Ngày hôm sau tỉnh dậy, ngủ một giấc, Nam Tri cảm thấy cơ thể đau nhức hơn, mỗi một đốt xương như bị buộc chặt lại, khó di chuyển.
Vì vậy cô bắt đầu hối hận rốt cuộc khi đó sao cô lại chủ động trêu chọc Cố Dữ Thâm.
Cả người cô không thoải mái, tính tình cũng khó chiều hơn.
Cố Dữ Thâm ôm cô dỗ dành cả nửa ngày, tự mình mang bữa sáng đến giường rồi đút cô ăn, phục vụ rất thoải mái, mặc dù ăn sáng xong thì hai người lại ngã xuống giường hôn môi.
Một bữa cơm mất quá nhiều thời gian.
Bởi vì trận mưa đêm qua, nên hôm nay trời rất âm u, sáng sớm giống như chiều tối.
Bầu trời mờ mịt, tối đen, bên trong phòng ngủ còn đang sáng đèn.
Nam Tri nằm trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt đỏ hoe vì tối hôm qua bị người đàn ông ức hϊếp, cô nắm cổ tay Cố Dữ Thâm, hơi không nhịn được mà hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi làm?”
Anh hôn lên chóp mũi cô, ôn tồn dỗ dành: “Hôm nay anh nghỉ cùng em.”
“Anh nghỉ cùng em thì em càng không nghỉ ngơi được.”
Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh giơ tay lên chỉnh lại vạt áo cô: “Không chạm vào em.”
Cô nghiêng đầu “hừ” một tiếng: “Bây giờ ở trong lòng em anh không còn chút uy tín nào cả.”
Cố Dữ Thâm nhìn cô kiêu ngạo như vậy, lúc nào anh cũng trúng chiêu này của cô, lại không nhịn được mà đến gần, ôm hôn cô một lúc, giọng nói khàn khàn: “Ai bảo Tư Tư ngoan như vậy.”
Không biết anh đang nghĩ gì, anh áp ngực mình lên ngực cô, “Quen nhau lâu như vậy, hôm qua là ngày mà Tư Tư ngoan nhất.”
Rõ ràng là cô xấu hổ đến nỗi sắp gục ngã, nhưng vẫn cho phép anh làm xằng làm bậy, rõ ràng cơ thể đã không chịu nổi, nhưng vẫn khóc thút thít cố gắng mở lòng mình để chấp nhận anh.
Sao cô có thể ngoan như vậy chứ.
Cho nên, dưới sự phục tùng này của cô, Cố Dữ Thâm từng chút từng chút một mất đi lý trí, không giữ lại một chút nào.
Nam Tri biết anh đang nói đến chuyện gì, mặt cô lại đỏ lên, giọng nhỏ như muỗi: “Anh đừng nói nữa.”
Anh cười hỏi: “Có phải em thương anh nên mới ngoan vậy không?”
Hôm qua trong quá trình là, cô còn vuốt ve vết sẹo trên vai anh, au đó không còn sức nữa, cô chỉ có thể ôm cổ anh, tựa đầu lên vết sẹo rồi không, cũng không biết cô khóc là vì thương anh hay là không chịu đựng nổi.
Có lẽ là cả hai.
Nam Tri mím môi không trả lời, cô nhìn vào mắt anh.
“Ừ.” Cô thừa nhận.
Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh nói: “Vậy sau này phải thường xuyên cho Tư Tư nhìn thấy vết sẹo của anh.”
“…”
Người này thật đúng là không biết xấu hổ.
Hai người nằm ở trên giường nói chuyện một lúc, cho đến khi dì Thư lên lầu gõ cửa, nói bác sĩ vật lý trị liệu đến rồi.
–
Nam Tri sửa sang lại quần áo rồi đi xuống lầu, bác sĩ vật lý trị liệu mang theo thiết bị, đã sắp xếp chúng ở gần sofa, nghiêng đầu nhìn hai người, bà lên tiếng chào hỏi: “Tổng giám đốc Cố, cô Nam.”
Nam Tri đi đến ngồi xuống, bác sĩ vật lý trị liệu hỏi: “Gần đây có phải là tốt hơn nhiều rồi không?”
“…”
Nếu như câu này được hỏi trước tối hôm qua, quả thật là tốt hơn nhiều.
Cô ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay lại hơi đau.”
“Gần đây lại có lịch biểu diễn sao?” Bác sĩ vật lý trị liệu hỏi.
Nam Tri liếc nhìn tên đầu sỏ ở bên cạnh, cô ậm ừ lên tiếng, không nói cụ thể.
Bác sĩ vật lý trị liệu: “Vậy bác chườm ấm cho cháu trước.”
“Được ạ.”
Cô nằm trên ghế sofa làm vật lý trị liệu, cô vùi mặt xuống, chẳng mấy chốc lại cảm thấy buồn ngủ, cảm giác chuyện kia đúng là tiêu hao sức lực, trước kia cô chưa từng buồn ngủ như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, cô tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Dữ Thâm ngồi bên cạnh.
Anh không làm phiền cô ngủ, tự lấy laptop ra giải quyết công việc.
Nam Tri ngây người một lúc, cô hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi làm?”
“Chẳng phải nói là hôm nay ở cùng em sao,”
“…”
Nam Tri định nói gì đó, nhưng lúc này có dì Thư và bác sĩ vật lý trị liệu ở đây, trong lúc thế này cô không thể nói ra được, nên cô bảo Cố Dữ Thâm mang điện thoại của cô tới.
Lấy được điện thoại, cô gửi tin nhắn cho người đàn ông bên cạnh.
“Nam Tri: Anh đây là đang chuộc tội à?”
Người đàn ông liếc nhìn chiếc điện thoại đặt cạnh chân mình rung lên, anh cầm lên xem, một lát sau anh khàn giọng cười, anh nhìn sang, đối diện với ánh mắt cô.
Anh nhướng mày, sau đó lại nhìn điện thoại gõ chữ.
“Người theo đuổi: Còn đau không?”
“……”
Nam Tri cảm thấy lén lút nói chuyện với anh ở nơi công cộng chẳng qua là đang tự hành hạ mình mà thôi.
Cô vứt điện thoại sang một bên, tuyệt vọng vùi mặt xuống.
Cố Dữ Thâm liếc nhìn qua, anh nhìn thấy biệt hiệu cô lưu anh trong điện thoại: Người theo đuổi.
Anh nhếch môi, lại gửi tin nhắn cho cô.
Điện thoại rung lên, Nam Tri ngẩng đầu dậy.
“Người theo đuổi: Em có thể đổi biệt hiệu cho anh rồi.”
“…”
“Nam Tri: Em đổi cái rắm.”
“Người theo đuổi: Ngày hôm qua không phải em nói cho anh lên chính thức à.”
“Nam Tri: Xin lỗi, bây giờ anh bị đuổi rồi.”
Anh chậc một tiếng, không nói nhảm với cô nữa, anh duỗi tay ra, lấy chiếc điện thoại trong tay cô đi.
Lúc này Nam Tri muốn cướp lại, vừa mới ngồi dậy thì thắt lưng lại đau, bác sĩ vật lý trị liệu vội vàng nói: “Cô Nam đừng động đậy, thiết bị vẫn đang hoạt động.”
Cô đành phải nằm xuống, nhìn Cố Dữ Thâm nghịch điện thoại của cô một lúc rồi trả lại cho cô.
Biệt hiệu đã thay đổi.
Từ người theo đuổi, biến thành, chồng.
Nam Tri không nói một lời, cô lập tức muốn sửa biệt hiệu lại, vừa mới mở giao diện lên, Cố Dữ Thâm ở bên cạnh cười nói một câu, “Em thử đổi lại đi.”
“…”
Đây là đe dọa, lời đe dọa rất rõ ràng.
Nam Tri trừng mắt nhìn anh.
Anh vẫn cười, dáng vẻ lười biếng xấu xa, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn vào thắt lưng cô, ý tứ rất rõ ràng.
Câu “thử thì thử” của cô không nói ra được.
Thử là xong đời.
Nằm khoảng bốn mươi phút, cuối cùng cũng kết thúc buổi vật lý trị liệu, bác sĩ vật lý trị liệu dọn dẹp thiết bị, bảo người mang ra ngoài xe, Nam Tri cảm ơn rồi tiễn bà ra cửa.
Bác sĩ vật lý trị liệu vừa định đi, lại dừng lại nói: “Ồ, đúng rồi, cô Nam.”
“Vâng?”
“Trong giai đoạn tập vật lý trị liệu, không cần phải sinh hoạt chuyện phòng the quá sức.”
“…”
“Đương nhiên, cường độ phù hợp vẫn ổn.”
“…” Nam Tri miễn cưỡng duy trì nụ cười, cô bình tĩnh gật đầu, “Cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Cô nhìn bác sĩ vật lý trị liệu lên xe rời đi, Nam Tri còn đứng trong gió, Cố Dữ Thâm ở bên cạnh đưa tay ra ôm em cô, lúc này chạm trúng vảy ngược.
Cô đẩy tay anh ra, hoàn toàn nổi giận: “Đừng có lấy bàn tay dơ bẩn của anh chạm vào em!”
Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh bật cười: “Làm cũng làm xong rồi, bây giờ em giận cái gì?”
Nam Tri hít một hơi thật sâu, lại thở ra, cô hoài nghi hỏi: “Sao bác ấy biết em đau thắt lưng là vì chuyện đó? Chẳng lẽ tổn thường do chuyện này khác với tổn thương do luyện múa, cái này cũng có thể nhìn ra à?”
“Chắc là không đâu.” Anh nói.
“Vậy sao bác ấy biết?”
Cố Dữ Thâm giơ tay lên vén mái tóc dài của cô ra, chỉ vào cổ.
Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô cầm điện thoại lên soi, là vết hôn.
Ký ức tối qua lại ùa về trong đầu cô.
“Sao anh không nói với em!”
Anh ôm cô gái nhỏ đang nổi nóng, ôm cô vào lòng hôn một cái, làm cô nguôi giận: “Lát nữa em muốn đi chơi ở đâu không?”
Nói mới nhớ, ở bên nhau lâu như vậy, ngoài trừ lần đi Disneyland vào dịp Tết Nguyên Đán, hai người vẫn chưa từng có một buổi hẹn hò chính thức nào.
Lúc học cấp ba không có, là vì Nam Tri sợ bị ba mẹ biết chuyện cô yêu sớm, vì để giấu giếm, cuối tuần ra ngoài chơi cũng là một nhóm người cùng đi.
Mà lần đi Disneyland, tuy là hai người đã kết hôn, nhưng sự ngăn cách vẫn còn, cũng không được tính là hẹn hò thật sự.
Nếu tính như vậy, đây là lần đầu tiên hai người hẹn họ.
Nam Tri nghĩ một chút, cô cúi đầu xuống rồi nói: “Xem phim nhé?”
Thường thường, buổi hẹn hò đều như thế.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu, còn rất thích thú.
Cố Dữ Thâm bật cười thành tiếng: “Được.”
–
Hai người ở nhà ăn cơm rồi cùng nhau ra ngoài.
Nam Tri ngồi trong xe, cô mở ứng dụng đặt vé xem phim rồi hỏi: “Anh muốn xem phim gì?”
“Đều được.”
Gần đây, vài bộ phim mới chiếu đều nhận được đánh giá bình thường, không có bộ phim nào mà cô thực sự muốn xem
Từ Cẩm Tứ Sơn Trang đến rạp chiếu phim vẫn còn một lúc, Nam Tri cũng không vội vàng mua vé, cô gửi tin nhắn cho chuyên gia tình yêu Phượng Giai hỏi cậu ấy có đề cử bộ phim nào không, nhưng mà trước khi hỏi, Nam Tri còn lịch sự hỏi thăm bạn trai Phượng Giai.
“Nam Tri: Cậu xử lý vụ tai nạn xe hôm qua của bạn trai cậu thế nào rồi?”
Nếu không phải lần tai nạn xe này, Phượng Giai cũng sẽ không vội vàng chạy đi, cô cũng sẽ không đến ngôi nhà lúc trước của Cố Dữ Thâm khám phá những bí mật đã bị lãng quên từ lâu, cũng sẽ không chủ động khıêυ khí©h anh rồi cuối cùng bị đè xuống giường chịu đựng vùi dập.
“Phượng Giai: Mang tên côn đồ kia đến đồn cảnh sát, thấy anh chàng nghệ sĩ của tớ hiền lành nên mới ăn vạ, đây là lần đầu tiên tớ thấy một người say rượu trở nên điên cuồng như vậy.”
“Phượng Giai: Chỉ là làm tay của anh chàng nghệ sĩ bị thương rồi, đau lòng quá 555.”
“…”
“Nam Tri: Được rồi cậu đừng có phát cơm chó nữa, tớ muốn hỏi cậu là gần đây có bộ phim nào hay không.”
“Phượng Giai: Cậu đi xem với Cố Dữ Thâm à?”
“Nam Tri: Ừ.”
“Phượng Giai: Thú vị nhỉ, đi xem phim vào giữa trưa.”
“Phượng Giai: Nhưng mà gần đây hình như không có bộ phim nào hay, chỉ có một bộ phim ma, nhưng thể loại phim có kịch bản rất cố định này thích hợp cho mấy đôi mới hẹn hò hơn, không hợp với hai cậu đâu.”
Nam Tri: “…”
Dường như, cũng thích hợp lắm?
Bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng coi như là mới ở bên nhau nhỉ?
Nam Tri liếc nhìn Cố Dữ Thâm ở bên cạnh, cô im lặng mở ứng dụng mua vé, mua hai vé phim ma.
Đến rạp chiếu phim.
Buổi trưa trong tuần, không có nhiều người ở rạp chiếu phim, đa số là sinh viên.
Nam Tri ăn mặc cũng rất giống sinh viên, chỉ là Cố Dữ Thâm mặc áo vest mang giày da, nhìn một cái đã biết không phải là sinh viên.
Dáng cao chân dài, ngoại hình ưu việt, thu hút sự chú ý của mấy cô cậu sinh viên đang ở phòng chờ.
Nam Tri lấy vé, cô đến gần tai anh rồi nói: “Em cảm thấy bây giờ mọi người nhìn em khác hẳn.”
“Ừ?”
“Nói không chừng bây giờ người ta cho rằng em là sinh viên trẻ đẹp được anh bao nuôi đấy.”
Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh phối hợp nói: “Tư Tư thế này, có táng gia bại sản thì anh cũng phải nuôi.”
Nam Tri bị nụ cười của anh khiến cô rung động, cô đẩy anh ra, giả vờ bình tĩnh: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi vào xem đi.”
“Ừ, phim gì vậy?”
“…” Nam Tri nhìn về phía trước, cô nghiêm túc nói, “Phim ma.”
Cố Dữ Thâm dừng chân lại, anh nhìn cô, mỉm cười: “Phim ma à —— “
Anh kéo dài giọng ra, như đang trêu cô.
Một người phụ nữ đưa một người đàn ông đi xem phim ma, dường như không thể nào không có ý khác, hơn nữa ngày thường Nam Tri chưa từng xem phim ma.
Nam Tri cố gắng ổn định biểu cảm: “Phượng Giai nói, những bộ khác rất dở, bộ phim ma này cũng được.”
Phim ma tên là《 Ngôi nhà ma ám》.
Là bộ phim trong nước sản xuất.
Nam Tri không biết làm sao mà cô có thể nói câu “còn đôi chỗ thú vị” được.
Phim ma trong nước thường phải xoay quanh chuyện về tâm thần phân liệt để có khả năng được phê duyệt cuối cùng, gần đây mấy bộ phim ma trong nước không có bộ nào ổn.
Cố Dữ Thâm cũng không biết có tin hay không, anh mỉm cười rồi hỏi: “Đáng sợ không?”
“Không biết.”
“Em không sợ?” Hắn hỏi.
Nam Tri nhìn anh, cô bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, dũng cảm giống như một nữ quân nhân sẵn sàng chiến đấu: “Em không sợ cái này.”
“Được.” Anh gật đầu, “Đi thôi.”
–
Giờ này trong rạp chiếu phim không có nhiều người, xem phim ma lại càng ít hơn.
Lúc bọn họ đi vào, chỉ có hàng ghế sau là có hai người ngồi, một nam một nữ, trông rất trẻ, chắc là một đôi.
Phim ma còn chưa bắt đầu, hai người kia cũng đã điều chỉnh xong tư thế, cô gí vùi vào lòng chàng trai, rất dính nhau.
Nam Tri mua vé ở giữa, hai người tìm được chỗ rồi ngồi xuống, cho đến khi bộ phim bắt đầu thì cũng không có ai vào nữa.
Rạp chiếu phim lớn như vậy, chỉ có bốn người, lại còn là hai đôi.
Nam Tri cảm thấy nhân viên soát vé cũng có thể đoán ra được hai người bọn họ có ý gì.
Nhưng mà trời đất chứng giám, cô thật sự chỉ muốn trải nghiệm cảm giác hẹn hò mà thôi.
Khi màn hình lớn hiện ra một con đường tối tăm, cuối con đường là một lâu đài cổ, nhạc nền u ám bắt đầu vang lên kí©h thí©ɧ tim đập nhanh hơn.
Không thể phủ nhận rằng, mặc dù phim ma do nước mình sản xuất có cái kết vô lý, nhưng cảm giác ma quái ở phần đầu vẫn ổn.
Nam Tri dần dần bị hấp dẫn vào trong cảnh phim, bỗng nhiên nghe thấy cô gái ngồi sau nói nhỏ: “Ôi này, anh đừng có làm loạn nữa, mọi người đều nói là camera trong rạp quay rất rõ đấy.”
Nam Tri: “…”
Camera có quay được không thì cô không biết.
Nhưng người này nói to quá.
Cùng lúc đó, Cố Dữ Thâm đưa tay lên, đẩy thanh chắn giữa hai người lên, đặt tay lên vai cô.
Nam Tri vừa mới bị cặp đôi ngồi phía sau kí©h thí©ɧ, cô lập tức cảnh giác nhìn anh: “Anh định làm gì?”
“Không muốn ôm à?”
Anh hỏi rất bình tĩnh, thật sự giống như Nam Tri mới là có ý nghĩ không sạch sẽ.
Hẹn hò xem phim, chắc là nên ôm nhau phải không?
“Muốn.”
Nam Tri di chuyển sang bên cạnh, dựa vào trong lòng anh.
Cô có thể ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu trên người Cố Dữ Thâm, mùi thuốc lá thoang thoảng, và mùi tuyết tùng lành lạnh.
Phim đã chiếu được một phần ba, trong lâu đài cổ xuất hiện nhiều chuyện kỳ quái, đã có hai người chết, bóng ma thoắt ẩn thoắt hận, càng xem càng đáng sợ.
Nam Tri không thích xem phim ma, cũng không thường xuyên xem phim ma, chỉ thường nghe thấy mấy lời chê bai về phim ma của nước mình, còn tưởng rằng không ghê lắm, không ngờ là cô vẫn sợ.
Tim cô đập nhanh lên, càng ngày càng dựa sát vào Cố Dữ Thâm.
Nhân vật chính mở cánh cửa màu đen ra, cầm đèn pin, rọi đèn khắp nơi, ống kính dần dần zoom lên, nhạc nền u ám vang lên.
Rất rõ ràng, “ma” sắp xuất hiện rồi.
Nam Tri nhắm mắt lại trước, vùi mặt vào lòng Cố Dữ Thâm, không dám xem nữa.
Nhưng mà có trùng hợp không chứ, dự đoán thất bại, cô mở mắt ra sớm hơn một chút, cô dè dặt nhìn lên đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đột nhiên xuất hiện từ bên dưới.
Tấn công trực diện.
“Á!”
Thành công ép Nam Tri la lên.
Cố Dữ Thâm bật cười, ôm cô chặt hơn, tiếng cười rất thích thú, l*иg ngực anh rung lên một lúc lâu.
Nam Tri lập tức nổi giận: “Anh cười cái gì!”
Anh véo tai cô an ủi: “Bị dọa rồi à?”
“Anh nói xem.” Cô tức giận, “Em vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt ma kia!”
Cố Dữ Thâm chẳng biết điều gì khiến khuôn mặt ma nhăn nhó lại đáng sợ đến vậy, anh bật cười, ôm cô chặt hơn.
Nam Tri nhẹ nhàng than thở: “Bạn trai người ta khi xem phim ma sẽ che mắt cho bạn gái đấy.”
“Phượng Giai nói với em à?”
“Không, thực ra tất cả các chàng trai đều như vậy.”
Cố Dữ Thâm khẽ cười: “Đây là lý do em dẫn anh đi xem phim ma à?”
“…”
Cố Dữ Thâm nói nhỏ bên tai cô: “Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh xem phim ma với vợ sao, em phải dạy anh chứ, trừ che mắt ra, em còn muốn anh làm gì nữa không?”
Câu hỏi này không còn “sạch sẽ” nữa rồi.
“…”
Nam Tri ngồi dậy, cầm tay anh lên rồi đẩy ra, thoát ra khỏi lòng anh.
Cố Dữ Thâm lại ôm cô, lại bị cô lạnh lùng đẩy ra.
“Anh ngồi yên một mình đi, đừng chạm vào em, chúng ta im lặng xem phim.”
Nói xong, đúng là cô thật sự tập trung xem phim.
Chẳng mấy chốc, bộ phim lại đạt đến cao trào thứ hai, tiếng nhạc rùng rợn lại vang lên.
Vừa rồi Nam Tri cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Cố Dữ Thâm, cô ngồi thẳng lưng nhìn vào màn hình, tim đập bịch bịch, vì sợ nên càng lúc càng nhanh.
Nhưng mà một giây sau, một bàn tay che trước mắt cô, khô ráo ấm áp.
Nam Tri hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó, mùi hương của người đàn ông lại gần, ôm lấy cô.
Tay anh chắn lại nên cô không nhìn thấy gì, cằm cô bị tay còn lại của anh xoay lại.
Nam Tri vừa rồi còn đang tăng tốc giờ đã bình thường lại, qua vài giây, lại lần nữa tăng tốc.
Cô nắm chặt tay áo của Cố Dữ Thâm, ngay sau đó, môi cô tiếp xúc với nhiệt độ ấm áp.
Cô chớp mắt, lông mi cô quét vào lòng bàn tay anh.
Một lát sau, nhiệt độ kia lại đến gần, anh ôm lấy cô, hôn lên môi cô, trong rạp chiếu phim tối tăm, anh và cô dịu dàng hôn nhau, dùng đầu lưỡi vẽ lại dáng môi cô.
Triền miên và say đắn.
Hơi thở hòa vào nhau, nhiệt độ tăng lên.
Mắt Nam Tri bị che lại, không nhìn thấy được gì, mọi giác quan hoàn toàn thức tỉnh.
Hơi thở dồn nén động tình của người đàn ông, cảm giác anh cắи ʍút̼ môi cô, còn có bàn tay ấm áp của anh đặt trên cổ cô.
Anh dán lên môi cô, không hề lùi lại, cứ như vậy vài tiếng nỉ non vang lên.
Anh khàn giọng nói: “Nghe nói, xem phim ma thì phải hôn.”