
Nàng cúi đầu, nhịn không được mà ngáp.
Chợt nghe thấy Thái tử quát khẽ một tiếng, khiến nàng lập tức tỉnh táo, lại nghe Thái tử nói: "Để Thái tử phi ngủ yên, không cần quấy rầy, ngày mai rồi gọi Thái tử phi đến tạ ơn."
Du Tiểu Phù rụt rè ngước mắt lên, nàng thấy Thái tử nhẹ nhàng hạ màn giường xuống, sợ đánh thức người bên trong đang ngủ ngon. Nhưng khi xoay người lại thì dáng vẻ uy nghiêm của bậc quân vương đã hiện rõ, dù chỉ mặc áo trong màu vàng sáng cũng không giảm đi khí chất cao quý. Khi đối diện với Thẩm Thiên Thiên, hắn dịu dàng như công tử phong độ, nhưng khi đối diện với đám hạ nhân, dù không quá nghiêm khắc nhưng thân phận cao thấp lại rõ ràng.
Giống như Du Tiểu Phù lúc này nằm rạp trên đất, thấp hèn không thể so sánh, nếu nói rằng nàng mới là người cùng Thái tử trải qua một đêm xuân trên long sàng tối qua thì liệu có ai tin không.
Chính vào lúc đang thất thần, Thái tử điện hạ vừa hay nhìn qua, bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của Du Tiểu Phù—
Chương 3
Vừa vô tình chạm mắt với Thái tử, trong lòng Du Tiểu Phù chợt chấn động, nàng vội cúi đầu xuống.
Nhưng đã muộn. Chỉ nghe Thái tử nói: "Cung nữ này trông có vẻ quen mắt, phải chăng là..."