Chương 28: Anh có thể chấp thuận không?

Giữa sự xung đột của các hệ tư tưởng, tự do và độc lập của sinh viên chắc chắn được đặt lên hàng đầu xã hội. Ở Lưỡng Giang, sinh viên nữ ăn mặc vô cùng thời thượng, thậm chí có chút kỳ lạ. Ngược với sinh viên nữ trường Y Bác Hòa, bởi vì tiết thực nghiệm rất nhiều, cả ngày đều mặc áo blouse trắng. Bạn học nam cũng nói đùa rằng, đi trên đường liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra sinh viên nữ Bác Hòa, dù cho không áo khoác mặc trắng, chắc chắn cũng mặc sườn xám nhuộm Indanthrene* phổ biến nhất. Cũng bởi vì cả ngày đọc sách, ở phòng thí nghiệm, không biết gì về trang điểm ngày nay, sắc mặt tái nhợt giống như nữ quỷ.

(Ji: *một loại thuốc nhuộm hữu cơ, thường có màu xanh lam dùng nhiều thời Dân quốc)

Tinh Ý cho hai tay vào túi áo blouse trắng, dường như không thấy lời cô nói, ngửi một hơi: "Vừa rồi cậu bị dính thứ gì vậy?"

"Ôi trời!" Phó Thư Đình cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay áo mình có một vết bẩn màu vàng lạ, với một mùi khiến người buồn nôn rõ rệt, "Tớ chạy đi thay đây."

Ngay từ đầu mọi người vào phòng giải phẫu đã chịu không nổi rồi, sau khi ra sắc mặt tái mét, mấy ngày mấy đêm không thể ăn gì. Hiện tại đã quen rồi, cho dù ngồi xổm trong phòng thí nghiệm cũng ăn ngon lành, dính bẩn cũng chỉ chạy đi thay một bộ quần áo mà thôi. Phó Thư Đình có chút cẩu thả, trong tiết giải phẫu thường bị giáo viên phê bình không tỉ mỉ, phải ở lại thực hiện lại thao tác. Cô nhanh chóng thay áo blouse khác, than thở: "Phòng giải phẫu thật sự quá nhỏ, tớ lỡ tay chạm phải cũng phải đổi áo thực nghiệm."

Sân trường bên kia bắt đầu sôi nổi, có người đang diễn thuyết trên bục. Cách xa như vậy, mà ngay cả trên hành lang Bác Hòa cũng có chút xôn xao: "Diệp Giai Chính phát biểu rồi!"

Phó Thư Đình càng nhón mũi chân, khuôn mặt tròn đầy ngưỡng mộ của thiếu nữ hiện lên đỏ ửng, nói với Tinh Ý: "Nếu xây xong Viện khoa học mới anh ấy có thể tới trường chúng mình thì tốt rồi!"

Đối với sinh viên nữ trẻ, vị thống soái trẻ tuổi "tiến bộ" lại "anh tuấn" này chắc chắn vô cùng được yêu thích. Phó Thư Đình tất nhiên không ngoại lệ.

"Vì sao Viện khoa học xây xong anh... Diệp Giai Chính phải tới?" Tinh Ý có chút hoang mang, tính ra từ lúc hai người trèo tường bị bắt lần trước, cô không gặp Diệp Giai Chính nữa. Cô trốn trong ký túc xá khóc và viết tự kiểm, chuyên tâm vào việc học, ngay cả ngày nghỉ cũng không ra ngoài, hạ quyết tâm không thể bị ghi lỗi nữa.

"Cậu không biết sao? Viện khoa học mới là tiền riêng của Diệp Giai Chính. Nói như thế, anh ấy cũng là ban quan trị của trường chúng mình đấy." Phó Thư Đình vui mừng nói, "Tớ cảm thấy có thể gặp anh ấy một lần trên trường."

Tinh Ý có chút chột dạ dời tầm mắt, nghĩ thầm đúng rồi, suýt chút nữa cậu có thể gặp, anh ấy còn trèo qua tường phía Bắc trường chúng ta đấy. Hai người đang nói chuyện, chợt nghe bạn nam cùng lớp reo lên, thì ra trường truyền tin tới nói là do Viện khoa học cần sửa chữa, hoá học vô cơ và chương trình học không trong chuyên ngành sẽ thống nhất mượn phòng thí nghiệm mới của Đại học Lưỡng Giang. Nói cách khác, buổi chiều mọi người có thể đến Đại học Lưỡng Giang. Hiển nhiên các sinh viên nam rất vui vẻ, suy cho cùng trường Y Bác Hòa ít sinh viên nữ, thêm nội quy trường nghiêm khắc, có thể ra được trường một chuyến như thể được nghỉ học.

Giữa trưa các bạn học nam đều đã chộn rộn, ngay cả Phó Thư Đình cũng hối: "Tinh Ý, cậu không ra khỏi cửa tớ không đợi nữa. Đi trước nha."

Tinh Ý ló đầu ra khỏi phòng mình: "Cậu đi trước đi."

"Cậu thật sự không đến Đại học Lưỡng Giang sao? Không chừng có thể gặp được Diệp Giai Chính."

"Dù cho gặp được, cũng không thấy được." Tinh Ý bật cười nói, "Tùy tùng của người ta có cả một đoàn xe đấy."

"Làm như cậu từng ngồi xe của anh ấy vậy." Phó Thư Đình cười chế giễu, "Tớ đi trước đây, đừng đến muộn nhé."

....

Lúc này tại Đại học Lưỡng Giang, vì là ngày đầu tiên khai giảng, sau buổi lễ khuôn viên trường vẫn nhộn nhịp, Liêu Nghệ Hàng là chủ nhiệm khoa kỹ thuật, buổi chiều còn sắp xếp gặp mặt tân sinh viên trong khoa, thư ký đặt bản thảo sửa lần cuối trước mặt anh: "Liêu tiên sinh, tôi đã kiểm tra xong bản thảo."

Liêu Nghệ Hàng ra hiệu thư ký để đó, anh lật tài liệu một hồi, đột nhiên phát hiện bàn phía trước có người liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hoảng sợ nói: "Sao anh lại tới chỗ tôi?"

"Buổi trưa ăn ở nhà ăn, còn uống chút rượu." Khi Diệp Giai Chính nói chuyện hơi ngà ngà say, "Tới chỗ anh trốn một chút."

"Anh trốn đi đâu? Cả một trung đội cảnh vệ, vừa thấy đoàn xe là biết Diệp đốc quân ở đâu rồi." Liêu Nghệ Hàng rót trà cho anh, khịt mũi coi thường, "Nếu anh ở đây một lúc nữa, điện thoại sắp đổ tới chỗ tôi rồi."

Diệp Giai Chính bật cười, biểu tình có chút giảo hoạt: "Tôi để Tiêu Thành dẫn người đi về trước rồi. Dù tìm tới tôi, cũng sẽ kéo tới Tòa thị chính."

"Ai lại gấp gáp tìm anh thế? Diệp soái nói không gặp, bọn họ còn có thể ép buộc gặp hay sao?"

"Bọn họ thật đúng là có thể." Ý cười trên khóe môi Diệp Giai Chính chuyển sang trào phúng, "Mấy ngày nay Hiyagami đã trở thành Tổng tham mưu của chiến lược Viễn Đông. Ngày nào cũng gọi điện nói chuyện đường sắt với tôi. Không tìm thấy tôi liền đến hỏi phía Bắc Bình."

Nét mặt của Liêu Nghệ Hàng cũng dần trở nên nghiêm túc: "Cậu đảm đương được sao?"

"Gánh không được cũng phải gánh." Ngón tay Diệp Giai Chính gõ lên sô pha không có quy luật, "Hiện tại tôi sợ bên Lâm Châu... sẽ đâm sau lưng một nhát."

Lời này nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Liêu Nghệ Hàng vẫn thầm kinh hãi. Trước đó, anh không hề biết tình hình đường sắt Giang Lâm lại đến mức căng thẳng như vậy. Diệp Giai Chính chỉ mới 26-27 tuổi, còn trẻ như thế, nhưng gánh nặng trên vai nặng nề đến vậy, bên trong vòng xoáy của loạn thế này, thật sự không thể đi sai nửa bước.

"Vậy anh có dự định gì không?"

"Tôi muốn qua một thời gian ——"

Giọng nói chưa dứt, thư ký đã tới gõ cửa: "Liêu tiên sinh, có một vị Liêu tiểu thư tới tìm ngài, nói là em gái của ngài."

Liêu Nghệ Hàng giật mình, anh biết nội quy trường Bác Hòa rất nghiêm, em gái chưa bao giờ tự tiện rời trường, hơi lo lắng lúc này tới tìm anh liệu đã xảy ra chuyện gì hay không. Chỉ là còn chưa mở miệng, Diệp Giai Chính đã đứng lên trước anh, nghe giọng vô cùng mừng rỡ: "Mau mời vào."

Liêu Nghệ Hàng nhìn anh bất giác nở cười bên môi, đáy lòng rất không vui nhưng cũng không thể nói gì, chỉ đành nặng nề ho khan một tiếng: "Đốc quân, đây là văn phòng của tôi. Em gái cũng tới tìm tôi."

Diệp Giai Chính có chút lúng túng, không đảo khách thành chủ nữa, chỉ là vẫn đứng yên nhìn cánh cửa không chớp mắt.

Trước kia Tinh Ý đã tới Đại học Lưỡng Giang một lần, lần đó là vào mùa hè, cô theo anh trai tới trường còn chưa xây xong, vẫn nhớ đường đến văn phòng của anh.

Khi đó anh vẫn chưa có thư ký, cũng không hẹn trước nghiêm ngặt như vậy, cô đợi dưới lầu khoa kỹ thuật một lúc, mới nhìn thấy thư ký đi xuống mời cô lên. Tầng hai là văn phòng giáo sư chủ nhiệm khoa, Tinh Ý thò đầu vào, vui mừng đang định gọi "Anh cả", bất ngờ thấy Diệp Giai Chính liền "Ấy" một tiếng: "Anh Hai, sao anh cũng ở đây?"

Hôm nay Diệp Giai Chính mặc quân trang, đeo đầy đủ băng lụa bội kiếm quân hàm, dáng vẻ y hệt như trên báo, lông mày cực kỳ thẳng rậm. Ban nãy nghị sự với Liêu Nghệ Hàng nét mặt rất nghiêm túc, nhưng lúc này nói chuyện với Tinh Ý lại bất giác ôn hòa: "Đến thăm anh trai của em, sao em lại trốn học ra đây?"

"Không phải em trốn học. Bọn em có mấy tiết cần mượn phòng thí nghiệm của Đại học Lưỡng Giang, buổi chiều em tới đây." Tinh Ý chuyển sang anh trai, "Anh cả, bọn em học trong phòng thí nghiệm hóa đấy. Sát vách phòng anh."

Liêu Nghệ Hàng "Ừm" một tiếng, liền hỏi: "Khoảng thời gian này học hành thế nào? Giáo viên có khen ngợi hay phê bình không?"

Ánh mắt Tinh Ý hơi nhấp nháy, chuyện bị bắt phạt lần trước cô không dám nói với anh trai. Chắc là, có lẽ, Diệp Giai Chính cũng sẽ không nói. Cô liền nói sang chuyện khác: "Tuần này bọn em kiểm tra ba lần, em đều đứng nhất."

"Vậy thì tốt, chút nữa anh nói với lão gia tử một tiếng, để ông ấy yên tâm."

"Anh Hai, em rất muốn hỏi anh kiếm này dùng trên chiến trường sao?" Tinh Ý tò mò nhìn thanh kiếm Diệp Giai Chính đang đeo, "Hôm nay anh rất oai phong, đến cả trường bọn em cũng nghe thấy tiếng phát biểu."

Diệp Giai Chính thích cô nói chuyện với mình như vậy, trẻ con lại ngây thơ không có ngăn cách, liền cười nói: "Oai phong sao? Tôi cũng quên đã nói gì rồi, chỉ là đọc bản thảo mà người khác viết mà thôi." Anh thuận tay tháo bội kiếm, "Đây chẳng qua chỉ là làm dáng, nếu em thích thì cầm chơi, cẩn thận đừng cắt tay."

"Đốc quân, kiếm này được tổng thống tặng lúc đổi chính quyền, sao có thể tùy tiện cho người ta?" Liêu Nghệ Hàng dùng ánh mắt cản em gái, có chút đau đầu, hình như Diệp Giai Chính... quá chiều con bé rồi, thật sự không phân biệt trường hợp, cũng chẳng phân biệt nặng nhẹ.

Vì thế Tinh Ý liên tục xua tay: "Không cần không cần, em chỉ tò mò hỏi một câu." Cô biết hai người còn có việc cần bàn, liền cười nói, "Em đi học đây, hai anh cứ nói chuyện tự nhiên."

Cô còn ôm sách trong tay, mặc áo cổ tròn màu xanh đậm cùng váy đen dài, lúc xoay người góc váy linh động vẽ một vòng cung nhỏ. Diệp Giai Chính tiu nghỉu, sau lần gặp mặt trước cô không ra khỏi cổng trường nữa, đã hơn một tháng không gặp. Diệp Giai Chính quay sang hỏi thăm Liêu Nghệ Hàng, chỉ nghe nói cô ngày đêm ở phòng thí nghiệm và thư viện, học khắc khổ hơn, xem ra là để bù lại lỗi lần đó. Anh cũng không dám nghĩ cách tìm cô nữa.

"Anh cả, em có thể ăn tối cùng anh không?" Tinh Ý đi tới cửa, dừng bước hỏi, "Giờ thực nghiệm rất dài, trường học cho phép bọn em ăn ở nhà ăn Đại học Lưỡng Giang, trước 7 giờ sẽ về trường."

Liêu Nghệ Hàng cân nhắc một lát: "Hôm nay chỉ sợ không được, anh cũng có lớp. Lần sau trước em tới học hỏi thư ký của anh, cô ấy sẽ nói thời gian rảnh của anh cho em."

Tinh Ý hơi mất mát, nhưng cũng chỉ cười nói: "Vâng ạ, em đi trước đây. Tạm biệt."

Diệp Giai Chính nhíu mày nhìn Liêu Nghệ Hàng, cực kỳ tức giận: "Cô ấy hiếm khi gặp anh một lần, ăn một bữa cơm cũng không có thời gian sao?"

Liêu Nghệ Hàng cảm thấy anh vô duyên vô cớ: "Tôi lên lớp, còn cách nào khác đâu?"

Sắc mặt Diệp Giai Chính âm trầm nhìn anh một cái, xoay người ra cửa, đuổi theo Tinh Ý trên cầu thang.

"Anh Hai còn có việc gì sao?"

"Đã lâu không gặp, Văn Hinh nói hẹn em ra ngoài mà em luôn bận." Anh đứng trên cô một bậc, càng cao lớn nhưng để vừa tầm với cô, nên cúi đầu xuống cười nói, "Tất nhiên việc học quan trọng, nhưng cũng phải chăm sóc sức khỏe. Đừng khiến người khác lo lắng."

Gương mặt Tinh Ý hơi đỏ lên: "Em biết rồi, cảm ơn anh Hai quan tâm."

"Trong vòng nửa năm tuần nào em cũng tới đây học sao?" Anh chậm rãi nói, "Có thể ở đến 7 giờ mới về trường à?"

Tinh Ý "Ừm" một tiếng: "Sao thế ạ?"

Đôi mắt cô như được tô sơn trắng đen rõ ràng, khiến người ta yêu thích, Diệp Giai Chính không nhịn được vươn tay xoa đầu cô, giọng nói ôn nhu: "Cũng không có gì. Bình thường nội quy trường em rất nghiêm, không thể ra cổng trường. Nhưng tôi rất muốn gặp em, nếu không ngại tôi có thể ăn cơm cùng em."

"A..." Tinh Ý có chút luống cuống, vừa ngẩng đầu nhìn người quân nhân trẻ trước mắt, thế mà cũng luống cuống... không gì khác mình.

Đột nhiên, chút khẩn trương liền tan thành mây khói, đáy lòng Tinh Ý lại có sự vui sướиɠ nho nhỏ, chiu một tiếng nở ra như một đóa hoa nhỏ.

"Được ạ. Nếu được anh Hai mời một bữa lớn, đương nhiên em bằng lòng rồi." Cô mấp máy môi, hơi nghiêng đầu nghịch ngợm nói, "Chỉ cần không để em mời giống lần ăn hoành thánh trước là được."

Không chờ anh trả lời, cô hơi ngượng ngùng, nhảy chân sáo xuống lầu. Để lại Diệp Giai Chính đứng một mình ở cầu thang một lúc lâu, mới chậm rãi xoay người về văn phòng của Liêu Nghệ Hàng.

Liêu Nghệ Hàng đứng cạnh hành lang, vẻ mặt phức tạp nhìn thấy toàn cảnh vừa rồi. Diệp Giai Chính kìm lại niềm vui và dịu dàng trong lòng, ra sức ra vẻ như không có việc gì: "Anh Liêu, chuyện vừa rồi vẫn chưa nói xong."

Biểu cảm của Liêu Nghệ Hàng rất kỳ dị, có chút tức giận, lại có chút không cam lòng, thật lâu sau mới thở dài nói: "Em gái tôi không ghét anh." Dừng một chút lại nói, "Thôi vậy, mọi người trên thế gian có duyên phận của mình. Đừng trách tôi không nhắc nhở anh một câu, lão gia tử nhà tôi chưa từng nghĩ tới việc cho em gái trèo lên gia đình quyền quý như anh."

Diệp Giai Chính nghĩ một chút, chậm ra nói: "Anh cả, lời cũng đã nói hết rồi, tôi chỉ muốn hỏi một câu. Nếu tôi đến Hạ Kiều cầu hôn, anh có thể chấp thuận không?" Anh nhìn nét mặt của Liêu Nghệ Hàng, vội giải thích nói, "Chỉ là đính hôn, chuyện kết hôn tất nhiên phải đợi cô ấy tốt nghiệp."