Chương 23: Đường sắt Quế Giang

Sắc mặt Liêu Nghệ Hàng nghiêm túc: "Đúng lúc tôi cũng định nói chuyện này với anh. Tôi đã nhận được hồ sơ đường sắt Quế giang từ Bộ trưởng Uông, có một số vấn đề kỹ thuật bọn họ đã giải quyết thế nào, tôi phải đi xem thử."

Hai người nói chuyện ở thư phòng rất lâu, lúc ra ăn cơm sắc trời đã tối mịt. thức ăn ở Diệp gia cũng rất đơn giản, chỉ là các món dân dã, cơm trắng và màn thầu tùy anh lựa chọn, nếu thích cũng có thể uống chút rượu. Liêu Nghệ Hàng không khách khí nói: "Một ly nhỏ." Người giúp việc rót hai ly rượu. Liêu Nghệ Hàng uống một ngụm, kinh ngạc nói, Rượu này thật giống quê tôi sản xuất, rượu nơi khác không có vị ngọt thanh này."

Diệp Giai Chính trầm mặc một lát: "Thế à? Nếu anh thích, đừng ngại lấy một ít về."

Liêu Nghệ Hàng lại nhấp một ngụm, tửu lượng anh cũng không cao, cảm thấy khoan khoái ấm áp: "Trong nhà vẫn còn." Dừng một chút lại nói, "Ngày mai sẽ có những ai đi tham gia vận hành thử?"

"Đã sắp xếp vài phóng viên và đại biểu nhân dân. Ngoài ra còn có nhân viên chính phủ."

Liêu Nghệ Hàng đột nhiên nhớ tới em gái, mấy ngày này cô luôn ở nhà chờ kết quả, thỉnh thoảng mới ra ngoài một lần. Lão gia tử đã về Hạ Kiều, anh sợ cô buồn bực, cười nói: "Vậy cũng tốt. Tôi sẽ dẫn theo em gái đi cùng. Để con bé ngắm phong cảnh cũng tốt."

Giữa mày Diệp Giai Chính khẽ động, lập tức nhàn nhạt nói: "Tất nhiên không thành vấn đề."

...

Sáng sớm hôm sau, Liêu Nghệ Hàng cùng Tinh Ý ngồi xe đến ga tàu Dĩnh Thành. Tinh Ý hiển nhiên rất vui được đi xem, trên đường Liêu Nghệ Hàng đã dặn cô: "Lát nữa tới toa tàu đừng chạy loạn. Ngồi chung với các đại biểu nhân dân, anh không thể ngồi cùng."

"Đã biết ạ, anh cả đi bận chuyện của mình đi." Tinh Ý đồng ý liên tục.

Vì chỉ là vận hành thử mà không thông tàu, nên không có nghi thức nào, nhưng ga tàu được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, binh lính cầm vũ khí đứng đầy, tất cả người tới đều phải kiểm tra vật mang theo. Tinh Ý không khỏi nhớ tới nhà ga Hạ Kiều hỗn loạn ngày đó, nhẹ giọng hỏi: "Anh trai, sao nhiều quân lính như vậy?" Liêu Nghệ Hàng chờ cùng cô, thuận miệng nói: "Đốc quân sẽ tới, tất nhiên phải cẩn thận chút." Tinh Ý "À" một tiếng, có chút bất ngờ: "Em cho rằng lúc thông xe thì mấy trưởng quan đó mới tới."

Thông qua được kiểm tra, có binh lính đến dẫn Liêu Nghệ Hàng về phía trước, rồi đưa Tinh Ý tới toa tàu sau của các đại biểu nhân dân. Trong toa tàu to lớn chỉ mười mấy người ngồi rải rác, nhìn thoáng qua đồ trang trí, đây sẽ là toa tàu hạng nhất sau khi thông hành, vẫn chưa lắp đặt hết ghế dựa nên mười mấy người ngồi hơi chật chội. Trong mười mấy người, nhìn qua cũng có học sinh, cũng có kẻ buôn bán, hỏi thăm mới biết được báo đã đăng thông báo chọn đại biểu đến buổi vận hành thử, người dân muốn tham gia có thể gửi bản đăng ký về tòa soạn, rồi chính phủ sẽ chọn người thích hợp.

Hầu hết những người có thời gian rảnh để tham gia vào các hoạt động thế này đều có cuộc sống sung túc, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, ngồi trò chuyện với nhau. Tinh Ý không nói gì, lặng lẽ chuyển đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Chợt nghe có người dân bộ dạng như một ông chủ nhỏ chen đến cửa sổ, lớn tiếng nói: "Nhìn kìa! Diệp đốc quân tới rồi!"

Tinh Ý nghiêng đầu nhìn theo, thấy một đám người vây quanh Diệp Giai Chính, đang bước lên toa tàu phía trước. Mặc dù đứng giữa các quân lính, anh cũng nổi bật với dáng người cao thẳng, ngôi sao trên quân hàm hơi phản chiếu ánh nắng, có chút loá mắt. Cô hơi thất thần, người anh Hai hôm qua còn cầm sách ngồi bên cạnh mình, lúc này lại cảm thấy có chút khó gần.

Phía trước truyền đến tiếng còi hơi vang dài, xa xôi lảnh lót, tàu khẽ rung rung, cuối cùng khởi động. Đám người vây quanh ông chủ nhỏ một vòng, ông thích thú giới thiệu to: "Tuyến đường sắt này có một đoạn phong cảnh rất đẹp, quanh hồ Tiên Nữ, lát nữa mọi người phải xem nhiều một chút..."

Bởi vì là vận hành thử, trên xe ít người, hơn nữa các trưởng quan đều đang trên xe, phục vụ vô cùng chu đáo, còn có người đưa nước trà tới. Tinh Ý còn mang theo cuốn sách hôm qua Văn Hinh đưa cho mình, tựa vào ghế lơ đãng lật xem. Nghe tiếp viên nói, chặng về của chuyến tàu cũng mất một ngày, không biết quyển sách này đủ cho mình đọc một ngày không.

Đọc hơn phân nửa, nam chính trong sách là người quyền quý, con trai độc nhất của thủ tướng tiếng tăm lừng lẫy, muốn theo đuổi một cô gái thật ra có rất nhiều cách. Nhưng không hiểu vì sao sau khi Tinh Ý quen biết Diệp Giai Chính, cô cảm thấy những người gọi là quyền quý hoàn toàn không giống trong sách viết, sẽ có nhiều thời gian và tinh lực hao tốn với một cô gái như vậy. Cho nên, không thể tin hết vào tiểu thuyết.

Nghĩ như vậy, liền có chút chán, cô tiện tay gác sách sang một bên, muốn đi dạo các toa tàu để khuây khỏa.

Khu vực đại biểu dân chúng có thể hoạt động có hạn, chỉ có hai toa tàu, trước sau đều có binh lính canh gác. Toa sau không có người, không có chỗ ngồi, cô đứng bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc, bỗng nghe thấy có người đi tới, liền quay đầu xem thử. Tiêu Thành đứng nơi tiếp nối của toa tàu, vẫy tay với cô.

Tinh Ý vội vàng chào: "Anh Tiêu."

"Đến đây." Tiêu Thành lập tức đưa cô đến phía trước, ngang qua một hàng quân lính cầm vũ khí, anh đóng cửa lại, cười nói, "Đốc quân đã phân phó để cô tới đây nghỉ ngơi, vừa rồi xảy ra chút chuyện không tới được. Nghĩ đến để người khác tới gọi thì chưa chắc cô sẽ đến, nên tôi đích thân đến đây, vì thế đã chậm trễ một lúc."

Nơi này hoàn toàn được trang trí theo toa chuyên dụng, cả một toa tàu được trải thảm, đặt bàn sách, sô pha và giường đệm, thậm chí còn có điện thoại. Bình hoa trên bàn cũng cắm hoa hồng vừa mới hái, rất đẹp mắt. Trên bàn cạnh sô pha bày rất nhiều đồ ăn vặt phổ biến đương thời, còn có vài cuốn tiểu thuyết để gϊếŧ thời gian, hiển nhiên đều là đặc biệt chuẩn bị vì cô. Tinh Ý không khỏi khó xử, nói năng hơi lộn xộn: "Anh Tiêu, đây là toa riêng của Đốc quân nhỉ? Anh trai đã bảo tôi qua bên kia đợi."

"Anh trai của cô lúc này rất bận căn bản không thể quan tâm cô." Tiêu Thành như thể nhìn ra cô đang suy nghĩ gì, "Yên tâm đi, anh ấy không đến, Đốc quân cũng không đến. Chỉ là nghĩ một mình cô ở đây sẽ thoải mái hơn."

Nếu Diệp Giai Chính cũng không tới, cũng không quá ngại, Tinh Ý nghĩ lại, đành nói: "Vậy cảm ơn anh."

Tiêu Thành nghĩ thầm "Tôi làm gì tinh tế như vậy", nhưng thấy được cô hơi băn khoăn, gật đầu nói: "Vậy cô ở đây nghỉ ngơi, chút nữa sẽ có người đưa cơm tới, tôi đi trước."

Trong xe chỉ còn lại một mình cô, ngăn được ông chủ nói không ngớt kia, quả nhiên thanh tịnh hơn nhiều. Tinh Ý đứng cạnh bàn sách, trên đó đặt một chồng văn kiện ngay ngắn, xem trang bìa đều cần Diệp Giai Chính phê duyệt, anh không hề kiêng dè mình. Nhưng cô theo lễ phép không lật xem, ngồi xuống sô pha, tiện tay cầm tờ báo lên đọc.

...

Tiêu Thành về lại bên cạnh Diệp Giai Chính, trợ lý, nhân viên và chuyên gia đang tập họp thảo luận vô cùng sôi nổi. Anh khom người, khẽ nói: "Đã mời Liêu tiểu thư đến." Diệp Giai Chính hơi gật đầu, đề xuất chọn địa điểm cho đường sắt Quế Giang vừa rồi của Liêu Nghệ Hàng rất xuất sắc, kể cả người ngoài ngành như anh cũng nghe hiểu.

Liêu Nghệ Hàng và anh đều hiểu rõ, mục đích không phải là dùng sự khắc khe nhìn nhận đường sắt này, mà mục đích chính là... xây dựng tuyến đường sắt mới không để bất kỳ thế lực bên ngoài nào can thiệp.

"Các vị thảo luận cả một buổi sáng cũng vất vả rồi, chi bằng nghỉ ngơi một chút, dùng chút món ăn nhẹ lại tiếp tục." Uông Thịnh là trưởng quan của Bộ đường sắt, chủ động gọi mọi người.

Thậm chí trong toa còn chuẩn bị bia, không khí lập tức thả lỏng, Diệp Giai Chính vừa đứng lên, bỗng nhiên nghe thấy toa tàu phía sau có tiếng động, một cảnh vệ vội vàng bước vào. Tiêu Thành bước nhanh tới, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Không thấy đây là đâu sao?"

Cảnh vệ trẻ tuổi trông hơi nhếch nhác, ống quần bị ướt: "Trưởng quan, toa riêng của Đốc quân vỡ đường ống nước nóng. Ngài hãy nhắc nhở Đốc quân, lúc này không thể tới."

Tiêu Thành liền hỏi ngay: "Vị tiểu thư trong toa tàu đó đâu?"

Cảnh vệ do dự một chút rồi nói: "Còn ở bên trong."

Diệp Giai Chính nghe rất rõ, lập tức xoay người, bước nhanh về hướng toa riêng của mình. Anh không kịp nói với người khác, có vẻ hơi đột ngột. Tiêu Thành không thể không ở lại, cười nói với mọi người: "Đốc quân có cuộc gọi quan trọng phải nhận, mọi người tiếp tục. Ngài ấy lát nữa sẽ trở lại."

Lúc này nước nóng trong xe đang không ngừng tuôn ra, mặt đất lộn xộn. Vì thấy trưởng quan tới, bọn cảnh vệ lần lượt nhường đường, Diệp Giai Chính bước vào nước, Tinh Ý còn bên trong, bối rối đứng trên sô pha, váy dài cô mặc ra ngoài đã ướt hơn phân nửa, nhăn nheo rũ xuống.

Toa tàu không mở cửa sổ, khí nóng lượn lờ, may mà Diệp Giai Chính mang ủng da không sợ thấm nước. Anh đến sô pha, đầu tiên là cúi đầu nhìn góc váy của cô: "Không bị phỏng chứ?"

"Không có." Lúc ống nước nổ tung Tinh Ý bị dọa sợ nhảy lên, nước nóng trào ra không kịp trở tay mà làm ướt váy. Cô cũng hết cách, đành phải nhảy lên sô pha. Không bao lâu liền có cảnh vệ tiến vào kiểm tra, biết cô là khách của Đốc quân, nhất thời cũng không biết xử lý thế nào, chỉ có thể trở về xin chỉ thị, còn cô vẫn ở lại chờ.

Nước trong toa tàu đã dâng lên một tấc, chờ tiếp chỉ sợ sẽ càng dâng càng cao, Tinh Ý đành hỏi: "Anh Hai, có thể tìm cho em một đôi ủng không?" Diệp Giai Chính lại xoay lưng lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi cõng em ra ngoài."

Tinh Ý vội vàng lắc đầu: "Không được, có rất nhiều người ở đây."

Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, môi mỏng mím lại, khẽ mỉm cười: "Vậy tôi cho bọn họ ra ngoài."

Vóc dáng Diệp Giai Chính cao lớn, mặc quân trang càng hiện rõ vai rộng eo thon chân dài. Anh thấy cô vẫn không nhúc nhích, lại thúc giục: "Nếu không ra thì nước sẽ dâng tới bắp chân đấy."

Tinh Ý vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Anh giúp em thử xem nước có nóng không, em sẽ cởi giày ra ngoài."

"Hay là tôi bảo anh trai em tới cõng em ra ngoài?" Anh cố ý hỏi.

Đôi mắt Tinh Ý trừng lớn, nếu anh trai tới đây, cô thật sự không có cách nào giải thích vì sao mình lại chạy tới toa riêng của Đốc quân. Cô còn chưa mở miệng, đôi tay đã bị Diệp Giai Chính nắm lấy đặt lên cổ anh. Anh nhẹ nhàng nâng người cô, cõng cô đến cửa toa tàu.

Bởi vì chỉ huy ở đây, dù bọn lính ướt sũng nửa người cũng đứng rất thẳng, mắt nhìn thẳng. Chờ bọn họ vừa rời đi, bọn lính mới nhao nhao tiến lên bắt đầu múc nước, cũng dọn dẹp lại toa tàu. Diệp Giai Chính cõng Tinh Ý tới căn phòng trống của trợ lý, đặt cô lên chỗ ngồi, ngồi xổm xuống cẩn thận nắm lấy mắt cá chân cô, khẽ hỏi: "Đừng nhúc nhích, để tôi xem thử có bị phỏng hay không."

Tinh Ý tránh đi, muốn giấu chân ra sau váy dài: "...Không cần. Em là bác sĩ, em không bị phỏng."

Nhưng sức lực của anh rất lớn, dễ dàng cởi giày cô xuống như trở bàn tay. Mu bàn chân cô đỏ bừng, hiển nhiên từ đầu cô đã bị bỏng rồi. Diệp Giai Chính nắm mắt cá chân, hơi ngẩng đầu nhìn cô, mày nhíu chặt: "Đau không?"

Thật ra đỏ thành thế này, nói không sao cũng không ai tin, Tinh Ý đành phải hơi tránh đi: "Anh buông em ra trước. Để em tự xem thử."

Diệp Giai Chính có lẽ mới nhận ra sự bối rối của cô, buông tay, cười trêu ghẹo: "Nếu thế này cũng không sao, em làm bác sĩ không đạt chuẩn rồi."

Mu bàn chân Tinh Ý nóng rát, nghe thấy Diệp Giai Chính phân phó cảnh vệ đi lấy đá và tìm chút thuốc. Cô hơi ngẩng đầu, thấy ngoài cửa sổ đúng lúc đi qua một cái hồ lớn sáng lấp lánh như một viên ngọc lục bảo lớn, Thương Sơn phía xa xanh tốt um tùm, nắng xuân tươi đẹp, như thể một cuộn tranh thủy mặc núi sông cao cấp.

Hẳn đây là hồ Tiên Nữ cảnh sắc tuyệt đẹp mà ông chủ kia đã nói. Tinh Ý nhất thời đã quên vết phỏng, không khỏi tán thưởng: "Thật đẹp." Diệp Giai Chính nhìn theo ánh mắt cô, những nơi mắt có thể thấy được đều cực kỳ tươi đẹp, không khỏi cười nói: "Quả nhiên rất đẹp."

Cô chỉnh váy, thuận miệng nói: "Trời đẹp như vậy, nếu có thể xuống tàu đi dạo một chút thì tốt rồi."

Diệp Giai Chính không biết nhớ tới điều gì, cười nhẹ: "Mấy năm trước Bắc Bình có một cán bộ quân chính đưa phu nhân ngồi toa riêng đến phía Nam, vị phu nhân kia thuận miệng khen cảnh đẹp bên ngoài một câu, Cục đường sắt liền dừng tàu, để bọn họ xuống dạo chơi."

Tinh Ý "hả" một tiếng: "Không chậm trễ hành trình sao?"

"Tất nhiên có rồi, bọn họ ngắm cảnh nửa ngày, bảy tám chuyến trên tuyến này đều bị hoãn lại."

Tinh Ý nghĩ tới mỗi lần mình ngồi xe lửa đều bị trì hoãn, hơi tức giận nói: "Lãnh đạo này thật đúng là nịnh hót. Chẳng lẽ thời gian của người thường không phải thời gian sao?"