Xem xong một bộ phim, son môi trên miệng Nam Tri bị anh ăn sạch sẽ.
Cô đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, còn Cố Dữ Thâm đứng dựa vào tường nhìn cô.
Anh nhìn cô lấy thỏi son ra, tô lên đôi môi xinh đẹp của mình một lần nữa, vốn dĩ cô thuộc kiểu đẹp sắc sảo, tô son đỏ lên thì càng thêm phần lộng lẫy.
Cố Dữ Thâm không nhịn được mà tiến lên một bước, anh ôm cô, hôn thêm lần nữa.
Nụ hôn kết thúc, son môi lại bị lau sạch.
Nam Tri trừng mắt nhìn anh một cái, lại nhớ đến nụ hô vừa rồi ở trong rạp phim, cô mím môi, không dám nhìn anh nữa.
Mất thêm một lúc lâu, hai người cùng nhau ra khỏi rạp phim.
Đi thang cuốn xuống, bên dưới là trung tâm thương mại.
Cố Dữ Thâm hỏi: “Em có muốn mua gì không?”
Nam Tri mỉm cười rồi nói, tiếp tục chủ đề trước khi vào rạp phim: “Sao vậy, sếp Cố muốn thưởng cho cô sinh viên mà anh bao nuôi à?”
Cố Dữ Thâm cũng cười, anh chiều theo cô: “Phải thưởng chứ.”
Giọng điệu khinh thường, ý tứ cũng không rõ ràng, nhưng tóm lại cũng không phải là ý trong sáng gì.
“…”
Nam Tri ở bên cạnh lén nhìn anh: “Tiếc là em không cần.”
Vừa nói xong, điện thoại trong tay cô rung lên, Tiểu Hồng, bạn hồi cấp ba của cô, gửi tin nhắn cho cô.
Lúc họp lớp mới kết bạn WeChat.
“Tiểu Hồng: Tư Tư, tớ có chuyện muốn nhờ cậu.”
“Nam Tri: Chuyện gì vậy?”
“Tiểu Hồng: Tòa soạn của bọn tớ muốn phỏng vấn một người nổi tiếng trong một lĩnh vực nào đó, tớ muốn hỏi là cậu có muốn nhận phỏng vấn không?”
Nam Tri hơi ngạc nhiên.
Cố Dữ Thâm nhìn cô, hỏi cô sao vậy, Nam Tri nói chuyện này với anh, cô lại hỏi anh: “Anh đã từng được mời tham gia cuộc phỏng vấn về người nổi tiếng chưa?”
“Đã từng được mời, anh từ chối.” Anh xoa tóc cô, “Không muốn đi à?”
“Cũng không phải là không muốn đi, lúc trước vũ đoàn của em cũng từng thực hiện phỏng vấn với vũ công chính, nhưng mà không giống với cái của Tiểu Hồng, sau này em cũng có nhận một cuộc phỏng vấn khác.” Nam Tri nói, “Chỉ là em không biết kiểu phỏng vấn này là như thế nào, sợ em giải quyết không được mà thôi.”
Cố Dữ Thâm bật cười: “Vẫn có thứ làm em sợ à, kiểu phỏng vấn này thì cũng vậy thôi.”
“Vừa rồi anh còn nói là anh không tham gia phỏng vấn của người nổi tiếng đấy.”
“Tham gia nhiều buổi họp báo ra mắt sản phẩm, cũng giống giống vậy.” Cố Dữ Thâm nói.
Nam Tri nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Lúc đầu, Cố Mạnh Cận qua đời sớm, tập đoàn Cố thị được giao lại cho Cố Dữ Thâm, rõ ràng anh cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã được tôi luyện trở nên trưởng thành chững chạc.
Nhắc đến anh, mọi người đều kính nể và sợ hãi, nhưng Nam Tri lại cảm thấy hơi đau lòng.
Nam Tri lại hỏi Tiểu Hồng về quy trình phỏng vấn.
Những cái khác thì cũng ổn, chỉ là cô đang nổi tiếng từ chương trình《 Mũi chân nghệ thuật》, có thể sẽ cần phải phát sóng trực tiếp, cần đặt lịch phát sóng trực tiếp và phỏng vấn vào ngày cô ấy có buổi biểu diễn.
Nam Tri thật sự thích hình thức thể hiện chuyên nghiệp này, cô xử lý cũng tương đối tự nhiên.
Đúng lúc một tháng sau có một buổi biểu diện, vì thế chẳng mấy chốc đã đặt xong lịch hẹn.
Cô cất điện thoại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Dữ Thâm đang nhìn sang bên kia.
Cô nhìn theo anh.
Là một cửa hàng váy cưới, cửa hàng rất rộng, người mẫu đang đứng trước cửa mặc một chiếc váy cưới màu trắng rất đẹp.
Nam Tri hơi nhạc nhiên, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”
“Đồ cưới.” Anh nghiêng đầu nhìn cô rồi khẽ cười, hiếm khi anh để lộ vẻ dịu dàng, đôi mắt như có ánh sáng, “Anh đang nghĩ, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Người này từ sau khi lên chính thức cũng hăng say thả thính quá.
Sau nụ hôn ướŧ áŧ trong rạp chiếu phim, bây giờ anh lại bình tĩnh nói với cô những lời này.
Nam Tri chớp mắt nhìn: “Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi.”
“Vẫn còn kịp.” Cố Dữ Thâm nói, “Vẫn chưa tổ chức hôn lễ, mọi người cũng không biết là chúng ta đã kết hôn.”
Ban đầu bọn họ đăng ký kết hôn quá vội vàng.
Bây giờ nghĩ lại Nam Tri cũng không thể tưởng tượng nổi, tại sao cô lại hành động mất kiểm soát như vậy, còn kích động hơn cả năm mười sáu tuổi.
Cũng may, lần kích động này.
Cô không hề hối hận vì đã kết hôn với Cố Dữ Thâm như, thậm chí còn rất vui vì mình đã kích động.
Cố Dữ Thâm đè thấp giọng xuống, anh cúi người, nhìn vào mắt cô hỏi: “Bây giờ anh đã lên chính thức rồi, em định khi nào thì công khai?”
“…”
Nếu nói đến kết hôn vì kích động và chuyện ẩn hôn, chỉ có cái này là không tốt.
Bây giờ đã có thể thông báo tin kết hôn rồi, nhưng cô không biết nên nói như thế nào.
Nhất là ba mẹ cô.
Cô tuyệt vọng nói: “Nếu như ba mẹ em mà biết được em không nói tiếng nào đã đăng ký kết hôn với đàn ông, có thể là sẽ đánh chết em.”
Cố Dữ Thâm bật cười, dáng vẻ vô cùng cà lơ phất phơ: “Không sao, bọn họ chắc là không dám đánh chết vợ anh đâu.”
“…”
–
Mặc dù vết thương cũ trên thắt lưng của Nam Tri không thích hợp vận động quá mạnh, nhưng sau một lần ăn thịt, ăn qua một lần rồi thì ngay cả thánh nhân cũng không giữ mình được.
Cố Dữ Thâm để cô nghỉ ngơi ba ngày, đến ngày thứ tư, anh có chút không nhịn được.
Cô gái nhỏ vừa mới tắm xong lên giường, anh đã hôn cô đè xuống giường.
Nam Tri còn đang ngơ ngác, đã bị người đàn ông mạnh mẽ áp chế.
Lần này Cố Dữ Thâm rất kiên nhẫn, anh nhớ đến vết thương thắt lưng của cô, để cô nằm trên giường, kiên nhẫn phục vụ cô thoải mái, làm hốc mắt cô đỏ lên, cả người cũng hồng hồng.
Sau khi kết thúc, Cố Dữ Thâm bế cô đi tắm.
Rửa mặt xong, hai người cùng nhau nằm trên giường.
Tay anh đặt trên eo Nam Tri, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, hôn lên trán cô một cái rồi thấp giọng hỏi: “Có khó chịu không?”
Lần trước là đánh mất lý trí mà đối xử thô bạo, lần này là dịu dàng tra tấn.
Bây giờ toàn thân Nam Tri mềm nhũn, cả người cô không còn là của cô nữa, nhưng trong quá trình quả thật là đã được anh chăm sóc tận tình, cũng không thấy khó chịu lắm.
Cô nói bằng giọng điệu mềm mại, trông rất ngoan: “Không có.”
Cố Dữ Thâm bị tiếng này của cô mà bùng lên ngọn lửa mới, dòng điện truyền từ dưới lên khiến anh bùng nổ, nhưng anh vẫn không dám tiến quá xa.
Nhưng cuối cùng đành phải chịu, anh sợ thật sự làm cô đau, phải tập thêm mấy ngày vật lý trị liệu, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Anh vừa mới tắm xong, ngay cả đồ ngủ cũng không mặc, ở trần, để lộ tỷ lệ người ưu việt, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp rõ ràng, đôi chân dài miên man, lười biếng dựa ở đầu giường, giống như một lời gọi mời trần trụi.
Nam Tri nghiêng đầu nhìn anh.
Cô sâu sắc cảm nhận ra rằng cuộc hôn nhân này không lỗ.
Một lát sau, ánh mắt cô nhìn vào vai anh, cô đến gần, hôn lên vết sẹo.
Cố Dữ Thâm cười: “Sao thế?”
“Không sao cả, bỗng nhiên muốn hôn thôi.” Cô tự tin đáp trả.
Cố Dữ Thâm sờ tóc cô, anh không nói gì, dưới ánh đèn, vẻ mặt anh rất dịu dàng.
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh một lát, Nam Tri gọi anh một tiếng: “Cố Dữ Thâm.”
“Ừ?”
“Những chuyện không tốt cũng đã qua rồi.”
Đầu ngón tay Cố Dữ Thâm khựng lại, sau đó anh mỉm cười rồi gật đầu: “Anh biết.”
Nam Tri vừa nhẹ nhàng vuốt ve lên vết sẹo của anh, vừa nói nhỏ vào tai anh: “Những chuyện tốt đẹp sẽ bao trùm lấy những chuyện không tốt, những ký ức mới sẽ bao trùm lấy những ký ức cũ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau tạo ra những ký ức mới.”
Lúc cô nói ra những lời này thì đã mơ mơ màng màng buồn ngủ, giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng, như thể là một giây sau cô sẽ ngủ vậy, nhưng vẫn nói mấy câu vui vẻ dỗ dành anh.
Cố Dữ Thâm ôm cô vào lòng, hôn cô một cái.
“Tư Tư, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Có lẽ là cô đã ngủ, không trả lời lại.
Cố Dữ Thâm nhìn cô một cái, khóe miệng cô nhếch lên, vẫn còn đang mỉm cười.
Anh cũng cười theo, sau đó với tay ra tắt đèn, ôm chặt cô vào trong chăn.
Mười hai giờ đêm, tiếng sấm mùa xuân vang vọng ngoài cửa sổ.
Cô gái nhỏ nằm trong lòng anh dường như cũng nghe được, lại chui vào lòng anh gần hơn nữa.
Cố Dữ Thâm nghĩ, chỉ cần vậy là đủ.
Trên con đường một mình mình anh đi, có một người cùng anh bầu bạn, vậy là đủ rồi.
Và may mắn hơn, anh đã gặp được người này rất sớm, cho dù có sáu năm xa cách, nhưng giờ đây khi nhìn lại, dường như đó chỉ là một chút tôi luyện mà thôi.
–
Đầu tháng tư, tiết thanh minh.
Nam Tri đi thăm bà nội, Cố Dữ Thâm đi cùng với cô.
Trên đường đi, cô kể chuyện về bà nội cho Cố Dữ Thâm.
“Em học múa ba lê là vì bà nội, bà là một vũ công rất giỏi, lúc trước bà ở trong vũ đoàn trung ương, giỏi hơn em nhiều, sau này có rất nhiều vũ công trẻ khác cũng học từ bà.”
“Lúc em còn nhỏ thì bà nội đã ngoài năm mươi rồi, lúc đó bà vẫn còn rất đẹp, khí chất rất xịn, em học cùng bà, không ngờ là sau này em cũng thấy thích, học cho đến tận bây giờ, trở thành năng lực của mình.”
Cố Dữ Thâm ở bên cạnh im lặng nghe cô nói.
Nghe cô nói lúc còn ở nước ngoài, có lần vì bị đau răng mà cô bỏ lỡ cơ hội biểu diễn, cũng không kịp gặp bà lần cuối, sau khi biết tin bà nội qua đời, cô lẻ loi một mình ngồi ở bên ngoài rạp hát, khóc không thành tiếng.
Trái tim Cố Dữ Thâm như bị ai đó bóp chặt, anh vô cùng đau lòng.
Anh nắm chặt tay cô, một lát sau, anh thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, Tư Tư.”
Nam Tri hơi ngạc nhiên: “Anh xin lỗi cái gì.”
“Lúc em khó khăn nhất, anh không ở bên cạnh em.”
Cô lắc đầu, bỗng cô nhớ lại: “Anh còn nhớ lúc chúng ta kết hôn chưa được bao lâu, có lần em ăn món sườn xào chua ngọt rồi khóc không?”
“Nhớ.”
“Thật ra hôm đó là ngày giỗ của bà nội, đó là lần đầu tiên em đi cúng tế cho bà sau khi về nước.” Nam Tri từ từ thở ra một hơi, cô cười nói, “Ngày hôm đó em thật sự rất không vui.”
Khoảng thời gian kia anh đã bỏ lỡ, Cố Dữ Thâm không biết nói gì, chỉ có thể xoa lòng bàn tay cô an ủi, im lặng ngồi nghe.
“Chỉ là sau đó anh dỗ em vui.”
Anh không hiểu.
Nam Tri lấy chùm chìa khóa trong túi xách ra, vẫn còn treo chiếc móc khóa hình Hello Kitty mà lúc trước anh tặng cô.
Nam Tri huơ huơ chùm chìa khóa, cười nói: “Lúc đó em đã nghĩ, gả cho anh như vậy, cũng không tệ.”
“Cũng không tệ?” Anh không hài lòng với cách nói này lắm, anh nhướng mày, “Vậy bây giờ em nghĩ thế nào?”
Nam Tri mỉm cười, cô bỏ chùm chìa khóa vào lại túi xách, bỗng nhiên cô kiễng chân hôn lên má anh một cái, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống.
Cô có mắt ngọc mày ngài, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt: “Bây giờ hả, bây giờ em cảm thấy may mắn vì đã gả cho anh.”
–
Đến trước mộ bà nội, Nam Tri đặt bó hoa bách hợp mà lúc còn sống bà thích nhất xuống.
Không giống lần trước, lần này cô cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, cô mỉm cười đứng nhìn di ảnh của bà nội.
“Bà nội, hôm nay là tiết thanh minh, Tư Tư đến thăm bà.” Cô kéo tay Cố Dữ Thâm, nghiêng đầu tự giới thiệu, “Anh ấy là Cố Dữ Thâm, là…”
Cô dừng lại một chút, cười tươi hơn, “Là chồng cháu, bọn cháu đã kết hôn rồi.”
Cố Dữ Thâm nhếch môi, anh lễ phép gật đầu rồi gọi “Bà nội”.
“Chuyện kết hôn cháu vẫn chưa nói với ba mẹ đâu, bà là người đầu tiên biết đấy.” Nam Tri cười nói, “Đến bây giờ cháu cũng không biết nên nói với ba mẹ thế nào, nếu như bà thật sự có thể nghe thấy, giúp cháu báo mộng cho ba mẹ nhé, cũng để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý trước.”
Cố Dữ Thâm nhếch môi, anh nắm chặt tay cô, không làm phiền cô và bà nội nói chuyện, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh.
Đợi cô nói xong, anh mới nhìn ảnh trên mộ, nghiêm túc nói: “Bà nội, bà yên tâm, từ nay về sau cháu sẽ chăm sóc Tư Tư thật tốt.”
–
Nam Tri vừa mới nói với bà nội báo mộng cho ba mẹ biết chuyện cô đã kết hôn, lại không ngờ rằng ngày đó lại đến sớm như vậy.
Ba mẹ đã biết chuyện cô kết hôn, đương nhiên là không phải do báo mộng.
Mấy ngày sau tiết thanh minh, đã đến ngày hẹn phỏng vấn với Tiểu Hồng.
Buổi sáng cô có lịch biểu diễn, Tiểu Hồng dẫn theo nhϊếp ảnh của tạp chí đến.
“Tư Tư, đến lúc đó bọn tớ sẽ để thiết bị trước sân khấu, sau đó sẽ bắt đầu ghi hình rồi phát trực tiếp, sau khi kết thúc thì chúng ta sẽ về phòng nghỉ tiến hành phỏng vấn, tớ đã nói với vũ đoàn trưởng rồi.”
“Được.” Nam Tri gật đầu, cô lại hỏi, “Livestream của các cậu nhiều người xem không?”
“Tòa soạn của bọn tớ thường xuyên có hoạt động này, cho nên cũng có lượng khán giả ổn định, lượng người xem các buổi livestream của tòa soạn cũng khá ổn, thường là hàng chục nghìn người, hơn nữa lúc trước tài khoản chính thức có thông báo cậu là giám khảo của chương trình 《Mũi chân nghệ thuật》, cho nên chắc là rất nhiều.” Tiểu Hồng hỏi, “Cậu căng thẳng à?”
Nam Tri cười cười, cô thành thật nói: “Có chút.”
Tiểu Hồng dừng lại một lát, an ủi cô không cần phải căng thẳng, không dám nói thật với cô là người xem hôm nay rất nhiều.
Khi cô xuất hiện lần cuối trong chương trình《 Mũi chân nghệ thuật 》, lượt xem đã tăng lên gấp đôi, phần lớn là nhờ vào Nam Tri.
Chỉ là sau chương trình cô ấy không bao giờ xuất hiện nữa, mọi người càng tò mò hơn về cô, đang khó chịu thì thấy bài tuyên truyền của tòa soạn.
Bài tuyên truyền trên Weibo của tòa soạn trực tiếp bùng nổ.
Nhưng thấy Nam Tri hơi căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến sự phát huy của cô, Tiểu Hồng không nói với cô chuyện này.
Những chuyện khác lúc trước Tiểu Hồng đã trao đổi với Nam Tri, Nam Tri cũng đã hiểu rõ, sau khi xác nhận lại một lần, cô quay lại phía sau để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
Màn múa ba lê mà cô sẽ biểu diễn hôm nay là một phần riêng được lấy cảm hứng từ 《Kẹp Hạt Dẻ》.
Máy quay đã được lắp, nhắm thẳng lên sân khấu, khi Nam Tri bước lên sân khấu, livestream bắt đầu.
Gần như ngay lập tức, livestream đã thu hút một lượng lớn người xem, các dòng bình luận bắt đầu ào ạt.
Tiểu Hồng nhìn bình luận, tất cả đều là những người hâm mộ cuồng nhiệt, không có bình luận gì xấu.
Chuyện lúc trước, Tống Ảnh thua hoàn toàn, sau đó cũng không còn động tĩnh gì nữa, bây giờ fan của cô ta hoặc là ngừng theo dõi, hoặc là không còn sức giễu võ dương oai.
Nam Tri múa xong, cô cúi người cảm ơn.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên như sấm động.
Tiểu Hồng nhìn phía máy quay rồi nói: “Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ ra sau sân khấu phỏng vấn cô Nam Tri, mọi người đi cùng tôi nhé.”
Lúc cô ra sau sân khấu thì Nam Tri đã thay đồ múa ba lê ra rồi.
“Tư Tư, chào hỏi khán giả xem livestream nhé?”
Lần đầu tiên Nam Tri đối mặt với tình huống này, cô hơi dè dặt, đưa tay lên vẫy tay về phía ống kính, cô cong môi mỉm cười, nói: “Chào mọi người, tôi là Nam Tri.”
【A a a a a a a chị gái xinh quá, lại là nữ thần sắc đẹp!!】
【Chị, em nhớ chị lắm!】
【Không vào giới giải trí là thiệt hại lớn cho ngành giải trí.】
【Hu hu hu chị múa đẹp quá, giọng nói cũng rất dễ nghe, chân đẹp eo thon, dáng người cũng đẹp quá trời!!】
…
Nam Tri không nhìn thấy màn hình điện thoại, cũng không biết là lúc này lượng người xem đã đạt đến hàng triệu, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
Cô ngồi trên ghế đối diện với Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng hỏi theo kịch bản: “Khi chúng tôi xem lại lý lịch của bạn, cũng cảm thấy nó rất hoàn hảo, vậy nhưng trong sự nghiệp múa ba lê, liệu bạn đã từng gặp khó khăn chưa?”
“Khó khăn là chắc chắn rồi, bất kể làm nghề gì cũng sẽ gặp phải khó khăn, ví dụ khi tôi cố gắng hoàn thiện một động tác nhưng không thể nào biểu diễn tốt, tôi cũng từng bị thương, cũng đã bỏ lỡ cơ hội lên sân khấu.” Nam Tri trả lời.
Những câu hỏi mà Tiểu Hồng chuẩn bị rất tốt, theo tuần tự, dần đi sâu vào.
Hỏi xong những câu hỏi khía cạnh nghề nghiệp, Tiểu Hồng lại hỏi một câu mang tính giải trí: “Trong chương trình《Mũi chân nghệ thuật》, bạn đã nhận được nhiều sự yêu mến, nếu có mùa hai và mời bạn tham gia, bạn có đồng ý tham gia không?”
Những câu hỏi mang tính giải trí Nam Tri cũng trả lời theo hướng giải trí, cô nhún vai, thẳng thắn cười đáp: “Vẫn là thôi vậy, có thể do tôi thật sự không hợp tham gia chương trình, sợ lại gây ra chuyện gì nữa.”
Mọi người đều biết cô đang nói đến chuyện gì, bật cười theo.
Phần bình luận cũng y vậy.
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha chị quả thật là một người phụ nữ thẳng thắn.】
【Cười chết tôi, Tống Ảnh cũng có ngày bị xúc phạm.】
【Mặc dù nhớ lại những điều đó làm tôi đau lòng, chị gái lúc đó phải đeo cái nồi lớn như vậy, nhưng tôi vẫn muốn thường xuyên nhìn thấy chị gái xinh đẹp này, hu hu hu, tôi rất mê nhan sắc của chị ấy
…
Đương nhiên, Nam Tri ở sau ống kính không biết được những bình luận này.
Cuối cùng, họ kết thúc với hai trò chơi.
Trò chơi một: Bài hát thứ năm trong danh sách phát trên điện thoại là gì?
Nam Tri mở điện thoại ra xem, bài hát mà cô đã phát khi tập múa trước đó là《Kẹp Hạt Dẻ 》, không thách thức gì cả.
Trò chơi hai: Gọi cho người đầu tiên trong danh bạ điện thoại của bạn và mượn 100,000, xem họ có sẵn lòng cho mượn không.
Nhớ không nhầm…
Cô mở danh bạ, cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên, Cố Dữ Thâm.
“…”
Được rồi.
Dù sao thì Tiểu Hồng cũng là bạn cũ, livestream nhiều nhất cũng chỉ có khoảng hơn mười nghìn người, không gây ra nhiều sóng gió gì, mất mặt thì mất mặt thôi.
Nam Tri gọi điện thoại cho Cố Dữ Thâm, Tiểu Hồng ở bên cạnh thì thầm nhắc nhở: “Cậu chuẩn bị cớ đi, để người kia không biết là đang chơi trò chơi.”
Không lâu sau, Cố Dữ Thâm nghe máy: “Tư Tư?”
Tiểu Hồng hơi ngạc nhiên.
Giọng nói này… Sao lại nghe quen quen?
Bình luận lập tức dày đặc.
【Đàn ông! Là đàn ông!】
【Gọi biệt danh của chị! Quan hệ không bình thường đâu nha!】
【Giọng cũng hay ghê!!!】
【Hu hu hu không phải là bạn trai của chị đấy chứ!?】
…
Nam Tri giả vờ bình tĩnh, cô hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Đang họp, sao vậy?”
Nam Tri tìm lý do từ chối, cô lập tức nói: “Không có gì, vậy anh họp trước đi, em không làm phiền anh nữa.”
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đầu bên kia lại nói: “Anh cũng ra khỏi phòng họp rồi, sao vậy, hôm nay sao lại ngoan thế, có chuyện gì muốn xin anh à?”
Giọng anh rất trầm, pha chút giọng Bắc Kinh, càng để lộ ra vẻ lười biếng, mang theo chút trêu chọc và cưng chiều, giống như là cô có đùa giỡn thế nào thì anh vẫn vô cùng bao dung.
Bình luận:
【Á a a a a a a a a a a a a a!】
【Hôm nay! Sao! Lại! Ngoan! Như vậy!】
【Ngửi thấy mùi dưa!!!】
【Đm!!!!!】
Nam Tri không nhịn được mà phàn nàn: “Ai muốn xin anh chứ.”
Anh châm điếu thuốc, thở ra một hơi, lười biếng dựa vào tường, trông vô cùng xấu xa, anh hạ thấp giọng xuống, giống như lời thì thầm thân mật trong phòng ngủ, anh cười nói: “Tối hôm qua chẳng phải còn xin anh sao?”
Một khi một người đàn ông đã nếm được trái cấm, những lời anh ta nói khiến người khác không có mặt mũi nghe.
Nam Tri: “………”
Em gϊếŧ chết anh.
Em thật sự sẽ gϊếŧ chết anh.
Tim cô bỗng nhiên đập mạnh, liếc nhìn Tiểu Hồng và nhân viên quay phim ở bên cạnh, cũng không biết bọn họ rốt cuộc có nghe thấy gì không, cô nóng lòng muốn bỏ qua chủ đề này, vì thế dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Bây giờ em đang ở trung tâm thương mạn, muốn mua đồ nhưng phát hiện trong thẻ không đủ tiền.”
“Trung tâm thương mại nào?”
Nam Tri thuận miệng nói tên một trung tâm thương mại ở xa lắc xa lơ.
Cố Dữ Thâm rất dứt khoát: “Em liệt kê những thứ em cần ra, anh quản lý trung tâm thương mại mang đồ đến nhà.”
Nam Tri: “…?”
Anh có thể theo trình tự được không vậy!
Em còn chưa nói với anh là em thiếu bao nhiêu tiền mà!
Cô không muốn nhìn biểu cảm của Tiểu Hồng nữa, đầu óc cô bắt đầu trống rỗng, không biết sao cô lại tuyệt vọng hỏi: “Sao anh không hỏi em thiếu bao nhiêu tiền?”
“Trung tâm thương mại đó thuộc sở hữu của công ty anh, không đến mức không mua nổi.” Cố Dữ Thâm lười biếng bật cười, “Tư Tư, em cũng quá tiết kiệm tiền cho chồng em rồi.”
Nam Tri không nhịn được mà trố mắt, cô ngây người.
Chờ một chút.
Chờ một chút…
Anh vừa mới nói gì!?
Em cũng quá tiết kiệm tiền cho chồng em rồi.
Chồng, em.
Chồng…
Lúc này Tiểu Hồng và nhân viên quay phim cũng không khống chế được biểu cảm của mình, khϊếp sợ mở to mắt.
Tớ còn tưởng là cậu độc thân, kết quả là cậu kết hôn rồi???
Phần bình luận cũng khϊếp sợ y vậy.
【??????】
【Chị còn trẻ mà cưới sớm à???】
【Đm!!! Trung tâm thương mại kia là của tập đoàn Cố thị đó, tổng giám đốc Cố và chị kết hôn rồi!!!???】
【Mấy tháng trước chẳng phải là không theo đuổi được sao?!】
【Địa vị như tổng giám đốc Cố mà kết hôn không truyền ra ngoài chút nào à, lẽ nào là ẩn hôn?】
【… Cũng cảm thấy là ẩn hôn +1.】
【Có phải trò chơi này đã vô tình tiết lộ một bí mật lớn không…? 】
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ba mẹ Tư Tư đang trên đường tới.