Chương 65: Chúng ta còn có thể gặp lại không?

Cô ngồi xuống giường, cảm thấy tuyệt vọng ảm đạm nơi đáy lòng, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định: "Ông không cần đưa đồ vào, tôi sẽ không ăn. Lần này tôi vốn tới đây để báo thù cho ông nội, anh trai và Liêu gia, nếu không gϊếŧ được ông, cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào tay các người uy hϊếp tới Diệp Giai Chính."

Sato Gen sững sờ nhìn người con chỉ gặp hai lần này, lần đầu gặp, cô là sinh viên y thông minh ưu tú; mà lần này, ông bỗng nhiên nhận ra, đây thật sự là cô bé do lão gia tử nuôi lớn, mỗi một chữ nói ra đều quyết tuyệt như năm đó ông ấy đã mình đuổi ra khỏi Liêu gia. Ông đứng lên thở dài nói: "Thuyền này đang chạy trên tuyến sông nội địa, dù Diệp Giai Chính đóng cửa Dĩnh Thành cũng sẽ không tìm được. Đồ ăn vẫn sẽ đưa vào, con nên ăn một chút đi."

Ông khom lưng nhặt hộp cơm, chợt nhìn thấy một ánh dao sắc nhọn xẹt qua, lúc này mới nhận ra cô thật sự đã ra tay. Ông tránh đi, lùi ra sau hai bước và đứng yên.

Tinh Ý thất bại, biết mình không còn cơ hội nữa, cười khổ một chút, lật tay muốn đâm vào cổ mình.

"Dừng tay!" Sato Gen nắm lấy cổ tay của cô, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy mà nói, "Giấu dao đi."

Tinh Ý ngẩn ngơ, cô đã quyết tâm tìm chết, cái chết của ông nội đối với cô là sự đả kích nặng nề, còn Diệp Giai Chính... chịu áp lực bởi thất bại ở Ngõa Tử Loan, anh lại không nhắc với cô nửa chữ. Cô biết đó nghĩa là phủ nhận toàn bộ. Nhưng sao cô có thể tiếp tục ở bên anh được chứ? Còn có Tiêu Thành và Văn Hinh, cô vừa nghĩ tới đã cảm thấy đau đớn đến mức không thở nổi.

Hiện tại, cô không gϊếŧ được Sato Gen, bàn tay nắm dao phẫu thuật, xác định đã thấy được điểm cuối của đời người.

Sato Gen tăng âm lượng, có vẻ hơi thương tiếc: "Ngày mai tôi sẽ đến thăm cô. Liêu tiểu thư không cần lo lắng ghét bỏ như vậy."

Ông không có lấy dao của cô, mà thật sự đã rời đi.

Tinh Ý hơi rũ tầm mắt xuống, trên mép giường mà Sato Gen vừa ngồi có chữ được viết từ dầu. Cô đến gần để đọc, ẩn ẩn có ba chữ: Cha cứu con. Cô sửng sốt, lau sạch ba chữ kia.



Tầng cao nhất của thuyền thương, Sato Gen đẩy cửa của một căn phòng, Hiyagami đang ngồi trầm mặc: "Sao rồi?"

"Cô ta không chịu ăn." Sato Gen hơi chán nản, "Có lẽ muốn chết."

Hiyagami nhìn chằm chằm nét mặt Sato Gen, dường như đang cẩn thận suy đoán, một lát sau mới mỉm cười: "Muốn một người không chết luôn có rất nhiều cách. Sato, cô ta là con của cậu, cậu phải trông chừng thật tốt... Ít nhất sống đến ngày Diệp Giai Chính đồng ý điều kiện kia."

Sato Gen thoáng giật mình một chút, hỏi: "Diệp Giai Chính đã trả lời rồi sao?"

Nét mặt Hiyagami hơi thất thường: "Cậu ta đã đồng ý thả Cố Nham Quân."

Lúc này ở ga tàu hỏa Dĩnh Thành là thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày. Hai tuyến tàu Nam Bắc giao nhau vào 10 giờ tối, người lên xuống xe nhiều vô số kể. Một chiếc xe hơi chậm rãi chạy vào. Người đàn ông xuống xe từ ghế sau mặc áo khoác đen, cúi đầu bước nhanh vào nhà ga. Đầu phố, Tống Quốc Binh nhìn bóng dáng anh biến mất trong đám người, đang bảo tài xế quay đầu xe, bỗng nhiên một người đi ngang qua ném một cục giấy vào xe.

Tống Quốc Binh vô thức bắt lấy cục giấy, đẩy cửa xe ra, lao tới cạnh người nọ, trở tay khóa cánh tay của anh ta. Người kia bị rớt mũ, hoảng sợ nhìn anh: "Anh, anh làm gì thế?"

"Ai đã sai anh ném giấy?" Tống Quốc Binh thấp giọng hỏi.

"Tôi, tôi không biết. Có người cho tôi một đồng bạc bảo tôi ném vào." Người kia rầu rĩ nói, "Tôi bán trứng luộc trà ở ga tàu, không tin thì anh đi hỏi đi."

Xung quanh có một đống người tụ lại, nhận ra mà chỉ vào, quả nhiên là người buôn bán trứng luộc trà trên sân ga. Tống Quốc Binh buông tay, tự biết không thể tìm được người kia, đành trở về xe, mượn ánh trăng để mở tờ giấy: "Bốn giờ, bến tàu Lam Hồng. Liêu Giám Đông."

Tống Quốc Binh không chậm trễ, trở về bộ quân giao tờ giấy cho Diệp Giai Chính: "Quân tọa, Dĩnh Thành đã đóng cửa, các thương hội lớn và băng đản đều đã truyền lời ra ngoài. Hiện tại trừ Tô Giới Nhật, chỉ sợ không còn nơi nào giấu được người."

"Hiyagami biết tính của tôi, sau chuyện Ngõa Tử Loan, tôi sẽ không vào Tô Giới nữa. Mấy ngày nay bọn họ cũng lần lượt sơ tán người ra bên ngoài, nếu không chúng ta cũng sẽ không bắt được Cố Nham Quân. Bọn họ sẽ không giấu người ở nơi đó."

"Cho nên, rất có thể phu nhân... sẽ ở trên thuyền." Tống Quốc Binh bừng tỉnh đại ngộ, "Như thế tin tức này vẫn khá đáng tin."

Mấy ngày không ngủ không nghỉ khiến đôi mắt Diệp Giai Chính đầy tơ máu, anh cầm súng của mình: "Sắp xếp đi."

"Rõ!" Tống Quốc Binh nghiêm chào, hỏi tiếp, "Đốc quân, Liêu Giám Đông rốt cuộc là ai?"

Diệp Giai Chính trầm mặc một lúc, nhàn nhạt nói: "Cha ruột của Tinh Ý."

Tống Quốc Binh kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, xoay người ra ngoài.



Tinh Ý dựa vào một góc ở khoang thuyền, mạnh mẽ ép bản thân không được ngủ. Cô không có đồng hồ trong tay, chỉ có thể ước tính thời gian, không biết chống đỡ được bao lâu, ở cửa có tiếng động. Cô bật ngồi dậy, một người phụ nữ Nhật Bản bưng đồ ăn vào. Cô mệt mỏi ngả người về: "Tôi không ăn."

Người phụ nữ lặng lẽ đặt đồ ăn xuống, nhưng không đi ra, cẩn thận nhìn cô thật kỹ. Tinh Ý cảm thấy có chút khác thường, nhìn kỹ lại mới kinh ngạc nhận ra: "Tôi đã từng gặp dì."

Vẻ ngoài điển hình của phụ nữ Nhật Bản, da trắng hơi thấp, tuy rằng tuổi đã cao, nhưng được bảo dưỡng đúng cách nên vẫn xinh đẹp. Tinh Ý nhớ đã gặp ở Cao gia, khi đó bà và Diệp Văn Vũ đứng trong góc dán mắt nhìn mình.

"Tôi tên là Hiya Aoi, Sato Gen là chồng của tôi." Người phụ nữ khẽ cười, nói tiếng Trung rất chuẩn, "Tôi rất tò mò về cô, cho nên muốn đến xem thử."

Tinh Ý lạnh lùng nhìn bà, không nói gì.

"Cô rất giống anh ấy, đặc biệt mũi và miệng." Người phụ nữ tiếp tục nói, "Vừa gặp cô ở Cao gia tôi đã biết, cô chắc chắn là con gái của anh ấy."

"Tôi không có cha." Tinh Ý ngắt lời bà, "Mời dì đi cho."

Nhưng người phụ nữ không rời đi, ngồi ở mép giường, trầm ngâm suy nghĩ như thể đang chờ điều gì đó. Không biết qua bao lâu, Tinh Ý thấy đồ ăn dần nguội, cuối cùng hơi mất kiên nhẫn hỏi: "Dì còn có chuyện gì sao?"

Hiya Aoi nhướng đôi lông mày tinh tế lên, không nói gì, dường như đang chờ đợi gì đó.

Cửa lại có tiếng động. Lần này là Sato Gen bước vào.

Lúc Sato Gen đẩy cửa vào nhìn thấy có hai người ở trong phòng, không khỏi sửng sốt.

Hiya Aoi đứng lên, cúi chào theo lễ nghi của phụ nữ Nhật Bản với chồng, nói với ông bằng tiếng Nhật: "Anh Sato, em chờ anh từ nãy đến giờ."

"Em biết tôi sẽ đến sao?" Sắc mặt Sato Gen từ kinh ngạc biến thành cảnh giác, "Em đã nói với anh trai mình rồi?"

Hiya Aoi lẳng lặng nhìn ông, trong ánh mắt hẹp dài hiện ra một tầng sương mù bi ai: "Anh đã không còn tin tưởng em nữa, đúng không?"

Sự đau xót trên mặt Sato Gen chợt lóe rồi biến mất, khẽ gầm lên: "Aoi, cha tôi đã tự sát, đây là con gái của tôi!" Ông lấy một khẩu súng lục từ trong túi nhắm ngay Hiya Aoi, nói cực nhanh, "Tôi phải đưa con bé đi."

Tinh Ý không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy bọn họ đang cãi nhau, không khí nặng nề, bỗng nhiên Sato Gen lấy một khẩu súng lục nhắm vào Hiya Aoi. Cô vô thức đứng lên tựa sát vào vách tường, không dám lên tiếng.

Hiya Aoi lại mỉm cười: "Nếu em không cho hai người đi thì sao?"

Sato Gen bất chợt không biết làm sao, cười khổ một chút: "Aoi, em nhất định phải đuổi cùng gϊếŧ tận người thân của tôi sao?"

Hiya Aoi yên lặng nhìn ông, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Anh Sato, từ 19 tuổi em đã biết anh, cuộc sống mấy năm thật sự rất hạnh phúc, điều tiếc nuối duy nhất chính là chúng ta không thể có con cái của mình." Bà dừng một chút, hốc mắt ửng đỏ, "Ngày đó em thấy vị tiểu thư này ở Cao gia, gần như có thể khẳng định cô ấy chính là con gái của anh. Em rất sợ anh sẽ vì thế mà ở lại Trung Quốc, nên mới đưa tin tức của cha anh cho anh trai. Em... không biết, cuối cùng cha của anh sẽ tự sát vì điều này."

"Đừng nói nữa!" Sato Gen khàn giọng nói.

Hiya Aoi mỉm cười ảm đạm: "Anh Sato, anh đưa cô ấy đi đi. Em sẽ giúp anh kéo dài thời gian với anh trai."

Sato Gen giật mình: "Em nói cái gì?"

Hiya Aoi lặp lại một lần nữa: "Anh đưa cô ấy đi đi." Cuối cùng bà nhìn ông một cái, "Em muốn tới chào tạm biệt anh."

Sato Gen nhìn bà thật sâu, vòng đến trước mặt Tinh Ý thấp giọng nói: "Con nghe cha nói. Đêm nay sẽ có một chiếc thuyền nhỏ tới để bổ sung vật dụng hằng ngày. Đây là cơ hội duy nhất có thể chạy đi. Lát nữa cha sẽ đi cùng con. Con có thể tin thủy thủ trên thuyền nhỏ. Chỉ cần đưa con đến bến tàu, Diệp Giai Chính sẽ đón con ở đó."

Tinh Ý ngơ ngẩn: "Ông ——"

Sato Gen nhìn đồng hồ: "Hiện tại theo cha. Đừng phát ra âm thanh." Ông kéo lấy tay cô, lúc rời đi còn nhìn Hiya Aoi một lần cuối. Hiya Aoi chan chứa nước mắt: "Anh Sato, chúc anh bình an." Nước mắt bà lăn dài, "Chúng ta còn có thể gặp lại không?" Sato Gen mỉm cười, khẽ nói: "Cảm ơn em, Aoi."

Ông đẩy cửa, đưa Tinh Ý ra cửa khoang không hề quay đầu lại.

Trên hành lang không có một bóng người, hẳn là binh lính trông coi đã bị kiểm soát. Tinh Ý chạy theo Sato Gen trên thuyền thương tới đuôi thuyền, quả nhiên có hai chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu. Sato Gen chỉ vào một chiếc trong đó, khẽ nói: "Mau lên!"

Mái tóc Tinh Ý bị gió lạnh thổi bay, gương mặt lạnh gần như mất cảm giác. Cô không hiểu cuộc trò chuyện vừa rồi của Sato Gen và Hiya Aoi, quay đầu nhìn ông: "Vì sao lại cứu tôi?"

Sato Gen mỉm cười, có lẽ thấy quần áo cô hơi mỏng manh, khoác áo của mình trên người cô: "Con đừng hiểu lầm. Như con nói, cha không có tình cảm cha con với con. Coi như là cha trả lại ông nội cho con."

Trong lúc Tinh Ý sững sờ, bị ông đẩy mạnh tới, vô thức rơi xuống thuyền. Thủy thủ trên thuyền đón được cô, chờ cô ngồi xuống, nhanh chóng cầm lái chạy về hướng Đông.

Sato Gen đứng ở đuôi thuyền nhìn chiếc thuyền nhỏ kia chạy thật xa, lại có một cảm giác trần ai lạc định. Ông ngẩng lên nhìn phía đầu thuyền bắt đầu ồn ào, biết Hiyagami đã phát hiện hành động của mình, nhanh chóng nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ khác, mở dây thừng, khởi động môtơ, chạy về một hướng khác.

Sato Gen lái tàu không nhanh không chậm, đủ để người trên thuyền thương phát hiện ra mình. Ông loáng thoáng nghe có người đang hét to "Dừng lại" trong gió, thậm chí có thể nhìn thấy có người đang đặt súng bắn xe trên thuyền. Ông biết mình nên lái nhanh hơn để tránh bị bắn trúng quá sớm, liên lụy đến một chiếc thuyền kia.

Pằng ——

Một viên đạn rơi xuống mạn trái, ông quay thuyền sang mạn phải, thân thuyền nghiêng đi, ông gần như ngã xuống. Sato Gen đứng vững lại, tiếp tục lái thẳng tới.

Từng viên đạn theo sát, nhưng ông không hề cảm thấy sợ hãi. Ông biết mình là một kẻ yếu đuối, lần đầu tiên dũng cảm trong đời là vì Aoi, lấy hết can đảm chống đối cha, vứt bỏ tất cả, rời khỏi gia tộc của mình. Mà lần dũng cảm cuối cùng này, là vì... cô con gái từ lúc sinh ông chưa từng ôm lấy một lần. Cô con gái này, có chiếc mũi và cằm giống hệt với mình như đúc.

Hai tay của ông bị gió lạnh thổi đến mất cảm giác, nhưng ông chỉ hết sức tập trung điều khiển thuyền. Bên tai lại có tiếng đạn truy kích... Dừng ở đây thôi, Sato Gen chợt buông tay, lần này ông biết mình không thể tránh khỏi nữa rồi.

Thuyền nhỏ của Tinh Ý đã chạy được một đoạn, kỳ lạ là không có ai đuổi theo. Chiếc thuyền thương kia chạy về hướng ngược lại, ở nơi xa thỉnh thoảng có tiếng đạn nổ mạnh, tung lên từng chòm lửa.

Cô nhón mũi chân, cố gắng nhìn về hướng đó. Lần này, chòm lửa kia sáng bừng lên mạnh mẽ, nhìn từ xa như thể một chùm pháo hoa lớn, chiếu sáng cả nửa bầu trời.

Cô lo sợ quay đầu lại, nhìn thủy thủ đang lái tàu, lớn tiếng hỏi: "Đó... rốt cuộc là gì?"

Thủy thủ nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút xúc động: "Là thuyền của Sato tiên sinh."

Tinh Ý ngã xuống ghế, mọi suy nghĩ đóng băng trong tích tắc.

Sato Gen đã chết.

Cô quyết tâm tới gϊếŧ ông, thật sự ông ấy đã chết như mình mong muốn.

Nhưng cô chỉ cảm thấy một nỗi buồn khó tả, lại mơ hồ cảm thấy thế giới này không công bằng như vậy... Vì sao, vì sao cô luôn gặp chuyện thế này?! Cô bị sặc khí lạnh, ôm ngực ho dữ dội, cơn gió lướt qua mặt sông lại át hẳn tiếng ho đau đớn này. Cô ho khan một lúc, khép áo khoác trên người, dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn về phương xa.