Quyển 1 - Chương 10
Dạo này ông chủ cửa hàng sách báo ở góc đường mà Tả La hay ghé qua bị chịu kinh hách.
Đầu sỏ gây nên chính là Tả La.
Kinh hách xảy ra bắt nguồn từ thói quen đã lâu của Tả La — mua sách báo.
Thân việc mua sách báo thì không có vấn đề gì, vấn đề là bác sĩ Tả La luôn nghiêm túc, cứng nhắc, quy củ chỉ quan tâm đến những bộ sách y khoa lại đi chọn một quyển sách rõ ràng tên là:
《 Người vợ đảm trong một tuần thu phục việc nhà: chỉ bạn cách sắp xếp việc nhà 》
Ông chủ trong lòng nan giải, cuối cùng ba ngày sau nhìn thấy Tả La nhíu mày đi đến phía quầy tạp chí y dược, liền thở phào nhẹ nhõm: Vạn hạnh vạn hạnh Tả tiên sinh không đổi tính, nếu cậu ấy không mua quyển tạp chí kia, vậy thì loại báo nhàm chán này chỉ sợ thành hàng tồn kho mất.
Kết quả đợi Tả La vòng vo nửa ngày đặt sách lên quầy tính tiền, bìa sách vừa hiện lên, ông chủ chớp cái mắt nở hoa.
Sách quả thật là lấy từ bên đó, nhưng tên là:
《Người vợ đảm trong một tuần thu phục việc nhà: chỉ bạn cách trở thành cao thủ phòng bếp》
“Ông chủ ông để sách sai vị trí rồi, người làm ăn không thể qua loa như vậy được đâu.” Tả tiên sinh vốn lạnh lùng không nói nhiều giờ nói một lèo, bắt đầu từ việc ông không cẩn thận để sai vị trí của một quyển sách, rồi tới tận vấn đề sâu sắc người Trung Quốc làm biếng thành tính ảnh hưởng đến cách quản lý doanh nghiệp.
Ông chủ ngơ ngác chớp chớp mắt, nhìn Tả La nước miếng tung bay, lời phê bình của đối phương một chữ cũng không nghe lọt, chỉ nghĩ:
Đây là… Tả tiên sinh ư?
Trải qua lần này, trái tim ông chủ đã trở nên kiên cường, cho nên ba ngày sau lúc nhìn quyển sách trong tay Tả La với cái tên《 Người vợ đảm trong một tuần thu phục việc nhà: Chỉ bạn cách thông bồn cầu 》, ông chủ cũng chỉ cười cho qua. Thậm chí còn báo cho y biết tập bốn của “Người vợ đảm” thứ năm sẽ được phát hành, mời y đúng ngày đến lấy. Thế là lỗ rồi. Ông chủ nghĩ trong lòng, tạp chí kia vốn chỉ có Tả tiên sinh [lúc đầu] mua, giờ chắc cậy ấy cũng không mua nữa.
Kỳ thực ông chủ hiểu lầm, mấy ngay nay mua sách, là Mộ Dung.
Mộ Dung đã thương lượng tốt với Tả La, buổi trưa gã có thể sử dụng thân thể y để bắt đầu kế hoạch học tập cần cù vất vả của mình.
Mục tiêu: Trở thành một người hữu dụng!
Cũng không phải nói bản thân mình vô dụng, chỉ là mấy cái mình có khả năng làm giờ một chút cũng không dùng được, biểu hiện vụng về ngốc nghếch mấy hôm trước làm Mộ Dung thiếu gia luôn cao ngạo tự kỷ yêu cầu mọi chuyện hoàn mỹ không cách nào bỏ qua được, gã lập tức quyết định: Cho dù bình thường mình vốn khinh thường việc nhà, nhưng mình vẫn có thể làm tốt, tốt đến mức Mặt người chết phải chống mắt lên mà coi.
Nhưng y đã hoàn toàn quên tính cách của Tả La.
Thế là một tuần sau, dùng năng lực học tập của siêu nhân hoàn toàn thông hiểu chân lý “Người vợ đảm”, Mộ Dung đắc ý dào dạt kéo Tả La đến trước bàn ăn thơm ngon hoàn mỹ như bữa tiệc Mãn Hán (đồ ăn thức uống sa hoa đẳng cấp), chờ đối phương dùng ánh mắt kinh ngạc sùng bái nhìn mình….
“Tôi không ăn.” Im lặng liếc đồ ăn trên bàn một cái, Tả La đi vào phòng bếp.
Hôm nay là thứ hai, mình đúng ra phải ăn cà tím kho, cơm trắng, canh bắp cải, xem nhẹ nam nhân phía sau cơ hồ hoá thành oán linh phẫn nộ nhìn chằm chằm mình, Tả La nhàn nhã ăn canh bắp cải của mình.
Mộ Dung giận dữ ném toàn bộ đồ ăn ra cửa sổ, bị đám chó lang thang trên đường tranh cướp, từ nay về sau mỗi trưa dưới lầu nhà Tả La đều có một đám chó đúng giờ chảy dãi ngửa đầu lên trời chờ ăn.
Dù sao tay Tả La cũng không tiện, cho nên nam nhân thường tranh làm mấy việc quét rác, dọn dẹp vệ sinh, giặt quần áo đồ lót… Tả La không hề nghĩ ngợi liền mặc gã.
Cái linh hồn mạc danh kì diệu này… Đôi khi y thật không hiểu suy nghĩ của gã.
Thế là Tả La quyết định khỏi cần uổng công suy nghĩ.
Từ ngày cánh tay mình lừng lẫy hi sinh, Tả La quyết định dùng trái tim bình yên không gợn sóng để chống đỡ mọi chuyện.
Dù sao tên này không đến một tháng nữa nhất định sẽ đi. Còn hiện tại….
Tả La cơm nước xong, yên lặng nhìn thoáng qua bát đĩa trên bàn, vừa mới đứng dậy —- không ngoài sở liệu, bàn tay trắng nõn kia lập tức hung tợn cướp bát đĩa đi rửa.
Tuy rằng hơi bẩn — nhưng có cảm giác trong nhà có bảo mẫu, cũng tiện lắm.
Luôn cảm thấy mình phải nói cái gì đó, Tả La nghĩ nghĩ,
“Cảm ơn.”
Nói xong, Tả La lẳng lặng đứng một bên, trơ mắt nhìn nam nhân động tác vốn lưu loát gọn gàng nghe được mình nói xong cả người cứng ngắc, nháy mắt đánh rơi cái đĩa trong tay.
Y thở dài.
Tả La quyết định sau này vẫn là nên ít khen ngợi gã thôi.
Thì ra việc nhà cũng không khó như gã tưởng.
Trải qua một tuần nghiền ngẫm, Mộ Dung cảm thấy mình quả nhiên là thiên tài! Hiểu biết trình tự các bước, các công thức nấu ăn khác nhau, Mộ Dung lại càng đắc ý, cơ mà nhìn món ăn nghèo nàn trong tay….
Phải chế biến theo thực đơn cố định mỗi ngày của nam nhân, Mộ Dung chợt có cảm giác nhân tài không được trọng dụng.
Mình tân tân khổ khổ học được cách làm của mấy chục món ăn, kết quả vẫn chỉ có thể nấu mấy món cơ nhất như cà tím xào, canh bắp cải?!
Mộ Dung hung hăng trừng nam nhân đang ăn cơm, từ từ, tức giận chuyển thành đánh giá.
Nam nhân thực ra cũng không đến nỗi hỏng bét như lúc đầu mình hình dung.
Ngũ quan nghiêm túc tuy cứng nhắc nhưng cũng rất đoan chính, mũi không cao nhưng thẳng lắm, lông mi không cong nhưng dày đậm, môi quá mỏng nhưng màu rất đẹp, tuy bị cặp kính đen huỷ diệt hoàn toàn hình tượng, song sau khi tháo kính xuống thì đôi mắt kì thực là bộ phận đẹp nhất trên mặt nam nhân. Đặc biệt là…
Dáng người bị quần áo nhàm chán cứng nhắc che phủ.
Nhớ tới lần trước tắm giúp đối phương có tia thấy dáng người y, Mộ Dung mất tự nhiên quay qua quay lại, hỏi nam nhân,
“Hương vị thế nào?”
“Ừm.” Nam nhân chỉ khẽ hừ một tiếng.
[Ừm] chính là ăn ngon, vài ngày qua, Mộ Dung đã hiểu biết đại khái sự cao thâm tầng tầng lớp lớp trong lời nói của nam nhân kiệm lời này.
“Vậy ăn hết đi” Ngạo mạn phân phó, nhìn động tác khẽ gật của nam nhân, trong lòng Mộ Dung bỗng thấy hơi hơi cao hứng.
Cảm thấy nam nhân không coi thường gã, cảm thấy cố gắng của bản thân đã được khẳng định… Mộ Dung chợt nghĩ mình cũng không ghét người này lắm.
Thậm chí cảm thấy cứng nhắc cũng là chuyện tốt, người cứng nhắc kì thực rất dễ hiểu, chỉ cần mình không đi gây sự, thì người như vậy không khó thuần phục chút nào.
Đang nhớ lại mấy ngày qua, đột nhiên gã nhìn thấy Tả La nhíu mày gãi gãi đầu.
“Ngứa đầu hả? Để tôi chuẩn bị nước, lát nữa tắm rửa đi. Tôi giúp anh” Không đợi đối phương nhờ vả, Mộ Dung vội vàng tuyên bố. Tả La khẽ gật, cũng không phản đối.
Đáng thương thay, cho tới giờ Mộ Dung công tử vẫn còn chưa nhận ra người bị thuần phục đến tột cùng là ai.