Tinh Ý không có khẩu vị, múc một bát canh, ăn từng muỗng một. Liêu Nghệ Hàng khẽ khẽ gắp một miếng bánh hoa mai đặt vào bát cô.
Tinh Ý do dự đặt bát canh xuống, ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn gắp bánh hoa mai cẩn thận cắn một miếng.
Đây có lẽ là phương thức giảng hòa của Liêu gia nhỉ?
Diệp Giai Chính cũng duỗi tay cầm miếng bánh hoa mai: "Tôi cũng nếm thử bánh ngọt cố ý mang về từ nơi khác."
Lão gia tử liền không nhịn được cười, nói với cháu gái: "Còn nhớ lúc nhỏ con ăn vụng bánh này, kết quả nửa đêm đau bụng tìm bác sĩ hay không?"
Tinh Ý nhai phần nếp, nhỏ giọng nói "nhớ ạ". Lúc ấy cô còn rất nhỏ thích ăn bánh ngọt thế này, anh cả liền lặng lẽ đưa cô đến bếp lấy mấy miếng. Kết quả nửa đêm cô bé đau bụng khóc lóc, Liêu Nghệ Hàng thấy em gái khóc khàn cả giọng, cho rằng cô sắp chết, cũng lo lắng mà khóc lớn.
"Đây là anh cả con cố ý mang về từ Vân Bình." Lão gia tử nói, "Xe vốn không đi ngang qua nơi đó, phải vòng lại nửa ngày."
Liêu Nghệ Hàng vội vàng giải thích: "Không có vòng lại, tiện đường mua."
Tinh Ý cười xì một tiếng: "Dù sao cũng không ngon ăn lắm."
"Về sau không được dạy bảo em gái như vậy." Lão gia tử nói với Liêu Nghệ Hàng, "Nghe rõ chưa?"
Liêu Nghệ Hàng thấp giọng đồng ý.
"Còn có con, anh cả mắng con cũng là quan tâm con. Phải với giải thích anh trai." Lão gia tử lại giơ tay chỉ lên trán Tinh Ý, "Con khóc lóc lại không chịu nói chuyện, anh cả liền không biết nên làm gì."
Tinh Ý cong khóe môi, nghĩ đến anh cả đã
xuống nước trước, cuối cùng thấp giọng nói: "Tuy rằng em không biết vì sao anh ghét người Nhật kia như vậy. Nhưng nếu anh đã nhắc nhở, em sẽ không tiếp xúc với ông ấy nữa. Anh yên tâm đi."
Lúc Tinh Ý nhắc tới "
người Nhật kia", Liêu Nghệ Hàng hơi nhăn mày, gượng cười nói: "Em gái, anh vừa nghĩ đến dã tâm của người Nhật, ban nãy đã không khống chế được tính tình. Xin lỗi."
Cơn giận của Tinh Ý tới nhanh đi cũng nhanh, bắt đầu ríu rít nói điểm thi với ông nội. Lão gia tử biết Tinh Ý thi rất tốt, tất nhiên rất vui vẻ, Tinh Ý liền nhân cơ hội nói: "Ông nội, con có thể ở lại Dĩnh Thành vào kỳ nghỉ không? Con muốn ở lại hỗ trợ Phổ Tế Đường."
Liêu Nghệ Hàng quả quyết đánh gãy lời cô: "Không được!"
Tinh Ý sững sờ, nhướng mày hỏi: "Tại sao?"
Thấy hai người lại bắt đầu sặc mùi thuốc súng, Diệp Giai Chính nói: "Nếu lão gia tử phải về Hạ Kiều, Tinh Ý có thể ở cùng Văn Hinh. Tôi sẽ cho người đón đưa đến Phổ Tế Đường, sẽ không xảy ra chuyện gì." Anh dừng một chút, ngữ khí bình tĩnh, "Cô ấy là em gái anh, không phải cấp dưới cũng không phải học sinh. Cô ấy cũng không phải trẻ con."
Liêu Nghệ Hàng còn muốn cãi với anh vài câu, lão gia tử đặt ly rượu xuống, đứng lên nói: "Nghệ Hàng, con vào đây, ông có chuyện hỏi con."
Tinh Ý có chút nghi hoặc nhìn về phía Diệp Giai Chính: "Anh có cảm thấy anh cả hơi lạ hay không? Trước kia anh ấy không như vậy."
Diệp Giai Chính trầm mặc một chút: "Hiện tại anh cả đang làm một chuyện rất quan trọng, hơi lo lắng cho an toàn của em và ông nội. Em phải thông cảm cho anh ấy một chút."
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Liêu Nghệ Hàng liền trầm mặt nói: "Ông ta muốn làm gì?! Thế mà lại đến trường tìm Tinh Ý, tiếp theo có phải sắp tìm tới con rồi không?"
Vẻ mặt lão gia tử mệt mỏi: "Nếu con biết nó đến tìm em gái, nhưng con bé hoàn toàn không biết gì cả, vậy không nên nói chuyện như thế."
Từ khi Diệp Giai Chính nói với Liêu Nghệ Hàng, đây cũng là lần đầu tiên Liêu Nghệ Hàng cùng ông nội nói về chuyện năm đó. Liêu Nghệ Hàng nói từng câu từng chữ: "Ông nội, ông ta không phải cha con."
Lão gia tử khe khẽ thở dài, hơi nhắm mắt lại.
"Ông nội, dù cho năm đó ông ta vứt bỏ mẹ, cưới vợ sinh con ở nơi khác hay ích kỷ bạc bẽo, hiện tại trở về tìm con và em gái, con vẫn có thể niệm huyết thống mà gặp một lần. Nhưng hiện tại ông ta có thân phận gì? Em rể của Hiyagami. Con mẹ nó Hiyagami này là loại người gì? Mấy hôm trước Dĩnh Quân bắt một đội quân Nhật Bản bí mật cử đi, chính là bộ hạ của ông ta đang thăm dò tuyến đường như bọn con, dụng tâm rõ như ban ngày."
Một học giả Liêu Nghệ Hàng lịch sự văn nhã, xưa nay gia giáo nghiêm khắc, từ nhỏ nói tục đều bị đánh. Nhưng giờ phút này tức đến mức không màng gì cả: "Hiện tại người Nhật bỗng nhiên xen vào vận tải biển, chẳng lẽ ông không hiểu sao? Thấy không lấy được quyền đường bộ, bọn họ muốn mở đường thủy từ Lâm Châu đến Lưỡng Giang. Lỡ như khai chiến, nghĩa là đã khống chế đường thủy! Ông ta là người Trung Quốc, năm đó sửa tên đổi họ đến Nhật Bản, cưới phụ nữ Nhật Bản, hiện tại trở về tìm em gái, không phải
bụng dạ khó lường thì là cái gì!"
Tâm tình lão gia tử phức tạp khác thường. Ông nhớ tới ngày Sato Gen tới, vào cửa, đứa con trai gần 20 năm không gặp quỳ xuống dập đầu với ông. Ông xoay người, nói "không nhận nổi", nhưng con trai vẫn dập.
Chuyện cũ hơn 10 năm trước không nói ai đúng ai sai, hiện tại có tuổi rồi, tính cách cũng không quyết đoán như thời trẻ. Lão gia tử nhìn mặt con trai hiện giờ đã thêm nếp nhăn và phong sương, mép tóc cũng có chút bạc, già đi một chút sẽ giống mình bây giờ. Ông rất muốn hỏi con trai hơn 10 năm này sống như thế nào. Nhưng ông biết rõ mình không thể —— ông tuyệt đối không thể để cháu trai cháu gái bị tổn thương. Cho nên ông cứng rắn lạnh lùng bảo con trai rời khỏi Trung Quốc.
"Nghệ Hàng, ông hiểu ý con." Lão gia tử đứng lên trấn an anh, "Nó đã bảo đảm với ông sẽ rời khỏi nơi này."
"Ông ta cũng đã bảo đảm với Diệp Giai Chính sẽ không đi tìm Tinh Ý. Nhưng hiện tại thì sao? Hiện nay tình thế thất thường, không ai nói được một ngày nào sẽ bắt đầu chiến tranh." Liêu Nghệ Hàng không cảm xúc, thanh âm bình tĩnh, "Ông nội, hôm nay con sẽ nhớ những lời này. Có lẽ ông vẫn còn chút tình cảm, nhưng con không có. Nếu như ông ta làm chuyện không nên làm, con tuyệt đối sẽ không nhân nhượng."
Sắc mặt Lão gia tử u ám, lời này có lẽ là từ trong lòng Liêu Nghệ Hàng, có lẽ là sau khi Diệp Giai Chính và Liêu Nghệ Hàng thương nghị mà nói với mình.
Tóm lại, hai thanh niên này
không hẹn mà cùng nhìn ra chút mềm yếu nơi đáy lòng của mình.
Ông lão cười khổ: "Ông hiểu."
Liêu Nghệ Hàng khẽ thở dài, cũng không che giấu được sự lo lắng giờ phút này: "Ông nội, tình thế bên ngoài rất tệ. Ông ta tới đây, con lo tình thế sẽ càng tệ hơn. Cho nên mới hơi lo lắng cho em gái."
Từ khi nào, anh còn chưa cao đến cái bàn, hiện tại lại cao hơn mình nửa cái đầu. Bờ vai này cũng có trách nhiệm hơn nhiều so với cha ruột của anh. Ông lão vỗ vai cháu trai: "Nếu thật sự như lời của con, như vậy Hạ Kiều cũng chưa chắc là
chốn đào nguyên, có thể thoát được phân tranh sao? Tiểu nha đầu có suy nghĩ của mình, con bé chọn con đường này, tương lai không thể tránh phải đối mặt với mưa gió. Tuy con muốn tốt cho nó, nhưng đừng ép buộc nó."
Liêu Nghệ Hàng trầm mặc một lúc, đáp "vâng".
Bữa tối ngoài sảnh đã dọn. Bởi vì hiện giờ Liêu gia chỉ còn một người giúp việc đang rửa chén trong bếp, vẫn chưa có người lau bàn. Tinh Ý cầm giẻ lau bước ra từ bếp, Diệp Giai Chính tự nhiên duỗi tay cầm lấy.
"Để em được rồi." Tinh Ý không đưa, "Ở nhà em thường giúp mỗ mụ lau bàn."
"Được rồi. Để tôi." Diệp Giai Chính cũng không tranh với cô, lấy thẳng giẻ lau trong tay, chăm chỉ lau chùi. Được một lúc, anh quay đầu nhìn cô nói, "Giúp tôi xắn tay áo lên."
Anh đã cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Tinh Ý mở nút cài, giúp anh xắn đến khuỷu tay từng chút một, "Xong rồi." Anh xoay người tiếp tục lau bàn, Tinh Ý rảnh rỗi bèn hỏi anh, "Em pha trà cho anh nhé?"
Liêu Nghệ Hàng ra ngoài sảnh, liền thấy Đốc quân Lưỡng Giang đang ra sức lau bàn, tâm tình vốn dĩ còn rất sa sút, tức khắc "chậc" một tiếng, không khỏi bật cười. Diệp Giai Chính không ngẩng đầu: "Có cái gì buồn cười? Tay của em gái anh phải để phẫu thuật cứu người, không vô văn hóa giống tôi, lau cái bàn gì đó cũng chẳng hề gì."
"Cậu cũng tự biết mình ấy chứ." Liêu Nghệ Hàng gật đầu tán đồng, "Kỳ thật trước kia trong nhà nếu phải lau bàn, cũng là tôi lau."
Diệp Giai Chính không hề bất ngờ: "Nên vậy, chẳng lẽ để em gái anh lau?"
"Em gái giận rồi sao?" Anh khoanh tay đứng một bên, ngập ngừng hỏi.
Động tác trên tay Diệp Giai Chính dừng một chút, còn chưa nói gì, dư quang khóe mắt đã thấy Tinh Ý bưng trà ra.
"Anh Hai uống trà trước đi." Tinh Ý đặt chén trà bên tay anh, quay sang hờ hững hỏi Liêu Nghệ Hàng, "Anh cả muốn uống trà không?"
Liêu Nghệ Hàng thấy cô không giận, không khỏi có chút lúng túng: "Em à... không phải anh cả không cho em đến Phổ Tế Đường."
Tinh Ý nhướng mày: "Như vậy rốt cuộc em được đi hay không?"
"Em đi đi." Liêu Nghệ Hàng thở dài, "Nhưng tôi có một điều kiện." Nửa câu sau lại là nói với Diệp Giai Chính.
Diệp Giai Chính ngừng động tác: "Anh nói đi."
"Không phải cậu đã cho em ấy căn nhà gì đó sao? Em gái sẽ ở nơi đó, cậu cho người đưa đón. Bên ngoài loạn như vậy, tôi lại không ở trong thành phố, phải đảm bảo an toàn cho con bé."
Tinh Ý sửng sốt, vội vàng ngắt lời anh: "Anh cả đang nói gì thế? Chúng ta có nhà của mình mà."
Diệp Giai Chính lại đồng ý ngay: "Đương nhiên."
Liêu Nghệ Hàng lại nghĩ tới gì đó, sắc mặt có chút âm trầm khác thường: "...Còn nữa, nếu em gái ở đó, cậu không được ở."
Diệp Giai Chính trầm mặc một lát, gần như nghiến răng trả lời: "...Được."
Liêu Nghệ Hàng nhẹ nhàng thở ra: "Đốc quân có nhiều nhà trong thành như vậy, thật ra ở bộ quân cũng được, dù sao gần đây cũng có việc nhiều."
"Cảm ơn anh đã nhắc." Diệp Giai Chính rất tức, quay sang nói với Tinh Ý nét mặt mới nhu hòa hơn, "Như vậy ngày mai tôi tới đón em."
"Lão gia tử phải về Hạ Kiều ăn tết. Ngày mai tôi tiễn ông ấy." Liêu Nghệ Hàng dừng một chút, nói đầy sâu xa, "Còn nữa, cậu cho Tiêu Thành theo dõi bên đó, đến khi ông ta rời đi."
Hai người đàn ông trẻ đứng bên bàn, một người cầm giẻ lau, một người cầm ly trà, rõ ràng giản dị nhưng lại nghiêm túc như thảo luận công việc.
Tinh Ý ho khan thật mạnh một tiếng: "Các anh, có ai có thể nói với em vì sao em không thể ở nhà mình hay không?"
Liêu Nghệ Hàng nhanh chóng trả lời: "Bởi vì không đủ an toàn."
Cô quay đầu nhìn Diệp Giai Chính, anh trông như đã ngầm thừa nhận, không lên tiếng phản bác.
Tinh Ý có chút bất đắc dĩ, do dự nhìn Diệp Giai Chính một chút: "Văn Hinh có thể tới ở cùng em không?"
Diệp Giai Chính cười nói: "Nó chỉ mong thế."
Lúc này Tinh Ý mới cảm thấy vui vẻ một chút: "Vậy em đi dọn đồ đây."
Liêu Nghệ Hàng nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu lẩm bẩm một câu "
Con gái lớn không thể giữ".
Diệp Giai Chính lau xong bàn, xoay người ra ngoài sân, nghe thấy câu nói này bước chân dừng một chút, anh quay đầu lại, gương mặt anh tuấn cực kỳ nghiêm túc: "Nếu
không thể giữ, Liêu gia có nỡ để cô ấy gả đến đây sớm một chút hay không?"
Liêu Nghệ Hàng sững sờ, không biết vì sao lúc này ánh mắt anh ta có chút lấp lánh. Thật lâu sau mới nói: "Chờ thêm mấy năm đi. Con bé còn nhỏ, hơn nữa gần đây cũng loạn lạc ——"
Diệp Giai Chính khẽ cười, ngắt lời anh: "Tôi nói đùa thôi."
Sân nhà an tĩnh, đêm lạnh ánh trăng lững lờ, lạnh lẽo hơn bình thường một chút, dáng đứng thẳng của Diệp Giai Chính có vẻ hơi lạnh lẽo. Liêu Nghệ Hàng bỗng cảm thấy kỳ thật Diệp Giai Chính đã hiểu suy nghĩ của mình. Anh hơi áy náy, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn giải thích: "Ý của tôi là..."
"Tôi hiểu ý của anh." Diệp Giai Chính không định nói tiếp với anh, "Có đôi khi tôi cũng hy vọng mình không phải là Diệp Giai Chính."
Sau khi tình hình trở nên căng thẳng, mạng lưới tình báo Nhật Bản hẳn đã nhận ra gì đó. Mấy ngày nay Diệp Giai Chính bị ám sát ở bên ngoài hai lần liên tiếp. Trong đó một lần cực kỳ nguy hiểm, vào lúc chính phủ Lưỡng Giang chụp ảnh lưu niệm ngoài tòa thị chính, sát thủ giả thành phóng viên tiếp cận, cuối cùng bị cảnh vệ phát hiện. Lúc đó sát thủ kia chỉ cách Diệp Giai Chính mười mấy mét. Những việc này tất nhiên không thể công khai, chờ đến lúc công khai, chỉ sợ sắp khai chiến rồi.
Liêu Nghệ Hàng biết Diệp Giai Chính là người cứng rắn, cũng biết không thể không đánh trận này. Nhưng khi nào thì đánh? Có thể đánh thắng không? Anh biết trong lòng Diệp Giai Chính không nắm chắc. Thực lực hai bên đặt trước mặt, dù là trong tay Diệp Giai Chính có quân đoàn 19 và 49 được huấn luyện với đầy đủ trang bị của Đức, chênh lệch cũng rất rõ ràng.