Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm về phòng ngủ của anh, thả cô xuống giường nệm mềm mại.
Hoài Niệm còn chưa ngồi ngay ngắn thì anh đã chồm lên.
Ý đồ của anh thật rõ ràng, Hoài Niệm sợ sệt, đẩy anh ra, “… Đừng… em mệt lắm rồi… ưm…”
Anh chặn lại miệng cô, nuốt hết vào miệng tất cả sự chống đối của cô.
Trong khi anh mạnh mẽ dây dưa, cô yếu đuối không chịu nổi trận tấn công này.
Nhịp tim Hoài Niệm rối loạn, cô bám lấy tấm lưng rộng lớn của anh, giống như một người chìm nổi giữa biển động bám víu khúc gỗ dập dềnh trước mắt.
Hai trái tim áp sát cùng một chỗ, tùy theo luật động. Ngón tay anh xuyên qua tóc cô dài buông xõa, cọ sát vành tai cô. Đầu lưỡi nóng bỏng hôn nhẹ lên mồ hôi thấm ướt tóc mai trên gò má.
Anh mạnh mẽ lại dịu dàng, mạnh mẽ như muốn xé nát cô, dịu dàng như nhịn không được mà ngậm cô trong miệng.
Hoài Niệm ướt đẫm mồ hôi, bất lực bị anh nắm trong lòng bàn tay, dìu dắt, mặc cho anh xâm nhập dây dưa tới cực hạn.
Cô chưa từng trải nghiệm loại cảm giác này, rõ ràng anh mãnh liệt như vậy, quá đáng như vậy, nhưng cô lại cảm thấy được yêu thương tới tận xương tủy.
Trừ anh ra, khoảng mấy năm về trước, cô đã từng uống say làm loạn một lần, nhưng cô không nhớ được gì cả. Theo định nghĩa chân chính của từng trải, anh chính là người đàn ông đầu tiên của cô. Anh cho cô biết mùi vị của triền miên, khiến cô vui vẻ tới mức sợ hãi, khắc sâu tới mức hòa lẫn vào xương máu… Lý trí kháng cự, nhưng linh hồn lại quyến luyến không rời…
Điên cuồng qua đi, Tịch Tử Việt siết chặt Hoài Niệm vào lòng, chặt đến mức cô sắp thở không nổi.
Anh vùi mặt trên bờ vai mịn màng của cô thở hổn hển, đôi môi nhếch lên, vẻ mặt khêu gợi đã bớt phóng túng.
Kí©h thí©ɧ điên cuồng dâng trào không ngớt, giống như không chết sẽ không ngừng lại, anh đang cố gắng khôi phục lý trí, ép mình phải kiềm chế.
Hoài Niệm đã lấy lại tinh thần, nhưng vẫn chưa thấy anh buông cô ra, nhịn không được, đẩy anh một cái, “Anh buông em ra…”
Anh không trả lời, cũng không nhúc nhích.
Hoài Niệm vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng ôm chặt chẽ của anh, nhưng cô lại cảm giác được sự kí©h thí©ɧ đáng sợ của người đàn ông này rất nhanh sau đó.
Hoài Niệm không dám cử động nữa, bực bội tới đỏ mặt. Cô nhịn rồi lại nhịn, bị ép tới mức không biết phải làm sao, đành lên tiếng: “Anh buông em ra trước đi… Em… Em muốn đi toilet…”
Cô thật sự không muốn nói một câu gϊếŧ phong cảnh như vậy trong thời điểm này đâu, nhưng cô nhịn không nổi, phải đi nhà cầu!
Cuối cùng Tịch Tử Việt cũng có phản ứng, anh ngồi dậy, ôm Hoài Niệm xuống giường.
Theo bước chân anh, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên. Trong những khoảnh khắc không đặc biệt, hai người đối với nhau tự nhiên tới như vậy khiến Hoài Niệm không thể tiếp thu nổi, lúng túng tới mức muốn chui xuống đất cho xong.
Cô giống như con chim cút, co rúc mình trong ngực anh, cố gắng vừa dùng tay che kín mình, vừa đẩy ngực anh ra, “Em tự đi một mình được… anh thả em xuống…”
“Anh ôm em đi.” Tịch Tử Việt nhìn cô, âm thanh khàn khàn.
Anh ôm cô đi thẳng tới phòng tắm rồi mới để cô xuống. Hoài Niệm vừa đặt chân xuống đất thì không ngừng đứng tránh sau lưng anh, đẩy anh ra ngoài, “Anh ra ngoài đi…”
Tịch Tử Việt ra khỏi phòng tắm, Hoài Niệm lập tức đóng cửa lại.
Tinh thần được buông lỏng, hai chân nhức mỏi bỗng dưng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Sau khi giải quyết xong, Hoài Niệm rửa mặt bằng nước lạnh, tìm được một chiếc khăn tắm quấn người lại.
Ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện Tịch Tử Việt đang đợi cô bên ngoài. Đột nhiên Hoài Niệm có loại cảm giác nuôi cún con trước kia… Ngoan ngoãn dễ thương, đi đâu theo đó, lúc cô đi vệ sinh cũng nằm bên ngoài trông chừng…
Tịch Tử Việt lại ôm ngang cô lên, trở lại giường.
Bị khăn tắm cản trở hai người kề cận thân mật, Tịch Tử Việt không chút lưu tình, kéo văng nó ra.
Hoài Niệm: “...”
Chỉ là ảo giác! Tịch Tử Việt kia làm gì giống như cún con, sói đói thì có!
Sợ Tịch Tử Việt dây dưa một lần nữa, Hoài Niệm không nhúc nhích, giả bộ ngủ say trong lòng anh. Dần dần, cô thật sự chìm vào giấc ngủ.
Tịch Tử Việt nhìn bộ dáng mệt mỏi say ngủ của cô, không đành lòng ra tay nữa.
Một đêm không mộng, hai người rúc vào lòng nhau, hơi thở hòa quyện.
Trời mới vừa hừng sáng thì Tịch Tử Việt đã thức giấc theo đồng hồ sinh học của mình. Anh khẽ cử động, cảm nhận được người trong khuỷu tay của mình, đưa mắt lướt qua.
Trong ánh sáng lờ mờ, anh không nhìn rõ khuôn mặt người trong ngực mình. Anh nghiêng người lại, chống người lên, vẫy tay ra hiệu, đèn trong phòng sáng lên. Hoài Niệm vẫn còn ngủ say bị ánh sáng kí©h thí©ɧ nhắm chặt mắt lại. Anh lấy tay mình che đi ánh sáng chiếu lên mắt cô.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Tịch Tử Việt trầm tĩnh nhìn Hoài Niệm thật lâu, xác định cô thật sự đang ngủ bên cạnh anh.
Anh luồn tay dưới cổ cô, chuyển đầu cô sang, rồi lại kéo tay cô bắt qua người mình. Hoài Niệm mớ ngủ lầm bầm, bị ánh sáng chiếu vào mắt không thoải mái, cô rất phối hợp nghiêng người qua, vòng tay ôm lấy người đàn ông bên cạnh.
“Hoài Niệm.” Anh vuốt ve sống lưng của cô, kêu nhỏ.
Cô đang ngủ say sưa, đương nhiên không trả lời.
“Hoài Niệm.” Anh vuốt lưng cô từng cái một, gọi khe khẽ, “Hoài Niệm…”
“Hoài Niệm…”
Rốt cuộc Hoài Niệm cũng bị đánh thức, bất mãn cọ xát trong ngực anh, mở mắt ra mơ mơ màng màng nói, “Ưm… chuyện gì vậy…”
“Có biết anh là ai không?”
“Tịch Tử Việt mà…” Cô trả lời không chút nghĩ ngợi, giọng nói mềm mại, mang theo âm điệu buồn ngủ, giống như vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
“Ừ.” Tịch Tử Việt đáp lại, cổ họng khàn khàn, “Ngoan.”
Tay của Hoài Niệm trượt khỏi người anh, muốn trở người, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái hơn. Tịch Tử Việt chặn lại bả vai của cô, xoay người cô hướng vào lòng mình, thấp giọng nói: “Ôm anh.”
Hoài Niệm chỉ muốn được ngủ thêm, phối hợp ôm lấy anh, giống như cô cũng quyến luyến cảm giác kia, chà chà về phía trước, tìm được tư thế thoải mái, vùi đầu vào trong ngực, tiếp tục ngủ say.
Anh cúi đầu nhìn cô, vết nhăn trên khóe mắt vì cười mà in hằn sâu hơn, lan tỏa như sóng gợn động tình.
Anh không quấy rầy cô nữa, tắt đèn, nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng của cô. Trong cảm giác thoải mái này, Hoài Niệm lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Thể lực cạn kiệt quá độ, Hoài Niệm phải dựa vào ngủ bù để lấy lại sức, vừa nhắm mắt một cái đã ngủ thẳng tới trưa.
Khi cô tỉnh lại, Tịch Tử Việt đang ngồi bên mép giường, cầm máy tính bảng làm việc.
Đầu óc Hoài Niệm đã tỉnh táo, cô kéo chăn lên che kín mình, từ từ ngồi dậy. Tịch Tử Việt khẽ liếc cô một cái rồi tiếp tục làm công việc của mình. Cô bình tĩnh dịch người về phía mép giường, lặng lẽ bước xuống, nhặt hết quần áo tán lạc trên mặt đất rồi chạy thục mạng về phía phòng tắm.
Hoài Niệm thay áo ngủ, đánh răng rửa mặt.
Đồ dùng rửa mặt, thậm chí sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm đều có đầy đủ. Cô quét mắt về phía bình bình lọ lọ bày la liệt trên kệ tủ thủy tinh, có cảm giác đây là hàng độc quyền của tiệm Sephora đã được ông chủ Tịch mang hết về nhà. Cũng may phòng tắm của anh khá lớn, còn lớn hơn cả phòng ngủ của cô, cho nên mới có thể trưng bày một cách chỉnh tề như thế này.
Vậy là, những thứ này cũng giống như đồ ngủ của cô, vì cô mà đặc biệt chuẩn bị?
Hoài Niệm không biết nên vui vẻ vì tâm tư tỉ mỉ của anh, hay là hoài nghi anh đã mưu đồ từ sớm…
Hoài Niệm rửa mặt xong, trang điểm đơn giản, thay đồ rồi ra khỏi phòng tắm.
Bởi vì trang điểm, tinh thần đầy đủ, thoạt nhìn cả người tràn đầy sức sống.
“Em đi gặp Tư Viễn đây.” Cô nói một câu hơi lãnh đạm với Tịch Tử Việt, đi tới cửa phòng. Lúc mở cửa thì mới nhớ ra, cô mở cửa này không được…
Tịch Tử Việt đứng dậy đi vào phòng tắm thay quần áo. Hành động hiệu suất, rất nhanh sau đó quần áo chỉnh tề, anh bước ra khỏi phòng tắm, đi tới bên cạnh Hoài Niệm, mở cửa cho cô.
Hoài Niệm làm như vô tình hỏi một câu: “Đồ dưỡng da và mỹ phẩm bên trong nhiều như vậy là chuẩn bị cho em?” Phải nghe Tịch Tử Việt ừ một tiếng thì cô mới cảm thấy hài lòng.
Lúc Hoài Niệm cầm điện thoại di động lên đọc tin tức thì mới phát hiện, đã mười hai giờ trưa.
Tịch Tư Viễn đã được đưa đi trường học. Thường ngày vào giờ này Tịch Tử Việt cũng không có ở nhà, hôm nay ở chung đợi cô đến tận bây giờ.
Sau khi Hoài Niệm ăn trưa với Tịch Tử Việt xong thì lấy cớ công ty có việc phải đi gấp.
Tịch Tử Việt lái xe đưa cô tới lầu dưới công ty rồi mới vòng đi.
Hoài Niệm xuống xe, đi vào văn phòng. Đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của người kia thì cô mới có lại cảm giác được hít thở không khí tự do.
Không phải cô không thích anh, hay không thích ở chung với anh, nhưng hai người vừa mới chung đυ.ng, tất cả đều còn rất xa lạ, tiếp xúc gần gũi một thời gian dài khiến cô luôn nằm trong trạng thái khẩn trương mất tự nhiên.
Hoài Niệm suy nghĩ, vừa mới bắt đầu sống chung, thả lỏng một chút thì có lẽ sẽ tốt hơn.
…
Hoài Niệm đến công ty, Thẩm Mộng Lam báo cho cô một tin, đó là chuyện Chu Mục Thâm từ chức.
Thẩm Mộng Lam nói: “Anh ấy không muốn gặp mặt chào từ biệt với cậu. Mình đã ký phê chuẩn rồi.”
“Ừ, không sao.” Hoài Niệm cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Chu Mục Thâm. Trước kia cậu ta theo đuổi cô, bây giờ trở thành bạn trai của bạn thân mình, loại quan hệ tương đối nhạy cảm này nên tránh càng xa càng tốt.
Hơn nửa tháng rồi Hoài Niệm không tới công ty, mặc dù có Thẩm Mộng Lam lo liệu, chính mình cũng an bài một số công việc từ xa, nhưng nói cho cùng cũng không được chu toàn, vẫn còn ứ động một đống công việc.
Buổi chiều có hai vị khách ngoài ý muốn tới công ty. Đó là đôi vợ chồng trung niên, người chồng mặc áo khoác lông vũ quần Tây, người vợ mặc áo bành tô phẳng phiu, trông rất đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, lại không quá phô trương. Sau lưng bọn họ còn có thêm một cậu thiếu niên trẻ tuổi, trong tay xách theo đồ.
Hoài Niệm cho rằng đây là khách hàng, cho nên gặp gỡ họ trong phòng tiếp tân. Đến khi nghe được lý do bọn họ tới đây, cô không khỏi kinh ngạc.
Thì ra bọn họ là cha mẹ của một trong đám người khởi xướng sự cố giẫm đạp. Bọn họ tỏ lòng áy náy đối với Hoài Niệm, cũng như dâng lên quà lễ.
Người chồng tên là Vương Tấn Quốc, khoảng năm mươi tuổi, là Tổng Giám đốc của một công ty vật liệu xây dựng. Ông ta bày tỏ con trai của mình chính là vô ý gây họa, cũng như đã bỏ ra một số tiền lớn dùng để trị liệu cho người bị thương, kính xin Hoài Niệm tha thứ.
Hoài Niệm có phần không hiểu, tại sao ông ta lại tới tìm cô? Chẳng lẽ ông ta tới nhà từng người một mà xin lỗi hay sao? Còn chưa tính là cô bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.
Mấy cậu ấm cô chiêu này náo loạn, tạo ra thảm kịch như vậy, không phải cô không oán trách. Nhưng cô biết, những chuyện này có phần không liên quan tới cha mẹ của bọn họ, cô không có lý do giận chó đánh mèo, hất hàm vênh mặt gây khó dễ cho bậc cha mẹ tới cửa xin lỗi.
Hoài Niệm lễ phép trả lời bọn họ. Cuối cùng Vương Tấn Quốc cũng nói ra mục đích thật sự bọn họ tới đây, “Nhờ Giám đốc Hoài nói giúp một câu, cầu xin Tổng Giám đốc Tịch ra tay nể tình. Công ty có thể đi tới ngày hôm nay không phải dễ dàng, bên dưới có trên trăm công nhân viên chờ cơm ăn…” Vẻ mặt của người đàn ông vừa bi thương vừa tuyệt vọng, nói xong thì nước mắt nước mũi tuôn trào, “Điều có thể làm chúng tôi đã làm, cầu xin Tổng Giám đốc Tịch cho một con đường sống… Đứa con bất hiếu này, tôi sẽ đưa nó đi lính, chỉnh lý một phen thật tốt… Từ nhỏ nó đã không có mẹ, tôi chỉ lo kiếm tiền, không dạy dỗ nó cho ra hồn…”
“Là Tịch Tử Việt?” Hoài Niệm hỏi một cách ngờ vực.
“Cầu xin Tổng Giám đốc Tịch tha cho chúng tôi một lần…” Người đàn ông kéo cô vợ qua, xoa bụng của cô ta, nước mắt rưng rưng, “Bà nhà tôi đang mang thai, lúc này mà phá sản chính là ép chúng tôi đến đường cùng. Đứa con còn chưa ra đời phải tính làm sao bây giờ…”
Người phụ nữ cúi đầu, lau đi nước mắt đang lăn xuống. Cô ta nhìn trẻ hơn nhiều so với người đàn ông kia, cùng lắm cũng chỉ mới vừa hơn ba mươi.
Hoài Niệm hiểu rõ mùi vị bị phá sản đối với gia đình giàu có là như thế nào. Đó chính là ác mộng từ thiên đường rớt xuống địa ngục, là đả kích trí mạng khó có thể chấp nhận.
Nhưng cô thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Nếu như có liên quan tới Tịch Tử Việt thì cô cũng không có lập trường hỏi tới công việc của anh.
Cho dù tình cảnh của đối phương có đau khổ như thế nào thì cô cũng chỉ có thể uyển chuyển từ chối, “Tôi thật sự không hiểu chuyện này như thế nào. Nếu như các người có dính líu tới Tổng Giám đốc Tịch, thì có thể tìm anh ấy để nói chuyện. Tôi tin tưởng anh ấy là người hợp tình hợp lý.”
“Cầu xin cô, Giám đốc Hoài…” Người đàn ông quỳ sụp xuống trước mặt cô, “Tôi hoàn toàn không có khả năng gặp được Tổng Giám đốc Tịch… Cầu xin cô nói giúp một câu, van xin dùm tôi…” Người phụ nữ đi theo cũng quỳ xuống theo trước mặt Hoài Niệm, khóc không thành tiếng.
Hoài Niệm vội vàng đỡ bọn họ đứng lên, “Hai người đừng làm như vậy… Mau đứng dậy… Đứng dậy đi…”
Hoài Niệm thật sự không chịu nổi tình cảnh bi thảm này. Chính cô cũng là người làm ăn, cũng đã từng trải qua thời kỳ khó khăn, nếm được mùi vị bị ép vào đường cùng. Nhất là khi vận mạng của bạn không chỉ liên quan tới mỗi mình bạn, sau lưng còn liên hệ tới một đám người khác.
Hoài Niệm nói, “Tôi sẽ hỏi anh ấy, nhưng tôi không thể bảo đảm cũng như xác định kết quả ra sao.”
Hoài Niệm nhã nhặn tiễn bọn họ ra về, nhưng kiên quyết không nhận quà lễ mà bọn họ mang tới.
…
Tối đến, công việc trong tay Hoài Niệm vẫn chưa làm xong. Thẩm Mộng Lam trêu cô: “Trời đã tối, còn không trở về mái nhà ấm áp?”
Hoài Niệm: “...”
Cô phát hiện mình gặp phải một vấn đề nan giải, tối nay về bên nhà, hay là về bên Tịch Tử Việt?
“Cậu còn chưa ăn tối đó. Nếu không phải về gấp thì chúng ta đi ăn đi.” Thẩm Mộng Lam đề nghị.
Hai người cùng nhau rời khỏi công ty, đi tới một nhà hàng theo kiểu Hongkong, gọi một đống trà bánh.
Hoài Niệm gắp một miếng bánh tôm hấp trong suốt, bỏ vào miệng nhai nuốt.
Thẩm Mộng Lam nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nói: “Mình cảm thấy trong lúc cậu dưỡng bệnh không chỉ không tiều tụy, ngược lại còn xinh đẹp hồng hào hơn so với trước kia. Chẳng lẽ đây chính là ma lực do tình yêu bồi dưỡng?”
Thiếu chút nữa Hoài Niệm nghẹn cứng họng. Cô để đũa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, nói: “Mỗi ngày mỗi bữa mình đều có chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị sẵn, dưỡng bệnh cũng giống như dưỡng sinh vậy. Có phải dạo này mình mập quá không?
“Làm gì có, chỉ là xinh đẹp hơn thôi.” Thẩm Mộng Lam thật lòng, “Giám đốc Tịch không chỉ có tay buôn bán, nuôi dưỡng đàn bà con trai cũng không thua kém gì.”
Hoài Niệm: “...”
“Tối hôm qua hai người có làm gì không? Có không?” Thẩm Mộng Lam nháy mắt ra hiệu, tò mò tra hỏi.
Hoài Niệm hiểu được ý tứ của cô nàng, nhớ tới triền miên liều chết kia, mặt cô lặng lẽ đỏ bừng lên.
Thẩm Mộng Lam bắt đầu nhiều chuyện, liên tục hỏi tới, “Giám đốc Tịch có lợi hại không? Cảm giác như thế nào? Là gừng càng già càng cay hay miệng cọp gan thỏ?”
Cách đó không xa, Tịch Tử Việt đang đi về phía bọn họ, nghe được câu hỏi của Thẩm Mộng Lam thì chân mày nhíu lại. Anh dừng bước, đứng phía sau Thẩm Mộng Lam nhìn Hoài Niệm, chờ đợi câu trả lời của cô.
Thẩm Mộng Lam hạ thấp giọng, “Đừng ngại! Muốn khảo sát đàn ông, sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© là chỉ tiêu rất quan trọng!”
Hoài Niệm hắng giọng, cúi đầu, từ tốn ăn bánh cuốn trong chén. Sau khi ổn định lại tâm tư đột nhiên yếu mềm, cô trả lời thản nhiên: “Thì là cái loại đó.”
“Là cái loại đó? Có ý gì? Không được?” Giọng điệu của Thẩm Mộng Lam có chút thất vọng.
Cùng lúc đó, chân mày của người đàn ông bên kia cũng sắp nhíu lại thành hình chữ 川.
“Cũng không phải là không được, dù sao cũng là cái loại đó đó… Không nói chuyện này nữa, chẳng thú vị gì.” Cô không muốn tiếp tục thảo luận đề tài xoắn óc này. Cô càng không thể nói cho Thẩm Mộng Lam biết cô sắp chết lên chết xuống rồi … nói thế nào cũng không thốt nên lời mà.
Thẩm Mộng Lam khẽ thở dài, “Giám đốc Tịch có hơi lớn tuổi, về phương diện này có thể là nổi đau khổ trong âm thầm. Cộng thêm anh ấy ngày đêm cực khổ, bôn ba vì sự phát triển của Đông Diệu, lo lắng hết lòng, sức khỏe bị vơ vét cạn sạch…” Suy cho cùng đối phương cũng là Tịch Tử Việt, bề ngoài vẻ vang, còn có gia tài kếch xù, cho dù ‘không được’ cô cũng không tìm được lời nào khuyên bảo người chị em này nói lời chia tay, nên đành an ủi mà thôi, “Trên đời này không có đàn ông thập toàn thập mỹ, quan trọng nhất là biết mình muốn cái gì. Về những phương diện khác, Giám đốc Tịch không chê vào đâu được, cho nên về chuyện này, cậu nên thông cảm một chút. Dầu gì thì bây giờ còn có nhiều ‘dụng cụ trợ giúp’ mà…”
Đối với người chị em tốt bạo miệng lớn gan này, Hoài Niệm không còn lời gì để chống đỡ. Trước kia cô nàng nói chuyện ‘cấp 3’ tầm phào chi đế cô còn có thể nhắm mắt bịt tai. Hôm nay chính cô đã được thể nghiệm, vừa nghĩ tới bộ dạng như lang như hổ của Tịch Tử Việt mà cả người cô run lên.
Hoài Niệm ngăn lại đề tài Thẩm Mộng Lam muốn nói, “Ăn mau đi, ăn xong còn trở về công ty làm thêm giờ.”
Nói đến đây, cô liền không muốn trở lại bên Tịch Tử Việt đêm nay.
Tối hôm qua đã vượt quá mức, còn chưa tiêu hóa xong. Cả ngày hôm nay cô không dám lấy khăn lụa quàng cổ xuống, sợ người khác nhìn thấy dấu vết khắp nơi.
Hoài Niệm ăn xong đồ ăn trong đĩa, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tịch Tử Việt.
Cô và Thẩm Mộng Lam ngây ngẩn cả người.
Hoài Niệm: “Anh… tại sao lại ở đây…”
“Tới đón em.” Tịch Tử Việt nói một cách thản nhiên.
Thẩm Mộng Lam hoảng sợ, trời ơi! Mới vừa lắm miệng chuyện năng lực Sεメ của Giám đốc Tịch… không biết ổng có nghe được hay không…
Tại sao Giám đốc Tịch này lại xuất quỷ nhập thần như vậy… Lần đầu tiên, Thẩm Mộng Lam một đời phóng khoáng yêu thích ngồi lê đôi mách không tự kiềm chế phải phỉ nhổ cái miệng tía lia của mình, hận không thể tự quất mình vài roi.
“Em… công ty còn có việc… có thể bận đến rất khuya… Tối nay em không…”
“Anh đi với em.” Hoài Niệm ấp a ấp úng chưa nói hết câu thì đã bị Tịch Tử Việt cắt ngang.
Tịch Tử Việt cầm lấy hóa đơn trên bàn, đi tới quầy tính tiền thanh toán.
“Niệm Niệm, anh ta tới lúc nào vậy? Có phải đã nghe hết tụi mình nói chuyện không?” Thẩm Mộng Lam kề sát Hoài Niệm, hỏi một cách bi thảm.
“Không biết…Chắc không sao.” Hoài Niệm cảm thấy anh đường đường là một người đàn ông, sẽ không cố ý nghe lén các cô nói chuyện.
“Chỉ mong… Thượng đế phù hộ!” Tự ái của đàn ông không thể bị tổn thương nghen, nhất là loại đàn ông bề ngoài hiển hách vẻ vang như thế này.
Hoài Niệm và Thẩm Mộng Lam thu dọn đồ đạc rồi đi ra. Tịch Tử Việt đứng trước cửa nhà hàng đợi các cô. Thẩm Mộng Lam chào hỏi vài câu với Tịch Tử Việt xong thì tìm lý do chuồn mất, ngay cả làm thêm giờ cũng xin miễn.
Tịch Tử Việt nắm lấy tay của Hoài Niệm, đi chung với cô về công ty.
Từ nhà hàng tới văn phòng công ty phải đi qua một ngã ba, khoảng mấy trăm thước. Ven đường hai bên đều là quán ăn, người lui tới náo nhiệt không dứt. Đây là lần đầu tiên Hoài Niệm nắm tay Tịch Tử Việt đi dạo bên ngoài. Loại cảm giác được công khai quan hệ như thế này khiến cô không khỏi vui vẻ.
Anh vẫn giữ im lặng, cô tìm chuyện để nói: “Tại sao anh biết em ở đó?”
“Hỏi người trong công ty em.”
“À… anh không bận hả? Sao lại rảnh rỗi đi với em?”
“Không bận.”
“Công việc của em hơi nhiều, có thể ở tới khuya, anh thật sự muốn chờ em?”
“Ừ.”
Tịch Tử Việt trả lời ngắn gọn, cũng không nói tiếp. Hoài Niệm cố ý quăng ra đề tài, muốn anh nói tiếp kéo dài thời gian, để hai người có thể tiếp tục tương tác… Ai ngờ anh chính là hỏi câu nào trả lời câu đó, dập tắt bất cứ nhịp điệu nào.
Hoài Niệm thật sự không thể mở miệng, cặp kè với nhau chính là phải trò chuyện, tiết kiệm lời nói như vậy để làm gì?
Trong đầu cô cố gắng moi ruột moi gan ra, muốn tìm đề tài mới thì Tịch Tử Việt lại lên tiếng, giọng điệu thản nhiên: “Tịch Nghiệp đã tỉnh lại.”