Chương 8

Một ngày cô nghỉ ở nhà giúp mẹ nấu cơm, Linh hỏi mẹ:

– Mẹ!

– Có chuyện gì đấy con gái?

– Mẹ trong cuộc đời mẹ hạnh phúc nhất vào lúc nào?

– Sao lại hỏi như thế?

– Thì mẹ cứ nói đi.

Mẹ nhìn Linh chằm chằm sau nói:

– Con hôm nay làm sao thế?

– Con không sao, con tò mò thôi mà.

– Ừ thì…. đời này mẹ hạnh phúc nhất là có ba anh em con.

– Thế ạ?

– Không thế thì gì nữa, đối với người phụ nữ có con là điều hạnh phúc nhất.

– Vâng con hiểu rồi.

Linh đi phụ mẹ rửa rau, cô thất tần suy nghĩ lời mẹ cô nói, mẹ Linh lắc đầu nhìn con gái khó hiểu.

Đêm đến, nhìn đồng hồ đã hơn 22 giờ, Linh lấy điện thoại nhìn số điện thoại cô run run bấm, Linh muốn nhắn cho Minh, muốn báo cho anh ta xem anh ta nghĩ như thế nào về việc này.

Giữ hay bỏ cô cũng muốn biết tâm ý người ta, bỏ thì cô chết cũng phải kéo anh ta đưa đi, do anh ta làm cô có bầu chứ ai nữa đây.

“ Minh đậu hũ”

Ting ….Ting…

“???”

“ Trả lời coi!”

“ Anh tên Nguyễn Nhật Minh không phải là Minh đậu hũ.”

“ Minh nào trả là Minh.”

“ Ờ, thế hôm nay Linh xấu gái có chuyện gì tự nhiên chủ động thế.”

“ Hơn 2 tháng rồi.”

“ Ờ thì hơn 2 tháng rồi sao?”

“ Linh trễ kinh rồi, Minh tính thế nào?”

“ Tính thế nào, Linh không có bà dì thì liên quan gì Minh?”

Linh sững sờ đọc đi đọc lại tin nhắn của tên đàn ông làm cô mang thai kia, anh ta nói gì?

Cô nói như thế rồi mà tên ngu kia không hiểu ra, làm cô có bầu rồi còn liên quan gì tới anh ta????

Tức chết Linh, hắn ăn xong chạy, thế này còn to giọng nói Linh khai trai hắn xong cuốn gói chạy, bây giờ rốt cuộc là ai cuốn gói chạy đây?

Cô xóa hết tin nhắn, chặn số điện thoại của tên bội bạc kia, tay bất giác xoa lên bụng khóc:

“ Mẹ xin lỗi, mẹ….. mẹ bế tắc không biết phải làm sao nữa con, mẹ không biết con là trai hay gái nữa nhưng mẹ sợ hãi khi giữ lại con. Bỏ con thì mẹ không nỡ, con nói mẹ phải làm sao đây?”

“ Mẹ gặp một tên đàn ông bạc bội ăn xong phủi tay sạch sẽ, mẹ biết đây cũng là tội lỗi của mẹ, nếu mẹ không uống say, không xa đọa thì mẹ sẽ không bị anh ta cướp đi lần đầu vô tình lại có con.”

Linh ôm thân nằm co ro trên giường khóc nấc lên, cô vừa trách cô, vừa oán Nhật Minh vô tình, cô biết sau này người ngoài họ nhìn vào sẽ cười, họ cười cô cũng phải chịu thôi, trách ai được, trước tiên trách bản thân mình trước.



Ba ngày sau Linh gọi điện cho con Ngọc, cô không gọi cho Mai vì cô biết chồng nó chơi cùng Nhật Minh.

“ Linh à, mày quyết định như thế sao? Tao thấy tội đứa nhỏ lắm.”

– Tao nghĩ kỹ rồi.

“ Việc này cũng do tao với con Hà đi nhầm phòng để mày gánh.”

– Không, là do tao nếu tao không ngủ như chết thì đã không như thế.

“ Thôi tao biết nói sao giờ, tên đấy tao với con Hà không quen, con Mai cũng ít đi chơi chúng tao từ ngày nó quen rồi lấy Quân. Nên tao không biết khuyên mày thế nào trong khi không hiểu biết con người họ .”

– Không sao, mày đi cùng tao là tao mừng rồi.

“ Đợi tao đến đón.”

Con Ngọc trở Linh đến bệnh viện Hùng Vương trên đường Lý Thường Kiệt, gửi xe hai đứa ngu ngơ đi vào lấy số khám thai.

Ngồi chờ tới số khám bệnh của mình, Linh thấp thỏm ngồi không yên, chờ mãi cuối cùng đến tên mình, cô vào phòng y tá nhận giấy khám nhìn cô hỏi:

– Em trễ kinh bao lâu rồi?

Linh mặt xám xịt nhỏ giọng nói:

– Dạ hơn hai tháng rồi ạ.

– Em có nhớ chính xác ngày kinh nguyệt không?

– Dạ có ạ.

– Ngày bao nhiêu vậy em?

Linh gắng nhớ lại trả lời:

– Dạ ngày 12/2 ạ.

– Em còn nhớ ngày đó vào ngày bao nhiêu?

Linh cúi đầu bặm môi kiềm chế xấu hổ nói:

– Dạ ngày 24/2 ạ.

– Em lên cân ký đi, ở đây không cần ngại, được lên chức làm mẹ là điều bao người phụ nữ đều muốn đó em.

– Dạ.

Khám xong hết, tổng kết lại cô có thai gần 2 tháng rồi.

Đi ra con Ngọc hỏi:

– Sao rồi?

Linh thật thà kể lại cho nó nghe quá trình xấu hổ của mình.

– Thế là có gần 2 tháng rồi sao? Anh ta đúng mạnh có lần……..luôn.

– Mày còn nói thế nữa, tao không biết……bỏ có phải mình quá ác không?

– Việc này mày nên thương lượng lại với anh ta xem.

Linh chán nản nói:

_ Anh ta nói tao trễ kinh thì liên quan gì đến anh ta rồi mình còn la liếʍ để người ta cười cho à?

Ngọc không chấp nhận được nó gắt lên nói:



– Mày còn sĩ diện gì nữa Linh? Mày nghĩ nạo phá sau này không ảnh hưởng đến bản thân à? Tao nói phũ mày đừng tự ái chứ ví dụ mày bỏ lần này mà có di chứng sau này mày không có cơ hội làm mẹ thì phải làm sao? Ở trên thế giới này bao người mơ ước trong đời có cơ hội làm mẹ, thiên chức này thiêng liêng nhất đấy Linh.

Linh ủ dột kéo con Ngọc đi ra ngoài, cô ngồi sụp xuống ôm mặt khóc:

– Ngọc mày không hiểu đâu, tao đã nghĩ kỹ nửa tháng nay rồi, hôm trước tao lấy hết can đảm nhắn tin cho anh ta chỉ mong anh ta thấu hiểu cho tao một nửa thôi, ai ngờ được anh ta phũ phàng như thế. Tao đâu muốn thế, tao sợ hãi, nếu đẻ con ra sau này nó lớn bạn bè nó có cười nó không cha không ? Tao đau lòng lắm mày biết không….

Ngọc lòng trùng xuống, thân nhau mấy năm, tính nết nhau đều hiểu, Linh gan to hay nhỏ cô ta biết đến, lời lúc nãy chỉ muốn kí©h thí©ɧ Linh thôi. Cô ta cũng lên giường với bạn trai rồi, rồi bị phản bội cũng trải qua rồi. Linh lúc này khổ sở nhất, nhưng cô ta vẫn muốn Linh sinh đứa bé ra, dù sao cũng là sinh mệnh. Ba nó không cần thì mẹ yêu thương, bỏ đi tội lỗi còn nhiều hệ lụy.

Cuối cùng Linh quyết sinh đứa bé ra, Ngọc trở Linh về nhà, trước khi đi còn căn dặn cô không được nghĩ quẩn không hại cho thai nhi trong bụng.

Đêm đến ăn cơm xong Linh cầm tờ giấy siêu âm đứng trên ban công ngoài ngoài phòng nhìn bầu trời.

Cô mỉm cười, nước mắt lại rơi, không yêu mà có thai nó vậy đấy, phũ phàng đến nghẹn lại, tim đau như cắt.

Máy Linh khóa lại từ khi gọi con Ngọc, Nhật Minh gọi điện số bị cô chặn, thay sim gọi lại thì thuê bao, cậu ta muốn điên lên vì không liên lạc được.

Hôm đấy cô nói cậu ta không nghĩ xa, chỉ tính trêu đùa cô chút ai ngờ cô tắt máy luôn, mấy ngày sau liên lạc không được chỉ nghĩ cô giận dỗi. Đến hôm nay cậu ta mới phát giác ra cô nói hôm đấy không phải trêu đùa.

Thay sim cũng không gọi được lòng nóng như lửa đốt, mở xem tin nhắn, cô nói cô trễ kinh đã hơn hai tháng.

Cậu hụt hẫng một lúc bỗng dưng cười to bấm số gọi cho Quân.

“ Alo, có chuyện gì thế Minh?”

– Cậu hỏi vợ cậu xem gọi Vũ Linh có được không cho tớ.

“ Ừ đợi tí.”

…….

“ Minh, Mai nói không gọi được. Mà cậu vẫn chưa cưa đổ à?”

– Chưa….

“ Kém thế bạn già.”

– Cậu bớt khinh thường tớ đi.

“ Chậc … chậc… ngủ với con nhà người ta rồi mà chưa cưa đổ, cậu đúng xứng ế thâm niên.”

– Cậu đi ngủ đi.

“ Tự ái nữa, tớ nói chứ cậu đi xách dép cho Huy đi không kịp, gì cũng công việc, công việc mãi đến già không có vợ.”

……

Tút….Tút……

Quân nhìn màn hình cuộc gọi bị tắt ngang chỉ cười cái cũng về phòng đi ngủ, cậu ta có vợ rồi, đi làm về tối không tụ tập bạn bè thì chỉ ở nhà ăn cơm vợ nấu rồi đi ngủ hai vợ chồng son.

Minh lấy xe lái đến trước cổng nhà Linh, nhìn vào cánh cổng ấy phiền muộn trầm trọng, cậu ta không biết cô mấy ngày nay thế nào rồi. Nếu trễ kinh thì 90% cô đã có con với cậu.

Mở cửa xe bước ra lưng tựa vào xe, cậu châm điếu thuốc rít một hơi nheo mắt nhìn lên lầu 2 nhà Linh, bóng người đứng cô đơn trên đấy làm lòng cậu nao nao. Người con gái trên đấy là người đầu tiên cậu chạm vào.

Người trao cho cậu thứ tốt nhất đời con gái, người làm tim cậu rung động.

Linh đi vào phòng, Nhật Minh mở điện thoại gửi tin qua cho Quân.

“ Quân nói vợ cậu cho tui xin facebook Linh.”

10 phút trôi qua Quân trả lời:

“ Triệu Vũ Linh, tên đó cậu tốt nhất không cần nhắn gì nữa không tớ đánh cho cậu liệt đấy, phá không à.”

Nhận được thứ mình cần, cậu ta nhếch mép bấm tin trả lời:

“ Cậu đánh tớ liệt tớ cho cậu cả đời không đứng nổi.”