- 🏠 Home
- HE
- Hiện Đại
- Đêm Dài Có Sao Sáng
- Chương 84:
Đêm Dài Có Sao Sáng
Chương 84:
Trong vòng một tuần Tịch Tử Việt đi công tác, cuộc sống của Hoài Niệm rất phong phú. Một phần vì năm mới công ty bận rộn, một mặt vì cô bạn thân bị thất tình, trong nhà còn có thêm cục cưng nhỏ, mỗi ngày công việc đầy tràn ra.
Theo lý thuyết, một người bận rộn sẽ không bị ảnh hưởng nhiều bởi đa sầu đa cảm.
Nhưng Hoài Niệm lại phát hiện cho dù bận rộn cỡ nào thì nổi nhớ nhung vẫn không tan biến. Sáng sớm tỉnh lại, vừa mở mắt ra không nhìn thấy anh thì cảm giác buồn bả mất mát sẽ lẩn quẩn trong lòng suốt cả ngày. Nhìn thấy cái gì cũng nghĩ tới anh, ly uống nước, bát ăn cơm, điện thoại cầm tay, khắp nơi đều nhìn thấy logo của Đông Diệu…
Buổi tối lúc đi ngủ thì không có l*иg ngực nở nang ấm áp cho cô làm nũng. Lúc anh ở bên người thì ngại anh đùa giỡn lưu manh, lúc anh không có ở đây thì ngay cả những hồi ức đùa cợt vô lại cũng biến thành đau khổ ngọt ngào.
Cũng may, mỗi ngày Tịch Tử Việt đều gọi điện thoại cho Hoài Niệm. Điều này khiến nổi nhớ nhung của cô có chốn đi về và cảm giác an toàn.
Mỗi buổi sáng, cứ khoản vào giờ ăn sáng, cô sẽ nhận được điện thoại của anh. Cô và con trai thay phiên nhau nói chuyện với anh. Giờ nghỉ trưa, cô cũng sẽ nhận được điện thoại của anh. Buổi tối trước khi đi ngủ cũng sẽ có một cú điện thoại chúc ngủ ngon. Rõ ràng là cách nhau 7 tiếng đồng hồ, nhưng giờ giấc của anh thật giống như của cô. Chỉ là mỗi lần nói chuyện anh đều rất ngắn gọn, có lúc còn có thể nghe được âm thanh của những người khác chung quanh.
Hoài Niệm biết anh bận rộn, cũng biết anh đi lần này mang nhiều trọng trách. Cho nên cho dù nhớ anh không thể tưởng tượng được, nhưng cô không bao giờ làm nũng bày tỏ. Mỗi lần anh gọi điện thoại cô đều làm bộ như không có việc gì, hỏi anh bao giờ trở lại, em và con ở đây đều tốt cả.
Nhưng mà, kế hoạch đi một tuần kéo dài thêm một tuần nữa mà Tịch Tử Việt vẫn còn chưa quay trở lại.
Sức chịu đựng vượt quá sự chờ mong, Hoài Niệm bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cùng ngày, Tô Điềm đăng một tấm hình lên trang bạn bè, hình của cô ta và Tịch Tử Việt chụp chung, hai người ngồi chung ăn với nhau. Bộ dao nĩa trên bàn lấp lánh, cô ta ngồi bên cạnh anh, nụ cười rạng rỡ.
Lần trước, Tô Điểm chủ động thêm cô vào WeChat của cô ta, bây giờ ngay trước mặt bạn bè thân thiết của nhà họ Tịch, quất vào mặt cô một cú tuyệt vời. Nhìn thấy tấm hình này, Hoài Niệm thật sự hối hận không ngăn chặn cô nàng này từ trước, để giờ ấm ức một bụng.
Đêm đó Tịch Tử Việt gọi điện thoại tới, cô kể chuyện thường ngày của mình và con trai cho anh nghe xong, sau đó nhịn không được mà buột miệng hỏi, “Tô Điềm cũng qua bên đó với anh hả?”
“Ừ.”
Cô cố gắng đè nén mùi vị chua lè trong lòng đang sôi sục, hỏi tiếp: “Hai người ở chung với nhau?”
“Không có.” Tịch Tử Việt kể thêm vài chi tiếc, “Cô ấy tới tìm anh, cùng nhau đi ăn cơm.”
“À, là hẹn hò phải không?” Vị chua đã tràn ra ngoài.
Tịch Tử Việt nhíu mày, “Không phải. Cô ấy đi ăn với ban lãnh đạo của nhãn hiệu mà cô ấy hợp tác, cho nên mời anh đi theo.”
Trong lòng Hoài Niệm thư giãn một chút, nhưng giọng điệu vẫn còn đậm mùi khói súng, “Anh đối với cô ta tốt ghê… Đường đường là Tổng Giám đốc Tịch mà lại vì chị ta ra mặt…”
“Trước kia ba mẹ của cô ấy đã giúp Đông Diệu rất nhiều. Trước khi qua đời ba cũng đã dặn anh phải chăm sóc cô ấy.” Tịch Tử Việt giải thích, “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh và cô ấy không có bất kỳ quan hệ nào vượt quá thân phận.”
“Em biết…là em suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa lại quá chua…” Hoài Niệm ngập ngừng thừa nhận, “Em không hoài nghi quan hệ của hai người, em chính là…”
Qua một hồi lâu mà cô không nói nên lời, Tịch Tử Việt hỏi tới: “Chính là cái gì?”
Hoài Niệm thật lòng, “Chính là ghét hết tất cả những người khác phái có ý đến gần anh. Chính là rất nhỏ mọn. Chị ấy quá đẹp, lúc nhìn anh thì mắt tỏa sáng, em không thích. Cho dù quan hệ hai người rõ ràng, nhưng em vẫn vui không nổi. Em chính là như vậy… không hiểu đạo lý.”
Bên kia Tịch Tử Việt không nói tiếng nào, Hoài Niệm nghĩ thầm, hình tượng nhân vật thiết kế sụp đổ, yếu ớt bồi thêm một câu, “Được rồi, anh đừng để ý chút tâm tư nhỏ mọn chua lè này của em…”
“Được mà.” Tịch Tử Việt nói.
“Hả?”
“Em không cần phải giải thích đạo lý với anh.”
Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến bên tai khiến Hoài Niệm đỏ ửng mặt, góc môi bất giác cong lên.
Cô nằm soài ra giường, trái tim giống như được lăn lộn trong bông vải, giọng nói trở nên mềm mại, nũng nịu, “Anh không cảm thấy em càn quấy không biết điều hay sao? Bị hạn chế quá nhiều, chả có tự do… Bên cạnh anh có đàn bà nào đâu mà em cứ lảm nhảm hoài… Như vậy rất đáng đánh đòn… Em cũng chịu không nổi mình chua như giấm thế này, biến tất cả đàn bà trên ghế giới thành quân địch của mình…”
Tịch Tử Việt nở nụ cười, tuy không nhìn thấy cô, nhưng thông qua giọng điệu này thì anh có thể tưởng tượng ra được bộ dạng làm nũng của cô, cho nên tâm tình trở nên tốt hơn, chuyện không vui tan tành theo mây gió.
Anh để xuống điếu thuốc đã hút được phân nửa, ánh mắt ngắm nhìn một loạt kiến trúc mang đậm phong cách châu Âu nơi phương xa, im lặng lắng nghe giọng nói của cô, khóe môi chứa đựng nụ cười ôn nhu.
“Anh đừng dung túng em, nếu không sau này anh muốn em thay đổi, em cũng không thay đổi đâu…”
“Đừng thay đổi.” Tịch Tử Việt cười, nói chậm rãi, “Cứ như vậy rất dễ thương.”
Cảm giác được coi trọng, được yêu cầu, được ăn giấm chua… thật không đến nổi nào, rất tốt.
“Như vậy quan hệ giao tế của anh sẽ bị giới hạn… thật sự không liên quan sao…” Hoài Niệm mở miệng trái với lương tâm.
“Không liên quan.” Tịch Tử Việt khẳng định.
Làm người ẩn hình nhiều năm như vậy, tự do đến mức cảm giác không hề tồn tại. Hiện tại cái anh không cần nhất chính là tự do, ước gì mỗi một giây một phút cô đều dán mắt lên người anh.
Hoài Niệm được voi đòi tiên, nửa nũng nịu nửa nghiêm túc nói, “Vậy sau này anh không được cho cô ta mặt mũi nữa, nếu thật sự không tránh được thì an bài người có tính đại biểu bên cạnh anh đi. Dù sao em cũng không muốn nhìn thấy anh và cô ta chụp hình chung với nhau, nhìn đáng ghét lắm, còn bực mình nữa…” Cô không tự chủ được mà phàn nàn với anh, “Bên dưới còn có không ít các cô các chị nhà anh khen lấy khen để, em nhất định không khen… Đáng ghét chết đi được… Ôm chồng người ta rồi khoe khoang cái gì không biết… Rõ ràng là xã giao với cả đám người, vậy mà cắt ra một góc chỉ có hai người…”
Xem ra Tịch Tử Việt đã hiểu, bà xã của anh thật sự không vừa lòng Tô Điềm. Anh rất biết nghe lời, nói: “Được, sau này anh sẽ chú ý, và bảo cô ấy xóa đi tấm hình kia.
“Đừng đừng đừng. Bỏ đi, cũng đã đăng lên rồi, làm vậy có vẻ em thật quá đáng, đến lúc đó cô ta khóc lóc tố cáo em với gia đình bạn bè thân thiết bên anh, để rồi em sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.”
Tịch Tử Việt nghe cô lượn tới lượn lui những suy nghĩ của mình mà mệt mỏi dùm cô. Anh nói thẳng cho cô biết, “Ở nhà họ Tịch, em thích người nào, không thích người nào, cũng đều không quan trọng, không cần miễn cưỡng mình đối phó với bất kỳ ai, cũng như không cần phải sợ đắc tội với bất cứ kẻ nào.”
“Như vậy thật sự không tốt đâu… Người khác sẽ nói anh cưới phải một người phụ nữ điêu ngoa ương ngạnh không biết xử sự…”
“Có gì không tốt? Người em gả là anh, không cần ứng phó với những kẻ khác. Ai nói gì em, em nói cho anh biết.” Tịch Tử Việt chắc giọng, cô không nói chen vào được. Người phụ nữ anh nâng trong lòng bàn tay mà phải uất ức tạm nhân nhượng vì lợi ích chung mà đối nhân xử thế thì đó chính là vì anh không có năng lực.
“Vậy em sẽ tùy hứng đó nha…” Anh dùng sự bá đạo của mình dung túng cô thì cô lại thấy có chút ngượng ngùng.
Hoài Niệm cảm thấy Tịch Tử Việt giống như một hôn quân, không bao giờ để ý đến cách nhìn của người khác. Vì vậy cô phải để ý một chút, nếu không sẽ bị ông xã bôi đen mất.
Cô đã thu thập được kết quả mình mong muốn, cho nên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, “Hôm nay em nói chuyện với anh nhiều rồi, có làm trễ nải thời gian của anh không?”
“Không có.”
“Em chuẩn bị đi ngủ nghen, anh ngủ ngon.”
“…. Ngủ ngon.”
Điện thoại bị cắt đứt, Tịch Tử Việt lắng nghe tiếng tút tút bận đầu dây mà trong lòng trống vắng, trống vắng tới nổi chỉ muốn bay về ngay lập tức.
Ngay sau đó, Tịch Tử Việt gọi điện thoại cho Tô Điềm.
“Xóa bỏ hình trên trang bạn bè của em đi.”
“Tại sao?”
“Còn nữa, từ này về sau đừng chụp hình anh.”
Đầu óc Tô Điềm đảo một vòng, lập tức hiểu ngay, “Có phải Hoài Niệm không vui đúng không? Em chỉ muốn cám ơn anh hôm nay giúp em, muốn chia sẽ cho ba mẹ thấy, có anh chăm sóc cho em, bọn họ không cần lo lắng. Có phải Niệm Niệm hiểu lầm gì không? Có muốn em gọi điện thoại cho cô ấy giải thích không?”
“Cô ấy ngủ rồi, đừng quấy rầy.” Tịch Tử Việt ra lệnh ngắn gọn nhưng có sức, “Xóa hình.”
Tô Điềm cắn môi, biểu hiện trên mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn chọn mềm mỏng, “Được rồi, em nghe lời anh. Là em không tốt, khiến cô ấy không vui, sau này em sẽ để ý.” Cô nàng lòng vòng, nói thêm mấy lời, “Nhưng sức tưởng tượng của Niệm Niệm cũng thật là phong phú, bản thân em đâu có gì đâu, cũng chẳng muốn so đo với cô ấy. Sau này đối với đối phương hợp tác là phụ nữ thì anh phải làm sao bây giờ?”
“Chuyện này không cần em lo lắng.” Tịch Tử Việt lãnh đạm, không đợi cô ta nói thêm câu nào, cúp điện thoại.
Tô Điềm nắm chặt điện thoại trong tay, ngón tay được trang sức tỉ mỉ bấm sâu vào lòng bàn tay mà cũng không cảm giác được cơn đau, uất nghẹn, uất nghẹn cực độ.
Rốt cuộc người đàn bà kia ba đầu sáu tay kiểu gì mà lớn lối như vậy. Hết lần này tới lần khác khiến Tịch Tử Việt cúi đầu nghe theo. Có phải cô ta dùng tà thuật với anh không!?
Trước kia Tô Điềm không ôm ý tưởng với Tịch Tử Việt cho nên mối quan hệ của hai người lạnh nhạt, cô ta cảm thấy rất tốt, vì anh không đối với cô lạnh lùng cao ngạo như người ngoài thường hay nói. Hiện giờ cô thật sự muốn kéo gần quan hệ của hai người thì gặp phải trắc trở khắp nơi, còn phát hiện được anh càng lúc càng xa không thể chạm tới.
Nhất là người đàn bà kia, mỗi ngày đều gối đầu giựt dây, anh đã tới Brussels rồi mà vẫn không quên châm ngòi ly gián…
Tô Điềm quyết định ra tay thẳng thừng. Cô đã nhận rõ được một điều, Hoài Niệm đã có lòng phòng bị với cô, cho nên cô muốn xen chân vào giữa hai người bọn họ theo kiểu đường đường chính chính thì sẽ không thể nào thực hiện được.
…..
Ngày hôm sau, Hoài Niệm nhịn không được tò mò, vào trang bạn bè của Tô Điềm, status kia đã bị xóa bỏ.
Sự khó chịu ngày hôm qua nhìn thấy tấm hình đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác hạnh phúc rất đặc biệt ___ ông xã của cô thật sự quan tâm tới cảm thụ của cô. Biết cô nhỏ mọn, nhưng vẫn để ý tới tâm tình của cô.
Cô đằm chìm trong niềm hân hoan, vui vẻ đi làm. Bộ dạng như gió xuân lướt qua không vượt khỏi cặp mắt của Thẩm Mộng Lam. Cô nàng nghi ngờ nhìn cô chằm chằm: “Ông xã đi công tác mà cười tươi như vậy? Thật quái lại! Mình phải trông chừng cậu thật sát cho Tịch lão đại mới được!”
Hoài Niệm tươi cười hạnh phúc, “Cưng à, sau này nhất định phải gả cho một người đàn ông thật tốt.”
“Bà đây ngửi phải mùi tình yêu thúi òm…” Thẩm Mộng Lam quạt quạt tay trước mũi, “Vừa chua lại vừa thúi…”
Hoài Niệm cúi đầu tươi cười. Cô thật sự hi vọng chị em của mình cũng giống như cô, lĩnh hội hạnh phúc và ngọt ngào được yêu đúng người.
Buổi chiều tới thì Hoài Niệm nhận được điện thoại của Tịch Tử Việt.
Giọng nói của anh có chút khàn đυ.c, trầm thấp: “Bà xã, ngày mai anh sẽ trở về.”
Hoài Niệm nhìn đồng hồ, bên kia hiện giờ đang là buổi tối.
“Chuyện bên đó đã được xử lý xong hả anh?”
“Ừ.” Tối nay là tiệc đưa tiễn, anh đã uống nhiều hơn mấy ly.”
“Vậy anh đi ngủ sớm nghen, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Bà xã, anh muốn gặp em.”
“Vâng, trở lại thì sẽ gặp được em mà.”
“Bây giờ anh muốn nhìn thấy em.”
“Vậy… Chúng ta trò truyện qua video nha?”
Hoài Niệm gởi cho Tịch Tử Việt lời mời video chat, anh tiếp nhận ngay lập tức. Giây phút gương mặt của anh hiện lên trên màn ảnh thì trái tim của cô đột nhiên đập loạn mấy nhịp, hốc mắt cay cay.
Cô từ từ điều chỉnh lại cảm xúc, đặt điện thoại di động trên bàn làm việc, nhìn anh ở bên kia, phát hiện mắt anh đầy tia máu, mặt ửng đỏ.
“Anh uống rượu hả?”
“Ừ.” Tịch Tử Việt nhìn bà xã trong màn hình không chớp mắt.
“Uống nhiều lắm phải không?” Hoài Niệm hỏi thăm một cách ân cần.
“Không nhiều lắm, độ rượu hơi cao thôi.” Tịch Tử Việt nhìn cô chằm chằm si mê, “Bà xã, em thật xinh đẹp…”
Hoài Niệm cảm thấy anh đã uống rất nhiều, ánh mắt không được tỉnh táo.
“Anh nghỉ ngơi sớm chút đi. Ngủ một giấc thật ngon, nếu không ngày mai ngồi máy bay sẽ thấy khó chịu. Em còn công việc phải làm.”
Hoài Niệm đã nhìn ra, anh đang đi bộ trên hành lang, chắc là sắp tới phòng rồi.
“Ừ…” Tịch Tử Việt nghe lời, “Em ngủ ngon.”
Tịch Tử Việt bỏ điện thoại di động vào túi áo.
Màn ảnh trước mắt tối sầm, Hoài Niệm cho rằng anh đã bấm tắt nút video, đang muốn cắt đường dây bên này thì nghe được âm thanh truyền tới.
Cô nghe được tiếng anh mở cửa… Hoài Niệm cười thầm, thật ngốc mà, chắc là uống say lắm rồi, quên cả cúp điện thoại.
Thật ra thì cô không phải bận công việc, mà là sợ chiếm nhiều thời gian nghỉ ngơi của anh.
“Tử Việt…” Một chỗ nào đó truyền tới tiếng nói của phụ nữ, còn là giọng nói của người cô ghét nhất, Tô Điềm.
Nét mặt của Hoài Niệm lập tức thay đổi.
Tịch Tử Việt đẩy cửa phòng ra, đi tới giường lớn, cởϊ áσ khoác, tiện tay ném áo trên sofa. Đầu óc choáng váng cho nên anh nằm thẳng lên giường.
Một bàn tay mảnh khảnh chạm tới người anh, sờ từ l*иg ngực đến gương mặt của anh, vuốt ve. Bởi vì xúc cảm khác thường này mà anh mở mắt ra. Tô Điềm đang cúi người bên trên, muốn từ từ sáp lại gần hôn anh…
Cặp mắt vẩn đυ.c của Tịch Tử Việt có chút mơ màng, nhưng mùi nước hoa càng ngày càng gần, không mấy dễ chịu, không phải là mùi trên người của cô ấy… Anh nhíu nhíu mày, mắt trở nên tỉnh táo một chút. Gương mặt phụ nữ hiện ra rõ nét trước mắt.
…Tô Điềm!
Lúc môi của cô ta sắp chạm vào môi anh thì anh lập tức đẩy cô ta ra, ngồi dậy.
Tô Điềm ngã nhào vào người anh, “Tử Việt…”
Tịch Tử Việt đứng dậy đi mở đèn, Tô Điềm mặc một bộ đồ lót vô cùng quyến rũ, ngã xuống giường… Cơ thể phái nữ thành thục phơi bày cám dỗ…
Tịch Tử Việt mới vừa lướt mắt qua, đáy mắt đã hiện lên vẻ chán ghét, tiện tay cầm chiếc áo khoác trên sofa, ném về phía cô ta, “Mặc quần áo vào.”
Anh đưa lưng về phía cô ta, như muốn đi ra ngoài. Tô Điềm gạt áo khoác sang một bên, điện thoại di động của anh lăn ra từ trong túi, dựa nghiêng trên gối mềm.
Điện thoại di động thu trọn một cảnh này. Hoài Niệm nhìn thấy Tô Điềm gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, xông về phía trước, từ phía sau ôm lấy Tịch Tử Việt.
Điên thoại nghiêng đi một góc độ lớn, nhưng điểm ảnh rõ ràng khiến Hoài Niệm có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người. Đột nhiên cô giơ tay lên bụm miệng lại, sợ mình nổi điên sẽ hét lớn lên.
“Em không cần danh phận, không muốn tranh giành với Hoài Niệm…Chỉ cần anh cho em đêm nay mà thôi…” Tô Điêm ôm cứng Tịch Tử Việt không buông.
“Buông tay.” Tịch Tử Việt lạnh giọng ra lệnh.
“Tử Việt… Thật xin lỗi, là em quá ngu ngốc… Cho tới bây giờ em mới ý thức được, em thật sự rất thích anh… Em… Aaaa____”
Người đàn ông nắm cổ tay của cô ta kéo ra, đẩy mạnh cô ta về phía sau. Lúc Tịch Tử Việt nổi giận sức tay rất lớn, Tô Điềm bị đẩy, phải lùi về phía sau mấy bước, té ngã chật vật trên sàn thảm.
Tịch Tử Việt đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt thẳng tắp xuyên vào mắt cô ta, không hề lượn lờ trên cơ thể tha thướt trắng nõn kia, “Một lần cuối cùng, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tô Điềm không thể tin nổi, nhìn anh, người đàn ông này là thái giám à…
Tại sao anh ta không hề có phản ứng với đàn bà vậy… Cô rất tự tin đối với thân hình của mình, bạn trai cũ của cô không ai không khỏi điên cuồng.
Cô cho rằng chỉ cần mình chủ động một chút, phóng đãng một chút, ít nhất cũng có thể bắt đầu mối quan hệ với anh qua thân thể trước…
Coi như một đêm phong lưu, vừa có thể nếm thử sự cường tráng của anh, vừa có thể khiến con nhóc đê tiện kia chán ghét, tính ra thật đáng giá.
Nhưng tại sao sự việc lại không tiến triển theo sự suy tính của cô, tại sao anh chẳng động tay động chân…
Tại sao anh không giống người thường mà sa chân…
“Tử Việt...” Tô Điềm muốn nói gì đó, ngước mắt lên lại nhìn thấy ánh mắt chán ghét lạnh lùng của anh, nước mắt lưng tròng, “Em không cần bất cứ điều gì… Chỉ muốn được ở chung với anh… không được hay sao… Em thật sự yêu anh…”
Sự chán ghét càng lúc càng in đậm trong mắt, Tịch Tử Việt lên tiếng, “Tô Điềm, văn hóa đạo đức của cô chính là đêm hôm khuya khoắc bò lên giường của chồng người khác?”
“Em…”
“Chuyện tối nay tôi sẽ chuyển lời lại tới ba mẹ cô. Chú Tô nên dạy dỗ cô một cách nghiêm ngặt hơn.” Tịch Tử Việt xoay người, bước dài bỏ đi.
Tịch Tử Việt đi vào một phòng trống khác trong biệt thự. Một trận lộn xộn này khiến anh ghê tởm trong lòng, tỉnh lại không ít. Anh đi vào phòng tắm cọ rửa một hồi lâu, từ từ nhớ lại cô ta đã làm gì với mình lúc đang nằm trên giường…
Chắc là không đυ.ng phải… Tịch Tử Việt tự an ủi mình. Nhiều năm như vậy, chưa từng đυ.ng qua phụ nữ khác, sinh lý và tư tưởng của anh đã được rèn luyện tới mức tinh khiết, chịu không nổi sự kề cận của đàn bà khác, cảm giác vô cùng dơ bẩn.
Bên kia, Hoài Niệm ngồi trước bàn làm việc, video vẫn còn thu lại hình ảnh, người phụ nữ bên kia đang ngồi bẹp dưới đất, ôm mình không ngừng khóc lóc.
Hoài Niệm không có hứng thú nhìn cô ta, tắt video.
Giây phút Tô Điềm xông lên ôm lấy Tịch Tử Việt, tim của Hoài Niệm như ngừng đập, máu huyết xông lên dồn dập, kinh hoàng, tức giận, sợ hãi, bất an… Một loạt cảm giác khác nhau bủa vây cô trong nháy mắt, giống như một giây kế tiếp sẽ đưa cô lên đoạn đầu đài.
Cô đã từng trải qua một lần như thế này, không thể lại phải trải qua lần nữa…
Nếu như Tịch Tử Việt… nếu như cô phải chứng kiến cảnh anh và người đàn bà khác mây mưa, thế giới của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Cô thật sự rất sợ, rất rất sợ…
Nhu cầu về phương diện kia của anh rất mạnh, cô sợ anh rượu xông lên não, không thể tự khống chế mình…
Tất cả chấn động phập phồng lo sợ chỉ tồn tại trong vòng mấy giây. Mấy giây sau, hô hấp của cô có thể trở lại bình thường bởi vì ông xã của cô không chút do dự đẩy người phụ nữ kia ra.
Cho dù cô ta hấp dẫn quyến rũ anh, cho dù cô ta không biết hổ thẹn cám dỗ anh…
Anh vẫn không nhúc nhích. Cô nhìn ra được sự lạnh lùng cũng như chán ghét từ đường nét nghiêng nghiêng trên mặt anh.
Hoài Niệm bịt miệng lại, nước mắt rơi lã chã.
Giống như vừa mới thoát khỏi hố sâu tử thần, cô cảm thấy mình thật may mắn, cảm kích, hạnh phúc, thỏa mãn…
Bao nhiêu cảm xúc tràn về một nơi, l*иg ngực căng đầy, như sắp nổ tung.
Hoài Niệm tắt video, gục đầu trên bàn. Đúng lúc Thẩm Mộng Lam đi vào, nhìn thấy cô như vậy giật mình hết hồn.
“Niệm Niệm, chuyện gì vậy? Cậu bị sao?”
Hoài Niệm ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ông xã mình… ngày mai sẽ về… mình mừng quá thôi…”
“Con mẹ gì chứ… vui tới mức khóc òa nước mắt như thế này sao?” Giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, Thẩm Mộng Lam bất chấp lý do: “Cậu đủ rồi nghen!”
“Mình thật nhớ anh ấy mà… nhớ lắm…nhớ lắm lắm…” Hoài Niệm một lòng phát tiết nổi nhớ đè nén trong lòng với Thẩm Mộng Lam.
“Điên rồi điên rồi… cậu bị Tịch lão đại hút hết linh hồn mang đi rồi…” Thẩm Mộng Lam chịu không nổi, nhấc bước bỏ đi ra ngoài, “Anh ta mà không trở lại thì ở đây có thêm một người phụ nữ phát điên mất thôi…”
Sau khi Tịch Tử Việt tỉnh dậy thì Tô Điềm đã rời khỏi.
Trước khi lên máy bay, anh liên lạc với ba mẹ của Tô Điềm, kể lại chuyện tối qua cho ông bà biết. Anh rất trực tiếp: “Hành động của em ấy làm cháu rất chán ghét. Cho dù là động cơ gì cháu đều không thể thông cảm. Cháu đã có vợ có con, không thể nào ở chung với em ấy. Sau này cháu không muốn gặp em ấy nữa nên sẽ không tới thăm cô thăm chú, mong hai người tha thứ cho cháu.”
Bên kia, ba mẹ của Tô Điềm nghe được con gái của mình làm ra chuyện như vậy thì còn gì mặt mũi mà trách cứ Tịch Tử Việt. Bọn họ không ngừng xin lỗi Tịch Tử Việt, nói nhất định sẽ dạy dỗ lại con gái mình.
Bên này Tịch Tử Việt lên máy bay thì bên kia ba mẹ Tô Điềm gọi điện thoại cho cô ta, mắng cho một trận, bắt buộc cô ta lập tức trở về.
Khoa học kỹ thuật Lam Hải, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Chung Dịch lật biểu bảng báo cáo trong tay ra, nghe thuộc hạ báo cáo công việc.
Chuông điện thoại di động vang lên, anh ta giơ tay lên ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại rồi cầm lên nghe.
“Tin tức mới nhất, SPK đã bãi bỏ đơn tố cáo Đông Diệu với liên minh châu Âu.”
Sắc mặt Chung Dịch đen lại, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Đông Diệu trả SPK 53 triệu Euro, cùng bọn họ thành lập quan hệ hợp tác.”
Thật lâu, Chung Dịch không thốt lên được câu nào.
“Cái bọn nước ngoài kia bị tiền đập vào mặt tới hôn mê, chỉ còn thiếu phải quỳ xuống gọi Đông Diệu là ba… Chuyến đi này, Tịch Tử Việt còn đạt được sách lược hợp tác với thương nghiệp điện tử Belga lớn nhất ở Belgium, bố trí mạng lưới dây cáp xuyên lòng đại dương.” Im lặng một hồi, đối phương cảm thán một câu, “Xu thế phát triển của Đông Diệu ở toàn cầu rất mạnh, chúng ta không thể ngăn chặn.”
Chung Dịch để điện thoại xuống, khuôn mặt ánh tuấn u ám như bầu trời mùa Đông.
Anh ta cầm biểu bảng báo cáo lên một lần nữa, lật vội vài trang, truyền lệnh xuống, “Gia tăng chuẩn bị, đẩy mạnh Tinh Lam ra thị trường.”
…..
Tịch Tử Việt bay hơn hai mươi tiếng, buổi sáng ngày hôm sau thì anh hạ cánh ở thành phố S. Anh báo trước cho Hoài Niệm biết thời gian đến của mình, nhưng cô đáp lại vô cùng bình thản, cũng không bày tỏ ý định muốn đi đón anh.
Tuy rằng không có ý định bắt cô đi tới đi lui, nhưng không nhận được sự nhiệt tình như mong đợi, trong lòng Tịch Tử Việt dâng lên mùi vị khó diễn tả.
Bỏ đi, đường đường là một người đàn ông trưởng thành, anh không nên quan tâm tới những thứ này, Tịch Tử Việt tự khuyên nhủ mình.
Anh nóng lòng đi thẳng một đường từ sân bay về đến nhà, không ghé lại công ty, chỉ mong lúc mở cửa ra, bà xã sẽ nhào vào lòng, thân mật âu yếm một phen.
Nhưng từ cửa trước cho đến phòng khách, rồi lại tới phòng ngủ, căn nhà vắng tanh, hoàn toàn không gặp người nào.
Tịch Tử Việt buồn bực ngồi xuống giường, đen mặt, trong lòng vô cùng mất mát, vô cùng khó chịu.
- 🏠 Home
- HE
- Hiện Đại
- Đêm Dài Có Sao Sáng
- Chương 84: