Hơi thở Hoài Niệm rối loạn, hai bên má như lửa đốt nóng bừng. Cô cắn cắn môi, rồi lại cắn môi, không dám thốt lên lời nào. Độ dày da mặt của anh khiến người ta muốn nổi khùng, cô chịu không nổi sự trêu chọc này.
Tịch Tử Việt nhìn bộ dáng vừa thẹn thùng vừa tức giận của cô mà cảm thấy cô dễ thương một cách kỳ lạ, còn đáng yêu hơn cả con trai anh.
Anh bóp lấy vành tai nóng bừng của cô. Bị anh chà xát tới phát đau, Hoài Niệm xoay mặt đi lầm bầm: “Đừng mà…” Anh cúi đầu cắn khẽ lên lỗ tai cô. Cô ngồi trong lòng anh không thể trốn tránh, để anh từ từ gặm nhấm, từng chút một không ngừng.
Tịch Tư Viễn vừa chơi trò chơi, vừa dựng lỗ tai lên nghe ngóng bên ba mẹ. Vành tai, tóc mai chạm nhau, âm thanh oán giận nho nhỏ của Hoài Niệm và tiếng cười nhè nhẹ của Tịch Tử Việt truyền đến đứt quãng.
Đột nhiên Tịch Tư Viễn có loại cảm giác đau khổ bị bỏ rơi. Vốn là chị yêu của cậu, vợ tương lai của cậu, cậu lại hào phóng nhường lại cho ba mình. Kết quả ba mẹ đều tốt rồi, không ai để ý đến cậu.
Tịch Tư Viễn không chịu nổi cô đơn, lẩm bẩm hừ hừ: “Không có con, ba cũng chỉ là ông già độc thân mà thôi, không ai thèm ông già… Mình thật hào phóng, có nghĩa khí… giúp ba khờ cua được mẹ xinh đẹp… Mẹ xinh đẹp ở chung với ba khờ thật lỗ cho mẹ… Cũng may có cục cưng thông minh như mình… Vì cục cưng thông minh này mà mẹ mới ở chung với ba khờ…
Tịch Tư Viễn giống như niệm kinh, ngồi phía trước lẩm bẩm rù rù một hồi thật lâu, cuối cùng cũng mang lại sự chú ý của hai người lớn.
Tịch Tử Việt ngẩng đầu lên, mặt mày khôi phục sự nghiêm túc, nói nhàn nhạt: “Tịch Tư Viễn, có phải gần đây làm bài tập ít quá phải không?” Giọng nói đều đều không giận mà uy.
Tịch Tư Viễn giống như hòa thượng tụng kinh ngừng lại, làm như ngực bị dao đâm trúng, ngã xuống sofa, khóc hu hu nói: “Ôi… vùng lên.. không muốn làm Tư Viễn nô dịch… vùng lên… vùng lên… đối mặt với lửa đạn của papa… tiến bước… tiến bước đi nào…”
Hoài Niệm bật cười vì trò khỉ của cậu bé.
Tịch Tử Việt nghe Hoài Niệm bật cười, thu hồi lại ánh mắt cúi đầu nhìn cô. Bàn tay thô ráp của anh lướt nhẹ trên làn da mịn màng trắng nõn của cô, lưỡng lự nơi vành mắt rồi dừng lại. Anh chau mày, hỏi nhỏ: “Đêm qua ngủ không ngon?”
Trong lúc nằm viện, Hoài Niệm để mặt trần không trang điểm. Ngay cả hôm nay xuất viện cũng để mặt trần vì cô không nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện, không hề điểm trang cho mình. Lúc này Tịch Tử Việt hỏi câu đó, cô mới nhớ tới, gần đây có tâm sự, cho nên ngủ không ngon, vành mắt có quầng thâm…
Xấu xí chết đi được!
Cô gạt cánh tay của Tịch Tử Việt đi, lúng túng nghiêng đầu, vùi mặt vào ngực anh.
… Đã lâu không gặp, vừa gặp lại đã để cho anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí này! Hoài Niệm chưa bao giờ cảm thấy hối hận tại sao mình không trang điểm diện quần áo như lúc này đây!
Xấu như vậy, xoay lưng đi là lạnh nhạt với mình ngay…
Tịch Tử Việt không hiểu trong lòng cô nàng này đang nghĩ cái gì, cứ cho rằng cô mệt mỏi, cho nên anh điều chỉnh thư thế, để cô dựa vào lòng mình một cách thoải mái hơn. Anh vuốt tóc cô nói: “Em mệt thì ngủ trước một giấc đi.”
Hoài Niệm nhắm mắt lại, cúi đầu, không lộn xộn nữa.
Ngâm mình hơi thở nam tính vừa quen thuộc vừa yên tĩnh, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tịch Tử Việt vuốt ve nhè nhẹ mái tóc của Hoài Niệm. Nghe được tiếng bước chân lại gần của cậu nhóc kia, anh ngẩng đầu lên, mắt ra hiệu bảo cậu nhóc phải giữ im lặng.
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không quấy rầy mẹ ngủ.
Tịch Tử Việt cúi đầu nhìn người trong ngực với ánh mắt dịu dàng đằm thắm, giống như phải vượt biển người núi cao sông rộng mới có thể ôm được cô trong lòng, nhìn cô bình yên say giấc.
Niệm Niệm Bất Vong, cuối cùng cũng có hồi âm.
…
Lúc Hoài Niệm tỉnh lại vì cảm giác đong đưa, Tịch Tử Việt đang ôm cô đi về phía biệt thự.
Cô đã tới đây hai lần, cho nên trong nháy mắt, cô choàng tỉnh. Cô vùng vẫy, nhảy xuống từ trong lòng của Tịch Tử Việt: “Anh đưa em tới nhà anh làm gì…”
“Em vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, ở đây để anh chăm sóc em dễ dàng.” Tịch Tử Việt trả lời.
“Làm sao em ở nhà anh được…” Hoài Niệm không khỏi lúng túng.
“Mẹ, con và ba sẽ cùng nhau chăm sóc mẹ, mẹ sẽ mau hết bệnh thôi…” Tịch Tư Viễn kéo tay Hoài Niệm, nói vô cùng ngọt ngào.
Được Tịch Tử Việt dặn dò trước, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối. Mùi thức ăn thơm nứt truyền tới, vừa đúng lúc buổi trưa Hoài Niệm chưa kịp ăn, vào lúc này bụng đói kêu ùng ục.
Tịch Tử Việt vòng tay qua vai Hoài Niệm, vừa ôm vừa đẩy cô về phía phòng ăn. Tịch Tư Viễn nắm tay cô, cao hứng bừng bừng nói: “Mẹ, cục cưng có thể ăn cơm với mẹ, ngủ chung với mẹ…”
Hoài Niệm bị hai cha con một cứng một mềm dẫn vào phòng ăn. Lý trí không ngừng phản đối, đây là sống chung đấy, anh không có tình cảm với cô, lại chưa từng tỏ tình, cô cứ thuận theo như vậy thì sau này sẽ bị bắt bí, càng ngày càng không có quyền chủ động.
Nhưng bước chân cô lại đi theo tiếng gọi của trái tim, từng bước lún sâu.
Tất cả tiếng nói của lý trí đều bị bít bưng, không tự chủ được…
Hoài Niệm ngồi vào bàn ăn, từ tốn ăn cơm. Tịch Tư Viễn ngồi bên cạnh, nhiệt tình gắp thức ăn cho cô, giống như lần đầu tiên về nhà ăn cơm không thể nào để mẹ không hài lòng. Tịch Tử Việt ngồi đối diện với hai người, không nhìn ra biểu cảm nhưng ánh mắt thật dịu dàng.
Ăn cơm tối xong, người giúp việc dọn dẹp nhanh chóng. Cậu nhóc muốn kéo mẹ đi chơi nhưng Tịch Tử Việt nghiêm khắc ra lệnh cậu bé phải vào phòng sách làm bài tập.
Tịch Tư Viễn chu miệng, dặn dò Hoài Niệm một lần nữa, “Mẹ chờ Tư Viễn nhé, con làm một chút là xong ngay… Lát nữa con sẽ tới tìm mẹ…”
Thật ra Hoài Niệm muốn lưu Tịch Tư Viễn lại, nhưng cô lại không có quyền can thiệp vào việc anh kế hoạch thời gian cho con trai, nhất là chuyện làm bài tập quan trọng như vậy. Cô tác động vào, ngược lại sẽ dạy hư con người ta.
Chị giúp việc dẫn Tịch Tư Viễn đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tịch Tử Việt và Hoài Niệm.
Bốn mắt giao nhau, Hoài Niệm nhanh chóng xoay mặt đi, lúng túng không biết phải làm thế nào. Trước kia ở nhà anh cũng không ngượng ngùng như vậy. Cô đảo mắt nhìn chung quanh, chỉ là vì không muốn nhìn thẳng vào Tịch Tử Việt.
Lúc này đây cô bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao lúc nãy không đủ kiên định mà bỏ đi.
Người ta yêu đương cuồng nhiệt phát triển tới mức độ nhất định phải ở chung với nhau. Quan hệ của bọn họ không rõ ràng mà đã ở chung một mái nhà… ngay cả quan hệ người yêu cũng không được tính…
Khác với Hoài Niệm đứng ngồi không yên, Tịch Tử Việt thong dong thoải mái, vẻ mặt mơ hồ mang theo tia nóng bỏng. Anh nhìn Hoài Niệm giống như sói xám nhìn mảnh thịt tươi thuộc về mình mới vừa mang về hang ổ.
Anh tiến lại gần, choàng qua vai Hoài Niệm, ôm cô vào lòng, thì thầm gọi tên: “Hoài Niệm…”
Hoài Niệm khẩn trương cúi đầu, anh nâng cằm cô lên, cúi người, chạm lên môi cô.
Bốn cánh môi trằn trọc ma sát, cô không kháng cự, từ từ nhắm mắt lại, vòng hai tay sau hông anh. Động tác rất tự nhiên, hoàn toàn phản ứng theo tâm ý, ngay cả chính cô cũng không ý thức được.
Tịch Tử Việt ôm lấy vai cô, đỡ lấy đầu cô, từng chút từng chút thưởng thức cánh môi mềm mại. Cô ngoan ngoãn thuận theo, khiến anh chưa bao giờ cẩn thận tỉ mỉ giống như bây giờ, giống như e sợ động tác thô bạo của mình sẽ đánh tan giấc mộng tươi đẹp này.
Anh cạy hàm răng cô ra thăm dò, chạm và đầu lưỡi mềm mại của cô, quấn lấy. Vì để kiềm chế mình trở nên kích động, anh dùng thêm sức, nắm lấy đầu vai cô.
Hoài Niệm chủ động bám lấy anh, đầu lưỡi càn quét trong miệng anh, giống như thăm dò một nơi xa lạ, hiếu kỳ lại tinh nghịch. Cổ họng Tịch Tử Việt lên xuống cuồng cuộn, tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề. Anh bóp vai cô tới đau nhức, nhưng cô lại chẳng có chút cảm giác, trái tim bay bổng giữa không trung, mơ mơ màng màng đắm chìm trong môi lưỡi triền miên.
Sự tự chủ của Tịch Tử Việt gần như cạn kiệt, ôm lấy đầu cô, hút mạnh lưỡi cô. Anh tấn công mạnh mẽ, cô bị hôn lùi về phía sau liên tục, cho đến khi đυ.ng phải vách tường. Anh càn quét điên cuồng, cô thở dốc khó khăn, nước bọt lung linh mờ ảo từ môi chảy xuống, bị anh hút vào, nuốt chửng.
Dưới sự tấn công vũ bão của anh, Hoài Niệm trở nên bị động, chỉ muốn hít thở.
Tịch Tử Việt buông cô ra, ánh mắt cháy bỏng nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của cô, giọng nói khàn khàn: “Anh giúp em tắm.”
Anh đã không thể khống chế được nữa rồi, nhưng cậu nhóc có ở nhà, không thể không kiêng kỵ mà mây mưa ngay trong phòng khách. Lỡ như đột nhiên nó chạy xuống thì thật khó coi.
“Không… không cần…” Hoài Niệm hoang mang cự tuyệt.
Nhưng người đàn ông kia không nói thêm một lời, bế bổng cô lên, đi về phía lầu hai.
Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ chính ở lầu hai.
Hoài Niệm vừa mới đặt chân xuống đất đã muốn phóng ra ngoài, gương mặt đỏ bừng như tôm tươi mới vừa vớt ra từ nồi nước sôi.
Tịch Tử Việt nhanh hơn cô một bước, cánh tay dài duỗi ra, đóng cửa phòng tắm lại, khóa trái.
Hoài Niệm vừa xấu hổ lại vừa sợ, “Anh khóa cửa làm gì… Em không tắm…”
Tịch Tử Việt dựa cơ thể cao lớn nở nang trên cửa, giống như người khổng lồ, phong tỏa đường thoát duy nhất của cô. Anh vịn vai cô, dịu dàng dụ dỗ: “Tư Viễn còn biết trước khi ngủ phải tắm.”
Anh nói y chang như cô còn lôi thôi luộm thuộm hơn cả một đứa trẻ…
Tự ái của phụ nữ khiến cô không nhịn nổi, ấm ức nói: “Em muốn tắm sẽ tự mình tắm, anh đừng ở đây chõ mũi vào…”
“Tay em vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, một mình tắm rửa không tiện.” Anh tự tay cởϊ qυầи áo trên người cô ra.
“Làm gì có chuyện không tiện… Có thể cho vào nước, rất dễ dàng…” Cô bị dọa sợ, lùi liên tục về phía sau.
“Không tiện.” Anh nhấn mạnh, giọng điệu ngang ngược, ý tứ rõ ràng, anh nói không tiện chính là không tiện.
“Anh đừng như vậy… Tịch Tử Việt…” Hoài Niệm sắp phát khóc lên, “Em không muốn… thật không muốn… Anh đừng ép em…”
“Tại sao không muốn?” Tịch Tử Việt hỏi.
Sự chống cự của cô khiến anh trong lúc nhất thời khó có thể ra tay. Dù sao, anh vẫn sợ mình không cẩn thận, động phải cánh tay bị thương của cô.
Anh quyết định dừng lại, lui về phía sau một bước, tháo cà vạt trên cổ xuống. Tiếp đó là đồng hồ đeo tay, áo vest, áo sơ mi, bị anh cởi ra từng cái một.
L*иg ngực cường tráng nam tính xuất hiện trước mắt, bắp thịt rắn chắc lại căng cứng.
Hoài Niệm đỏ mặt quay lưng, không nhìn anh, “Anh muốn tắm thì để em ra ngoài trước.”
Tịch Tử Việt bước nhanh về phía trước, ôm cô từ phía sau. Anh cúi người, dán gương mặt lên gò má cô, âm thanh khàn khàn: “Anh thích, em cũng thích, tại sao không muốn?”
“…Chính là em không muốn!” Hoài Niệm bị anh giam cầm trong l*иg ngực giống như nhà tù, muốn tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, tay chân luống cuống.
Tịch Tử Việt cảm giác được sự run rẩy rất kín đáo của cô, sợ cô bị dọa, dịu dàng dụ dỗ nói, “Được rồi, không muốn thì không làm.”
Hoài Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn mỗi lần ở chung với Tịch Tử Việt đều là làm chuyện đó. Cô muốn tình yêu, muốn cảm giác được quan tâm, không chỉ thuần túy là sεメ. Anh quá ham muốn cơ thể cô, sẽ khiến cô không có lòng tin với quan hệ của hai người.
Anh xoay người cô lại, vuốt ve mặt cô, ánh mắt nóng bỏng lại thành khẩn nhìn cô, “Đừng sợ, anh không ép buộc em. Để anh hôn một cái thôi, được không?”
Hoài Niệm cắn cắn môi, không lên tiếng, xem như là chấp nhận.
Anh đã nhượng bộ thì cô không thể nào cự tuyệt sự khẩn cầu tiếp theo của anh.
Tịch Tử Việt cúi đầu hôn lên môi của cô, từ từ từng bước dây dưa xâm chiếm…
“Đừng… dừng lại…”
“Ngoan… anh chỉ hôn nhẹ mà thôi…”
“Dừng… A…”
Sau đó Hoài Niệm mới biết, lời nói của đàn ông, nhất là lời nói của gian thương, nhất định, nhất định không thể tin.
Những lời cam đoan thề thốt son sắt kia chỉ là đệm lót cho những mưu toan đã dự tính trước.
Từng bước từng bước một, cho đến khi công thành đoạt đất…