Chương 86:

Tính ra Hoài Tưởng không phải là một cô gái ngoan ngoãn gì, đã từng náo loạn, đã từng đánh nhau, đã từng dẫn người đi quậy phá, hấp ta hấp tấp. Sau khi cặp kè với Vương Kiển thì con người đã thay đổi rất nhiều. Cô không quan tâm anh làm việc ở hộp đêm hay công việc không an toàn ổn định, không quan tâm tới cuộc sống đêm ngày lẫn lộn của anh, cũng như càng không để ý lúc anh xấu xa lại giống y chang một tên côn đồ vô lại.

Cô thích anh, anh như thế nào cũng tốt cả.

Cô chưa từng trải qua sóng gió trong xã hội, bởi vì yêu thích mà bỏ qua mọi khuyết điểm.

Cô biết anh rể là đại thương nhân gia tài bạc tỷ, nhưng trong mắt cô, bạn trai của cô mới là một người đàn ông đẹp trai nhất, lợi hại nhất, ngon lành nhất.

Khi cô tới tìm anh, nhìn thấy anh đang đánh nhau với đám người bên ngoài Dạ Sắc thì cả người cũng bối rối.

Vương Kiển có võ công, nhưng làm sao địch nổi cả đám người vây quanh. Chung quanh chỉ có người đứng xem náo nhiệt, không ai nhảy vào giúp anh.

Huyết khí toàn thân xông lên cuồn cuộn, sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát xong, Hoài Tưởng nhặt chai rượu trên mặt đất rồi nhảy vọt vào.

Dĩ nhiên đây chỉ là chuyện phí công. Cô chỉ là một cô gái yếu đuối trói già không chặt, làm sao so sánh với đám côn đồ chính tông này.

Cô bị người ta tát cho vài cái văng ra ngoài, Vương Kiển hét to về phía cô, “Cút đi!”

Anh đã hứa sẽ không mắng cô ‘cút đi’ nữa, vậy mà bây giờ anh lại mắng, Hoài Tưởng rất tức giận. Vương Kiển bị người ta kiềm chế, một người đàn ông cầm ống thép như muốn đập xuống đầu anh, Hoài Niệm liều mạng xông lên trước, sức lực kinh người, đẩy ngã mấy người kia, nhào lên trên người Vương Kiển.

Cô ôm Vương Kiển thật chặt, đè trên người anh, la lớn: “Em không cút! Không cút!”

Một loại vũ khí nặng đập lên đầu cô, mùi tanh giống như sắt rỉ lan tỏa, máu của cô chảy lên cổ anh, ấm ấm, nồng đặc…

“Ngu ngốc! Bảo em cút đi không nghe thấy hả?!” Anh khàn giọng quát lên, muốn hất cô ra.

“Em không…” Hoài Tưởng bám chặt lấy anh, móng tay sắp xuyên thủng da thịt.

Khởi đầu đoạn tình cảm này, Vương Kiển nói chỉ cần cô không nghĩ tới tương lai, hai người hẹn hò cũng không tới nổi nào.

Cô nhớ rõ những lời này, cho nên không suy nghĩ quá nhiều, sống trong giây phút, sống trong tình yêu. Cô không phải vì bất cứ ai, cô sẽ bảo vệ tình yêu của mình.

Vương Kiên luôn miệng mắng Hoài Tưởng từ lúc ôm cô tới bệnh viện cho đến khi cô nằm trên giường để bác sĩ khâu lại vết thương, không có lấy một lời nào dễ nghe, tất cả đều là cô ngu ngốc cỡ nào, ngang bướng cỡ nào, đáng đời cỡ nào.

Hoài Tưởng bị thương, không còn hơi sức để gây gổ, không thèm tranh cãi với anh.

Hiện giờ chị và anh rể cũng đã tới đây, cô càng không muốn gây gổ với anh trước mặt người nhà.

Vương Kiển giải thích với Tịch Tử Việt chuyện gì đã xảy ra. Lúc nói chuyện thì nhận hết trách nhiệm lên người mình, bao gồm sự việc dẫn đến Hoài Tưởng bị thương.

Hoài Tưởng không nhịn được phản bác, “Chuyện này không liên quan tới anh! Là em tự xông lên! Không phải là anh liên lụy em!”

“Em có bản lĩnh gì mà gặp nguy hiểm liền xông lên?” Hoài Niệm khiển trách em gái, “Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Lúc nóng nảy có nghĩ tới ba mẹ hay không?”

Hoài Tưởng đối mặt với sự nghiêm nghị của chị Hai, xìu xuống, thấp giọng ngập ngừng, “Lúc ấy em có báo cảnh sát mà…”

Hoài Tưởng nhìn về phía Tịch Tử Việt, khẩn cầu, “Anh rể, những người đó rất hung dữ, anh có thể giúp Vương Kiển được không ạ? Em sợ bọn họ vẫn cứ tìm anh ấy mà tính sổ…”

“Hoài Tưởng!” Vương Kiển cắt lời cô, vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, “Chuyện của anh, anh sẽ tự giải quyết.”

Hoài Tưởng: “...” Mặt cô lộ vẻ uất ức, nhưng đã không lên tiếng nữa.

Tịch Tử Việt không nói gì.

Phía bệnh viện đã được Vương Kiển chuẩn bị rất tốt, vết thương của Hoài Tưởng cũng không phải trí mạng, nhưng phải nằm viện nghỉ ngơi vài ngày. Đã hơn nửa đêm, Hoài Niệm ngồi với Hoài Tưởng một lát, sợ ảnh hưởng tới giờ nghỉ ngơi của Tịch Tử Việt, nói với anh: “Nếu không anh về trước đi.”

Sắc mặt của Tịch Tử Việt khẽ đen lại, “Anh ở chung với em.”

Hoài Tưởng ngăn cản, “Chị Hai à, em không sao, chị về đi. Có Vương Kiển ở chung với em là được rồi. Mà nè, chị đừng nói với ba mẹ nha, nếu không hai người lại mắng em một trận đó.”

Trước khi Hoài Niệm rời đi, cô muốn thanh toán tiền thuốc men cho em gái, nhưng Vương Kiển cự tuyệt, “Hoài Tưởng là bạn gái của tôi, theo tình theo lý tôi phải phụ trách, huống chi chuyện này do tôi mà ra.”

Sau khi Hoài Niệm và Tịch Tử Việt rời khỏi, Hoài Tưởng hỏi Vương Kiển, “Tại sao anh không để anh rể em giúp anh một tay? Lỡ như những người đó lại tới tìm anh gây sự nữa thì phải làm sao bây giờ?”

Trải qua chuyện tối nay, một lần nữa, cô đã xác định vị trí bạn trai của mình. Anh không phải là một anh hùng cái thế gì, cũng không phải không có chuyện gì mà làm không được. Anh chỉ là một người bình thường kiếm sống ở hộp đêm. Anh sẽ bị đánh, bị trả thù. Tối hôm nay, nếu như cảnh sát tới chậm một chút, có lẽ bọn họ đã bỏ hết nửa cái mạng mất rồi. Cô sợ, sợ sau này anh vẫn sẽ gặp phải những chuyện này…

“Chuyện mình có thể giải quyết, anh không muốn làm phiền tới người khác.” Sắc mặt Vương Kiển không tốt lắm.

“Anh có thể giải quyết sao? Nếu như có thể thì đã không xảy ra chuyện như thế này!” Hoài Tưởng hét lớn về phía Vương Kiển, “Em lớn đầu thế này mà đây là lần đầu tiên phải khâu vết thương nằm viện đấy!”

Vương Kiển nhìn cô, im lặng một hồi, bất chợt cười lên, nói: “Phải rồi, bà cô, thật xin lỗi, để em theo anh chịu khổ rồi.” Anh ngồi xuống mép giường, áp sát vào cô, “Tới đây, anh hôn một cái, xin bớt giận.”

Gương mặt tuấn tú phóng đại, má lúm đồng tiền dập dờn, đẹp trai chết người, Hoài Tưởng không đủ sức chống đỡ, nhịn không được cười theo. Cô vừa cười vừa tránh né, “Không hôn… ai thèm hôn anh…”

Vương Kiển vừa hôn tới miệng thì cô im bặt, mặc cho anh ngậm lấy môi cô, không nỡ cử động. Đầu lưỡi anh đưa vào trong miệng cô thăm dò, cô từ từ nhắm mắt lại, cùng anh trêu chọc lẫn nhau.

Nụ hôn dừng lại, anh thấp giọng bên tai cô: “Đồ ngốc, sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.”

Tịch Tử Việt lái xe chở Hoài Niệm về nhà. Dọc theo đường đi, tâm sự của Hoài Niệm nặng nề, không nói câu nào.

Lên giường nằm một lần nữa, Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm ngủ. Cô nằm trong ngực anh trở người, ngủ không được, chốc lát lại lật người.

Vẫn ngủ không được, nhưng lại sợ mình trở người ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh, Hoài Niệm từ từ chui ra khỏi vòng tay anh, ngồi dậy.

Còn chưa gỡ tay anh xuống được thì Tịch Tử Việt đã mở mắt ra.

“Ngủ không được?”

“Khát nước… Em muốn đi uống ly nước.”

Tịch Tử Việt ngồi dậy, vỗ nhẹ lên mặt cô, “Chờ anh.”

“Nè…” Hoài Niệm còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đi xuống giường.

Rất nhanh sau đó, anh mang tới một ly nước ấm, trao tận tay cô.

Lúc Hoài Niệm uống nước, anh ngồi bên cạnh nhìn cô.

“Anh ngủ đi, trễ lắm rồi.” Hoài Niệm hối thúc anh, “Thức đêm mau già lắm.”

Chân mày Tịch Tử Việt nhíu lại, anh lớn hơn cô 10 tuổi, cho nên rất nhạy cảm với từ ‘già’ này.

Hoài Niệm mới vừa để ly nước xuống, Tịch Tử Việt tóm lấy eo của cô, nhấc chân cô lên, ôm vòng trên người mình. Anh kéo cô sát vào người mình, tay ôm lấy thỏ con, cắn lên tai cô, nói: “Già hay không già chẳng lẽ em không biết?”

Anh chống nó lên người cô, Hoài Niệm đỏ bừng mặt, người đàn ông này thật có bản lĩnh bộc phát tùy nơi tùy lúc.

“Anh đừng phá mà.” Cô xô anh ra.

“Nếu ngủ không được…” Tịch Tử Việt bắt đầu làm càng, “Không bằng vận động đi.”

“Em… nè… Đừng phá… Em… hơi lo lắng…”

“Lo lắng cái gì?”

“Em gái em…” Hoài Niệm thở dài một hơi, “Bạn trai của nó… Cô nhóc vẫn còn là học sinh, hoàn cảnh rất đơn thuần, em không muốn nó hẹn họ với người làm ở hộp đêm…”

Thật ra cô có ấn tượng rất tốt với Vương Kiển. Lần đầu tiên gặp ở hộp đêm, thái độ của anh ta rất đàng hoàng, có phong độ. Lần thứ hai anh ta hăng hái làm việc nghĩa cứu mẹ của cô. Cho nên cô có thể tin tưởng nhân phẩm của người này.

Nhưng đây cũng chỉ là nhìn theo góc độ của người dưng, nếu như làm em rể của cô thì cô lại không muốn. Hộp đêm rất phức tạp, đi lại giữa hai bên hắc bạch sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, cũng giống như chuyện tối hôm nay vậy, làm sao có thể bảo đảm chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

“Em suy nghĩ nhiều chỉ vô dụng thôi, Tưởng Tưởng sẽ không nghe lời em.” Tịch Tử Việt nói thẳng ra.

Hoài Niệm cắn cắn môi, đây cũng là nguyên nhân cô phiền lòng. Chuyện tình cảm không phải là người nhà hai bên có thể nói ra nói vào vài lời, huống chi tính tình của Hoài Tưởng rất quật cường, rất có thể phản tác dụng.

Hơn nữa, cô cũng không muốn làm loại người nhà cực phẩm chia rẽ uyên ương mà mọi người thường hay nhắc tới.

Hoài Niệm nhíu mày, suy nghĩ đang rối loạn thì đột nhiên Tịch Tử Việt tiến công, thúc cho cô một cú thật mạnh.

“Ưm… Anh… a…” Cô đang muốn phản đối thì anh lại càng ra tay ác liệt hơn.

Cho nên những suy nghĩ lung tung đã bị đợt sóng đánh tan, cô bị động chìm nổi theo anh.

Tịch Tử Việt nhìn biểu cảm mê loạn của cô mà hài lòng. Nằm dưới thân anh mà còn suy nghĩ tới chuyện của người khác, anh không cho phép, người nào cũng không được. Lúc này, cô chỉ thuộc về anh.

Xong việc, Tịch Tử Việt kéo Hoài Niệm vào lòng, trong lúc cô còn hỗn loạn, anh nói một câu: “Cho anh chút thời gian điều tra chuyện tối nay, giải quyết hậu hoạn cho cậu ta.”

Thần kinh chậm chạp của Hoài Niệm từ từ tỉnh táo lại, trong mắt hiện ra sự mừng rỡ. Cô vòng tay ôm cổ Tịch Tử Việt, dùng sức kéo anh xuống, “Cám ơn ông xã!”

Trong lòng cô lo lắng, nhưng lại không muốn làm phiền ông xã bởi vì chuyện nhà của gia đình mình. Lần trước là em gái cô, lần này lại là bạn trai của nó… Lắm chuyện như thế này thật sự không tốt.

Hoài Niệm vùi người trong lòng Tịch Tử Việt, thấp giọng làm nũng, “Ông xã, đừng chê em phiền phức nghen…”

Tịch Tử Việt bóp lấy thỏ mập, vừa bóp lại vừa vân vê, yêu thích không buông tay, “Còn chê anh già không?”

“Làm gì có… Thiệt mà… Aaa… Được rồi… ngủ… ưm… ngủ đi…”

“… Là em già rồi, thể lực em theo không nổi… Ồ… ông xã, anh tha cho vợ anh được không…”

“Ngủ đi… em thật sự mệt mỏi…”

“Được, em ngủ đi.”

“Lấy tay anh ra…” Hoài Niệm hờn dỗi kháng nghị, đã nói đi ngủ còn nắm chỗ đó làm gì.

“Một cái không thể đút vào, hai cái là có chỗ để ôm lấy.”

Anh vòng tay qua đầu cô, mỗi tay ôm một bên, nói xong còn nhào nặn cả hai.

Hoài Niệm đỏ mặt: “….”

Cô chịu không nổi mấy lời nói lưu manh kiểu này rồi.

Cô nhắm mắt lại ngủ, không để ý tới anh. Hơn nửa đêm đi qua đi lại cộng với vận động vừa rồi, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, hô hấp đều đặn phập phồng. Tịch Tử Việt nghiêng mặt nhìn cô, cười cười. Tuổi trẻ vẫn là tốt nhất, thật dễ ngủ.

Anh không nắm thỏ lộn xộn nữa, cũng không muốn đánh thức cô dậy.

……

Nhà họ Chung.

“Vương Kiển có đáng tin cậy hay không?” Chung Dịch hỏi anh trai của anh ta. Mấy năm nay, chuyện của Dạ Sắc đều là do Chung Tự xử lý.

“Không thành vấn đề. Trước kia nó đã đi theo Vương Vĩ lăn lộn, rất có tình có nghĩa, trung thành bảo vệ chủ. Trên người nó gánh mười mấy triệu, mẹ nó vẫn còn nằm trong bệnh viện. Cho dù vì đạo nghĩa hay vì tiền, nó cũng sẽ không phản bội lại chúng ta.” Chung Tự nói vào vấn đề chính: “Ngược lại bên Tịch Tử Việt, dựa vào mối quan hệ kia để tiếp cận hắn ta không khó, nhưng lấy được tín nhiệm của hắn ta sẽ không dễ dàng.”

Chung Dịch cười cười, “Tiêu diệt Đông Diệu không phải là chuyện một sớm một chiều. Vương Kiển có đầy đủ thời gian từ từ thâm nhập. Tịch Tử Việt rất coi trọng người đàn bà của hắn ta, từ sự kiện lần này chắc anh cũng đã nhìn ra. Đám đầu trâu tìm Vương Kiển gây chuyện cũng đã bị xử lý sạch sẽ. Đây là mối quan hệ bình thường sao?”

“Không nắm chắc được mười phần thì không nên chọc tới Tịch Tử Việt.” Chung Tự cảnh cáo, “Nhà họ Chung chúng ta còn lâu mới có thể đối địch với Đông Diệu. Quan hệ sau lưng của nhà họ Tịch rất phức tạp.”

“Đối thủ cạnh tranh trên thương trường với hắn ta không chỉ có mình em.” Chung Dịch cười nhạt, “Xí nghiệp đầu rồng suy sụp qua đêm cũng chẳng phải là chuyện lạ gì. Thể lượng Đông Diệu càng lớn, một khi xảy ra vấn đề, thì không khác gì củi mục lâu năm.”

“Dã tâm và sự quyết đoán của em rất tốt, muốn tranh liền chọn ngay đối thủ hạng nặng. Chỉ là trước khi làm, nhớ đừng quá khoe khoang lộ liễu, phải khiêm tốn, dự trữ lực lượng.”

“Em hiểu.” Chung Dịch mỉm cười.

Con cờ cũng đã lần lượt đưa vào, không vội.

……

Sau khi Tịch Tử Việt đi công tác trở lại, Hoài Niệm ít có thời gian đi chung với Thẩm Mộng Lam. Lần này, Thẩm Mộng Lam tỏ ra mình đã hiểu rõ.

“Dù sao đi nữa mình với cậu đã là bạn thân nhiều năm, còn ngủ chung vài năm, người yêu cũ làm sao sánh bằng niềm vui mới, mình hiểu mà.” Thẩm Mộng Lam buông tay, “Mình không có quyền lực cũng như khí phách của Tịch lão đại để đi giành phụ nữ, mình nhận thua.”

“Lúc trước là ai có bồ ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, bây giờ còn phàn nàn mình?” Hoài Niệm không phục.

Quả thật cô không có nhiều thời gian, công việc không thể chậm trễ, ông xã và con trai cũng không thể bỏ mặc. Cũng may con trai cô còn dễ tính, làm sai dỗ ngọt một chút là xong chuyện, chồng cô mới thật dễ sợ…

Thờ ơ ổng một chút là phải bồi thường đủ xương đủ thịt ba ngày mới xong.

Dạo này tâm tình của Thẩm Mộng Lam đã tốt hơn trước rất nhiều, không còn u oán uất ức nữa, trang bạn bè trên WeChat hoạt động rất vui vẻ. Có một người trong đó đang khởi động tấn công cô nàng.

Không có Hoài Niệm đi chung, thời gian xã giao của cô cũng bị lấp đầy.

Về phần Chu Mục Thâm, cô đã cố gắng hết sức đè nén, số lần nhớ tới anh cũng ít đi.

Nhưng ngay lúc cô cho rằng mình đã có thể buông tay thì Chu Mục Thâm lại tới tìm cô.

Cô đang ngồi trước gương trang điểm, chuông cửa vang lên. Cô cho rằng Thẩm Hạo Bác trở lại, để lược xuống đi mở cửa. Kết quả cô nhìn thấy anh…

Sau một hồi lo lắng bối rối, Thẩm Mộng Lam lập tức đóng cửa lại nhưng cánh cửa đã bị Chu Mục Thâm chận lại.

“Lam Lam, chúng ta trò chuyện chút được không?”

“Đã chia tay, có chuyện gì để nói!” Thẩm Mộng Lam đá anh chàng một cú, thừa dịp Chu Mục Thâm lùi về phía sau, cô đóng rầm cửa lại.

Trở lại phòng ngủ, cô tiếp tục trang điểm. Bỗng dưng nước mắt lại dâng tràn vành mắt, trào ra ngoài từng hàng, trang điểm bị nhòa đi.

Thẩm Mộng Lam để thỏi môi son xuống, nằm trên mặt bàn khóc lớn một hồi.

Khóc xong, cô đi rửa mặt, tiếp tục trang điểm.

Trang điểm xong, cô chọn lựa tỉ mỉ một bộ quần áo trong tủ. Áo đầm liền thân hấp dẫn, phối hợp với áo khoác nhỏ, giày cao gót, lộ ra cặp chân trắng ngần. Vóc dáng cô lâu này thuộc loại hơi mập, bởi vì thất tình mà sụt đi mười mấy cân, bây giờ vóc người vừa đủ tiêu chuẩn.

Cầm túi xách, mở cửa ra, Chu Mục Thâm vẫn còn đứng trước cửa.

Thẩm Mộng Lam không để ý tới anh chàng, đóng cửa lại, xoay người đi về phía thang máy. Chu Mục Thâm đi theo sau lưng, vào thang máy cùng với cô.

“Lam Lam…” Chu Mục Thâm nhìn cô, trong lòng dạy sóng, hốc mắt ê ẩm.

Thẩm Mộng Lam thấy anh qua mặt kiếng của thang máy, vội vàng quay mặt đi, không nói một lời.

Thang máy dừng lại ở lầu dưới chót, cô đi ra, Chu Mục Thâm cũng lẽo đẽo theo sau.

Mới vừa ra tới bên ngoài chung cư, một chàng thanh niên trẻ tuổi tiến lên chào đón, trên tay còn cầm một bó hoa.

Thẩm Mộng Lam nhận lấy hoa, nước mắt lưng tròng, âm thanh nghèn nghẹn: “Cám ơn…”

Hoa vừa được ôm trong lòng đã bị Chu Mục Thâm tiến lên cướp đi, ném trên mặt đất. Chu Mục Thâm lạnh mặt nói với chàng thanh niên kia: “Đây là bạn gái của tôi.”

“Lam Lam?” Người thanh niên ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Mộng Lam.

Thẩm Mộng Lam nhặt hoa lên, tức giận nện lên người Chu Mục Thâm, nói: “Anh biết rõ ràng mà, chúng ta đã chia tay! Anh chỉ là bạn trai cũ của tôi thôi, anh không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi bây giờ!”

Nói xong, cô xoay người sải bước bỏ đi.

Người thanh niên có hẹn với cô đuổi theo bén gót, mở cửa xe cho cô. Chiếc xe nghênh ngang rời đi, Chu Mục Thâm ngây ngô đứng tại chỗ.

Thẩm Mộng Lam yên vị, cố gắng đè nén tâm tư. Cô làm như không có chuyện gì xảy ra, trò chuyện cùng anh chàng giống như bạn bè, tán gẫu chuyện cổ phiếu, nhà cửa, mua bán, giải trí, lúc cao hứng mặt mày hớn hở cười không ngừng.

Ăn cơm xong, bọn họ đi xem phim, là một bộ phim điện ảnh có tính văn nghệ. Nhịn mãi tới lời kịch cháo gà sến sụa, cô đang xem đột nhiên bật khóc.

Trên màn hình phim, một trận mưa rơi tầm tả, nhân vật chính đứng một mình che dù. Người trong phim còn chưa khóc mà cô đã khóc tơi tả. Người bên cạnh đưa khăn giấy tới, cô vừa khóc vừa nói: “… Tôi thật bèo… quá bèo… thật ngại…”

Cô đè nén rất cực khổ, đoạn đường này mặt mày tươi cười nhưng trái tim như bị dao cắt.

Rốt cuộc cũng có thể mượn chuyện của người khác mà công khai khóc ròng.

Sau khi xem phim xong, đối phương lại tự trách lựa phải bộ phim không vui, hại cô khóc một trận thảm thương. Đối phương đề nghị hai người đi dạo bãi biển, thả lỏng tâm tình, nhưng Thẩm Mộng Lam từ chối.

Thẩm Mộng Lam buồn bực không vui đi về nhà, đang mở cửa thì bị một vòng tay từ phía sau ôm tới.

Trên người Chu Mục Thâm mang theo mùi rượu, ôm chặt lấy cô. Cô giẫy giụa như thế nào cũng không thoát được, anh áp sát cô vào cửa, kìm mặt cô lại, hôn lên môi cô.

Mới ban đầu cô còn giẫy giụa, càng về sau lại càng thỏa hiệp, cuối cùng chống không lại mùi vị nhớ nhung khắc khoải, vòng tay lên cổ anh, chủ động đòi lấy.

Đã hai ba tháng, cô tưởng rằng có thể buông tay, thì ra chỉ là chôn sâu tận đáy lòng. Chôn càng sâu, tình cảm bộc phát càng lợi lại. Chỉ cần có đốm lửa lập lòe là có thể cháy lan ra tận đồng cỏ.

Nụ hôn không ngừng không nghỉ, cho tới khi sắp không thở được nữa thì hai người mới dừng lại.

Chu Mục Thâm ôm Thẩm Mộng Lam vào lòng, nói nói khàn đi: “Đừng chia tay.”

Thẩm Mộng Lam thở hào hển, thút thít trong lòng anh, “Anh không thích em…ở chung với em làm gì… Em không cần anh bố thí…”

“Anh thích em! Không…”

Trái tim của cô lúc nóng lúc lạnh.

“Anh yêu em! Thẩm Mộng Lam, anh yêu em.” Anh trầm tĩnh, chắc chắn, nói: “Cho dù là ai phản đối, anh cũng sẽ ở chung với em.”

Mặt Thẩm Mộng Lam mờ đi vì lệ dâng trào, trong mắt dấy lên ánh lửa rồi lại do dự rụt rè, “Anh đừng gạt em…”

“Nếu em không tin, ngày mai chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt kiên định, không chút do dự.

Thẩm Mộng Lam gục đầu xuống, không nhìn anh, nói rất nhỏ, “Anh có thể quên được người đó hay sao… Nếu như không được thì cho dù anh muốn cưới, em cũng sẽ không gả…”

“Trong lòng anh không có cô ấy.” Chu Mục Thâm ôm lấy Thẩm Mộng Lam một lần nữa, giọng nói mang theo sự đau lòng lẫn sám hối: “Thật xin lỗi… Là anh không hiểu rõ trái tim mình muốn gì, bởi vì chưa từng có được cho nên mới nhớ mãi không quên, đó không phải là yêu… Với em, sau khi chia tay, mỗi ngày anh đều nhớ tới em… Anh biết nếu trong lòng anh còn có cô ấy mà vẫn tìm tới em là bất công đối với em, cho nên anh đã nhẫn nại…”

“Nhưng hiện giờ anh đã thông suốt, cũng như chắc chắn, người anh yêu chính là em.”

Thẩm Mộng Lam ngước mắt lên nhìn anh, “Anh lặp lại lần nữa đi.”

“Người anh yêu là em.”

“Được, em tin anh.” Mắt Thẩm Mộng Lam long lanh lệ, nhìn anh không chớp. Đây là người đàn ông cô yêu nhất trên đời, chỉ cần anh dám tỏ tình, cô sẽ tin tưởng.

“Mộc Mộc… Đừng khiến em phải đau lòng một lần nữa…”

Chu Mục Thâm vừa đau lòng vừa chua xót, buồng tim co bóp từng đợt. Anh cúi đầu, dùng sức hôn Thẩm Mộng Lam.

Người con gái đáng yêu của anh, bởi vì có được quá dễ dàng mà không biết quý trọng. Nhưng từ nay về sau, anh sẽ không, sẽ không bao giờ buông tay, sẽ không hồ đồ.

…..

Rất nhanh sau đó, Hoài Niệm biết được Thẩm Mộng Lam và Chu Mục Thâm làm hòa trở lại.

Mặc dù cô nàng có ý giấu giếm, nhưng dáng vẻ vui mừng đột ngột giống như vạn vật hồi sinh của cô đã bán rẻ chính mình. Trước kia cũng suốt ngày hi hi ha ha, nhưng lại không giống bộ dạng ngay lúc này. Đây là loại hạnh phúc toát ra một cách rất tự nhiên.

Dĩ nhiên Hoài Niệm không tin cô nàng lại bị tiếng sét ái tình đánh trúng.

Cuối cùng, chuyện khiến cô khẳng định suy đoán của mình chính là cuộc đối thoại của cô nàng và đối phương trong phòng giải khát mà Hoài Niệm tình cờ nghe được.

“Thật ngại quá, chúng ta không thể nào phát triển được nữa. Tôi và bạn trai cũ đã quay trở lại với nhau…”

“Không, không, tôi không phải gây gổ. Tôi thật sự rất thương anh ấy.”

“Anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, anh sẽ gặp được người thích anh mà anh cũng thích cô ấy.”

Thẩm Mộng Lam mới để điện thoại xuống, quay đầu lại thì nhìn thấy Hoài Niệm.

“Làm hòa rồi à?”

Cô gật đầu.

“Vấn đề kia đã giải quyết rồi sao?”

“Đã xong. Anh ấy nói chỉ cần mình đồng ý, lúc nào cũng có thể kết hôn.”

Thẩm Mộng Lam trả lời rất vui vẻ, trong lòng Hoài Niệm lại không nhẹ nhõm như vậy. Trước đó Thẩm Mộng Lam khổ sở cỡ nào cô đều chứng kiến tận mắt. Người kia, nói chia tay liền chia tay, nói trở lại liền trở lại…

“Cho dù cậu thật thích anh ta, không quên được anh ta, cũng không cần hợp lại nhanh như vậy. Ít ra cũng phải đợi anh ta bỏ ra chút thành ý, giải quyết mâu thuẫn giữa cậu và ba mẹ của anh ta đã chứ? Cậu quên mất trước đó đã khổ sở như thế nào sao? Nếu như anh ta tổn thương cậu một lần nữa thì phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Mộng Lam cười cười: “Nếu như là Tịch lão đại dám gây tổn thương cho cậu, cậu có thể giày vò anh ta cho tới chết. Anh ta cưng chiều cậu nhiều như vậy, cậu muốn khảo nghiệm như thế nào cũng được, dù sao anh ta cũng sẽ không bỏ chạy.”

Nhưng cô không phải như vậy, ban đầu là cô theo đuổi Chu Mục Thâm, là cô đã tự đào cho mình một cái hố sâu hơn. Nhìn thì như có vẻ cô có thể nhảy lên, nhưng không biết lúc nào lại càng lún sâu hơn. Anh tìm đến cô, tỏ tình với cô, cô đã thỏa mãn lắm rồi.

Cô yêu anh như vậy, chỉ cần anh nguyện ý cho cô lý do để quay đầu thì cô sẽ không do dự mà chạy về phía anh.

“Niệm Niệm ơi, cậu đừng lo lắng cho mình. Mình tự chọn quay trở lại, mình sẽ gánh hậu quả.” Thẩm Mộng Lam cười một cách rất cởi mở, lại pha lẫn sự kiên cường và mạnh mẽ, “Mình xác định, cả đời này của mình chỉ thích mỗi mình anh ấy. Sau này sẽ không có ai thay thế được vị trí của anh ấy. Mình muốn quý trọng khoảng thời gian mình vẫn còn thương anh ấy, mình tự nguyện bao dung tính tình trẻ con cũng như không lý trí của anh ấy.”

“Được rồi… cậu cũng đã nói như vậy.” Hoài Niệm cười bất đắc dĩ, “Chúc cậu hạnh phúc! Nếu như cậu ta dám làm cậu tổn thương, mình là người đầu tiên không tha cho cậu ta.”

Thẩm Mộng Lam ôm siết lấy cô, “Cám ơn Niệm của mình! Mình biết cậu nhất định sẽ hiểu mình!”

Thật ra thì Hoài Niệm không phải hiểu lắm đâu, bởi vì cô chưa từng yêu thích một người một cách hèn mọn như vậy.

Nếu như lúc trước cô đủ hèn mọn, trong khoảng thời gian mập mờ với Chung Dịch, cô đã chủ động đυ.c thủng bức tường kia mà theo đuổi anh ta. Nhưng cô không có, cô tình nguyện cất giấu phần tâm tư này, vẫn luôn trông chừng chờ đợi. Nếu như cô đủ hèn mọn, cô sẽ đi giải thích rõ ràng với Chung Dịch sau khi gặp phải chuyện không may, cầu xin anh ta tiếp nhận cô. Nhưng cô không có, cô tình nguyện nuốt lấy quả đắng, tự mình gánh vác.

Từ kinh nghiệm gia đình lúc còn nhỏ, ba cô ngang ngược lộng hành có bồ bịch bên ngoài, mẹ lại dễ dàng tha thứ cho ba mà thối lui, tất cả đều làm cô chán ghét không thôi. Cho nên đối với quan hệ nam nữ, ít nhiều gì thì sự thanh cao và cố chấp đã xâm nhập vào tận xương tủy. Trên phương diện tình cảm, cô tuyệt đối không chịu uất ức để mà cầu toàn.

Nếu như ngày đó, cô nhìn thấy Tịch Tử Việt say rượu bị Tô Điềm quyến rũ, mất đi lý trí mà lên giường với cô ta, thì cuộc hôn nhân này xem như đã không còn cách cứu vãn… Cho nên cô rất cảm kích anh, đã trao cho cô một phần tình yêu rất trọn vẹn.

*****

Dưới sự nhượng bộ của Đông Diệu, biểu hiện của Lam Tinh S thoát khuôn từ Đông Diệu STAR rất có triển vọng. Bởi vì kiểu dáng thời thượng và chức năng chụp hình vượt trội mà nhanh chóng chiếm được thị trường tiêu dùng của giới thanh thiếu niên, nhiều nhất là sự chú trọng của giới học sinh nữ. Khoa học kỹ thuật Lam Hải trở thành ngựa đen* tiến gió không ngừng trên thị trường.

*Ngựa đen là danh từ ám chỉ người cạnh tranh mà đối phương không lường trước được thực lực của họ.



Nhưng người trong nghành ít nhiều gì cũng biết rõ, sau lưng Lam Hải có Đông Diệu. Đông Diệu STAR bị bỏ dỡ nửa chừng cũng bởi vì người phụ trách của Lam Tinh S là người của nhà họ Tịch… Vì vậy người trong nghành có một thuyết pháp, Lam Hải là hậu viện của Đông Diệu, Tịch Tử Việt dọn ra một mảnh đất riêng cho cháu mình rèn luyện lập nghiệp.

Đối với loại suy đoán này, Đông Diệu cũng không ra mặt bác bỏ tin đồn, thái độ của Lam Hải lại càng mập mờ không rõ. Có hào quang của Đông Diệu bao phủ, biểu hiện trên thị trường lại không tầm thường, làm một công ty mới nổi, Lam Hải được mấy tay đầu tư lớn coi trọng, được đầu tư vào một cách thuận lợi.

Hoài Niệm không chú ý lắm về thị trường di động, nhưng cũng biết tới điện thoại Lam Tinh bởi vì đà tiến rất mạnh mẽ. Các trạm xe lửa lớn đều treo áp phích quảng cáo rất lớn, còn mời luôn cả một tập đoàn thịt tươi ra đại diện. Công ty cô có nhiều cô nhóc chuẩn bị mua, nói là giá cả hơi cao, nhưng kiểu dáng đẹp mắt, chức năng nghe nhìn và chụp hình rất tốt.

Hoài Niệm đang ăn cơm với Tịch Tử Việt mà nhìn không được, hỏi: “Nghe nói gần đây điện thoại di động Lam Tinh phát triển rất sôi động, bọn họ không phải là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của các anh chứ?” Cô biết, nghiệp vụ người tiêu thụ hiện giờ cũng là một phần quan trọng của Đông Diệu.

Tịch Tử Việt nói một cách thản nhiên, “Không cần nhắc tới. Đây là thị trường tụi anh tạm thời buông tay.

“Tại sao lại buông tay?” Hoài Niệm tò mò hỏi, “Thị trường học sinh và phái nữ phát triển rất tốt mà. Con trai sẽ mua điện thoại di động mới lấy lòng bạn gái. Nhắm vào người tiêu thụ phái nữ sẽ kiếm rất nhiều tiền.”

“Để bọn họ chơi đùa một thời gian trước đã, lùi một bước để đánh trả đối phương.” Tịch Tử Việt trả lời, phong thái vô cùng bình tĩnh.

Tịch Nghiệp và Hoài Niệm đã không còn bất cứ qua lại nào, trước mặt cô, Tịch Tử Việt lại càng không muốn nhắc tới Tịch Nghiệp.

Hoài Niệm nhìn ông xã của mình, không khỏi thở dài, nói: “Phong cách quý phái, bái phục.”

“Đúng rồi, cuối tuần này ba mẹ em mời chúng ta đi ăn cơm, anh có rảnh không?”

“Rảnh chứ.” Đối với người nhà của bà xã, tại sao có thể không rảnh.

Trên phương diện này, Tịch Tử Việt rất để tâm, bởi vì gia thế của anh và Hoài Niệm cách nhau quá xa, lo lắng cô và người nhà cảm thấy gả vào Hào Môn có ngăn cách, cảm giác chênh lệch. Cho nên dưới mọi phương diện, anh sẽ rất phối hợp với bọn họ, thậm chí so với con rể bình thường lại càng đến nơi đến chốn hơn. Có con rể bởi vì bận rộn mà từ chối xã giao với bên nhà vợ, nhưng anh thì không.

Anh muốn chính là cô vui vẻ, cưng chiều cô, thuận theo cô, chăm sóc cô từng ly từng tí. Chỉ cần tiểu công chúa của anh vui vẻ, anh sẽ vui vẻ. Cảm giác thỏa mãn và thành tựu lấy được từ trên người cô là món quà độc nhất vô nhị mà sự nghiệp và tiền tài đều không thể cho anh.

Cuối tuần đến, Tịch Tử Việt mang theo con, cùng nhau ăn uống với người nhà của Hoài Niệm.

Ngoài ba mẹ của Hoài Niệm ra, còn có cả Hoài Tưởng và Vương Kiển.

Sau sự cố kia, Hoài Niệm để ý tới em gái của mình nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của cô nàng. Cũng may, sau đó đã không xảy ra chuyện gì khác, ngày tháng trôi qua gió êm sóng lặng. Cô nàng đang nổ lực học hành, và đi làm thêm.

Hoài Hải và Quách Quế Vân không biết Vương Kiển làm nghề gì, Hoài Tưởng cũng không nhắc tới. Vương Kiển thoạt nhìn vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi, mặc bộ trang phục thường ngày, nhìn giống học sinh đại học hơn. Hơn nữa, còn là cái loại sinh viên trưởng thành có khả năng làm đại biểu.

Tìm được bạn trai thích hợp trong khi học đại học, sau khi tốt nghiệp, công việc đi vào quỹ đạo là có thể bàn tới chuyện cưới gả, trình tự kiểu này khiến hai ông bà ở nhà tương đối hài lòng, cho nên chàng rể út tương lai này nhìn ngang nhìn dọc gì cũng cảm thấy rất thuận mắt. Vương Kiển không chỉ có tương lai, miệng lại ngọt, còn đã từng cứu được Quách Quế Vân, đối với anh, bọn họ vừa cảm kích vừa ưa thích.

Cậu rể lớn không giận mà uy, còn chàng rể út tốt tính thân thiện, cho nên thậm chí bọn họ còn không để ý đến điều kiện gia đình của Vương Kiển, không hỏi han lấy một tiếng.

Một bữa cơm rất hòa thuận, Tịch Tử Việt vẫn ít nói như thường, nhưng cảm giác tồn tại rất bức người. Hoài Tưởng không ngừng đùa giỡn với Tư Viễn. Vương Kiển trò chuyện với hai ông bà khiến bọn họ cười híp mắt.

Hoài Niệm ra cửa đi tới phòng rửa tay thì vừa đúng lúc gặp được Vương Kiển đi tới. Anh cười chào hỏi cô, “Chào chị.” Hai má lúm đồng tiền vừa soái lại vừa đáng yêu, còn lộ ra một chút lưu manh.

Hoài Niệm có thể hiểu được vì sao Hoài Tưởng lại si mê anh ta như điếu đổ.

Tuy rằng Vương Kiển không thuộc mẫu người cô thích, nhưng cô không thể phủ nhận vẻ ngoài quyến rũ của anh ta. Loại cảm giác vừa đẹp trai vừa bad boy này có lực sát thương rất lớn đối với mấy cô bé mới lớn.

Anh ta đang làm việc trong hộp đêm, vậy thì hàng ngày tiếp xúc không ít với phụ nữ…

Đột nhiên Hoài Niệm bật miệng hỏi: “Có suy nghĩ muốn đổi công việc hay không?”

Vương Kiển ngẩn người ra.

Hoài Niệm nói tiếp: “Nếu cậu thật lòng muốn ở chung với Tưởng Tưởng thì tôi đề nghị cậu nên đổi công việc khác. Hộp đêm không phải là chén cơm lâu dài, cậu còn rất trẻ, khi chưa quá muộn có thể thay đổi, đổi sang lãnh vực có căn cơ hơn.”

Vương Kiển mỉm cười, “Cám ơn chị chỉ điểm, em sẽ xem xét.”

Nụ cười trở lại trên môi Hoài Niệm, cô không nói thêm câu nào nữa, xoay người đi tới phòng rửa tay.

Vương Kiển nhìn theo bóng lưng của cô, móc ra một điếu thuốc, châm lửa, hút.

Anh còn tưởng rằng, trải qua việc ngoài ý muốn lần trước cũng như biết được tính chất công việc của anh, cô sẽ một lòng phản đối việc anh ở chung với Hoài Tưởng. Còn không thì ít nhất cô cũng phải khuyên anh nên tự rời đi, hoặc là trình diễn một màn đánh tan uyên ương.

Ngược lại, cô rất bình tĩnh, lạnh nhạt, còn thuận tay nhờ chồng của mình thay anh giải quyết hậu hoạn.

Vương Kiển bật cười, người nhà này thật khiến cho anh đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.

Mấy tháng sau năm mới, hôn lễ của Tịch Tử Việt và Hoài Niệm vẫn được chuẩn bị tự động. Địa điểm tổ chức hôn lễ là do Hoài Niệm chọn lựa, Shangri-La.

Trước thời điểm một tháng, thiệp mời và quà kỷ niệm được gởi đi.

……

Tịch Tử Việt gởi cho anh trai của anh, Tịch Tử Thành một tấm thiệp cưới, kính mời người nhà của ông tới thạm dự, cũng như không đưa thiệp cưới riêng cho Tịch Nghiệp.

Tịch Tử Thành nhìn thấy thiệp cưới của bọn họ thì sụt sùi vài tiếng xong cũng không biểu lộ nhiều cảm giác khác. Một đường thuận lợi đi tới kết hôn kiểu này chứng minh được bọn họ là thật tình. Có trách thì trách Nguyệt lão nối lầm dây, cột chung con trai của ông vào đó.

Lúc Tịch Tử Thành báo cho Tịch Nghiệp thì Tịch Nghiệp đang kiểm tra phê duyệt chi tiết tài liệu trên Notebook.

Thiệp mời để trong tầm tay với, anh ta chỉ liếc mắt qua, vẻ mặt cứng ngắc.

Rất nhanh, anh ta thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói, “Con bận rộn nhiều việc, không rảnh, không đi.”

“Con cứ tính làm mặt giận với chú của con hoài hay sao? Từ lúc bọn họ đăng ký kết hôn đến khi cử hành hôn lễ đã lâu như vậy, con cũng nên quên đi là vừa.” Tịch Tử Thành khuyên nhủ, “Chú của con đối với con ra sao, trong lòng con hiểu rõ. Nếu không phải Đông Diệu ngầm cho phép, sản phẩm của con sẽ không thuận lợi như vậy.”

Tịch Nghiệp cười lạnh, “Cho nên con phải đội bàn thờ mang ơn? Chúc chú ta đầu bạc răng long với Hoài Niệm? Chỉ vì chú ấy hạ thủ lưu tình, ưu đãi con?”

Tịch Nghiệp vừa nói tới đây, giọng điệu trở nên kích động, “Nếu ổng thật tốt với con, vì con suy tính, thì sẽ không thừa dịp con hôn mê mà cướp đi người phụ nữ của con! Con mẹ ổng còn đi luôn tới bước kết hôn! Được mà, ổng giỏi lắm! Bây giờ lại muốn dùng tiền và lợi ích tới trao đổi, ổng cho rằng như vậy sẽ xóa bỏ tất cả hành động của mình sao?”

“Nghiệp à, con không nên để tâm quá mức vào những chuyện vụn vặt đó.” Tịch Tử Thành không vui nói.

“Chú ta hoàn hảo mà, làm việc gì cũng có lý, còn con thì để tâm vào chuyện vụn vặt.” Giọng điệu của Tịch Nghiệp trở nên bình tĩnh, cười lãnh đạm, nói, “Ngàn lỗi vạn lỗi, cũng là lỗi của con, con không nên ở chung với Hoài Niệm, cản trở chú ta.”

“Đám cưới con sẽ không đi, có đi cũng không phải là người được hoan nghênh. Các người muốn nịnh bợ chú ta thì tự mình đi đi.”

Tịch Tử Thành thở dài một hơi, không miễn cưỡng con mình nữa. Không đi thì không đi, lỡ như uống rượu lại quậy phá như bữa tiệc ở nhà lần trước thì thật sự rất khó coi. Đến lúc đó, dưới sự có mặt của nhiền quan khách, chỉ sợ chú của nó sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.

Lúc Tịch Tử Thành và Lý Quân Hoa thương lượng, Lý Quân Hoa không chút do dự, nói: “Đi, đương nhiên chúng ta phải đi. Không chỉ đi không, mà còn phải tặng quà thật lớn.”

Bà rất rành những chuyện như thế này, càng ra ngoài tự lập môn hộ, còn đối lập với Đông Diệu, thì bà càng phải dụ dỗ cậu ta, đánh lạc hướng cậu ta. Trước khi thời cơ chín mùi, bà chỉ mong cậu ta đừng phát hiện bất kỳ biến động nào, bồi đắp tầng quan hệ này, tiếp tục nhường đường.

…..

Vương Kiển tới Đông Diệu tìm Tịch Tử Việt. Tịch Tử Việt được thư ký truyền đạt, biết được là anh ta, cho nên gặp mặt anh ta trong phòng làm việc.

Ít khi Vương Kiện mặc âu phục, còn đeo cả cà vạt, bộ dạng nghiêm túc chính thức giống như đi gặp khách hàng.

“Anh, đã làm phiền anh rồi.”

Hoài Tưởng gọi Hoài Niệm là chị Hai, gọi Tịch Tử Việt là anh Hai, Vương Kiển theo cô, gọi chị và anh. Bọn họ đã ăn cơm cùng nhau mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta tới tìm Tịch Tử Việt đơn độc.

Tịch Tử Việt khẽ hất cằm lên, đợi anh ta lên tiếng.

“Chị ở nhà hi vọng em đổi công việc, em có thể hiểu được nổi băn khoăn của chị ấy. Công việc hiện giờ của em không an toàn ổn định, không thể là chỗ dựa vững chắc cho Hoài Tưởng. Em đã từ chức cách đây không lâu.” Anh ta vừa nói vừa nhìn vào mắt Tịch Tử Việt.

Tịch Tử Việt vuốt vuốt cằm, ý bảo anh ta nói tiếp.

“Em rất thích Đông Diệu, cũng như kính nể anh. Em hi vọng có cơ hội đi theo anh học tập.” Vương Kiển thành khẩn nhìn Tịch Tử Việt, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Như vậy thì chị ở nhà và Tưởng Tưởng có thể yên tâm. Đối với tương lai, em càng có lòng tin.”

Tịch Tử Việt gõ mấy ngón tay trên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Trở về gởi cho tôi một phần lý lịch sơ lượt.”

“Em đã chuẩn bị xong.” Nói xong, Vương Kiển lấy một phần lý lịch sơ lược từ cặp công văn mang theo bên mình, đưa tới trước.

Tịch Tử Việt xem qua một lượt. Với trình độ học vấn và kỹ năng chuyên nghiệp của Vương Kiển, ở Đông Diệu không có chức vị phù hợp với anh ta. Ngay cả một nhân viên tiêu thụ ở Đông Diệu cũng đã là sinh viên tài cao từ trường đại học danh giá, từng có kiến thức chuyên nghiệp vững chắc làm phụ trợ.

Trước khi Tịch Tử Việt lên tiếng, Vương Kiển đã mở lời: “Trình độ học vấn của em không cao, không làm được công việc đòi hỏi trình độ văn hóa cao. Chí hướng của em chính làm tài xế hoặc bảo vệ cho anh.”

Tịch Tử Việt mở miệng, “Tôi sẽ xem xét.”

Tài xế và bảo vệ không đòi phải có trình độ văn hóa cao, nhưng nhân phẩm, năng lực, các phương diện dày công tu dưỡng thì yêu cầu rất cao, hơn nữa còn phải là người được tín nhiệm. Tài xế và bảo vệ bên cạnh Tịch Tử Việt đều là người bên trong đề cử, chưa từng tuyển người từ bên ngoài.

Vương Kiển tự xác định vị trí cho mình rất chính xác, với trình độ kiến thức của anh ta và mối quan hệ kia với Tịch Tử Việt, chức vụ thích hợp nhất chính là loại này.

Nhưng vẻ mặt của Tịch Tử Việt lặng yên như tờ, trầm ổn tới mức không nhìn ra một tia gợn sóng.

Đây là cân nhắc… Không biết cái nào có khả năng cao hơn. Vương Kiển tự nhận mình có thể nhìn mặt đoán người vô số lần, nhưng lại không thể tìm ra đáp án trên mặt của Tịch Tử Việt.

Lúc này đây, anh không bình dị gần gũi như lúc ngồi ở nhà Hoài Tưởng, càng không có sự dịu dàng thân thiết như lúc trò chuyện với vợ của anh ta, toàn thân lộ ra một loại khí thế bức người mãnh liệt. Cao cao tại thượng, không giận mà oai nghiêm, sâu thẫm không lường.

…..

Tịch Tử Việt sắp xếp thời gian, đưa Hoài Niệm sang châu Âu chụp hình đám cưới. Đi theo có thợ trang điểm lành nghề nhất. Cả đoàn đội thợ trang điểm và nhϊếp ảnh gia có tất cả mười mấy người. Nơi chụp hình bao gồm Paris, London, Munich, Prague, Vienna và nhiều chỗ khác.

Đối với việc chuẩn bị hôn lễ, Tịch Tử Việt có nhiều ý kiến hơn Hoài Niệm. Hoài Niệm nhìn cái gì cũng nói đơn giản một chút, tùy tiện một chút. Sau đó Tịch Tử Việt không thèm hỏi cô nữa. Cô trở thành ông chủ phất tay, mà anh thì lại không quản việc nhỏ hay lớn, tất cả đều ôm vào mình.

Sau khi được Tịch Tử Việt báo cho hành trình chụp hình, Hoài Niệm có chút mờ mịt.

“Chụp hình cưới mà thôi, có cần phải đi tới nhiều nơi vậy không?”

“Anh lại nghĩ rằng phương án này không tệ.” Tịch Tử Việt nói. Anh đã lựa ra từ rất nhiều phương án.

“Anh không cảm thấy phiền toái à? Có trễ nải công việc của anh không?”

“Không hề.” Anh cần cù chăm chỉ làm việc hai mươi năm, anh muốn phải có một cuộc hôn lễ hoàn hảo không được sao? Dưới mắt anh, không có gì có thể so sánh với việc anh kết hôn!

“Cần gì phát động nhiều người như vậy, đi chung quanh bờ cát chụp hình là được rồi.” Hoài Niệm nói, “Phong cảnh ở sau biệt thự của chúng ta cũng đẹp lắm mà.”

Mặt Tịch Tử Việt càng ngày càng đen. Có phải cô nhóc xấu xa này không bị phạt không biết sợ hay không nhỉ? Làm sao có thể qua quít với anh như vậy!