Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 82:

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Một kính chúng ta trước kia tình thâm sâu sắc, ân ái mặn nồng.”

Lời vừa thốt ra, mặt mọi người đều đổi sắc, nhất là Tịch Tử Việt.

Hoài Niệm nâng ly lên, đáp lễ, “Là tôi với chú của cậu tình thâm sâu sắc! Về phần tôi và cậu, trăng hoa phản bội, hoài nghi đố kỵ, đủ loại phiền lòng, không đáng để nhắc tới.”

Vẻ mặt của mọi người trên bàn lại trở nên quá sức tưởng tượng. Ít nhiều gì thì bọn họ cũng đã nghe qua chuyện giữa hai chú cháu nhà này, nhưng ai cũng bàn tán trong thầm lặng, không ai ngu xuẩn tới mức thảo luận chuyện này công khai.

Đáy mắt của Lý Quân Hoa lóe lên tia thù hận rồi biến mất.

Mặt Tịch Nghiệp xanh lè, ngửa đầu, uống cạn ly rượu. Hoài Niệm cũng làm theo động tác này, cuốn cạn ly rượu của mình.

Tịch Nghiệp lại rót cho mình một ly rượu khác, lần này cậu ta hướng về phía Tịch Tử Việt, nói: “Chú Út, cháu mời chú. Lên chức Tiểu Tam, cưỡng đoạt vợ của cháu trai, thủ đoạn cay cú.”

Mặt Tịch Tử Việt tối sầm lại, giống như cuồng phong bão táp đang tiến gần, không khí trên bàn ăn ngưng tụ.

Tịch Tử Thành là người đầu tiên lên tiếng mắng: “Tịch Nghiệp, con đang mê sảng cái gì vậy!”

Tịch Nghiệp nốc cạn ly rượu, rót thêm một ly nữa, cười nói: “Chén cuối cùng tôi tự kính mình. Người tôi yêu thương nhất và người tôi kính trọng nhất liên thủ cắm đao mà tôi lại không chết. Ông đây đường đường tới đây là chúc mình khổ tận cam lai.”

Uống cạn ly cuối cùng, anh ta ném nó xuống đất, “Các người từ từ uống đi, tôi đi trước một bước.”

Ly rượu vỡ tan tành trên mặt đất, không khí yên lặng ấm áp lúc nãy hoàn toàn tan vỡ.

Tịch Tử Việt đứng bật dậy, đang muốn rời khỏi chỗ ngồi thì bị Hoài Niệm kéo lại. Cô ôm anh, khẩn trương thấp giọng khuyên nhủ: “Đừng làm lớn chuyện, như vậy sẽ khiến em khó xử…”

Nếu như hai chú cháu bọn họ đánh nhau trước mặt bao nhiêu người thân, hơn nữa còn là ở bữa tiệc gia đình đầu tiên sau khi bọn họ đăng ký kết hôn, sau này làm sao cô có thể đặt chân vào nhà họ Tịch được nữa.

Tịch Tử Việt nhìn cô gái trong lòng mình, sắc mặt thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn là không đẩy cô ra.

Sau khi Tịch Nghiệp bỏ đi, nhìn thấy cuộc tranh chấp đã không xảy ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lý Quân Hoa vội vàng lên tiếng: “Nó uống nhiều rượu, đầu óc không tỉnh táo, ăn nói lung tung. Tử Việt cậu là bậc cha chú, xin bỏ qua cho đám tụi nhỏ. Nó còn chưa trưởng thành, cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ hay giận hờn.”

Tịch Tử Thành nói thêm: “Về nhà anh nhất định dạy dỗ nó đàng hoàng.”

Tịch Tử Việt im lặng không nói, nhưng vẻ mặt thâm trầm không hề chuyển tốt.

Tịch Tư Viễn buồn bực nhìn ba mẹ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà anh họ lại nổi giận. Nhưng cậu bé biết được, hiện giờ ba đang giận, hơn nữa còn là rất tức giận.

Bữa tiệc gia đình sau đó kết thúc qua loa.

Tịch Tử Việt đưa vợ con về nhà.

Trên xe, Tịch Tư Viễn nằm trong vòng tay của mẹ, không hiểu hỏi cô, “Mẹ, tại sao anh họ lại nổi giận vậy?”

Hoài Niệm nói: “Anh họ con uống say, nổi giận bậy bạ thôi.”

“Anh họ rất tốt mà…” Cậu nhóc có chút khó chịu. Trong ấn tượng của cậu bé, anh họ lúc nào cũng cười hì hì, gương mặt như ánh mặt trời rực rỡ. Mỗi lần anh họ tới thăm đều mang rất nhiều món ăn ngon và kể chuyện thật vui. Lúc ba bận rộn công việc thì anh họ còn dẫn cậu ra sân chơi. So với ba lúc nào cũng nghiêm túc, anh họ lại hoạt bát đùa giỡn với cậu như bạn học chung lớp.

Tịch Tư Viễn nhìn về phía ba của mình, vì chuyện của anh họ mà không nhịn được, hỏi: “Ba ơi, ba đừng giận anh họ nghen, con rất thích anh họ…”

“Ngậm miệng!” Tịch Tư Viễn còn chưa dứt lời thì đã bị ba mình nạt ngang.

Tịch Tử Việt nghiêm mặt, khí thế bức người. Tịch Tư Viễn bị dọa sợ, rụt mình vào trong lòng mẹ, méo miệng, tủi thân.

Hoài Niệm vuốt vuốt đầu con trai, ghé sát lỗ tai cậu bé thì thầm, “Tâm tình ba không tốt, chúng ta đừng chọc ông ấy nhé.”

Tịch Tư Viễn ôm mẹ, vùi mình trong ngực mẹ, không lên tiếng nữa.

Có mẹ thật tốt, ngực của mẹ là nơi an toàn ấm áp nhất.

Đêm khuya, Hoài Niệm dựa lưng vào đầu giường vẽ tranh,Tịch Tử Việt đang tắm trong phòng tắm.

Cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, đang muốn để bản vẽ sang một bên, chui vào chăn ngủ thì Tịch Tử Việt đi ra từ phòng tắm.

Hoài Niệm đưa mắt tới, nhìn chằm chằm.

Anh không mặc quần áo, trên đầu phủ khăn tắm màu trắng, đang lau mái tóc ướt nhẹp. Từng giọt nước lăn theo bắp thịt màu đồng trơn nhẵn rắn chắc đi xuống.

Tuy rằng cô và anh đã nhìn thấy nhau không sót chỗ nào từ lâu, nhưng lúc nào cũng trong thời khắc đặc biệt. Cô chưa từng đứng ở góc độ người quan sát, nhìn kỹ anh toàn bộ từ trên xuống dưới…

Ánh mắt của Hoài Niệm đi từ cơ ngực trở xuống, lướt nhanh qua người huynh đệ đang ngủ say, đi xuống cặp chân vừa dài vừa thẳng cùng với cơ bắp cân xứng.

Mặt cô hơi nóng lên, nhưng lại không dời tầm mắt, cầm bút chì trong tay, phác họa hình dáng nhân vật lên giấy vẽ.

Tịch Tử Việt ném khăn tắm sang một bên, xoay người thì phát hiện cô đang nhìn anh, nhìn tới mức tim anh nhột nhạt.

Màu mắt anh chuyển đậm, cất bước đi về phía cô. Chỉ là trong vòng mấy bước đi, Hoài Niệm đang vẽ tranh thì chính mắt nhìn thấy huynh đệ của anh đã giật mình tỉnh giấc, biến thành quái thú khổng lồ ưỡn ngực ngẩng đầu…

Lúc anh đến trước mặt cô, vật kia hướng về phía cô mà thị uy.

Hoài Niệm thật sự không thể nào vẽ nổi nữa, cầm bản vẽ lên che mặt lại, ấp úng kháng nghị, “Mặc quần áo vào!”

Trời ơi, xem ra cô vừa chứng kiến người đàn ông này đói khát cỡ nào…

Tịch Tử Việt lấy đi bản vẽ trong tay cô, cầm lên lên thưởng thức một hồi. Không tệ, tỷ lệ hình thể và đường cong cơ bắp cũng vẽ ra được. Nhưng mà… Anh gác một chân lên giường, hất vật kia về phía Hoài Niệm, lưu manh hỏi: “Tại sao không có nó?”

Đao côn như chọc lên tới mặt Hoài Niệm, cô đỏ bừng mặt, nhắm mắt lại, lấy tay gạt xuống, “Trách ra, già lưu manh.”

Tử Việt leo lên giường, cặp chân đè hai bên cô, kéo banh áo ngủ tơ lụa của cô ra, cọ xát lên cặp thỏ ngọc.

“Già lưu manh em cũng phải ráng chịu.” Động tác của anh bộc phát như được voi đòi tiên, miệng không hề khống chế, hơi thở gấp gáp, nói: “Vợ anh lớn thật…”

“Hết chịu nổi anh rồi… Ghét… Ưm…”

Miệng cô bị anh ngậm lấy, cả người bị trọng lượng nặng nề của anh áp trên ra gường tơ lụa.

Hoài Niệm bị anh ức hϊếp không còn sức lực để chống cự, mặc cho anh đấu tranh anh dũng, đủ loại kiểu dáng.

Cô sa vào cơn kí©ɧ ŧìиɧ cuồng loạn, nghĩ tới đoạn video trong điện thoại lần đó, từ góc độ người đứng xem, bọn họ điên cuồng kịch liệt như vậy, khiến người ta đỏ mặt tới mang tai…

Sau cơn quay cuồng sung sướиɠ thỏa mãn, Tịch Tử Việt ôm chặt Hoài Niệm trong lòng.

Mỗi lần đoạt lấy cô, anh cảm thấy cuộc đời này không có gì đáng tiếc, chết đi trên người cô cũng thấy vui lòng.

Sau khi đâu vào đó thì lại luyến tiếc tham lam, hi vọng còn có lần nữa, nhiều nhiều lần nữa… Tư vị mất hồn này có bao nhiêu cũng không đủ.

Hoài Niệm yếu ớt thở dốc, cứ tiếp tục những trận kiểu này thì cô thật sự chịu không nổi…

Nhưng cô lại không muốn cuộc sống hôn nhân vừa mới bắt đầu đã khiến ông xã không hài lòng… Sau này phải tăng cường rèn luyện sức khỏe.

Nghỉ ngơi được một chút, Hoài Niệm rúc vào ngực Tịch Tử Việt, giọng nói vừa khàn vừa mềm mại, “Anh đừng để trong lòng chuyện của Tịch Nghiệp… Cứ để cậu ta phàn nàn đôi câu, chúng ta cũng chẳng mất đi miếng xương miếng thịt gì.”

Sắc mặt Tịch Tử Việt trở nên lạnh lùng, “Anh không muốn nghe cái tên này từ miệng của em.”

Tối nay, nếu không phải nghĩ tới lập trường của cô, anh sẽ không để cậu ta cứ đi như vậy.

Hoài Niệm biết Tịch Tử Việt không vui, tránh né có thể là lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng giờ phút này, cô vẫn muốn nói cho anh nghe những lời trong lòng.

“Thật ra thì cậu ta không yêu em nhiều như thế đâu, đó là chấp niệm và không cam lòng đang càn quấy.” Hoài Niệm thấp giọng nói, “Lúc tụi em cặp kè, anh vẫn còn chưa xuất hiện, giữa tụi em đã có vết nứt. Cậu ta biết được em đã từng mang thai với người khác, đã chiến tranh lạnh với em, sau đó làm hòa lại cũng chỉ vì không cam lòng, say rượu còn muốn cưỡng ép em… Khi đó em đã đề nghị chia tay, rồi nhiều chuyện khác phát sinh, mối quan hệ của tụi em càng bước nhanh vào quá trình diệt vong…

“Cho dù anh không xuất hiện, em và cậu ta cũng không thể nào. Trong lòng cậu ta hiểu rõ điều này, nhưng vẫn đè hết trách nhiệm trên người anh, đơn giản chỉ vì không cam lòng. Từ nhỏ cậu ta đã sống trong an nhàn sung sướиɠ, kiêu ngạo vào cảm giác ưu việt đang ăn sâu vào trong xương tủy. Bạn gái trước vứt bỏ, xoay người ở chung với chú của cậu ta, tự ái và thể diện của cậu ta bị đè bẹp nặng nề…”

Tịch Tử Việt lạnh lùng nói, “Thì ra em hiểu rõ nó như vậy.”

“Bởi vì cậu ta là một người rất đơn giản.”

“Đơn giản như thế nào? Nhìn sơ là đã hiểu rõ? Hay là phải cỡi quần áo ra nhìn?”

Giọng điệu của Tịch Tử Việt càng lúc càng có gì đó không đúng, lúc này Hoài Niệm với phát giác ra được, anh đang ghen tuông.

“Chỉ hiểu chút chút thôi… Người hiểu rõ cậu ta nhất vẫn chính là anh, là người chú đã nhìn cậu ta trưởng thành từng ngày…” Hoài Niệm lấy lòng cọ xát trên vai Tịch Tử Việt, “Người khác em không hiểu rõ, nhưng em hiểu rõ anh, anh đối với em là tốt nhất…”

“Cái gì anh, gọi ông xã.” Tịch Tử Việt lớn tiếng ra lệnh.

“Dạ…” Cô dạ nhẹ một tiếng, nhưng hai chữ ông xã kia bị anh hối thúc lại khó nói ra lời.

“Gọi mau.”

Hoài Niệm cắn cắn môi, tức giận nhưng vẫn nhẹ giọng thốt ra hai chữ, “Ông xã…”

Hai chữ mềm mại khảm vào trong tim, sắc mặt của Tịch Tử Việt tốt hơn rất nhiều, hỏi: “Ông xã của em là ai?”

“…Tịch Tử Việt.”

Anh lại hỏi: “Tịch Tử Việt là ai?”

Hoài Niệm đen mặt, nhưng vẫn phối hợp: “Chồng em…”

“Quan hệ với em và Tịch Tử Việt là như thế nào?”

Hoài Niệm: “...”

Cô đè nén mấy lời trách móc, ngoan ngoãn lên tiếng, “Quan hệ vợ chồng.”

“Vậy em phải gọi Tịch Tử Việt là gì?”

Hoài Niệm hết ý kiến, xem cô là cô ngốc hử, hỏi tới hỏi lui biết bao nhiêu lần mới đủ đây, anh không ngây thơ ấu trĩ như vậy chứ?

Cô vùi mặt vào ngực anh, không đợi anh trả treo hỏi đi hỏi lại một câu, tuôn ra một tràn không ngừng nghỉ, “Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã…” Gọi nhiều lần như vậy, càng gọi lại càng thuận miệng, càng gọi càng cảm thấy tự nhiên, tâm trạng thỏa mãn mềm mại một cách dị thường lan tỏa toàn thân. Cô không tự chủ được mà nói: “Ông xã em không phải là Tiểu Tam, ông xã em là anh hùng trong lòng em.”

Tịch Tử Việt sướиɠ rơn, nhưng mặt vẫn kìm chế, không thay đổi sắc mặt.

“Mặc dù có chút bá đạo, có chút vô liêm sỉ…” Cô khẽ liếc về phía anh. Khi nhìn thấy mặt anh đen lại thì nói tiếp nửa câu sau, “Nhưng em thích! Ông xã em là nam thần có một không hai, là người em sùng bái nhất trên đời. Bất cứ chuyện gì ông xã làm đều đúng.”

Tịch Tử Việt bị Hoài Niệm dụ dỗ vô cùng vui sướиɠ, biểu hiện trên mặt hoàn toàn thất thủ, khóe môi cong lên, đáy máy mỉm cười, vòng tay ôm vai cô, hừ nhỏ một tiếng, giống như cậu bé dương dương tự đắc.

Đương nhiên Hoài Niệm nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng không khỏi cười thầm.

Có lúc cô cảm thấy anh chững chạc thành thục, cái gì cũng có thể nhẫn nhịn bao dung, giống như một người cha vĩ đại. Có lúc cô lại cảm thấy anh không khác gì một cậu bé còn chưa trưởng thành, không khác gì cục cưng Tư Viễn của cô, vừa đeo dính người vừa muốn được dỗ ngọt.

Ách, có lúc… anh lại là một tên lưu manh khiến người khác không cách nào ngước đầu nhìn thẳng…

……

Dạ Sắc, xa hoa trụy lạc, tiếng nhạc ồn ào mê ly.

Là thiên đường của người phóng túng, là nơi chốn của kẻ cô đơn.

Vương Kiển mới vừa bước ra khỏi một phòng bao, thì bị một nhân viên dưới cấp gọi lớn: “Anh Kiển, có một em gái mới vào làm, nói quen biết anh, muốn gặp anh.”

“Người nào?”

“Hình như tên là Hoài Tưởng…”

Vương Kiển biến sắc, nói: “Người đang ở đâu, mang tôi qua.”

Hoài Tưởng thay một bộ đồ đồng phục làm việc màu đen, đứng trong phòng làm việc đợi Vương Kiển.”

Lúc anh đi vào, mắt cô nàng sáng lên, nhưng vẻ mặt rất kìm chế, bình tĩnh nhìn anh.

Vương Kiển lại không bình tĩnh như vậy, thiếu chút nữa là cầm cái bật lửa đập lên ót cô. Anh đen mặt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lịch lên lớp học kỳ này không nhiều, em tính Chủ Nhật tới đây làm, làm việc ngoài giờ.” Hoài Tưởng trả lời.

“Con mẹ nó đầu óc cô ngập nước rồi hả?” Vương Kiển đi tới bên cạnh, cầm hạt dẻ gõ lên đầu cô, “Cút về. Nếu không tôi gọi điện thoại cho chị cô.”

“Làm gì vậy…” Hoài Tưởng ôm đầu lùi về phía sau, một cú này thật đau nha, nước mắt nước mũi cô nàng tràn ra, âm thanh lắp bắp, “Em dựa vào sức lao động chính mình để kiếm tiền mà.”

Vương Kiển cười lạnh, “Tới chỗ này kiếm tiền, muốn làm gái sa ngã hả? Muốn thể nghiệm cảm giác quỳ lụy hầu hạ? Muốn bị mấy lão già ôm ấp sờ soạng hả?”

Hoài Tưởng tưởng tượng không nổi sự ghê tởm này, lớn tiếng nói: “Anh không nên nói bậy bạ, em chỉ là nhân viên phục vụ bưng trà rót nước thôi!”

“Ngu ngốc.” Vương Kiển chẳng thèm đôi co với cô, tóm lấy quần áo của cô, xác cô ra ngoài, “Lập tức bò trở về cho tôi!”

“Anh buông em ra… buông em ra…” Hoài Tưởng liều mạng giẫy giụa, nhưng địch không nổi sức lực của anh, quần áo bị kéo tới biến dạng, loạng choạng theo anh kéo ra ngoài.

Một chỗ khác trên hành lang, tổng quản lý của Dạ Sắc đang đi từ từ với Chung Dịch và đám bạn làm ăn của anh ta. Mấy người vừa đi vừa trò chuyện.

“Mấy ngày gần đây hình như Đông Diệu không được khá.”

“Không biết Tịch Tử Việt sẽ ứng phó như thế nào…”

“Mấy nhãn hiệu mới trong nước đang quật khởi mạnh mẽ, trong ngoài tấn công, hắn ta sẽ lo liệu không xong đâu.”

“Trèo quá cao nhất định sẽ té đau, ngày của Đông Diệu cũng sắp tới rồi.”

Tổng quản lý thấy Vương Kiển lôi người đi cũng không để ý. Tới chỗ này say khướt bị tống cổ ra ngoài cũng không phải là chuyện lạ.

Nhưng Chung Dịch dừng bước lại, nhìn về phía Hoài Tưởng, “Có chuyện gì?”

Tổng quản lý Vương thấy vị Tứ công tử này coi trọng lập tức ngừng bước, đi theo hỏi: “Vương Kiển, chuyện gì đã xảy ra?”

“Cô nhóc này làm loạn, tôi mang cô ta ra ngoài.” Vương Kiển buông lỏng tay.

Hoài Tưởng nghe ra được giọng điệu chất vấn cao ngạo thì đoán rằng đây chính là lãnh đạo của Vương Kiển, không muốn gây ảnh hưởng tới công việc của anh, cho nên ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.

Đợi hai người đi xa, Chung Dịch an bài người, dặn dò: “Đi theo bọn họ.”

Trên vỉa hè, Vương Kiển chặn một chiếc xe lại, nhét Hoài Tưởng vào bên trong, vẻ mặt giống như hung thần, “Cô mà còn tới đây nữa thì tôi gặp một lần sẽ đánh một lần.”

Hoài Tưởng bướng bỉnh không chịu lên xe, bắt lấy áo vest của anh, thốt lên, “Em biết chỗ này phức tạp, nhưng em chỉ muốn gặp anh thôi! Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, em không sợ nguy hiểm!”

“Con mẹ nó tại sao tôi phải bảo vệ cô! Cút!” Vương Kiển quát lên. Trên mặt không còn vẻ vừa dịu dàng vừa vô lại khiến tim người ta đập thình thịch nữa, bây giờ chỉ còn lại hàn băng và tức giận.

Hoài Tưởng nhìn anh, cổ họng nghèn nghẹn không thốt ra được tiếng nào, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Một hồi lâu, cô nghẹn ngào nói: “Được… em đi… Thật xin lỗi, em đã quấy rầy anh… Từ nay về sau, em… sẽ không bao giờ… quay trở lại nơi này nữa… Em thề…”

Hoài Tưởng không lên xe, xoay người đi qua bên kia đường.

Cô cúi đầu, bả vai nhỏ nhắn run nhẹ. Người cô vẫn còn mặc đồng phục của Dạ Sắc, giày cao gót dẫm trên đường, bước chân xiêu vẹo. Bóng lưng gầy yếu, nghẹn ngào bất lực, giống như một đứa trẻ lang thang bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.

Vương Kiển nhìn theo bóng lưng của cô một hồi lâu mà không nhúc nhích.

Một chiếc xe phóng tới bên người, Hoài Tưởng vẫn cúi đầu nức nở nên không hề phát hiện. Đến khi cô nghe được tiếng xe thắng gấp bén nhọn thì giật mình nghiêng đầu nhìn sang. Hai chân cô nhũn ra, muốn tránh nhưng không thể nhúc nhích. Đột nhiên có đôi bàn tay siết chặt cô, kéo giựt cô về phía sau.

Vương Kiển té xuống đất, Hoài Tưởng ngã trên ngực anh, chiếc xe kia trượt đi vài thước rồi dừng lại. Chủ xe xuống xe kiểm tra, thấy người không sao thì vội vàng lên xe phóng đi.

Hoài Tưởng ngẩng đầu lên, nhìn lên mặt Vương Kiển…

Cô cúi đầu, đặt môi mình lên môi anh.

Đôi môi thiếu nữ ấm áp mềm mại, vừa thẹn thùng lại vừa nhiệt tình. Vương Kiển nhắm mắt lại, mặc cho thời gian ngưng đọng lại trong vài giây rồi đẩy cô ra.

Anh đứng lên, ánh mắt bất cần đời kia lắng đọng một cách bất ngờ, nhìn cô, “Hoài Tưởng, tôi và em không phải là người trong cùng thế giới. Tôi không thể cho em tương lai.”

“Em không quan tâm.” Hoài Tưởng không sợ nhìn anh.

Hiện tại cô xác định, cô chính là thích anh, tuy rằng những lúc nhớ tới đều nghiến răng kìn kịt nổi giận, nhưng mỗi ngày đều nhớ tới anh, muốn nhìn thấy anh.

Thiên trường địa cửu là cái gì quá xa vời, cô không muốn nghĩ tới. Hiện tại, ngay bây giờ, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, toàn bộ thế giới đều trở nên lấp lánh sáng ngời.

“Đồ ngốc, thanh xuân không phải là dùng để thí nghiệm lỗi lầm. Học hành cho giỏi vào mà sau này bình yên gả cho một cậu ấm nào đó.” Vương Kiển vuốt nhẹ đầu cô rồi xoay người rời đi.

Hoài Tưởng nhìn theo bóng lưng của anh, nghẹn ngào lên tiếng, “Thích anh là có lỗi hay sao… Tuy anh giả đò uy hϊếp lại đáng ghét, nhưng con người anh rất tốt… Nhìn anh thô tục tràn giang đại hải, nhưng anh rất thẳng thắn… Em chính là thích con người của anh, tại sao lại không được…”

“Tôi không thích em.” Vương Kiển nói nhưng không quay đầu lại.

Hoài Tưởng khóc nhưng mặt vẫn cố gắng mỉm cười, nói một cách khó khăn, “Được… em biết… có cái gì mà vượt qua không được, chỉ cần qua một thời gian thôi, thì em sẽ không thích anh nữa…”

Bên trong phòng làm việc, Chung Dịch nghe cấp dưới thuật lại rồi hỏi: “Lai lịch của Vương Kiển như thế nào?”

“Cậu ta là người Vương Vĩ đề cử. Cậu nhóc này làm được việc, có thể trấn giữ địa bàn, hai đạo hắc-bạch đều có thể xài được. Nói tới số mạng cậu ta thật long đong, gia đình tan rã lúc mười mấy tuổi, ông già thiếu nợ tự tử, để lại hai mẹ con bơ vơ bị đám chủ nợ đuổi theo, từ nhỏ đã sớm lăn lộn ngoài đời.”

Chung Dịch gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

……

Hoài Niệm biết trong khoảng thời gian này Thẩm Mộng Lam rất tiêu cực, chán nản. Cho nên vì sợ cô nàng bị kí©h thí©ɧ, cô đăng ký kết hôn mà chỉ nói sơ vài lời.

Cô muốn Thẩm Mộng Lam nghỉ phép, nhưng cô nàng nhất định phải tới làm cho bằng được mỗi ngày. Hôm nay, cô không thấy Thẩm Mộng Lam đi làm, cho rằng rốt cuộc cô ấy cũng không ép bức bản thân nữa. Ai ngờ cô lại nhận được điện thoại của Thẩm Hạo Bác… nói rằng cô nàng dùng thuốc ngủ quá liều, đã được đưa đi bệnh viện rửa ruột.

Hoài Niệm chạy tới bệnh viện, mắng Thẩm Mộng Lam một trận.

Gương mặt của Thẩm Mộng Lam tái nhợt, yếu ớt nói: “Mình thật sự không phải tìm cái chết… Mình đâu có ngu như vậy… Chỉ là nhiều ngày không ngủ được… quá mệt mỏi, đầu óc như muốn nổ tung vậy, cứ như vậy thì sẽ tiêu đời… Mình chỉ muốn ngủ một giấc yên lành, nghỉ ngơi một chút thôi…”

Hoài Niệm nhìn bộ dạng yếu ớt của bạn mình mà không thể giúp được gì, đau lòng không thôi.

Lâu nay cô ấy rất thoải mái, trước kia đâu phải là chưa từng thất tình, khó chịu một chút là đâu lại vào đó. Nhưng những lần đó không giống như bây giờ, giống như trời đất sụp đổ, trong mắt của cô ấy tìm không ra một tia hi vọng sống còn, tất cả chỉ còn lại đau khổ và bi thương.

Hoài Niệm không biết phải làm gì khác, bèn lén lút liên lạc với Chu Mục Thâm.

Hai người hẹn nhau trong quán cà phê. Kể từ đêm Nguyên Đán, Hoài Niệm cũng chưa từng gặp lại cậu ta.

Vẫn là bộ dáng lịch sự tuấn tú giống như trước kia, nhưng cậu ta gầy đi rất nhiều, vẻ tiều tụy không thể giấu giếm.

Hoài Niệm đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Lam Lam?”

“Đã chia tay.” Cậu ta nhẹ giọng.

“Tại sao?”

“Ba mẹ tôi không đồng ý.”

“Cậu là đứa trẻ ba tuổi à? Ngay cả chuyện tình cảm của mình cũng không làm chủ được, còn phải xin phép ba mẹ cậu?” Hoài Niệm châm chọc, nói.

Chu Mục Thâm cụp mắt xuống, ánh mắt rối loạn, “Cô không hiểu.”

“Tôi không hiểu cái gì? Ở chung với nhau khó khăn bao nhiêu? Ba mẹ cậu có thể nhốt cậu một cách phi pháp hay sao?” Hoài Niệm gây sự, “Nếu như không thích cô ấy thì tại sao ban đầu lại ở chung? Nếu thích thì tại sao lại buông tay dễ dàng như vây? Chu Mục Thâm, nhìn thấy con gái thương tâm rơi lệ vì cậu, cậu vui thích lắm à?”

Chu Mục Thâm không lên tiếng, cũng không giải thích hay tranh cãi.

Bộ dạng không giận không tiêu cực kiểu này khiến Hoài Niệm vô cùng thất vọng. Cô đứng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu ta, “Cậu chính là một người hèn nhát, ngay cả can đảm đi tranh thủ tình cảm cũng không có. Tôi thật may mắn ngay từ lúc ban đầu đã không coi trọng cậu, cậu không đáng để bất cứ người nào yêu thích cậu!”

Bỗng dưng Chu Mục Thâm ngẩng đầu lên nhìn cô, rốt cuộc trong mắt cũng hiện ra một tia giải thoát.

……

Đêm hôm đó, Hoài Niệm rúc trong lòng Tịch Tử Việt, hỏi, “Công ty của anh có nhiều thanh niên đẹp trai tài trí chưa lập gia đình lắm phải không?”

“Có chuyện gì?”

“Lam Lam thất tình, rất sa sút, em muốn giới thiệu cho cô ấy quen biết một vài thanh niên ưu tú một chút, để cô ấy mau chóng hồi phục lại trạng thái bình thường.” Hoài Niệm nói thêm, “Cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm là sự xuất hiện của một người ưu tú hơn bù đắp.”

“Em xác định đây là ý muốn của cô ấy?”

“Trong đầu cô ấy bây giờ toàn là Chu Mục Thâm, dĩ nhiên sẽ không vui. Em muốn chủ động dẫn dắt cô ấy.” Hoài Niệm ôm Tịch Tử Việt làm nũng, “Anh giúp em đi, Đông Diệu có nhiều tài nguyên như vậy, ít nhất cũng phải có mấy chục ngàn đàn ông độc thân chứ.”

“Anh cái gì mà anh hả?” Anh nhướng mắt lên, giọng điệu nặng nề.

Hoài Niệm lập tức nói: “Ông xã, ông xã… ông xã tốt nhất của em.”

Cô chủ động hôn anh, Tịch Tử Việt nhấn sâu nụ hôn này, sau một hồi, nói, “Vậy thì em viết cho anh một dự án, diễn tả cụ thể loại con trai mà cô ấy thích, anh sẽ an bài cho người sàng lọc.”

“Được!” Hoài Niệm cười toét miệng. Cô sẽ giới thiệu đàn ông tốt hơn cho Lam Lam, để tên Chu Mục Thâm kia hối hận cả đời.

Tịch Tử Việt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, mặc dù không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Vợ à, ngày mai anh phải đi Belgium một chuyến.”

Hoài Niệm hoàn toàn bất ngờ, “Hả? Anh đi công tác à?”

“Ừ, nhiều nhất là một tuần. Xong chuyện thì anh sẽ mau trở lại.” Tịch Tử Việt nói rất thản nhiên. Nhưng chuyến đi kỳ này không phải chuyện nhỏ. Một trong những nhà sản xuất thiết bị Internet hàng đầu ở châu Âu tiến hành truy cứu thương mại đối với Đông Diệu. Liên minh châu Âu đang tiến hành điều tra Đông Diệu phá giá thị trường, cho nên anh phải đích thân đi điều đình.

Bỗng dưng Hoài Niệm cảm giác vô cùng hụt hẫng, cô vùi mình vào lòng Tịch Tử Việt, dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất, nói: “Đi đi, để hai mẹ con em có chút khoảng trời riêng. Có anh ở đây, em muốn ngủ chung với con cũng không được.”

Hoài Niệm áp sát vào l*иg ngực nóng rực của Tịch Tử Việt, con tim nghèn nghẹn không diễn tả được. Vừa nghĩ tới một tuần tiếp theo sẽ không được gặp anh thì cả người như sắp bị bệnh tới nơi. Nhưng cô biết anh có công việc của mình, cô không thể nào giành lấy anh mỗi ngày.



« Chương TrướcChương Tiếp »