"Tối nay không thể cùng em đi xem phim, công ty có việc gấp cần anh phải theo dõi."
Ninh Thanh nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú trước mắt này, sau khi nghe được lời nói của anh ta khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt hiện lên một tia dao động.
Cô biết tối nay anh ta căn bản không phải đến công ty, đây chỉ là cái cớ để anh ta gặp Bạch Nguyệt Quang vừa mới về nước.
Đợi đến khi người đàn ông rời đi, Ninh Thanh một mình lang thang trên đường, tìm một công viên, ngồi trên ghế công viên hồi tưởng lại chuyện xảy ra một tuần trước.
"Ninh Thanh cô đừng đắc ý quá lâu, ở trong mắt anh trai tôi, cô chỉ là người thay thế. Nếu không phải cô có khuôn mặt giống chị Tiêu Tiêu, cô cho rằng, một cô gái quê mùa, thực sự có khả năng tiếp cận anh trai tôi sao?"
Lục Thiến Thiến vẻ mặt giễu cợt nhìn Ninh Thanh ngồi ở đối diện, trong lời nói của cô ta tràn ngập chán ghét và không thích, ở trong mắt cô ta, Ninh Thanh hoàn toàn là một con đĩ mưu mô dụ dỗ đàn ông bằng khuôn mặt của mình.
"Thiếu chút nữa quên mất, cô căn bản không biết chị Tiêu Tiêu, hôm nay tôi sẽ nói rõ cho cô biết, cô không xứng đứng bên cạnh anh trai tôi, chị Tiêu Tiêu của tôi và anh trai tôi là thanh mai trúc mã thời thơ ấu, gia thế lại càng môn đăng hộ đối với nhà tôi."
Ninh Thanh cầm ly cà phê trong tay, cũng không phản ứng gì nhiều với những lời của Lục Thiến Thiến, cũng không có chút hứng thú nào với chị gái Tiêu Tiêu mà cô ta đang nói đến, yên lặng ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào bông hoa bách hợp trong tay đứa bé cách đó không xa.
Cô nghĩ, thì ra đã đến mùa hoa bách hợp nở rộ, lát nữa mua bó hoa mang về là được rồi.
Lục Thiến Thiến thấy Ninh Thanh không thèm để ý tới mình, trừng mắt uy hϊếp nói: "Thứ sáu tuần sau chị Tiêu Tiêu sẽ trở về, thức thời thì nhanh chóng rời khỏi anh trai tôi, đừng mặt dày mày dạn quấn lấy anh trai tôi."
Nói xong, cô ta liền xách túi đứng lên: "Phục vụ, tính tiền."
Ninh Thanh còn tưởng rằng đối phương sẽ trực tiếp rời đi, không nghĩ tới cô ta nhớ thanh toán.
Bởi vì hành động này của Lục Thiến Thiến, cuối cùng cô cũng dời tầm mắt khỏi cửa sổ, nhìn về phía Lục Thiến Thiến.
Lục Thiến Thiến lấy điện thoại di động từ trong túi ra chú ý tới ánh mắt của Ninh Thanh, khinh thường nói: "Loại nhà hàng này nếu không có tôi, cô nghĩ cô có thể vào? Cô vẫn chưa chia tay với anh trai tôi, tôi cũng không muốn cô làm mắc mặt anh ấy ở bên ngoài."
Chính cuộc nói chuyện này đã cho Ninh Thanh biết được lý do thực sự khiến Lục Kiêu theo đuổi cô lúc trước.
Ninh Thanh nhìn bãi cỏ xanh mướt cách đó không xa, chóp mũi ngửi mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
Thật ra sau khi gặp Lục Thiến Thiến, cô lập tức muốn nói rõ chuyện này với Lục Kiêu, nhưng trong khoảng thời gian này công việc quá bận rộn, trong lúc nhất thời quên mất chuyện này.
Đột nhiên, Ninh Thanh cảm thấy điện thoại rung lên, mở điện thoại ra xem, là một tin nhắn, thẻ ngân hàng nhập vào mười ngàn tệ, vừa nhìn đã biết Lục Kiêu vì lỡ hẹn tối nay mà bồi thường.
Ninh Thanh nhìn dãy số này trầm tư một lát, sau đó gọi điện thoại.
"Lạc Lạc, tớ mời cậu ăn món mà cậu luôn muốn ăn."
Cửa hàng Nhật Bản ở góc phố trung tâm được trang trí rất sang trọng, phong cách Nhật Bản đậm đà khiến người ta cảm thấy như đang ở nước ngoài.
Khả Lạc dùng muỗng múc cả một muỗng cơm lươn, hạnh phúc nhắm mắt phát ra tiếng cảm thán: "Không hổ là cửa hàng bình quân đầu người hơn ba ngàn, mùi vị này cả đời tớ cũng không quên được."
Ninh Thanh một tay chống cầm, một tay uống trà xanh: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ăn không đủ thì gọi thêm."
Khả Lạc nghe Ninh Thanh nói lập tức buông thìa trong tay xuống, cọ đến bên cạnh Ninh Thanh nghi ngờ hỏi: "Cậu trúng số à? Thật hào phóng."
Ninh Thanh lắc đầu: "Lục Kiêu cho, không sài thì phí."
Khả Lạc vừa nghe đã hăng hái, phải biết rằng người bạn này của cô ấy trước kia cũng không phải chưa từng nhận được tiền Lục Kiêu đưa, nhưng đều trả lại, lần này làm sao lại thông suốt rồi?
"Hai người có chuyện, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Khả Lạc là bạn cùng phòng thời đại học của Ninh Thanh, hai người quen biết nhiều năm như vậy, tính tình đối phương đều hiểu rất rõ. Từ hành động này của Ninh Thanh, cô ấy có thể nhìn ra Ninh Thanh và Lục Kiêu đã xảy ra chuyện gì đó.
Ninh Thanh im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Tớ định ngày mai chia tay với anh ấy."
Khả Lạc kinh ngạc, ý nghĩ này của cô bạn thân tới quá đột ngột, một tuần trước cô ấy còn nhìn thấy hai người cùng đi công viên giải trí hẹn hò vui vẻ.
Bất quá, Khả Lạc tin tưởng Ninh Thanh có ý nghĩ này nhất định là có nguyên nhân quan trọng gì đó, hơn nữa nguyên nhân này đại khái là ở trên người Lục Kiêu.
Trong mắt Khả Lạc, Ninh Thanh chính là một nàng tiên nhỏ với khí chất thần tiên, làm cái gì cũng đúng.
Cô ấy nghĩ đến một khả năng, giận dữ: "Có phải tên khốn Lục Kiêu nɠɵạı ŧìиɧ hay không! Bây giờ tớ phải đi đánh hắn!"
(Hết chương này)