Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 79:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên trong phòng tập thể thao nhiệt độ ổn định, Tịch Tử Việt mặc quần soóc áo ba lỗ, đang chạy trên máy chạy bộ, mồ hôi túa ra như mưa.

Thư ký mặc âu phục phẳng phiu đứng một bên, nghiêm túc tiến hành báo cáo công việc.

Tịch Tử Việt bước xuống máy chạy bộ, thư ký lập tức đưa cho anh khăn lông lau mồ hôi.

Thư ký âm thầm thổn thức, cũng may cậu ta không phải là phụ nữ, hay ‘đồng chí’.

Lão đại mặc quần áo vào thì oai phong lẫm liệt, cởϊ qυầи áo ra thì toàn thân cơ bắp hoàn mỹ, nhìn lâu một hồi lại sợ mình sẽ ‘cong’ mất thôi.

Sau khi làm một vài động tác dãn gân cốt và cử tạ xong, Tịch Tử Việt đi sân bóng quần đánh bóng.

Tịch Tử Việt thích vận động, cũng như chú trọng rèn luyện cơ thể. Lấy tố chất cơ thể đã được vượt qua thử thách mà nghênh đón công việc với cường độ cao là bầu không khí làm việc ở Đông Diệu. Mỗi bộ phận của Đông Diệu đều có xây khu vực vận động thể thao cho công nhân viên rèn luyện sức khỏe. Hàng năm, tập đoàn có tổ chức các loại đấu bóng và đại hội thể dục thể thao có tầm cỡ, người xuất sắc mang về phần thưởng không nhỏ. Tinh thần tiến thủ mạnh hơn, cao hơn, nhanh hơn đã khắc sâu vào văn hóa tổ chức ở Đông Diệu.

Sau khi toàn thân được thả lỏng, Tịch Tử Việt người đầy mồ hôi đi vào phòng tắm. Màn hình lớn trước mặt đang phát hình tin tức thế giới, chủ yếu là tài chính, quân sự và khoa học kỹ thuật.

Sau khi tắm xong, chuyện gia dinh dưỡng đưa tới một vài thức ăn được chế biến tỉ mỉ. Tịch Tử Việt ngồi ăn rất nghiêm túc.

Thư ký cảm thấy lão Đại không giống như lúc trước. Dạo này hình như ngài ấy rất quan tâm tới sức khỏe của mình.

Trước kia làm việc không phân biệt giờ giấc, thờ ơ với chuyện ăn uống. Lúc có chút thời gian thì ăn uống qua loa, không rãnh sẽ nhịn đói, thức đêm làm thêm giờ ngủ luôn trong phòng làm việc là chuyện bình thường. Hiện tại cuộc sống rất có quy luật, chú trọng dinh dưỡng rèn luyện thân thể, không những không ngủ lại ở phòng làm việc nữa mà số lần đi công tác cũng giảm bớt. Mấy hạng mục lớn gần đây đều an bài các vị phó Tổng Giám đốc đi làm khắp nơi trên thế giới. Đã từng là một người hầu như sống trên máy bay, hôm nay lại ru rú ở nhà suốt ngày.

Tiết mục ngắn nóng bỏng ở Đông Diệu: Từ một lão Đại không có đời sống tìиɧ ɖu͙© biến thành lão Đại trầm mê không thể tự kiềm chế trong vòng tay người đẹp.

Tuy nhiên, loại chế giễu này lại xé toang nhãn hiệu ‘người máy làm việc’ trên người của Tịch Tử Việt, khiến cho hình tượng của anh trở nên chân thật, gần gũi hơn.

Đến giờ cơm trưa, Tịch Tử Việt điều động một số đoàn đội cố vấn, tiến hành nghiên cứu và thảo luật việc đề cử quà lễ tình nhân cho Hoài Niệm.

Tịch Tử Việt suy nghĩ cẩn thận những gì Hoài Niệm yêu thích…

Năm lớp 5, cô thích nhất là Barbie tóc vàng dài óng ả, anh tìm mấy công ty nước ngoài chế tạo riêng vài kiểu đặc biệt, đặt búp bê trong một cửa tiệm nhỏ mà ngày nào sau giờ tan học cô cũng đi ngang qua nhìn chằm chằm vài phút rồi mới chịu đi. Sau đó chủ tiệm đã lấy cớ rút thăm trúng thưởng mà tặng cho cô.

Sau đó cô thích đàn dương cầm, anh giúp cô liên lạc giáo sư có danh tiếng, mở lớp dạy học. Và cũng trong một lần tranh tài đàn dương cầm, anh đã lấy danh nghĩa nhà tài sợ số một để thưởng cho cô chiếc đàn dương cầm mà một bậc sư phụ dương cầm đã từng dùng qua.

Cô thích hội họa, anh thông qua nhà trường tặng cô giấy vẽ và công cụ hội họa tốt nhất. Lúc cô học hành ở tỉnh lị thì không biết vé vào cửa của các nhà triển lãm tranh có tầm cỡ từ đâu rơi xuống đều lọt vào tay cô.

Cô đã từng viết một bài tản văn lãng mãn về Provence* trong không gian tư ẩn của mình, bày tỏ sự khát khao một tình yêu vĩnh cữu, anh đã bỏ tiền ra đưa cả nhóm nhỏ của bọn họ tới Provence của Pháp để vẽ vật thực.

*Provence là một vùng Đông Nam ở Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải, gần với Ý. Provence lớn lắm, cảnh đẹp vô số, các nàng Google thử nghen, thấy rồi là muốn đi du lịch liền.





Trong suốt quá trình trưởng thành của cô, cô thích rất nhiều thứ. Chỉ cần anh biết, anh sẽ mang đến cho cô.

Hôm nay hai người ở chung với nhau, tặng quà lễ tình nhân, anh lại không biết tặng gì mới có ý nghĩa. Cô đã không còn là một cô bé trong quá khứ, cô luôn muốn tự bản thân mình thực hiện, trong khoảng thời gian sắp tới, anh nhìn không ra cô muốn thứ gì cả.

Không có yêu cầu cụ thể, cố gắng hết sức tặng quà anh lại cảm thấy xúc phạm. Ví dụ như đề nghị nhà cửa, xe cộ, kim cương châu báu mấy thứ linh tinh này anh đều không hài lòng.

Quá qua loa. Nhìn sao cũng giống như lấy tiền đập vào mặt, không có tâm tư chút nào.

Có vài thứ anh lại không có khả năng làm, cảm thấy có lỗi với cô.

“Chủ tịch à, nếu không thì ngài gọi điện thoại cho phu nhân thử đi? Nói bóng nói gió hỏi xem cô ấy thích cái gì, muốn cái gì?”

“Tâm tư con gái dễ thay đổi, yêu thích tùy theo tâm trạng mỗi ngày, nắm vững tin tức mới nhất mới là quan trọng.”

Tịch Tử Việt suy nghĩ một chút, tặng quà hay là lấy lòng đây.

Anh gọi điện thoại cho Hoài Niệm.

Hoài Niệm mới nhận được một thùng đồ chuyển phát nhanh, ôm thùng trở lại phòng làm việc, khoái trái cửa lại, một người lặng lẽ mở hộp chuyển phát nhanh ra.

Bên trong là một đống đồng phục và dụng cụ cô đã đặt trên mạng hai ngày trước… Ưm, dụng cụ trang phục hỗ trợ tìиɧ ɖu͙©.

Cô mua một loạt rất nhiều đồng phục, thủy thủ, y tá, ki-mô-nô, còn có áo da và báo vằn… Cho dù là kiểu dáng nào cũng đều rất hấp dẫn và lộ liễu.

Hoài Niệm lật tới lật lui mấy bộ y phục bé bằng bàn tay, còn có quần da tình thú*, mặt cô càng lúc càng hồng.

*Thật sự ra mình cũng chẳng biết quần này gọi là cái gì, nên gọi đại quần da tình thú. Mình mà post lên chắc người ta sẽ report sập web, cho nên để đây cho chị/em nào có nhu cầu nhé. 开档的皮



Đây là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ,và cũng là lễ tình nhân đầu đời của cô. Cô rất mong đợi, nhưng lại không biết tặng quà gì cho anh. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy Tịch Tử Việt không hề thiếu thứ gì, mà chỉ hứng thú với mấy thứ đồ ấy ấy…

Phải rồi, anh chính là thích ‘mấy thứ đó’ nhất.

Cô có thể liên tưởng được, đêm tình nhân anh thích nhất phải là… như vậy như vậy như vậy…

Vì vậy, để anh ô tròn miệng như thế này, cô tìm tòi mấy giáo trình phổ cập trên mạng, nghiêm túc nghiên cứu một số kỹ thuật từ các ‘cao nhân’ khắp nơi. Sau một hồi học hỏi, đầu óc nóng lên, cô đã mua một đống những thứ này…

Lúc Hoài Niệm ảo tưởng trong đầu phản ứng của Tịch Tử Việt sẽ như thế nào khi cô mặc những bộ tình thú này xuất hiện trước mặt anh thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Tịch Tử Việt gọi tới. Cô bị dọa sợ đến run khe khẽ, giống như vừa làm chuyện xấu gì bị phát hiện, thoáng chốc mặt ửng đỏ, để điện thoại reo một hồi rồi mới chịu bắt máy.

Tịch Tử Việt hỏi cô, “Em đang bận à?”

“Dạ…”

“Ăn cơm chưa?”

“Dạ ăn rồi.”

Tịch Tử Việt hỏi tiếp: “Gần đây em thích nhất cái gì?”

Hoài Niệm hơi bất ngờ, cười nhẹ, nói: “Em thích nhất là anh.”

Tịch Tử Việt ho nhẹ một tiếng, nói: “Ý của anh là… có đồ gì em rất thích rất muốn á?”

“Em chỉ muốn anh thôi.” Cô ngọt ngào đáp trả, nụ cười có chút lưu manh.

Làm sao cô lại không biết, đột nhiên anh hỏi như thế chỉ là theo lệ mua quà mà thôi.

Tịch Tử Việt lại ho khụ một tiếng nữa, ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đang giương mắt nhìn anh. Anh không được tự nhiên, đứng dậy, quay lưng đi về phía cửa sổ.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, vậy là có có đáp án chưa, tại sao vẻ mặt của chủ tịch kỳ quái như vậy…

Phải rồi, chính là kỳ quái. Vẻ mặt ngượng ngùng pha lẫn chút nhộn nhạo này lại xuất hiện trên mặt của vị chủ tịch quanh năm nghiêm túc trời sập không thay đổi thì có lẽ không xong rồi…

Tịch Tử Việt nhìn ra nước hồ nhân tạo lăn tăn gợn sóng bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Anh nghiêm túc hỏi em.”

“Em cũng đang nghiêm túc trả lời anh mà. Anh không muốn em thích anh, không muốn em muốn anh hả?” Hoài Niệm hừ nhẹ.

“Không phải như vậy.” Tịch Tử Việt vội vàng phủ nhận.

Hoài Niệm cười không lên tiếng, nói: “Còn có gì muốn hỏi em không?”

“Không có.”

“Vậy… tối nay gặp.” Hoài Niệm cúp điện thoại.

Cô nhìn đống quần áo trên sofa mà bắt đầu khẩn trương.

…..

Hoài Niệm tới phòng khách sạn trước giờ hẹn. Bên trong đã được trang trí rất lãng mạn và mờ ảo, cho nên cô không cần phải chuẩn bị bất cứ gì khác.

Cô vào phòng tắm thay quần áo, đồ lót màu đen xuyên thấu bó sát, bên ngoài phủ thêm một lớp vải sa màu đen. Hoài Niệm nhìn mình trong gương, mặt đỏ bừng không cần phải trang điểm. Hôm nay, cô uốn lọn mái tóc của mình lên bồng bềnh, vô cùng quyến rũ, đầu đeo cặp tai mèo trông rất đáng yêu.

Trước khi chương trình bắt đầu, cô phải giữ bí mật trước, bọc toàn thân mình với áo choàng tắm màu trắng, che đi tất cả.

Hoài Niệm nhìn gương trong phòng tắm, hít sâu vào một hơi, không cần khẩn trương.

Cách giờ hẹn chỉ còn một tiếng đồng hồ, Hoài Niệm quyết định ngồi xuống đọc sách, nghe nhạc để thần kinh bớt căng thẳng.

Nhưng cô vừa mới ra khỏi phòng tắm thì nghe được tiếng động nhỏ, cửa phòng mở ra, Tịch Tử Việt đẩy cửa vào.

Cả hai người đều bất ngờ, đối mặt nhau ở cửa trước.

Tịch Tử Việt mặc bộ đồ vest three-piece sang trọng, cổ đeo nơ màu đỏ sậm, tóc chải keo ngăn nắp, một tay cầm bó hoa tươi, một tay xách theo chiếc túi lớn đựng quà lễ.

Dĩ nhiên bọn đều bất ngờ vì đối phương tới sớm hơn dự định.

“Hi…” Hoài Niệm liếʍ liếʍ môi chào hỏi.

“Hi…” Tịch Tử Việt nhìn thấy băng buộc đầu tai mèo trên đầu Hoài Niệm thì khóe môi cong lên, nhịn không được bật cười.

Hoài Niệm khẩn trương, quên mất đạo cụ trên đầu, hỏi anh, “Anh cười cái gì?”

“Em rất dễ thương.” Tịch Tử Việt đè nén tiếng cười, đưa bó hoa cho Hoài Niệm.

“Cám ơn.” Hoài Niệm ôm hoa, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.

Anh đến gần cô, hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Hoài Niệm hít vào hơi thở mát lạnh, nụ cười càng in đậm.

Bởi vì bọn họ đều tới trước giờ hẹn, cho nên bữa ăn dưới ánh đèn cầy cũng được chuẩn bị sớm. Theo trình tự, nhân viên phục vụ mang vào những món ăn tinh xảo nước Pháp.

Hai người ngồi bên bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất, ánh trăng và ánh nến hòa lẫn, mùi thức ăn thơm nứt lan tỏa. Hoài Niệm nhìn thấy Tịch Tử Việt quần áo chỉnh tề, rồi nhìn lại mình, phong cách thật sự không thích hợp, chém mất phong cảnh hữu tình.

Hoài Niệm lên tiếng: “Em đi thay quần áo, nếu không, không xứng với anh.”

Cô không ngờ anh lại ăn mặc nghiêm trang tới vậy…

“Không cần.” Tịch Tử Việt mở miệng ngăn cản, ánh mắt dán lên người cô, “Em mặc thế nào nhìn cũng đẹp mắt.”

Ánh mắt say đắm, âm thanh trầm thấp, giống như cảm giác từ trong đáy lòng, không hề bộc lộ bất kỳ cảm giác cố ý thổi phồng nào.

Mặt Hoài Niệm thoáng ửng hồng.

Cô nâng ly rượu đỏ lên, cụng ly với anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt lên một câu chán ngắt, “Ngày lễ vui vẻ.”

Nói xong, cô muốn tự cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Tịch Tử Việt nghiêm trang đáp lại lời cô, “Ngày lễ vui vẻ.”

Hoài Niệm phì cười, xem ra anh cũng không khá hơn cô bao nhiêu.

Tịch Tử Việt cười theo Hoài Niệm.

Hai người nhìn nụ cười của mình trong mắt của đối phương. Mập mờ, khẩn trương, kích động, vụng về, tất cả các loại cảm giác hóa thành sự ngọt ngào mơ hồ, thấm vào tim phổi.

Hoài Niệm cười cười xin lỗi: “Đây là lễ tình nhân đầu tiên em trải qua với người yêu, không có kinh nghiệm.”

Tịch Tử Việt: “Anh cũng vậy.”

Hoài Niệm kinh ngạc nhìn anh, “Trước kia anh chưa từng tổ chức lễ tình nhân với bạn gái cũ à?”

“Không có.”

“Tại sao?” Cô quá bất ngờ.

“Không có bạn gái cũ.” Tịch Tử Việt nói, “Chỉ có em.”

Hoài Niệm hoài nghi mình nghe lầm, “Anh nói là… trước em, anh chưa từng có bạn gái??”

“Ừ.”

“Em… em … là người tình đầu của anh?” Cô nói muốn ríu lưỡi.

“Ừ.”

Hoài Niệm giống như hóa đá nhìn Tịch Tử Việt. Anh 36 tuổi đó! Anh sống tới chừng tuổi này mới có người yêu đầu tiên??

“Anh… tại sao… không gặp được người anh thích hả?” Hoài Niệm vẫn không tin, “Chẳng lẽ em là người đầu tiên anh thích?”

“Ừ.” Tịch Tử Việt lại ừ một tiếng nữa.

Mối tình đầu của anh, người đàn bà đầu tiên của anh, người đầu tiên anh yêu, người duy nhất trên đời này anh yêu, đều là cô. Từ một cô bé con, đến thiếu nữ ngây ngô, đến một người phụ nữ quyến rũ, năm tháng đời anh bị cô lấp đầy. Trong tim anh chỉ có hình bóng của cô, cho tới bây giờ vẫn chỉ có cô, chưa hề có một người nào khác.

Đột nhiên Hoài Niệm bật cười, “Anh nhất định là chọc em… Em điên mới tin…”

Người nào lại tin một người đàn ông xuất chúng như vậy, sống hơn ba mươi mấy năm trời mới bắt đầu có mối tình đầu. Làm gì có thể, bé trai mười mấy tuổi cũng biết thích cô bé này cô bé nọ, làm gì mà anh không có mảnh tình vắt vai hơn hai mươi mấy năm.

Nói anh nhớ thương cô năm năm nay cô còn có thể tin. Nói anh chưa từng thích qua người nào khác, cũng như không có bạn gái thì đánh chết cô cũng không tin. Huống chi, nhu cầu của anh mạnh mẽ như vậy, làm gì chịu nổi tắt nghẽn nhiều năm như thế.

“Anh không trêu chọc em.” Tịch Tử Việt nói rất nghiêm túc.

Hoài Niệm cứ cho rằng anh muốn cô vui vẻ, cho nên ngoài miệng không thèm tranh cãi, chỉ cười cười, nhưng trong lòng không tin. Lúc ban đầu ở chung với anh, cô đã không quan tâm tới quá khứ của anh. Tuy rằng thỉnh thoảng có nghĩ tới trước kia anh cũng đã từng đại chiến 300 hiệp với những người đàn bà khác thì trong lòng cũng có chút chua chua. Nhưng cũng may rằng đó là mặt trái của tâm tình mà cô có thể dùng lý trí để áp đảo hoàn toàn.

Hoài Niệm rót thêm một ly rượu nữa thì bị Tịch Tử Việt ngăn lại, “Đừng uống nhiều quá.”

Hoài Niệm giương mắt nhìn anh, “Ở chung với anh mà cũng không được uống hả?”

“Được, nhưng uống vừa phải thôi, dạ dày em không tốt.”

“Không nhiều lắm đâu, chỉ tối nay thôi, uống chút chút.” Hoài Niệm nháy mắt với anh, cười giòn.

Tịch Tử Việt bị nụ cười lưu manh nhưng quyến rũ ngọt ngào của cô làm cho chóa mắt, trong vòng mấy giây đầu óc trống rỗng, si ngốc nhìn cô.

Hoài Niệm nói không uống nhiều, nhưng thừa dịp Tịch Tử Việt cúi đầu ăn gì đó thì cô nốc xuống không ít. Hơn nữa, cô còn chọn loại rượu nồng độ rất cao.

Lúc cơm tối kết thúc thì cô cảm giác đầu óc mình đang quay vòng.

Hoài Niệm sắp ngã người xuống ghế thì Tịch Tử Việt vịn lại kịp thời. Hoài Niệm đeo lên cổ của anh, nói: “Chúng ta khiêu vũ một bài nghen…”

“Anh không biết…” Anh chưa học qua, cũng chưa từng nhảy với phụ nữ khác.

“Em dạy cho anh…” Hoài Niệm lảo đảo đứng dậy, cơ thể mềm nhũn dựa vào ngực Tịch Tử Việt.

Tịch Tử Việt ôm eo cô, cô vòng tay qua cổ anh, hai người dính sát nhau, bước tới trước vài bước, lùi về phía sau vài bước, nhẹ nhàng êm ái trong tiếng đàn violin du dương.

Cô ngửa đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn cô, tầm mắt giao nhau, ngoại trừ hình ảnh của đối phương thì họ không nhìn thấy bất cứ gì hết.

Không cần ngôn ngữ, lời nói cũng chỉ là dư thừa, ánh mắt giao hội, bán đứng tình cảm của chính mình, cũng như có thể nhìn thấu trái tim của đối phương.

Cả người Hoài Niệm như rơi xuống từ đám mây, cả người phiêu diêu, mỗi một lỗ chân lông đều đang hấp thu mùi vị ngọt ngào, mỗi một hơi thở đều mang theo mùi hương hạnh phúc. Trước kia, cô chưa từng thể nghiệm qua loại cảm giác này, với Chung Dịch không có, với Tịch Nghiệp cũng không có, chỉ có người đàn ông trước mặt này… Tình yêu thật tuyệt vời… Cặp mắt trong suốt của cô nhìn anh, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng của thiếu nữ. Anh chính là tất cả thế giới của cô.

L*иg ngực Tịch Tử Việt càng ngày càng phập phồng lên xuống, ánh mắt nóng bỏng quấn quýt si mê, giống như thiếu niên lần đầu tiên biết yêu.

Anh nhịn không được, cúi đầu xuống từ từ. Cô nhắm mắt lại, nghênh đón nụ hôn của anh.

Hai người môi lưỡi triền miên, dịu dàng, tỉ mỉ, chăm chút, từng chỗ từng chỗ một, cho đến khi cuốn hết toàn bộ.

Không biết rượu say lòng người, hay nụ hôn khiến người ngây ngất, Hoài Niệm cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng tan rã, cơ thể càng ngày càng mềm oặt.

Nụ hôn của Tịch Tử Việt không ngừng xâm chiếm, cho đến khi gần như mất đi khống chế thì mới buông cô ra. Anh không muốn một đêm lãng mạn như thế này mà gấp lên như khỉ đít đỏ, anh còn có quà chưa đưa cho cô.

Tịch Tử Việt đi lấy quà tặng, Hoài Niệm ngã xuống giường, cặp mắt sương mù dõi theo anh.

Anh cầm hộp lớn đi tới, thả lên giường, đỡ Hoài Niệm dậy. Hoài Niệm ôm lấy cổ anh, cười ha hả, gương mặt này thật soái nghen…

“Anh không biết em thích cái gì, cho nên tặng em món quà mà anh mong muốn nhất.” Tịch Tử Việt đang muốn mở hộp quà ra thì Hoài Niệm đã sáp lại gần, hôn lên mặt anh.

Tịch Tử Việt còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã gặm lấy môi anh, sự dịu dàng mềm mại của cô lúc này tan biến, thay vào đó là phản ứng rất mãnh liệt.

Hoài Niệm quấn lấy Tịch Tử Việt, lật người lại, đè bên trên anh, sờ soạng gương mặt anh.

Tay cô không ngừng mò mẫm trên ngực áo, gấp rút tháo gỡ nút áo anh ra, tháo không được thì lập tức giựt phăng đi.

“Ngoan, nhìn quà anh tặng cho em trước đã…”

Tịch Tử Việt nâng bả vai Hoài Niệm lên, muốn đẩy cô ra thì cô gặm một cái lên hạt đậu của anh.

Anh run lên bất thình lình, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn.

Tay cô đi xuống thăm dò, cởi không ra được thì trực tiếp cọ sát cơ thể mềm mại của mình lên người anh qua lớp quần Tây.

“Cho em… em muốn…”

Gân xanh trên trán Tịch Tử Việt co rút, hô hấp càng ngày càng nặng nề… Lãng mạn khỉ gió gì, cô nàng này chính là lẳиɠ ɭơ!

Anh lật người lại, đè Hoài Niệm ở dưới. Áo choàng tắm cô bị cọ xát nới lỏng, anh xé toang nó ra.

Một thân tơ lụa màu đen quyến rũ chết người hiện ra trước mắt, l*иg ngực Tịch Tử Việt lên xuống phập phồng, lửa trong mắt sắp phun trào.

Cô nằm trên giường uốn éo vùng vẫy, tóm lấy quần áo của anh, bò lên eo anh.

Nơi ấy chảy ròng nước trước mặt anh…

Tịch Tử Việt đỏ mắt, vội vàng phóng thích không thể chờ đợi, không để ý nhạc đệm gì cả, đánh thẳng vào bộ phận quan trọng.

Vẻ mặt của anh có chút hung dữ chơi cô, hết bóp rồi lại cắn khắp người cô, “Lẳиɠ ɭơ! Dâʍ đãиɠ!... Đâm chết em!”

Cô thỏa mãn khóc lên, không thuận theo cũng không buông tha, cùng anh dây dưa.

“Còn muốn nữa không?”

“Ô… Muốn…”

“Muốn cái gì?”

“Đâm em…”

Một đêm này, tiếng đàn ông như dã thú, tiếng phụ nữ đứt quãng khóc lóc cả đêm…

Lúc Hoài Niệm tỉnh lại là đã xế chiều ngày hôm sau. Bọn họ chiến đầu hăng hái mãi tới khi hừng sáng, cô lại uống thêm rượu, sau khi ngừng chiến thì ngủ luôn cả ngày.

Tịch Tử Việt tỉnh dậy mà không đánh thức cô, ngồi bên cạnh cô làm việc.

Hoài Niệm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cơ thể cường tráng của người đàn ông bên cạnh. Bắp thịt trên tay và vùng ngực màu chocolate to hơn một chút thì quá lớn mà thiếu đi một phần lại quá yếu ớt, hoàn mỹ giống như tượng người được điêu khắc.

Ánh đèn ấm áp chiếu sáng bên trong phòng khiến cô không phân biệt được giờ giấc. Cô dời đầu đi, gối lên đùi anh, bàn tay vô ý thức vuốt nhẹ lên làn da cứng rắn trơn tuột của anh, hỏi nhỏ: “Mấy giờ rồi hả anh…”

“Ba giờ chiều.” Tịch Tử Việt bắt lấy bàn tay cô sờ loạn.

“Đã trễ vậy à…” Hoài Niệm ngáp dài một cái, từ từ ngồi dậy.

Cả người đau nhức, nhất là nơi đó rát bỏng. Cô đau tới mức nhíu mày, trợn mắt nhìn anh, “Anh lưu manh… Anh muốn chơi chết em hả… Đau chết đi được…”

Chuyện tối hôm qua thật mơ hồ. Cô vẫn còn nhớ lúc hai người dùng cơm, cô uống nhiều rượu, sau đó hình như còn khiêu vũ… về sau nữa… hoàn toàn không còn ký ức…

Tịch Tử Việt cong môi, ôm cô vào lòng, nắm cằm của cô, nói: “Mặc đồ khiêu gợi như vậy, không phải là vì muốn quyến rũ anh sao?”

Lúc này Hoài Niệm mới nhớ ra, ngày hôm qua cô đã chuẩn bị một tuồng kịch lớn.

Cô học một ít kinh nghiệm kia, còn chưa kịp phát huy, làm gì lại quên rồi… Sau đó cô đã làm tới đâu… biểu hiện như thế nào…

“Nè… anh có thích không?” Hoài Niệm đỏ mặt, nhắm mắt hỏi.

Lễ tình nhân qua đêm đầu tiên đó nha…

“Em nói thử xem?” Tịch Tử Việt hỏi ngược lại cô.

“Làm sao em biết…” Cô lầm bầm.

“Cơ thể đều bị vét sạch sức lực. Hồ ly tinh.”

Hoài Niệm vô cùng ngượng ngùng, gạt tay anh ra, kháng nghị với cách gọi của anh.

Cô bước xuống giường tính đi rửa mặt thì nhìn thấy hộp quà lớn trên mặt đất, hỏi anh, “Đây là quà của anh chuẩn bị cho em hả? Sao không đưa cho em?

“Anh rất muốn đưa mà.” Tịch Tử Việt xoa xoa mi tâm.

Hoài Niệm không để ý tới thái độ không tự nhiên của anh, tò mò tiến lên phía trước, mở nắp hộp ra.

Tầng tầng lớp lớp vải viền tơ và kim cương lóng lánh trong suốt đập vào mắt cô.

Hoài Niệm cầm lên, từ từ kéo ra hết, một bộ áo cưới vừa lộng lẫy vừa mơ mộng, đẹp tới mức khiến người khác phải nín thở.

Tịch Tử Việt đi tới phía sau cô, vòng tay quấn quanh, thì thầm vào tai cô: “Muốn anh, thì phải mau gả cho anh.”

Hoài Niệm ôm áo cưới vào ngực, hừ nhẹ, “Không thành tâm, tối hôm qua còn không đưa cho em, bây giờ còn để em tự nhìn thấy!”

Tịch Tử Việt: “...”

Anh còn có thể nói gì được sao?

Hoài Niệm duyên dáng mặc áo cưới vào, xoay một vòng trước mặt Tịch Tử Việt, “Đẹp không?”

Tịch Tử Việt nhìn cô chằm chằm, gật đầu, đột nhiên cổ họng nghèn nghẹn, hầu kết lên xuống gấp gáp, không nói được lời nào.

Từ khi anh bắt đầu đối xử với cô như vợ của mình, anh đã mong đợi từng giây từng phút khoảnh khắc cô choàng lên mình chiếc áo cưới. Nhưng anh vẫn luôn nhẫn nại, luôn luôn chờ đợi, luôn luôn đau khổ…

Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể chờ đến ngày hôm nay, tận mắt nhìn thấy cô trong bộ đồ cưới…

Hoài Niệm cười nói: “Anh cũng thay quần áo đi, chúng ta chụp hình.”

Sau khi Tịch Tử Việt mặc âu phục vào, Hoài Niệm cầm điện thoại di động lên bắt đầu selfie.

Trên giường lớn, trước cửa sổ sát đất, trên sàn thảm, giữa muôn vàng cánh hoa, chụp ôm, chụp hôn, có thể nghĩ ra kiểu nào đều chụp hết kiểu đó. Đáy mắt Tịch Tử Việt chứa đầy niềm vui, một giây cũng không rời khỏi cô. Cô muốn chụp thế nào, anh liền phối hợp với cô.

Chụp hơn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng Hoài Niệm cũng hài lòng. Cô đang muốn thay áo cưới ra thì Tịch Tử Việt bắt lấy cánh tay cô.

“Chuyện gì?”

“Nhìn rất đẹp, không muốn em cởi ra.” Mặc áo cưới rồi, thì đây chính là cô dâu của anh.

“Chúng ta phải trở về, lại không thể mặc ra… ưm…” Miệng của cô bị anh chận lại.

“Đừng… ưm…a…”

Anh áp cô lên cửa sổ kiếng, hung hăng đoạt lấy cô trong bộ váy cưới.

Cô run rẩy trong ngực anh, anh khàn giọng nỉ non: “Gả cho anh… Hoài Niệm… mau gả cho anh… làm cô dâu của anh… đi hết quãng đường còn lại với anh…”

“Ba anh mới vừa qua đời không lâu, không được tốt lắm…”

“Tâm nguyện lớn nhất của ba là nhìn thấy anh lập gia đình. Anh kết hôn thì ông có thể nhắm mắt.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Anh sửa sang lại đàng hoàng áo cưới trên người cô, “Liền bây giờ, cứ như vậy, đi kết hôn.”

Hoài Niệm kinh ngạc: “Quyết định nhanh gọn như vậy…”

“Thời gian chính là sinh mệnh, anh không muốn trì hoãn.”

“Nhưng mà… Ai da…” Tịch Tử Việt ôm ngang cô lên, đi về hướng phòng ngoài.

“Trời ơi, từ từ đã… Em còn chưa lấy túi xách… Ai da, không được, đầu tóc em rối bù, em còn chưa trang điểm… Gấp gáp quá, chụp thẻ đăng ký sẽ khó coi lắm…”

“Đẹp đẹp mà, bộ dạng của em kiểu nào cũng đẹp.” Tịch Tử Việt nói, “Lát nữa quay lại lấy đồ cũng được.”

“Tại sao anh lại gấp gáp như vậy…”

“Đã đợi nhiều năm lắm rồi, em còn bảo anh từ từ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »