Chương 80:

Cho dù Tịch Tử Việt có nóng lòng đi nữa thì cuối cùng vẫn phải chiều theo ý Hoài Niệm, đợi cô thay đồ rửa mặt trong phòng tắm.

Anh canh giữ bên ngoài, ba phút sau gõ cửa, “Em xong chưa?”

Bên trong truyền ra tiếng nói: “Chưa xong.”

Năm phút sau, anh lại hỏi: “Em vẫn chưa xong hả?”

Giọng nói của Hoài Niệm hơi thiếu tính kiên nhẫn, “Đừng gấp, em còn chưa lau hết đồ trang điểm trên mặt…”

Tịch Tử Việt thở ra một hơi, dịu giọng nói: “Anh không gấp, anh sợ không còn kịp giờ nữa. Bây giờ đã bốn rưỡi rồi, chỉ còn một tiếng nữa thôi, trên đường sẽ bị kẹt xe, sợ tới không kịp.”

“Không được thì để hôm khác không được sao?”

Tịch Tử Việt nói một cách nghiêm túc: “Trì hoãn cũng là một chứng bệnh.”

“...”

Hoài Niệm vội vàng thay quần áo, tuy áo cưới rất đẹp, nhưng lại quá lộng lẫy sang trọng, rất bất tiện, mặc đi đăng ký thật quái lạ, cho nên cô đổi lại quần áo thường ngày của mình.

Dĩ nhiên, cô cũng không quên máy thu hình mình đã cài sẵn, viện cớ bảo Tịch Tử Việt ra phòng khách trước, cô ở lại trong phòng lặng lẽ lấy xuống máy camera, bỏ vào trong túi xách.

Lúc hai người ngồi trên xe thì đã gần năm giờ chiều, Tịch Tử Việt lái xe thật nhanh, nhưng rất chắc tay.

“Không được rồi…” Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên Hoài Niệm kêu lên.

Tịch Tử Việt biến sắc, đèn giao thông vừa chuyển xanh, anh nhấn mạnh chân ga, nghiêm mặt nói: “Không được cũng phải được.”

“Không phải… đăng ký phải mang theo hộ khẩu gốc, trên người em chỉ có thẻ căn cước… Anh cũng không mang đi mà…”

Tịch Tử Việt nhíu mày, xe vẫn chạy với tốc độ cao, ổn định: “Anh sẽ gọi trợ lý mang tới, còn bên em thì gọi điện thoại cho mẹ, anh sẽ bảo người tới lấy.”

Tịch Tử Việt vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, gọn gàng ra lệnh cho nhân viên của mình.

Hoài Niệm gọi điện thoại cho mẹ cô, nhưng kết quả không được như ý. Cô để điện thoại xuống: “Ba mẹ không có ở nhà, ba dẫn mẹ đi thăm chiến hữu cũ rồi, tối ở lại nhà người ta ăn cơm, nếu như bây giờ chạy về nhà thì không còn kịp nữa…”

Tịch Tử Việt: “Vậy cũng không cần thiết, anh sẽ nghĩ cách.”

“Không được đâu…” Hoài Niệm nói, “Bây giờ cũng đã trễ lắm rồi, vội vàng tới đó không chừng người ta đã tan sở. Để mai đi nha, tối nay em về nhà lấy đồ, sáng sớm mai anh tới đón em.”

“Chuyện hôm nay có thể giải quyết thì đừng nên kéo dài tới ngày mai.” Tịch Tử Việt mím môi, hiển nhiên là không đồng ý.

Hoài Niệm mềm mỏng: “Không phải là kéo dài! Mình còn chưa chuẩn bị giấy tờ xong, vội vàng hấp tấp, lĩnh chứng còn phải tìm giấy chứng nhận đặc biệt, nhiều việc quá không thể làm xong…”

Vừa đúng lúc con đường phía trước bị kẹt cứng, xe sát đuôi nhau thật lâu mà không nhích được một mét.

Tịch Tử Việt nhìn đồng hồ, đúng là không kịp nữa rồi.

Anh không nói câu nào, quẹo tay cua, thay đổi hành trình.

Hoài Niệm lặng lẽ nhìn anh, phát hiện anh giống như một ngọn lửa đang bùng cháy đột nhiên bị người dội cho thùng nước tắt ngấm, tự mình hờn dỗi.

Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, nghiêng người qua thăm dò, đặt tay lên đùi anh, giọng nói dịu dàng giống như đang trấn an một đứa trẻ: “Ngày mai nha, chỉ ráng đêm nay nữa thôi.”

Tịch Tử Việt: “Ngày mai.”

Nhất định ngày mai sẽ không xảy ra bất kỳ rắc rối nào.

Tịch Tử Việt chở Hoài Niệm đi ăn cơm tối xong rồi đưa cô về nhà.

Đến dưới lầu chung cư, anh xuống xe với cô. Hoài Niệm lên tiếng: “Tối nay em sẽ ngủ ở nhà, sáng mai gặp lại.”

“Tại sao lại muốn ngủ riêng?” Dĩ nhiên Tịch Tử Việt bất mãn.

“Ở đâu ra mà nhiều tại sao như vậy? Kết hôn rồi vẫn phải có lúc về nhà mẹ đẻ chứ bộ, không phải lúc nào cũng phải ở chung một chỗ.” Hoài Niệm quở trách, “Ngài Tịch, ngài đừng có đeo dính người như vậy, sẽ mất đi sức hấp dẫn đấy.”

Vẻ mặt Tịch Tử Việt có chút biến hóa.

“Vậy em lên đây, mai gặp.” Hoài Niệm nhón chân lên, hôn lên mặt anh một cái. Cô đang muốn lui ra thì bị Tịch Tử Việt tóm lấy eo, ôm cô vào lòng, cúi đầu dùng sức hôn lấy hôn để, nói: “Ngày mai, nhất định là ngày mai. Không được phép đổi ý, không được để xảy ra bất kỳ sự cố gì.”

“Nếu em đổi ý thì sao?” Hoài Niệm cố ý trêu chọc anh.

Lời vừa mới thoát ra khỏi miệng thì cô lập tức hối hận, bởi vì sắc mặt của Tịch Tử Việt tối sầm lại trong tích tắc, tròng mắt u ám. Bộ dạng kia thật sự khiến người hoảng sợ, Hoài Niệm rụt người về sau, tự giải vây cho mình, “Em chỉ nói giỡn thôi.”

Tịch Tử Việt thở hắc ra một hơi, nói nửa đùa nửa thật: “Em dám đổi ý, anh sẽ trói em mang đi.”

“Bá đạo!” Hoài Niệm phàn nàn, xoay người đi vào trong lầu, bước đi khoan thai, môi nở nụ cười.

Tịch Tử Việt đứng nhìn theo bóng lưng của cô cho tới khi khuất mắt rồi mới rút ra một điếu thuốc, quay người trở lại trên xe.

Ngài Tịch, ngài đừng có đeo dính người như vậy, sẽ mất đi sức hấp dẫn đấy… Mấy lời của Hoài Niệm lại vang lên trong đầu anh. Động tác lái xe của anh đột nhiên dừng lại, cau mày suy tư.

Anh có đeo dính cô sao? Không phải vợ chồng ở chung một chỗ là chuyện đương nhiên à? Như vậy mà cũng xem như đeo dính?

… Mất đi sức hấp dẫn thì cô không thích anh nữa?

Tịch Tử Việt có chút nóng nảy hỗn loạn, đạp chân ga, xe phóng như bay.

Anh không có kinh nghiệm, cũng không hiểu nên chú trọng cái gì, dùng chiêu thức nào, tất cả đều dựa theo ý nguyện trong lòng. Trước kia anh không hề quan tâm tới những thứ này, nhưng bây giờ đã lấy được lòng của cô, anh liền muốn dùng hết tâm tư. Anh thích cô làm nũng với anh, thích cô bày tỏ tình cảm của mình đối với anh, thích lúc mắt cô tỏa sáng hào quang khi nhìn anh.

Tất cả những điều này đều xuất hiện sau khi bọn họ sống chung với nhau. Trước kia là yêu đơn phương một người… không đáng để nhắc tới.

Không lẽ đây là cuộc sống bình thường của đàn ông sao?

…..

Hoài Niệm trở về nhà, đầu tiên là tìm cho ra sổ hộ khẩu rồi bỏ sẵn vào giỏ xách.

Sau khi ba mẹ trở lại, cô ngồi nói chuyện với bọn họ trong phòng khách. Trò chuyện một hồi, cô thuận miệng nói một câu, “Ngày mai con và Tịch Tử Việt đi đăng ký kết hôn.”

Ba mẹ cô đều sửng sốt.

“Nhanh như vậy?”

“Ba của cậu ta mới vừa qua đời, có phải không nên…”

“Lĩnh chứng trước, hôn lễ thì sau này mới làm ạ.”

Hoài Hải hỏi: “Con đã nghĩ kỹ chưa, xác định muốn gả cho cậu ta?”

Hoài Niệm không chút do dự, gật đầu, “Dạ.”

Quách Quế Vân: “Điều kiện của cậu ta quá tốt, sau này con có thể bị thiệt thòi… Con phải chuẩn bị tâm lý, hào môn không phải là nơi dễ vào… Trên TV có nói hào môn tranh đấu gay gắt…”

Hoài Niệm không hề lo lắng, cười cười nói: “Con tin anh ấy, anh ấy sẽ không để con bị uất ức đâu ạ.”

Anh không phải Tịch Nghiệp, càng không phải Chu Mục Thâm, anh không cần dựa vào bất kỳ ai, không cần phục tùng bất cứ người nào. Người đàn ông của cô rất mạnh mẽ, có thể cho cô một bầu trời tự do tự tại.

Hoài Hải: “Tổng Giám đốc Tịch muốn cưới Niệm Niệm thì đã xem như đã thật lòng rồi… Thời buổi bây giờ mấy ông đại gia chỉ muốn tìm những cô gái trẻ đẹp để vui đùa mà thôi, không ai nói chuyện kết hôn đâu…”

“Cũng phải… Niệm Niệm của chúng ta có phước… Từ nhỏ thầy tướng số đã nói, số nó có chồng Đế Vương… xem ra đã đoán trúng rồi…” Quách Quế Vân vừa nói xong, nước mắt đột nhiên lưng tròng, “Cũng tốt, tốt quá rồi…”

“Con gái được gả cho người tốt là chuyện mừng, tại sao em lại khóc rồi…”

“Không phải… em khóc vì vui mà thôi…”

Hốc mắt Hoài Niệm cũng cay cay.

Cô không nghĩ mình kết hôn sớm như vậy. Từ lần đầu tiên gặp được Tịch Tử Việt ở bệnh viện cho tới nay cũng đã hơn nửa năm. Chưa đầy một năm, anh như cơn bão xông vào cuộc đời của cô, thổi tung xáo trộn thế giới yên bình của cô. Mà cô, từ lúc ban đầu kháng cự, đến vui vẻ chịu đựng, rồi trở nên không thể rời xa anh…

Đêm đó, Hoài Niệm nằm một mình trên giường, làm chuyện mà mình muốn làm khi ở một mình.

Cô tải nội dung trong máy quay phim vào điện thoại di động của mình, dựa vào đầu giường mà xem.

Đây cũng lý do mà cô muốn tách ra với Tịch Tử Việt đêm nay. Cô muốn tìm hiểu rõ ràng lúc mình say rượu đã làm cái gì.

Tất cả bắt đầu rất bình thường. Bọn họ ngồi ăn chung với nhau, cô cố ý chuốc say mình. Sau đó bọn họ khiêu vũ, đoạn này cô đã bắt đầu mơ hồ, nhưng người trong màn hình thoạt nhìn rất còn tỉnh táo…

Tiếp đó… Tịch Tử Việt đưa quà tặng cho cô, cô gấp gáp hôn người ta… chủ động đè anh xuống, còn xé quần áo của anh…

Mặt Hoài Niệm đỏ bừng, giơ tay lên che mắt lại.

Đây không phải là cô… người phụ nữ không biết xấu hổ kia không thể nào là cô…

Trong video, âm thanh của cặp đôi kia đánh thẳng vào màng nhĩ cô, chạm tới trái tim như muốn nổ tung trong l*иg ngực.

Thời đại học, Thẩm Mộng Lam đã từng dụ cô xem những màn hành động kiểu này, nhưng những cái đó không có sự kịch liệt như thế này của bọn họ…

Hoài Niệm hé mở hai ngón tay ra, tiếp tục nhìn về phía đoạn phim.

Cảm giác chiêm ngưỡng màn diễn xuất đặc sắc của mình vừa chua xót vừa sảng khoái tới mức khó nói thành lời…

Đến màn Tịch Tử Việt đối xử với cô rất điên cuồng, còn không ngừng thốt ra những lời thô tục thì tay cô run lên, vứt điện thoại xuống giường, cả người run rẩy chui vào trong chăn, mặt đỏ bừng không ngừng mắng nhiếc: “Cầm thú… bỉ ổi… bại hoại có văn hóa… lão lưu manh…”

Thật ác thay, điện thoại vẫn còn tiếp tục phát ra âm thanh, cô nghe được giọng nói của người con gái…

Bỉ ổi, vô liêm sỉ không thua gì người đàn ông kia…

Ngay cả lúc anh thô lỗ mắng cô, cô cũng đáp ứng…

Hoài Niệm chặn ngực mình lại, hận không thể dộng đầu vào tường chết phức cho xong.

Cô thật sự chúi đầu, muốn đυ.ng vào tường, nhưng lại không đủ can đảm để làm.

Qua một lúc sau, âm thanh trong video cũng ngừng lại, cô buông bỏ, nằm xụi lơ trên giường.

Nhưng đầu óc hỗn loạn ngượng ngùng của cô còn chưa kịp hồi phục thì bên kia lại phát ra tiếng động.

Hơn nữa còn là giọng nói của cô…

Hoài Niệm cầm điện thoại di động lên, lại thấy mình cọ xát trên người Tịch Tử Việt…

Bộ dáng anh ung dung tự tại, dựa người ra đó như đại gia, híp mắt nhìn cô, vẻ mặt mê hoặc, nói, “Tự mình làm.”

“...” Hoài Niệm thật sự muốn dang tay ra đánh anh một phát.

Nhưng người phụ nữ trong video rất phối hợp, không thể chờ đợi mà ngồi lên…

Trong chốc lát, người đàn ông không nhịn được nữa, lật người, đổi bị động thành chủ động.

Lại một trận sáp lá cà kịch liệt nữa…

Hoài Niệm: “...”

Cô tua nhanh một đoạn, rồi ngừng lại, nhưng một đoạn nữa lại bắt đầu…không ngừng không nghỉ…

Cô quấn lấy anh ham muốn… Cho đến cuối cùng, bị chơi đùa quá mức mà bất tỉnh…

Hoài Niệm quăng điện thoại sang một bên, bị chính quả bom của mình nổ tung hồn xác.

Qua thật lâu, tam quan vừa bị hủy diệt trăm ngàn mảnh được cô từ từ chấp vá lại mà tinh thần bừng tỉnh.

Nếu như cô uống say điên cuồng thế này… thì có phải… đêm đó…

Không phải anh cưỡng ép cô, cũng không phải cô thuận theo anh… mà là cô cường bạo anh…

Chỉ nhìn một cách đơn giản đoạn video này, là cô quyến rũ anh, rồi ép anh…

Nếu như đêm đó cũng như tình cảnh tối hôm qua… Rõ ràng là cô rồi!

Đầu cô đùng đùng vang dội.

Cho nên, hết lần này tới lần khác anh không cho phép cô uống rượu là vì lý do này?

Đó là lý do mà mỗi lần cô uống rượu anh lập tức nổi khùng?

Vì thế mà anh nhận hết trách nhiệm, thay cô gánh lấy mấy năm qua?

…. Hoài Niệm cảm thấy mình sắp chết tới nơi.

…….

Ngày hôm sau thức dậy, cặp mắt cô sưng vù, đầu óc u mê.

Tối hôm qua xem đoạn phim quá lâu, tập kích quá mạnh mẽ, cô từ từ tiêu hóa một đêm long trời lở đất, giấc ngủ chập chờn, còn chưa yên giấc thì trời đã sáng.

Dù sao cũng ngủ không ngon, cô lò mò ngồi dậy.

Rửa mặt xong, cô trang điểm thật kỹ lưỡng, che đi sự tiều tụy vì giấc ngủ không bình yên.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, thời gian vẫn còn sớm, cô đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tịch Tử Việt không để hai người cùng nhau đi ăn sáng rồi mới tới cục dân chính.

Cô đi tới bên mép giường, đẩy cửa sổ ra, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng cao ngất của người nào đó.

Anh đang đứng trên sân bóng rổ, có ba cậu nhóc đang chơi bóng, bóng lăn tới bên chân anh. Anh không khom người nhặt bóng mà điêu luyện dùng chân hất quả bóng lên, chụp lấy, tưng bóng hai lần, chuyền bóng qua bên người, đứng bên ngoài đường ranh 3 điểm, hai tay nâng lên, người ưỡn ra sau, tư thế tuyệt vời, ném ghi bàn hoàn mỹ một quả bóng 3 điểm.

“Soái không thể tưởng tượng được…” Hoài Niệm không kìm được cảm thán, nhìn không chớp mắt.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Tịch Tử Việt chơi bóng, thật không nghĩ tới, anh có bộ dạng ánh tuấn như mặt trời này.

Từ trước tới giờ, nhận thức của cô về các loại vận động của anh chỉ giới hạn ở trên giường…

Thời kỳ cấp sách tới trường, nhất định anh là một nam sinh đào hoa phong nhã nhất trường. Hoài Niệm lại nghĩ tới chuyện Tịch Tử Việt nói cô là mối tình đầu của anh…

Không tin, không tin.

Hoài Niệm thu dọn đồ đạc, xuống lầu.

Tịch Tử Việt đứng bên cạnh xe, đang muốn châm điếu thuốc thì nhìn thấy Hoài Niệm đi ra, anh bỏ thuốc lá lại trong túi.

“Tại sao anh tới sớm như vậy? Tới rồi mà cũng không thèm gọi điện thoại cho em…” Nếu như không phải cô nhìn thấy anh, anh còn tính đợi cho tới bao giờ?

“Anh mới đến thôi.’ Tịch Tử Việt thản nhiên, sóng lớn không dao động, nói, “Mình đi thôi.”

Anh mở cửa xe cho Hoài Niệm, sau đó tự mình lên xe.

Sự thật là, trời còn chưa sáng anh đã tới rồi.

Một đêm không ngủ, lo âu không thể nói ra, chỉ sợ ngủ thϊếp đi, giật mình tỉnh giấc tất cả đều thay đổi.

Nếu đã ngủ không được thì anh tới đây đợi cô, như vậy thì mới có thể gặp cô sớm hơn một chút.

Về phần tại sao không gọi điện thoại cho cô… Anh không muốn cô gọi mình là đỉa bám, mất đi sức hấp dẫn.

Hai người cùng nhau ăn sáng, sau đó đi thẳng tới cục dân chính. Người đăng ký kết hôn trong ngày lễ tình nhân rất nhiều, nhưng sau hai ngày thì người đã ít đi.

Bọn họ tới sớm, là cặp đầu tiên ghi danh. Cặp đôi xinh đẹp, khiến nhiều nhân viên làm việc trẻ tuổi để ý. Ngay cả bà thím làm việc lâu năm, nhìn qua không biết bao nhiêu cặp đăng ký cũng cảm thán, “Cặp đôi này đẹp quá, còn đẹp hơn mấy cặp minh tinh đăng ký từ trước tới nay.”

Bọn họ làm theo trình tự, nhận giấy, đi chụp hình. Tịch Tử Việt luôn nắm chặt tay Hoài Niệm. Từ khi xuống xe, anh nói chuyện rất ít, trừ những lúc trao đổi cần thiết, nếu không sẽ mím môi, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng.

Lúc hai người chụp hình thì nhϊếp ảnh gia không nhịn được mà nói, “Đàn trai, cười một cái đi.”

Vẻ mặt nghiêm túc của Tịch Tử Việt nhìn có thể gϊếŧ người, giống như lãnh đạo không giận mà uy hϊếp, khí thế ép người.

Hoài Niệm nghe nhϊếp ảnh gia nói vậy thì bừng tỉnh từ trong mộng của mình, quay đầu nhìn Tịch Tử Việt, nói một cách bất mãn: “Làm gì mặt mày chù ụ một đống vậy, ai ép uổng gì anh hả? Không muốn lấy em phải không?”

“Anh muốn kết hôn mà.” Tịch Tử Việt giải thích, siết chặt thêm tay cô, “Anh không phải không vui.”

“Vậy anh cười cái đi.” Hoài Niệm dựa vào người anh, quay đầu nhìn ống kính, tươi cười.

Tịch Tử Việt vẫn nhìn Hoài Niệm, mặt vẫn căng thẳng, miệng từ từ lộ ra vòng cung rất khắc chế. Nhưng độ cong càng lúc càng lớn, không thể kiềm chế… cuối cùng cũng được máy chụp hình tóm gọn. Nụ cười đó giống như cậu bé con vừa mới được ăn đường, Hoài Niệm cũng nhận không ra.

Lúc trả tiền công, trên người Tịch Tử Việt chỉ có một tấm thẻ, ví tiền còn ở trên xe.

Tịch Tử Việt hỏi: “Có thể cà thẻ không?”

Hoài Niệm cười khúc khích, lấy ví tiền từ túi xách của mình ra, nói rất hào phóng: “Để em, em bao anh kết hôn cho.”

Tịch Tử Việt: “...”

Tịch Tử Việt không ngờ anh nhất thời khẩn trương sơ sót, dẫn tới việc sau này bà xã suốt ngày nhắc nhở: Anh làm như ngon lắm, lúc kết hôn cũng là em bỏ tiền túi mà!

Tất cả đâu vào đó, Tịch Tử Việt cầm lấy cuốn sổ hồng mới được đóng dấu trên tay.

Anh dắt tay Hoài Niệm ra ngoài. Hai người leo lên xe, Tịch Tử Việt lại mở hai cuốn sổ hồng ra, một trên một dưới kề sát bên nhau, nhìn chăm chú không chớp mắt, một hồi lâu mà cũng không khởi động xe.

“Đi đi mà, anh nhìn cái gì vậy?” Hoài Niệm thúc giục.

Cô với tay muốn lấy cuốn sổ đi, nhưng tay còn chưa kịp chạm tới thì Tịch Tử Việt đã chận lại.

“Để anh nhìn một lát.” Anh nhìn tới nhìn lui, giống như muốn thuộc lòng từng cái hoa văn bên trên.

“…Nhìn có gì thú vị đâu.” Hoài Niệm lẩm bẩm, nhưng mắt vẫn liếc nhìn lại.

Từ lúc nhận giấy chứng minh xong anh đều cầm không buông, cô có được nhìn gì đâu.

Cuối cùng Tịch Tử Việt cũng gấp hai cuốn sổ lại, cẩn thận bỏ vào túi trong của áo khoác.

Bộ quần áo ôm sát người, sổ hồng dán tại trong tim, một lòng cảm giác kiên định.

Xe chạy về hướng nhà, Hoài Niệm phát hiện không đúng đường: “Anh không đi công ty hả? Em còn phải đi làm nữa mà.”

“Hôm nay được nghỉ phép, nghỉ kết hôn.” Tịch Tử Việt nói.

Hoài Niệm: “...”

Lái xe vào khu vườn biệt thự, Tịch Tử Việt xuống xe, đi qua bên cửa tài xế phụ, mở cửa cho Hoài Niệm. Hoài Niệm vừa mới bước xuống xe thì bị anh bế bổng lên.

Anh ôm cô thẳng lên phòng ngủ, ném cô xuống giường. Anh cúi người, khom lưng, quỳ gối bên cạnh cô, tháo giày cô ra, ném qua một bên.

“Nghỉ kết hôn của anh chính là… ưm…” Cô còn chưa nói xong thì Tịch Tử Việt đã chận miệng cô lại. Anh ôm đầu cô, dùng hết toàn lực, hôn cô triền miên nóng bỏng.

Nụ hôn vừa dứt, Hoài Niệm gần như muốn đứt hơi. Tịch Tử Việt nằm chết dí bên người cô, ôm cô vào lòng, gác đầu lên vai cô, khàn giọng nói: “Nằm ngủ với anh một lát.”

Đêm kia bị cô kí©h thí©ɧ, máu huyết dâng trào suốt đêm, hăng hái chiến đấu. Tối qua thấp thỏm lo âu không thể chợp mắt, hiện giờ trái tim đã được thả lòng, cảm giác an lòng, trọn vẹn.

Chuyện quan trọng nhất đời này, chuyện suy tính rất nhiều năm qua, rốt cuộc cũng đã thực hiện được.

Cảm giác nhẹ nhõm tràn về, mệt mỏi bủa vây, anh ôm cô, trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.

Hoài Niệm cựa mình, ngửa mặt nhìn anh.

Người đàn ông này là chồng của cô…

Một năm trước, đối với cô mà nói, anh là một nhân vật truyền kỳ chỉ nghe thấy trong tin tức truyền thông, là nhãn hiệu danh tiếng tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ, là nhà doanh nghiệp nổi tiếng như sấm bên tai, là các loại truyện cổ tích về quá trình Đông Diệu gian khổ phấn đấu.

Khi đó thật khó có thể tưởng tượng được, đường đời của anh và cô sẽ có điểm giao nhau.

Nửa năm trước, anh là người cô tránh như tránh hủi, là chú của bạn trai cũ, là một người nguy hiểm bá đạo…

Khi đó đánh chết cô cũng không tin, nửa năm sau cô sẽ gả cho Tịch Tử Việt.

Mà bây giờ… anh là người cô yêu thương nhất, là người chồng cả đời này của cô…

Duyên phận chính là thần kỳ như thế.

Trong tối tăm mờ mịt, ông trời đã sắp đặt sẵn.

Hoài Niệm giơ tay lên vuốt ve gương mặt của Tịch Tử Việt, vành mắt long lanh nước. Cô áp lại gần, hôn nhẹ lên gò má anh, mi mắt anh.

Cũng may… may mắn anh chưa từng quên cô… may mắn thay anh đã trở về tìm cô…

Hoài Niệm cuộn mình trong lòng Tịch Tử Việt, hài lòng thỏa dạ chìm vào giấc ngủ.

Trong cảm giác bình yên thiết thực, hai người ngủ rất ngon giấc.

Lúc Hoài Niệm tỉnh dậy vì hơi thở không thông thì Tịch Tử Việt đang áp ở bên trên làm chuyện xấu.

Ngủ yên được một giấc, tinh thần sảng khoái, tinh khí dồi dào, trong mắt anh hiện ra cái loại khát vọng mà cô vô cùng quen thuộc…

Hoài Niệm vẫn thẹn thùng như thuở nào, “Anh kiềm chế một chút…”

“Anh và bà xã đang trải nghiệm cuộc sống, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Anh làm ra vẻ đây là chuyện đương nhiên.

Rốt cuộc Hoài Niệm cũng phải đầu hàng, bị anh vừa đấm vừa xoa giày vò một trận.

Hai người ngủ cho tới giờ cơm trưa, cho nên bụng Hoài Niệm đói kêu ùng ục. Tịch Tử Việt bỏ qua ý định tái chiến một lần nữa, ôm cô đi tắm rồi dẫn cô xuống lầu.

Không thích sự có mặt người không liên quan, anh cho người giúp việc nghỉ làm, tự mình xuống bếp, nấu cho cô một tô mì.

Hoài Niệm ăn xong no bụng rồi ra vẻ ghét bỏ: “Kết hôn rồi liền hạ cấp thức ăn của em, thật keo kiệt.”

Anh ôm cô, thấp giọng nói: “Anh hạ cấp thức ăn của em… Vậy em cũng nên hạ cấp* thức ăn của anh đi…”

“Không phải anh vừa mới ăn xong hả?” Hoài Niệm không hiểu, “Anh muốn em làm thêm cho anh một tô mì?”

*Chữ hạ cấp tiếng Trung còn có nghĩa là *cấp bên dưới* cho anh ăn đấy ạ.



Hoài Niệm còn chưa kịp phản ứng thì tay của anh đã mò đến nơi nào đó.

“Aaa… anh…”

Phòng ăn sáng trưng, mặt trời bên ngoài chiếu vào.

Ban ngày ban mặt, Hoài Niệm khẩn trương run rẩy, không ngừng tránh né, gấp gáp tới muốn khóc, “Đừng… ngừng lại… anh đừng bậy bạ như vậy…”

Anh vừa ăn vừa nhìn, dưới ánh mặt trời nhìn không sót chỗ nào.

“Anh biếи ŧɦái…” Hoài Niệm nức nở.

“Anh chỉ muốn nhìn vợ anh như thế nào thôi…”

Cũng đã kết hôn rồi, giả vờ đoan trang làm gì không biết.

Hoài Niệm nằm trên bàn ăn, bị hai cánh tay mạnh mẽ kìm giữ, không thể giẫy giụa, kiếm không được lối thoát.

Người đàn ông này sao thế, tại sao kết hôn rồi lại càng không biết ngại ngùng xấu hổ gì cả…

Sau cùng, anh liếʍ liếʍ khóe môi, ngừng lại thỏa mãn, ôm cô vào trong lòng.

Hoài Niệm cố gắng tìm lại đầu óc của mình, nghiến răng vài trận, cuối cùng vẫn là thốt lên nghi vấn trong lòng mình, “Đêm hôm đó, có phải là em cưỡng ép anh không…”

“Đêm hôm đó?” Tịch Tử Việt cau mày.

“Năm năm trước, đêm em say rượu…” Hoài Niệm cúi đầu, không còn mặt mũi nhìn anh, âm thanh như ruồi muỗi, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra… Có phải em ép buộc anh không…”