Chương 5

Nhìn theo cái dáng thô kệch của Trọng đang cầm đèn pin đi về. Cường thở dài, miệng lẩm bẩm chửi thề mấy câu dù trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ngửa cổ tu ừng ực một hơi dài. Rượu nhanh chóng ngấm vào từng thớ thịt, rạo rực, nóng bừng khắp thân thể làm át đi nỗi sợ hãi mơ hồ vừa kịp le lói. Đầu óc có chút lâng lâng, hưng phấn.

Cái bao tải lớn đặt dưới gốc cây đa, bên trong là cái xẻng, xà beng, chiếc búa, một ít đinh và cái đèn pin. Con dao nhỏ đã giắt bên hông. Từng đó thôi cũng quá đủ để hắn thực hiện công việc của mình, những năm tháng làm thợ xây đã giúp hắn có nhiều kinh nghiệm.

Thận trọng cầm bao tải đứng dậy bước đi, cái bóng của hắn mờ mịt giữa mênh mông màn đêm đang phủ kín...

***

Con đường đất dẫn tới cánh đồng, hay cách gọi khác của dân làng là đường ra bãi tha ma, nơi mộ ông Hải mới chôn cất được mấy hôm. Ban ngày vốn đã vắng vẻ, ban đêm lại càng âm u, heo hút và lạnh lẽo đến rợn người.

"Mình phải nhanh lên, trước khi trời sáng phải làm xong."

Hắn tự nhủ rồi rảo bước nhanh hơn cùng những cơn gió lộng ào ạt thổi ngược tới, đôi giày thể thao cũ hoà cùng tiếng bụi cỏ đang xào xạc hai bên đường.

Trên bầu trời vẫn loé lên vài dòng chớp chằng chịt, đan xen làm lộ ra bóng vài ngôi mộ, thấp thoáng, ẩn hiện phía trước.

Bất chợt Cường khựng người lại.

Có âm thanh giống như tiếng bước chân vọng tới từ phía sau. Một cảm giác bất an chợt xuất hiện trong đầu, dường như có người đang đi theo.

Cường đứng im, quay ngoắt đầu lại...

Sau lưng chỉ có con đường đất dài hun hút, vài thân cây cổ thủ xoè tán lá theo gió như những cánh tay đang vẫy gọi.

Tiếng ếch kêu ộp oạp từ cánh đồng vọng lại nghe nôn nao, ma mị đến sởn gai ốc giữa màn đêm thanh vắng.

"Ai dám ra đây giờ này chứ?!"

Hắn lẩm bẩm rồi đi như chạy vào trong bãi tha ma.

Sương khói mờ ảo bao phủ hàng trăm ngôi mộ to nhỏ, mới cũ nằm đan xen nhau thành hàng dài, trải dọc theo khắp lối đi.

Càng tiến vào sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo, u ám.

Chẳng khó khăn để tìm thấy ngôi mộ ông Hải giữa vài chục ngôi mộ khác vây quanh, chính hắn đã cùng đội tang lễ ra đây chứng kiến cảnh chôn cất ông. Giống một gò đất cao, được phủ vài vòng hoa viếng đã héo rũ, cỏ dại cũng kịp lớm chớm nhú lên.

Hắn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chân dung ông Hải in trên tấm bia mộ vẫn còn thơm mùi xi măng. Một người đàn ông bảy mươi tuổi có vầng trán rộng, cánh mũi to, nọng mỡ dưới cằm dầy thành tảng. Điểm ấn tượng nhất trên khuôn mặt của ông có lẽ là đôi mắt dữ dằn, luôn nhìn xoáy sâu vào trong tâm can của người đối diện.