Chương 45:

Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm ngồi vào trong nước, chống cằm lên đầu cô cọ xát. Cô không nhúc nhích, cũng như không có bất kỳ phản ứng nào. Tịch Tử Việt hỏi: “Làm em đau?” Giọng nói khàn khàn mềm mại.

Đau… cả người đau nhức, sức lực như bị hút hết đi, Hoài Niệm giống như chỉ còn thoi thóp, ngay cả nói chuyện cũng không có sức mà mở miệng.

Tịch Tử Việt có chút lo lắng, nâng đầu cô đang dựa trên ngực mình lên.

Cô nàng vẫn còn hít thở phập phồng, cặp mắt hơi khép lại, đôi môi sưng đỏ, mặt ửng hồn, bộ dáng yêu kiều mong manh.

Chỉ một cái nhìn này thôi, Tịch Tử Việt lại bắt đầu dâng trào mãnh liệt.

Hoài Niệm giật mình cảm nhận sự biến hóa của anh, bị dọa tới nghẹn ngào, “Đừng… anh tha cho em…”

Tịch Tử Việt thấy cô sợ như thế thì không đành lòng càn rỡ nữa.

Từ từ, ngày vẫn còn dài, anh phải kiềm chế, không thể giày vò người đẹp của anh tới hỏng bét.

Anh vuốt ve nhè nhẹ sống lưng của cô, vỗ về nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích, để anh tắm cho em.”

Cơ thể mệt lả, Hoài Niệm không để ý tới ngượng ngùng hay lúng túng, mềm oặt nằm úp xuống để mặc anh tắm rửa cho cô. Anh khẽ nhếch môi, đè nén tư tưởng đang nghĩ tới vòng cung cong cong. Khuôn mặt kiên nghị thành thục, ánh mắt dịu dàng triền miên còn hơn cả sóng nước dập dờn.

Sau khi hai người tắm xong, anh vớt cô từ trong nước lên, trùm khăn tắm lên người cô. Lúc anh đặt cô xuống đất thì vẫn không yên lòng, thấp giọng hỏi: “Có thể đứng được không?”

“...” Hoài Niệm đẩy anh ra, dùng hành động chứng tỏ mình còn chưa bị tàn phế.

Tịch Tử Việt buông cô ra, Hoài Niệm xoay người đi ra khỏi phòng tắm. Anh nhìn theo bóng lưng của cô, tóc đen ướt đẫm, bả vai mềm mại trơn bóng, cặp chân nhỏ nhắn, anh lại muốn tiến lên, ôm cô vào lòng mà nhào nặn.

Tịch Tử Việt cố gắng kiềm chế loại xung động này, ngước đầu vuốt vuốt mi tâm.

Không thể quấn quít si mê quá đáng, anh cũng không chịu nổi chính mình.

Hoài Niệm ra khỏi phòng tắm, sau khi Tịch Tử Việt bình tĩnh trở lại thì cũng bước nhanh ra ngoài.

Anh lấy bộ đồ lót và đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra, đặt lên giường. Đồ lót màu đen, đồ ngủ màu xanh nhạt, quần riêng áo riêng, trong sạch mát mẻ, đơn giản lại thoải mái.

Hoài Niệm nghi ngờ nhìn anh, giọng nói có chút không thân thiện: “Tại sao anh lại có đồ của phụ nữ ở đây?”

“Anh mua cho em, em thử đi, vừa người em đó.” Tịch Tử Việt trả lời.

Nghe vậy, trong lòng Hoài Niệm nhẹ nhõm một chút.

“Vậy anh ra ngoài đi. Em thay đồ, anh ở đây làm gì…” Cô thúc giục anh.

Tịch Tử Việt đứng lên, Hoài Niệm lại cho rằng anh muốn ra khỏi phòng, kết quả anh lại đi tới đầu giường ngồi xuống, cầm bao thuốc lá trên đầu tủ lên, rút ra một điếu, châm mồi. Sau khi rít được một hơi, anh ung dụng dựa vào đầu giường, nhìn cô, cười nhẹ, nói: “Dù sao cũng tập cho quen đi.”

Đây rõ ràng là bộ dạng đại gia lưu manh sau khi ăn uống no nê vẫn còn sức lực đùa bỡn.

Hoài Niệm thật sự muốn cầm đồ ngủ đập vào mặt anh!

Lão già lưu manh không biết xấu hổ!

Nhưng đối diện với khí thế không giận oai nghiêm tự nhiên và hơi thở lãnh tụ bẩm sinh, Hoài Niệm không thể nào ra tay, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay trong lòng…

Hoài Niệm cầm đồ ngủ lên, nói: “Vậy thì em ra ngoài tìm chỗ khác thay.”

Nhưng lúc cô đi tới cửa thì mở kiểu nào cũng không được. Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tịch Tử Việt, “Tại sao mở cửa không được?”

“Khóa rồi. Chỉ có anh mới mở được thôi.” Tịch Tử Việt nói một cách thản nhiên, “Thay quần áo đi rồi ra ngoài với anh.”

Hoài Niệm ngạc nhiên vì sự thản nhiên và bình tĩnh của anh. Giống như anh hoàn toàn không có cảm giác khóa trái người ta trong phòng, ép buộc người ta thay đồ trước mặt anh là một chuyện rất vô liêm sỉ.

Tại sao cô thích phải loại đàn ông biếи ŧɦái này chứ?!

Hoài Niệm không thể làm gì khác hơn, cầm đồ ngủ tới ghế sofa, quay lưng về phía anh, cởi khăn tắm ra, vội vàng mặc quần áo vào.

Tịch Tử Việt ngồi thẳng người, giống như là cô gần mình trong gang tấc, nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt si mê.

Sau khi Hoài Niệm mặc đồ lót vào mới phát hiện, kích cỡ rất vừa vặn, giống như được may theo số đo. Cô có thể khẳng định, tất cả đều được mua cho riêng cô. Nhưng mà, tại sao anh biết rõ số đo ba vòng của cô như vậy?

Hoài Niệm mặc xong quần áo, cầm khăn tắm lên lau mấy lọn tóc ướt nhẹp, quay người lại, Tịch Tử Việt hiện ra ngay trước mặt. Cô bị dọa sợ, lui về phía sau một bước. Cơ thể cường tráng cao lớn của anh lúc nào cũng gây cho cô loại cảm giác rất nguy hiểm.

Hoài Niệm không nhịn được nói: “Anh cũng nên thay quần áo đi…”

Không thể cứ quấn cái khăn tắm chạy khắp phòng như vậy, trong nhà còn mấy người giúp việc nữ…

“Ừ.” Tịch Tử Việt đáp ứng trả lời, đi lấy đồ ngủ của mình thay. Anh cứ đứng ở mép giường, công khai thay quần áo như vậy.

Lúc anh cởi khăn tắm ra thì thiếu chút nữa Hoài Niệm phun máu mũi, xoay người đi không dám nhìn anh.

Cô cúi gằm đầu, khăn tắm che mặt, kiềm chế sắc mặt sắp bị thiêu đốt.

Tịch Tử Việt thay đồ xong, dắt tay Hoài Niệm đi tới cửa, tay kia lướt qua bộ phận cảm ứng, cửa phòng mở ra. Lúc anh dắt cô đi ra ngoài, Hoài Niệm phát hiện, đồ ngủ trên người anh cũng làm bằng vải tơ tằm màu xanh nhạt, có thể nói nó và bộ của cô chính là bộ tình nhân.

Mặc dù khí hậu tháng chạp rét lạnh, cả ngôi biệt thự lại được trang bị ấm áp. Đồ ngủ mỏng manh, chân không đi trên sàn nhà mà không cảm giác khó chịu. Nhưng Tịch Tử Việt vẫn cầm theo dép cho Hoài Niệm.

Nhìn anh khom lưng đặt dưới chân cô thì đáy lòng Hoài Niệm dâng trào một loại cảm giác dịu dàng khác thường. Tay của cô vẫn được anh nắm chặt, cái loại cảm giác nắm chặt ngón tay đan xen.

Anh đứng thẳng người dậy, bóp nhẹ bàn tay cô vẫn còn được nắm gọn trong tay mình, ý bảo, “Mang dép vào.”

Hoài Niệm mang dép vào, Tịch Tử Việt dắt cô đi xuống lầu. Hoài Niệm nhắm mắt theo đuôi anh, ánh mắt lặng lẽ quan sát đường cong mặt nghiêng tuấn tú, đôi môi mím cười.

Giờ phút này, trong lòng cô, anh không còn là một đại Tổng Giám đốc chỉ huy thiên quân vạn mã, mà chỉ là một người đàn ông rất bình thường, mặc đồ ngủ tình nhân với cô, mang dép cho cô, nắm tay cô đi bộ.

Hoài Niệm cười thầm, trong lòng có loạn cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, ngay cả những oán trách vì sự đòi hỏi vô độ của anh trước đó cũng bị tan rã rồi.

Tịch Tử Việt dắt Hoài Niệm tới phòng khách. Đúng lúc đó, người giúp việc cũng bưng lên một bình canh bổ dưỡng nóng hổi. Anh kéo cô ngồi xuống ghế salon, chuyển bình canh đồ sứ khéo léo tinh xảo đến bên cạnh cô.

“Anh mới là người nên uống, em không uống…” Hoài Niệm nói nhỏ.

“Cơ thể em vẫn còn đang trong thời kỳ bình phục, phải bổ dưỡng cho thật tốt.” Tịch Tử Việt nói rất dịu dàng.

Hoài Niệm u oán liếc anh, “Anh cũng biết em chưa khỏe hẳn mà…”

Tịch Tử Việt nghe ra được ý tứ của cô, thản nhiên nói: “Nếu anh đã không còn cách nào kiềm chế, vậy thì em cần phải bồi dưỡng cơ thể nhiều hơn.”

Hoài Niệm: “...”

May mà trước đó cô còn chưa biểu lộ sự cảm động của mình…

Thì ra quan tâm lo lắng cho bệnh nhân đều là giả! Thỏa mãn thú tính mới là thật!

“Mẹ___ mẹ___” Giọng nói nhẹ nhàng của Tịch Tư Viễn từ thang lầu truyền đến, Hoài Niệm vừa nghiêng đầu, cậu nhóc kia đã hấp ta hấp tấp chạy tới, nhào đầu vào ngực cô.

Hoài Niệm muốn ôm lấy Tịch Tư Viễn thì lúc này mới phát hiện, Tịch Tử Việt vẫn đang nắm tay cô. Cô vùng vẫy, ý bảo anh buông ra.

Tịch Tử Việt buông tay, đáy mắt hiện lên vẻ bất mãn.

Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn lên đùi một cách thân thiết, cười híp mắt hỏi: “Cục cưng làm bài tập xong chưa?”

“Đã xong từ sớm!” Tịch Tư Viễn giơ tay lên, nâng cổ tay đeo đồng hồ trí năng, nói: “Đã ba bốn tiếng đồng hồ rồi! Con cũng đã tắm xong!”

Lúc này Hoài Niệm mới phát hiện đã mười giờ rưỡi, mặt không khỏi đỏ bừng.

“Cục cưng ngoan, đã không còn sớm, con nên đi ngủ nhé.”

“Không muốn! Mẹ còn chưa chơi với con!” Tịch Tư Viễn làm nũng ôm lấy mẹ.

“Mẹ ngủ với con, kể chuyện cổ tích con nghe, có được không?” Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn lên, đi về phía lầu trên.

Tịch Tử Việt ngồi trên ghế salon, nhìn con trai nũng nịu với mẹ không dứt, trong mắt hiện lên tia thiếu kiên nhẫn.

Anh đứng lên, đi theo bọn họ.

Giống như lần trước, Hoài Niệm dỗ Tịch Tư Viễn ngủ, cậu bé vui vẻ dựa vào người cô, vòng tay ôm cô, đầu dụi dụi trong ngực mẹ không ngừng. Hoài Niệm bị cậu cà tới cà lui náo loạn thật vui vẻ.

Lúc Tịch Tử Việt bước vào phòng thì nhìn thấy con trai vùi đầu trong ngực Hoài Niệm, mắt lập tức tối sầm lại, đi tới mép giường, xách Tịch Tư Viễn lên, “Đi ngủ đi.” Giọng nói trầm thấp, mang theo ý tứ ra lệnh uy nghiêm.

Thình lình bị ba tóm lấy, lại còn bộ dạng đáng sợ như vậy, Tịch Tư Viễn đang chơi vui vẻ với mẹ cảm thấy uất ức vô cùng, chớp chớp mắt, nước mắt trào ra.

Hoài Niệm nhìn cậu bé như vậy thì ruột gan đau nhói, vội vàng ôm Tịch Tư Viễn vào lòng, tức giận trợn mắt nhìn Tịch Tử Việt, “Anh làm gì mà dữ vậy!”

Tịch Tư Viễn ôm lấy Hoài Niệm, mếu miệng, mẹ thật tốt, cũng may có mẹ, ba ăn hϊếp mình thì còn có mẹ bảo vệ cậu.

Tịch Tử Việt nói: “Đừng cưng chiều nó, đừng để nó kiêu ngạo.”

Hoài Niệm không để ý tới anh, ôm Tịch Tư Viễn đi ngủ, đắp cho cậu bé tấm chăn, vỗ về dụ dỗ, “Cục cưng ngoan, đi ngủ đi, chúng ta không thèm để ý tới ba hung dữ nữa.”

“Dạ…” Tịch Tư Viễn thút thít gật đầu.

Tịch Tử Việt bị bỏ rơi một bên cũng không đi, ngồi xuống ghế salon, cầm điện thoại di động đọc email.

Hoài Niệm tắt đèn lớn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ lờ mờ. Cô lục soát trong trí nhớ những truyện cổ tích, kể cho Tịch Tư Viễn nghe. Dần dần, trong âm thanh dịu dàng vỗ về của mẹ, cậu bé ngủ thϊếp đi.

Trước khi ngủ, cậu bé nói mớ một câu rất nhỏ: “Có mẹ thật tốt…”

Hoài Niệm nghe được câu nói nỉ non đứt quãng này mà trái tim bỗng dưng co thắt. Cô vuốt nhẹ đầu Tịch Tư Viễn, lắng nghe hơi thở đều đều của cậu bé, ngửi được mùi hương sữa nhàn nhạt trên người cậu bé, cảm giác vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn không thốt nên lời.

Cậu bé không phải là con ruột do cô sinh ra, lại khiến cho cô cảm nhận được một cách chân thật thân thiết cảm giác làm mẹ, giống như cái loại cảm giác vừa kích động vừa vui sướиɠ lúc cô mang thai sinh mạng nhỏ bé kia. Thậm chí ngay cả sự chua xót không rõ bắt nguồn từ đâu cũng giống như vậy.

Tịch Tử Việt đợi đến khi con trai hít thở đều đặn một hồi lâu thì anh mới đi tới bên cạnh Hoài Niệm, áp sát cô, siết hông cô, muốn ôm cô xuống giường.

“…Em muốn ngủ chung với Tư Viễn!” Hoài Niệm thấp giọng nói.

“Ngủ với anh.” Tịch Tử Việt không nói thêm một lời, kiên quyết ôm cô xuống giường. Kiên nhẫn đợi đến khi con trai ngủ say đã là sự kiềm chế lớn nhất vì con trai mà người làm cha này đã làm.

Hoài Niệm giẫy giụa trong lòng anh, âm thanh đè nén mang theo tia giận dỗi thẹn thùng, “Em không muốn ngủ với anh! Em chỉ muốn ngủ với Tư Viễn!”

“Không được.” Vẻ mặt anh cứng rắn, không hề chừa đường thương lượng.