“Giám đốc Tịch… có gan làm tại sao không dám nhận?”
Tịch Tử Việt nghe vậy giật mình, anh không ngờ cô sẽ tỉnh dậy, càng không nghĩ tới cô sẽ nói một câu như vậy.
Đây là trách anh không nên hôn cô?
Tịch Tử Việt cảm thấy, anh là đàn ông, kiềm chế không được muốn gần gũi là nhu cầu rất bình thường, dễ hiểu.
“Tôi hứa với em không để cho em nhìn thấy, nhưng không hề cam kết sẽ không đυ.ng em.” Anh lên tiếng một cách thản nhiên.
Hoài Niệm: “...”
Lúc này cô mới chợt nhớ ra, cô đã từng yêu cầu anh không được xuất hiện trước mặt cô trong vòng ba tháng.
Mặt Hoài Niệm ửng đỏ chưa từng có. Mình đưa ra yêu cầu, vô duyên vô cớ vì chuyện lối loạn lung tung mà quên bẵng đi mất.
Cũng may, anh ta đưa lưng về phía cô, không thấy được vẻ bối rối tận cùng trên mặt cô. Nhưng cô cũng không muốn nhận thua.
“Vừa nói không để cho tôi nhìn thấy anh, vừa đi làm mấy chuyện lén lút hôn trộm nửa đêm…” Có lẽ là ngượng ngùng, âm thanh của cô càng nói càng nhỏ, mặt mày cũng càng lúc càng hồng, “Thật chẳng giống đại trượng phu chút nào.”
Tịch Tử Việt nói: “Em nói tôi tùy tâm sở dục, không để ý đến cảm thụ của em. Hiện giờ tôi đang tuân theo yêu cầu của em, em lại nói tôi không phải đại trượng phu, vậy thì tôi phải làm như thế nào em mới vừa lòng?”
Anh nhìn vào hư không, không nhìn cô, giọng nói trầm thấp bình thản.
Trái tim của cô giống như bị chạm phải. Những gì cô nói, anh đều nhớ rất rõ.
Nhưng ý anh lại giống như ám chỉ cô là một người phụ nữ xảo quyệt khó khăn. Rõ ràng chính anh ta lợi dụng sơ hở…
Hoài Niệm ngượng ngùng nói: “Cảm thấy tôi không vừa lòng thì đừng để ý tới tôi nữa.”
Cô buông tay ra, Tịch Tử Việt cất bước đi về phía cửa.
Hoài Niệm trợn mắt há hốc miệng nhìn theo bóng lưng anh, thật sự không để ý tới cô à?
Mất mát, buồn bã, không cam lòng, hối tiếc, trong nháy mắt, đủ loại tư vị cùng nhau xông lên đầu, cô cứ kinh ngạc như vậy nhìn anh.
Tịch Tử Việt đi tới bên cửa, mở cửa ra, ngừng lại rồi nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức làm em vừa lòng.”
Giọng nói bình tĩnh trước sau như một, nhưng lại ẩn chứa phân lượng rất nặng.
Hoài Niệm: “...”
Cô giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, thì ra tâm tình không chỉ liên tục rớt xuống tới mức thấp nhất, bất chợt rẽ ngoặt cong lên, lập tức xông tới cực điểm, trái tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Cửa phòng đóng lại, bên trong phòng trở về yên tĩnh.
Mặt Hoài Niệm nóng bừng, tim đang đập loạn, sững sờ nhìn cửa phòng, môi run run, lại giật giật, cong lên một vòng như muốn cười, nhưng lại hết sức kiềm chế.
Sau một hồi lâu, cô cầm điện thoại di động lên, hướng về phía cửa sổ, chụp một góc trăng rằm.
Cô gởi lên trang bạn bè, kèm theo lời văn:
Núi trăng không hiểu chuyện lòng người.Cô cho rằng đã trễ, tất cả mọi người đều đã ngủ. Ai ngờ trong chốc lát, một làn sóng bình luận vọt tới.
Thẩm Mộng Lam:
“Hơn nửa đêm còn muốn tâm sự cái gì. Đi ngủ mau! Dưỡng thương thật tốt mau chóng khỏe lại!”Chu Mục Thâm:
“Có chuyện gì?”Quản lý Lưu:
“【 cười xấu xa 】【 cười xấu xa 】Giám đốc Hoài, trong lòng nhớ ai đó?”Thẩm Hạo Bác:
“Chị Niệm, nói tốt vài tiếng với Giám đốc Tịch dùm em với! Em vẫn còn muốn vào Đông Diệu【 khóc lớn 】”Hoài Tưởng:
“Chị, đang yêu à? Có người yêu rồi hả?”Thẩm Mộng Lam trả lời Hoài Tưởng:
“【 cười trộm 】【 cười trộm 】”Thẩm Mộng Lam trả lời Chu Mục Thâm:
“Tâm sự thiếu nữ, cậu đừng đoán ~”Thẩm Mộng Lam trả lời Thẩm Hạo Bác:
“Không nịnh nọt không chết người【 khinh bỉ 】【 khinh bỉ 】” Hoài Tưởng trả lời Thẩm Mộng Lam:
“Chị Lam ơi, cầu giải thích!”Chu Mục Thâm trở lời Thẩm Hạo Bác:
“【 khinh bỉ 】【 khinh bỉ 】” Thẩm Hạo Bác trả lời Chu Mục Thâm:
“【uất ức 】【 uất ức 】”…
Hoài Niệm ôm trán, tại sao toàn là mèo đêm.
Thẩm Mộng Lam gởi cho Hoài Niệm một tin nhắn WeChat: “Cậu và Tịch Tử Việt như thế nào? Có phải đang cặp kè không?”
Hoài Niệm trả lời lại: “Không có.”
Thiếu chút nữa Thẩm Mộng Lam làm rớt điện thoại, cố gắng đánh vào: “Lên giường rồi mà không cặp kè? Anh ta có ý gì chứ? Ăn chùa? Không chịu trách nhiệm?”
Hoài Niệm im lặng, không biết trả lời như thế nào.
Bên kia, Thẩm Mộng Lam gởi tới một tin nhắn thoại, cô mở ra, giọng nói con gái rầm rầm, tràn đầy hận thù sôi sục, tức giận gầm thét: “Có tiền giỏi lắm hả?! Có tiền là có thể trêu chọc con gái đàng hoàng?!! Tại sao đàn ông nhà họ Tịch toàn một lũ cặn bã không vậy nè!!!”
Hoài Niệm không muốn Thẩm Mộng Lam sẽ nổ tung một lần nữa, vội vàng nói: “Anh ta không phải loại người như vậy, anh ta…” Trong lòng còn đang do dự không biết nói như thế nào, cô buông nhẹ tay ra thì tin nhắn thoại đã gởi ra ngoài.
Thẩm Mộng Lam hỏi tới: “Anh ta cái gì?”
Hoài Niệm nhấn nút nói chuyện, mấp máy môi, thấp giọng nói: “Anh ta… đang… theo đuổi mình…” Giọng nói vừa thấp lại vừa chậm, mang theo âm điệu không xác định, mơ hồ lộ ra chút thẹn thùng.
Một giây trước còn tức giận nhảy đổng lên, Thẩm Mộng Lam vừa nghe nói xong, bất ngờ không kịp đề phòng, bị người ta khoe khoang người yêu trước mặt.
Vì chị Hai này không hài lòng, cho nên không chịu cặp kè? Còn vị đại nhân kia vì để chiếm được trái tim thiếu nữ, cho nên cố gắng hết sức trỗ tài theo đuổi? Còn dời luôn cả phòng làm việc đến bệnh viện để nói chuyện yêu đương?
Thẩm Mộng Lam ôm ngực, lăn một vòng trên giường, cảm giác FA bị người ta khoe khoang người yêu mới vừa rồi cũng bị tiêu hóa. Cô cầm điện thoại lên nói: “Áaaa… ghen tỵ với cậu quá đi thôi…ngay cả Tịch Tử Việt cũng theo đuổi cậu… ông chủ của Đông Diệu đó… nam thần chân dài… tỷ phú nha… Có phải đời trước cậu đã cứu vớt hệ ngân hà không hả…”
Trong đầu Hoài Niệm lấp đầy suy nghĩ rời rạc về người kia, “Nói không chừng anh ta theo đuổi cũng chỉ vì vui đùa chốc lát thôi…”
Thẩm Mộng Lam: “Thế tại sao anh ta không theo đuổi mình cho vui? Theo đuổi mình đi! Mình chơi giỏi hơn cậu nhiều!”
Hoài Niệm: “…”
“Vậy cậu suy nghĩ thế nào? Theo mình nghĩ, cậu không cần lo lắng bên nhà họ Tịch. Tịch Tử Việt mạnh mẽ như vậy, nhất định giải quyết được cho cậu. Hơn nữa, là Tịch Nghiệp lăng nhăng bên ngoài trước, hai người cũng đã chia tay, cậu yêu ai, ở chung với người nào, cũng là quyền tự do của cậu.”
“Nói thì nói thế thôi…” Nhưng trước đó cô đã cam đoan chắc chắn với ba mẹ của Tịch Nghiệp, nói cô sẽ không bao giờ có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Tịch nữa, bây giờ muốn ở chung với Tịch Tử Việt, không phải là quá mất mặt hay sao?
“Vấn đề lớn nhất của Tịch Tử Việt là anh ta đã có con rồi. Chỉ cần cậu không ngại làm mẹ ghẻ…”
“Tịch Tư Viễn rất dễ thương! Mình rất thích nó!” Hoài Niệm nhấn mạnh, “Rất rất thích!”
“Ố la, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Hoài Niệm đỏ mặt lên, “Không phải như cậu nghĩ…”
Hoài Niệm đang trò chuyện với Thẩm Mộng Lam thì Chu Mục Thâm gởi cho cô một tin nhắn trên WeChat: “Có tâm sự?”
Cô không trả lời, cậu ta lại nhắn tiếp một câu: “Gần đây quá bận, không thể tới bệnh viện thăm cô, xin lỗi.”
Một lát sau, cậu ta gởi thêm một câu: “Có chuyện gì, nói cho tôi biết được không?”
Hoài Niệm vừa nói chuyện với Thẩm Mộng Lam vừa suy nghĩ tới người khác, hoàn toàn không để ý tới tin nhắn WeChat cậu ta gởi tới.
Tâm tư nặng nề, Chu Mục Thâm gởi một tin nhắn cho Thẩm Mộng Lam: “Hoài Niệm có tâm sự gì? Có phải cô ấy đang cặp kè với Tịch Tử Việt không?”
Chu Mục Thâm nằm trong danh sách bạn ưu tiên của Thẩm Mộng Lam, cho nên cô nhận được tin nhắn của anh ta rất nhanh.
Cô nàng không quan tâm lo lắng tới tâm sự yêu đương của Hoài Niệm nữa, chuyên tâm trấn an người mình yêu.
Cô trả lời: “Không khác nhau bao nhiêu đâu【 vuốt ve 】”
“Xem ra tôi hoàn toàn không có cơ hội…”
“Chân trời nào lại không có cỏ thơm! Cái cũ không đi, cái mới không tới!”
Chu Mục Thâm không đáp lại.
Thẩm Mộng Lam: “Không phải là thất tình chứ! Chỉ có chút chuyện thôi! Không trải qua thất tình thì cuộc đời này không trọn vẹn!”
Chu Mục Thâm cười khổ, nhắn lại: “Nói thì dễ.”
Thẩm Mộng Lam còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy mấy chữ này thì trong lòng chua xót, đột nhiên có loại cảm giác nặng nề khó chịu.
“Từ thành phố C đến thành phố S, từ Microsoft đến cửa hàng online, đường xá xa lạ, thức ăn không quen miệng, tôi chỉ muốn được ở gần cô ấy. Tôi thích cô ấy lắm, cô có biết không?” Sau khi gởi đi mấy dòng này, Chu Mục Thâm lại cảm giác mình rất buồn cười, thu hồi lại tin nhắn.
Nhưng Thẩm Mộng Lam đã nhìn thấy được, khó chịu xông lên tận đầu, nước mắt tràn ra rơi xuống màn hình điện thoại.
Trong tầm mắt mơ hồ vì nước mắt không lau sạch, cô gởi đi một dòng: “Nghe tôi nói nè ông anh! Tôi mà mời được Nguyệt lão thì nhất định cầm chỉ hồng, trói anh và Niệm Niệm lại với nhau! Nhưng bây giờ tôi cũng hết cách! Vậy đi, chúng ta ra ngoài uống vài chén nhé?”
Chu Mục Thâm không trả lời lại.
Thẩm Mộng Lam lại gởi thêm một câu: “Người anh em đừng khóc, đi ăn thịt xiên đê!”
Chu Mục Thâm: “...”
“Uống rượu thịt xiên! Hẹn gặp ở Hoa Cô Nương! Đừng nói chị em không có nghĩa khí, tối nay tôi bao hết!”
Thẩm Mộng Lam ném điện thoại di động xuống, mở tủ quần áo ra, lật hết bộ này tới bộ khác, cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy dù màu đen, áo lông cừu màu trắng, áo khoác lông vũ dài màu rằn ri. Sau khi thay đồ xong, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm.
Không ép mình đau khổ nữa! Thất tình là lúc theo đuổi tốt nhất!
Đến khi Thẩm Mộng Lam trang bị võ trang đầy đủ, khoan thai bước ra khỏi phòng vệ sinh thì Thẩm Hạo Bác cũng vừa xuất hiện, đi tới nhà cầu. Vừa nhìn thấy cô như vậy, cậu ta sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Chị, bây giờ là một giờ rưỡi sáng!”
“Hẹn bạn, em đừng xía vào chuyện của chị, đi ngủ đi. Người ta ở dưới lầu đợi chị.” Nói xong, cô đi tới phòng lấy điện thoại và xách tay.
Thẩm Hạo Bác lắc lư đi vào phòng vệ sinh.
Thẩm Mộng Lam bỏ điện thoại di động vào túi xách, ra cửa.
Đón xe tới khu chung cư của Chu Mục Thâm, cô xuống xe, đi tới tòa chung cư, gọi điện thoại cho Chu Mục Thâm.
Chu Mục Thâm đang nằm trên giường, ánh mắt ảm đạm, hi vọng tan tành, điện thoại di động bị ném vào góc giường.
Nếu như đối thủ là Tịch Tử Việt, anh thật sự không nắm phần thắng. Mặc dù gia đình anh không tệ, nhưng cho dù là sự nghiệp, tài năng, sức ảnh hưởng, đối phương đều có thể nghiền nát anh hoàn toàn. Nếu so sánh với anh ta, anh thật sự chỉ là một kẻ thất bại không hợp thời mà thôi. Phụ nữ nào lại không thích đàn ông hào quang rực rỡ, huống chi ngay cả bề ngoài của Tịch Tử Việt cũng là hạng nhất.
Vốn dĩ anh còn hi vọng Hoài Niệm sẽ từ chối anh ta bởi vì quan hệ chú cháu giữa Tịch Nghiệp và Tịch Tử Việt. Bây giờ nhìn lại chỉ là hi vong hão huyền, không có gì có thể sánh lại sự hấp dẫn của nhân sĩ thành công…
Chuông điện thoại vang lên, anh lười biếng trả lời. Tiếng chuông kéo dài reo vang, anh nhịn được ngồi dậy, cầm lên muốn tắt máy, nhưng lại thấy Thẩm Mộng Lam gọi tới, do dự một hồi rồi cũng nhận máy.
“Xuống đi!”
Chu Mục Thâm: “???”
“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu! Xuống đi!”
Chu Mục Thâm hết hồn, cầm điện thoại đi tới ban công phòng khách, nhìn xuống.
Dưới đèn đường, có một bóng dánh xinh xắn đội mũ len.
Thẩm Mộng Lam biết Chu Mục Thâm ở lầu 8, cũng biết hướng nào. Lúc đèn phòng khách sáng lên thì cô biết cậu ta chạy ra, cho nên đưa tay vẫy chào, nói vào trong điện thoại: “Xuống đây mau! Lề mề một hồi là tiệm thịt xiên đóng cửa mất bây giờ!”
“Tới ngay.” Chu Mục Thâm cúp điện thoại, quay người đi vào phòng khách.
Nửa đêm, nhiệt độ rất thấp, gió lạnh thổi mạnh, lạnh thấu xương. Thẩm Mộng Lam giẫm giẫm hai chân, đi tới đi lui.
Rất nhanh sau đó, một bóng dáng cao ngất đi ra từ sau cửa kiếng.
Thẩm Mộng Lam nhìn anh, không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười.
…
Bên kia, trong phòng bệnh, Hoài Niệm không thấy Thẩm Mộng Lam trả lời lại, nhấn trở về trang chính thì nhìn thấy tin nhắn của WeChat của Chu Mục Thâm. Nhưng hiện giờ trong đầu của cô tràn đầy hình bóng của người đàn ông khác, cho nên hoàn toàn không muốn trả lời tin nhắn của cậu ta.
Cuối cùng cô vẫn chọn lựa không để ý.
Cô cầm điện thoại lên lướt Weibo.
Weibo ID của cô là “
Niệm Niệm Bất Vong – Hoài Niệm”, Hoàng V đã chứng thực cô là ‘Người sáng lập ra nhãn hiệu
Niệm Niệm Bất Vong, nhà thiết kế chủ đạo’. Trải qua sự nổ lực kinh doanh của công ty đoàn đội, trương mục này đã có mấy trăm ngàn người ái mộ, hơn nữa, sức hoạt động của người ái mộ lại rất cao.
Trong khoảng thời gian này, mỗi một bài viết đều có hơn mấy trăm ngàn lời bình luận, chỉ là cô không rõ lắm trong này có bao nhiêu Thủy quân tốn tiền mua về.
Đột nhiên Hoài Niệm nảy sinh ý tưởng, cô bắt đầu tìm kiếm tin tức của Tịch Tử Việt trên Weibo.
Anh không có tài khoản Weibo, nhưng tin tức trên Weibo có liên quan tới anh thì lại rất nhiều…
Tầm nhìn mới V: 【
Đông Diệu Tịch Tử Việt: Cán bộ cao tầng phải có tính quyết định, trung tầng phải có sức đã thông, cơ tầng phải có sức thi hành 】
Người quản lý V:
【 Tịch Tử Việt: Đông Diệu không phân biệt đối xử, người có tài sẽ được trọng dụng 】 Vương Thụy Dương V:
【 Tịch Tử Việt là nhà doanh nghiệp đáng được khâm phục! Điển hình hưng thịnh quốc gia thực nghiệp! Bởi vì có sự tồn tại của người như Đông Diệu Tịch Tử Việt mà nghề nghiệp chế nào của Trung Quốc mới có hi vọng 】 Vân Tự Vô Tâm Thủy rảnh rỗi:
【 Ủng hộ sản phẩm quốc nội, ủng hộ Đông Diệu, ủng hộ tiên sinh Tịch Tử Việt! 】 …
Cô lại tìm tòi Đông Diệu, có một nhóm Lam V, “Đông Diệu Trung Quốc” “Đông Diệu đầu cuối” “Đông Diệu Thương Thành” “Đông Diệu phục vụ” “Đông Diệu điện thoại di động” “Đông Diệu hội viên” “Đông Diệu ứng dụng thị trường” “Đông Diệu trù tính.” Đông Diệu xí nghiệp phục vụ” “Đông Diệu VSUI” “Đông Diệu MeetHn Weibo chính phủ” “Đông Diệu máy tính bản”… Cô nhìn hoa cả mắt. Tịch Tử Việt không có tài khoản Weibo, nhưng có rất nhiều Tổng Giám đốc, phó Tổng Giám đốc của các sản phẩm dưới quyền Đông Diệu có mở tài khoản Weibo, mỗi một cái đều có trên 1 triệu người ái mộ.
Trong lòng Hoài Niệm có loại tư vị không thể diễn tả được, vừa kính nể lại vừa ủ rũ.
Khoảng cách giữa cô và Tịch Tử Việt chính là giữa trời và đất, theo không kịp.
Lướt Weibo không vui, cô mở WeChat ra, Thẩm Mộng Lam vẫn chưa trả lời. Cô gởi tin nhắn qua: “Ngủ rồi à?”
Câu trả lời chưa có mà chuông điện thoại di động đã vang lên.
Cô nhìn, là Tịch Tử Việt gọi điện thoại tới.
Tim Hoài Niệm đập rộn lên, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng nhạc điện thoại đang reo. Cô lấy lại bình tĩnh, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Không ngủ được à?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ ống nghe.
Hoài Niệm bất ngờ, “… Tại sao anh biết tôi còn chưa ngủ?”
Tịch Tử Việt nhìn Hoài Niệm dựa vào đầu giường, cầm điện thoại di động, chân mày thanh tú nhíu lại, mặt nghi ngờ trong màn hình, thản nhiên trả lời: “Đang ngủ say thì không nhận điện thoại nhanh như vậy.”
Hoài Niệm: “...”
Cô cắn môi, nói: “Đã ngủ rồi, nhưng bị điện thoại của anh đánh thức.”
Tịch Tử Việt không vạch trần cô, nói: “Trong vòng nửa tiếng đồng hồ mà không ngủ, tôi sẽ vào giúp em.”
Hoài Niệm hoảng hốt, đang muốn nói gì thì nghe giọng nói trầm trầm của anh truyền tới, từ từ, thật thấp: “Cà vạt của tôi, hay là khăn lụa của em, cho em chọn.”
Hoài Niệm run rẩy ba giây, sau đó mặt đỏ bừng. L*иg ngực co rút, không nói được câu nào, vội vàng cúp điện thoại. Giống như chỉ cần chậm một giây, người nào đó sẽ xuất hiện đột ngột, bịt kín mắt cô, làm chuyện xấu hổ nào đó…
Cô tắt điện thoại, nhét xuống dưới gối, nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, cô dùng cánh tay vẫn còn hoạt động được, kéo chăn trùm lên đầu.
Tịch Tử Việt nhìn một đống chăn màu trắng trên màn hình, mỉm cười.
Hoài Niệm nhắm mắt trong chăn, cơ thể không nhúc nhích được, điện thoại không dám chơi. Vì để mình ngủ nhanh một chút, cô gạt bỏ hết tạp niệm trong đầu, chuyên tâm lẩm nhẩm kinh Phật, đọc đọc một hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Tịch Tử Việt đi vào phòng, sửa chăn lại cho cô, chỉnh lý mái tóc rối bời, hôn nhẹ một cái lên cánh môi của cô.
*****
Ngày hôm sau, Hoài Niệm vẫn không gặp được Tịch Tử Việt.
Nhưng sau khi hiểu được nguyên nhân, tâm tình của cô trở nên tốt hơn rất nhiều. Tịch Tử Việt có kiêng kỵ hiểu được kiềm chế khiến cô an tâm hơn so với bạo quân liều mạng trước đó. Hơn nữa, cô còn có chút xíu cảm giác được theo đuổi, được để ý…
Mỗi lần y tá đi vào, Hoài Niệm đều nhịn không được, hỏi cùng một câu, “Ngài Tịch có ở bên ngoài không?”
Có lúc y tá trả lời có, có lúc trả lời không. Lúc trả lời có, trong lòng cô sẽ nhẹ nhõm. Lúc trả lời không, cô sẽ cảm thấy mất mát kỳ lạ, lập tức khuyên mình, mỗi ngày người ta kiếm tiền tỷ, làm gì có thể canh chừng ở đây. Nhưng lần sau y tá tới nữa, lại sẽ nói cho cô biết, Tịch Tử Việt ở bên ngoài.
Người không xuất hiện trước mặt cô, nhưng lại có thể khuấy động tâm tình của cô lên xuống.
Đúng vậy, cô biết, mình tự làm tự chịu.
Chuyện cho tới bây giờ, tự mình tìm đường chết, có quỳ lết cả con đường cũng phải giải quyết cho xong.
Nếu không, anh ta sẽ cho rằng cô là người tùy tiện nói Đông rồi lại đi Tây.
Lúc Hoài Niệm có thể xuống giường đi lại thì cô nói với y tá: “Cô nói với vị tiên sinh ngoài kia, tôi muốn mở rộng phạm vi hoạt động, xin anh ta tránh né một chút.”
Y tá từ bên ngoài trở lại rất nhanh, nói với Hoài Niệm: “Ngài Tịch đã rời khỏi.”
Hoài Niệm được dìu ra ngoài phòng nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi phòng bệnh từ khi nhập viện. Bên trong phòng bệnh rất thoáng rộng, phòng nghỉ ngơi bên ngoài lại lớn hơn, những thứ cần có đều có đầy đủ, trên bàn còn có mấy laptop. Bên cạnh phòng nghỉ ngơi còn có một gian phòng ngủ.
Hoài Niệm đứng bên cạnh cửa phòng ngủ, hỏi thăm dò: “Đây là phòng cho thân nhân bệnh nhân ở?”
“Dạ phải. Ngài Tịch đã nghỉ ngơi ở chỗ này mấy ngày nay.” Y tá nhìn thấu tâm tư, trả lời trực tiếp câu hỏi úp mở của cô.
Mặt Hoài Niệm nóng lên, thì ra mỗi đêm anh ta đều ở trong đây, hơn nữa còn ở gần cô như vậy…
Hoài Niệm đi tới bên cửa sổ trong phòng nghỉ, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Bầu trời cao vời vợi xanh thăm thẳm, tầm nhìn bao la tươi mát.
Ánh mắt du ngoạn, cô nhìn thấy Tịch Tử Việt đứng bên cạnh cây khô. Hóa ra hôm nay anh mặc áo khoác màu xám tro. Quần áo anh vĩnh viễn là một màu tối, không hề có tính chất phô trương. Chỉ là cô biết, anh ta có thể ăn mặc thành một bộ dáng hoàn toàn khác xa. Lần đó trong ngày sinh nhật của ba anh ta, anh ta đã mặc một bộ âu phục sa tanh màu xanh thắt nơ cổ, toàn thân toát ra vẻ công tử văn nhã lịch sự cao quý, hoàn toàn đoán không được tuổi tác.
Bất quá cô thích phong cách thường ngày của anh, khiêm tốn thiết thực, còn có khuynh hướng cảm xúc đàn ông trưởng thành.
Bên cạnh Tịch Tử Việt còn có thêm một người nữa. So với thân cao 1m90 của anh, người nọ thật giống như chú lùn. Tịch Tử Việt nói gì đó, người kia cúi đầu, tinh thần bị ép tới mức thấp nhất, giống như học sinh đang chịu đựng giáo huấn.
Cách xa như vậy, nhưng dường như cô cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm cũng như khí áp cao từ người anh tỏa ra.
Cô mấp máy môi, nghiêm túc như vậy làm gì, sẽ hù chết người ta!
Ánh mắt của Hoài Niệm dừng lại trên người Tịch Tử Việt, cứ suy nghĩ lung tung mà quên thu hồi.
Y tá đi theo giúp một bên không thể nào hiểu nổi, Ngài Tịch và người bạn gái này thật sự kỳ quái. Anh chăm sóc cô, nhưng lại không nhìn cô. Cô muốn anh rời khỏi, nhưng vào lúc này lại đứng bên cửa sổ nhìn anh chằm chằm. Nói là giận dỗi thì lại không giống. Trạng thái của hai người bình tĩnh như vậy, không hề mang bầu không khí gươm súng sẵn sàng. Thậm chí… dường như trong mắt bạn gái còn lộ ra vẻ ngọt ngào?
Phương thức yêu đương của kẻ lắm tiền thật sự khó hiểu.
Dưới tàn cây khô, Tịch Tử Việt đốt một điếu thuốc, rút một hơi.
Lúc ở bên ngoài phòng bệnh canh chừng, anh rất kiềm chế không hút thuốc lá.
“Bọn họ nói là đang chơi, không cẩn thận để tiền rơi xuống, gặp phải gió lớn, vô ý tạo ra bạo loạn. Hơn nữa, bọn họ nguyện ý bỏ ra mười triệu dành cho việc điều trị cho những người khó khăn bị thương tích. Một vài người cũng không bị luật pháp truy cứu trách nhiệm, chỉ có lãnh đạo cao cấp tương quan tới chính phủ bị xử phạt vì cứu giúp không tận sức mà thôi.”
“Ghi lại chi tiết tài liệu của bốn người kia, bao gồm cha mẹ, tình hình sản nghiệp gia tộc.” Ánh mắt Tịch Tử Việt lạnh như băng, “Nhiều tiền như vậy không có chỗ xài, tôi giúp bọn họ giải quyết.”
Thuộc hạ nhận lệnh rời khỏi, âm thầm gạt mồ hôi. Lão đại của bọn họ chưa từng chĩa mũi nhọn vào ai ngoại trừ đối thủ cạnh tranh, mấy anh chàng công tử áo vải cao sang này coi như xong đời.
Tịch Tử Việt đứng tại chỗ, hút xong điếu thuốc, xoay người, theo thói quen, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng bệnh. Vừa đúng lúc, anh nhìn thấy Hoài Niệm đang đứng trước cửa sổ phòng bên cạnh.
Cô mở một nửa cửa sổ ra, mái tóc đen dài buông xõa, bị gió thổi lất phất trên khuôn mặt. Trên người cô chỉ mặc một bộ đồ bệnh viện đơn giản thoải mái.
Da mặt Hoài Niệm lâu nay trắng toát, bị gió thổi tới đỏ ửng lên.
Ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau, muốn tránh né cũng không kịp nữa rồi.
Chân mày Tịch Tử Việt nhíu lại, sải bước đi vào bên trong lầu.
Hoài Niệm thu hồi tầm mắt, lúc này mới vội vàng đi về phòng bệnh. “Từ từ… đi từ từ thôi…” Y tá dìu cô, sợ cô tự mình gây thương tích, chuyện này đã làm chậm đi nghiêm trọng tiến độ trở về giường. Phòng nghỉ quá lớn, mà cô lại giống như ốc sên.
Nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền tới, Hoài Niệm càng ngày càng gấp gáp.
“Không sao, cô đừng đỡ tôi, tôi tự đi được.” Cô đẩy y tá ra, muốn bước nhanh hơn nữa.
Mới vừa tới cửa phòng bệnh, một cặp tay từ sau lưng ôm tới, hơi thở mát lạnh nam tính bao phủ cô.
Bước chân Hoài Niệm cứng đờ.
Tịch Tử Việt cẩn thận ôm dìu cô, cúi người sát bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Mới vừa rồi em đang nhìn tôi?”