Viên Nhã Văn vừa mở miệng, mắt đã rưng rưng, âm thanh nghẹn ngào, “Cậu đại nhân đại lượng tha cho mình một lần này…”
Hoài Niệm để muỗng xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng xong mới lên tiếng: “Chính nghĩa được ủng hộ, dối trá không ai thương. Đây là cô gieo gió gặt bão, không hề liên quan tới tôi.”
“Nếu như không phải vì mày…” Đối mặt với sự bình tĩnh của Hoài Niệm, Viên Nhã Văn bốc giận, rồi dằn xuống.
Vì muốn được tham gia chương trình TV, cô đã khéo léo tốn biết bao nhiêu tâm tư. Rõ ràng chương trình đã thu hình xong, chỉ vì một câu nói thờ ơ của Tịch Tử Việt mà tất cả phải làm lại từ đầu!
Rồi sau đó cũng vì muốn xóa bỏ vài đoạn trong tiết mục này mà cô phải dùng mọi cách lấy lòng gã đàn ông ghê tởm kia trên giường. Cuối cùng lại cũng không bằng một câu nói đầy ý tứ của Tịch Tử Việt.
Trên mạng bị công kích điên cuồng, cửa hàng bị bôi đen chèn ép, khiếu nại gởi tới dồn dập. Nếu không phải bởi vì có người thao túng thì những chuyện này làm gì có thể xảy ra!
Không chỉ có thế, ngay cả chỗ cô tin cậy đầu tư cũng có vấn đề! Bây giờ còn đυ.ng phải kiện tụng lung tung!
Tất cả mọi chuyện đều bộc phát cùng một lúc, cho dù cô chậm lụt đi chăng nữa cũng hiểu được có người đang chèn ép, muốn nghiền nát cô ra.
Ngoại trừ Tịch Tử Việt sau lưng Hoài Niệm ra thì còn có ai có khả năng khiến cô dở sống dở chết như thế này!
Cô sắp trở thành một người không còn gì nữa, thanh danh mục nát, còn mắc nợ đầy đầu nghèo rớt mồng tơi!
Viên Nhã Văn nuốt hết thù hận vào trong bụng, cầu khẩn nói: “Mình sẽ giải tán
Cổ Sắc, không bao giờ buôn bán kinh doanh trang phục nữ nữa, mình không cạnh tranh với cậu. Trước kia là mình bị ma quỷ ám ảnh, mình không biết điều, cậu đừng so đo với mình được không?”
Hoài Niệm vẫn lạnh lùng như cũ, “Cô có kinh doanh hay không là chuyện của cô, cô muốn cạnh tranh tôi cũng không sợ. Cô cần gì phải thông báo quyết định của cô cho tôi biết? Chúng ta đã không còn là bạn hợp tác, đối với sự nghiệp của cô, tôi không hề có hứng thú.”
Hoài Niệm không muốn tốn nhiều nước miếng với cô ả nữa, cầm túi xách lên, đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
“Hoài Niệm, mình van xin cậu giúp mình!” Viên Nhã Văn kéo cánh tay của cô lại, “Mình chỉ còn lại một ít tiền phòng thân mà thôi! Không còn để hầu tòa, cũng như bồi thường không nổi!”
“Tôi không giúp được gì cho cô hết!” Hoài Niệm hất tay cô ta ra.
Viên Nhã Văn lại theo sát gót ngăn cản cô, “Cậu đi nói với Tịch Tử Việt, mình biết lỗi rồi, cầu xin anh ta giơ cao đánh khẽ, tha cho mình một con đường sống!” Cặp mắt cô ta đỏ ngầu, nước mắt đảo quanh vành, giọng điệu nghẹn ngào khẩn cầu hèn mọn, “Hoài Niệm, nể tình chúng ta bạn bè tốt nhiều năm, đừng đuổi cùng gϊếŧ tuyệt mình… Mình thật sự biết lỗi rồi…”
“Lúc cô
chơi Tịch Nghiệp có nghĩ tới giao tình nhiều năm của chúng ta không? Lúc cô sao chép tác phẩm của tôi, hại công ty tôi chết đi sống lại, lén lút ký hợp đồng, tại sao không nghĩ đến giao tình nhiều năm của chúng ta?” Hoài Niệm cười lạnh, vẻ mặt lạnh lùng cộng thêm sự sắc bén đối chọi gay gắt, “Là ai đang mở Champagne ăn mừng lúc
Niệm Niệm Bất Vong tràn ngập nguy cơ? Lúc tôi bôn ba khắp nơi nhờ vả người ta thì ai đang tương dương đắc ý?”
“Lúc tôi bị nhà họ Tịch nhục mạ, cô ở sau lưng nói mình mới chính là tình yêu chân thật của Tịch Nhiệp. Xoay lưng một vòng, cô vì lợi ích mà có thể leo lên giường đàn ông khác. Cũng chẳng trách được, ngay cả thân mình cô cũng bán thì tôi có nghĩa lý gì. Cô có nhiều tham vọng không sai, nhưng cái loại phương thức không chừa thủ đoạn không chừa ranh giới thì xin lỗi, tôi không thể nào chấp nhận được.”
Mặt Viên Nhã Văn lúc trắng lúc đỏ, cô ả buộc lòng nhẫn nhịn tất cả khuất phục và khó chịu, giống như đứa cháu bị giáo huấn, đầm đìa nước mắt, nói: “Phải… là mình vô liêm sỉ, hạ tiện, bỉ ổi… Cậu cũng đừng vì loại người đê tiện như mình mà tức giận. Mình chỉ cầu xin cậu rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho mình…”
“Nhìn cô bây giờ, ngay cả làm đối thủ của tôi cũng không xứng. Tôi không rảnh chĩa mũi nhọn vào cô.” Hoài Niệm thờ ơ.
Cuộc đối thoại của hai người khiến nhiều ánh mắt trong nhà hàng tụ tập lại đây.
Hoài Niệm muốn bỏ đi, Viên Nhã Văn vẫn còn muốn lôi kéo, cho nên Hoài Niệm hất tay ra, lạnh lùng nói: “Tôi không phải là Chúa cứu thế của cô. Thay vì rảnh rỗi đi cầu xin tôi, tại sao không tự mình nghĩ cách cứu chữa.”
Cô bị bỏ rơi, lùi về phía sau mấy bước, nhìn theo bóng lưng cao ngạo lại lạnh lùng đang xoay người. Nỗi thống khổ của cô, nước mắt của cô, cầu khẩn của cô, tất cả đều như vô hình đối với ả.
Vẫn luôn là như vậy, nó vĩnh viễn mang trên người cái loại ung dung tự tại lại có vẻ cao ngạo đó.
Ban đầu quen biết, thi ca hát ở trường đại học, vốn là cô đã nắm chắt phần thắng trong tay, bởi vì nó tham gia mà cô đã bại trận.
Nó đã chạy tới nói với cô, “Cậu hát hay quá, mình rất thích.”
Nhận được tiền thưởng là nó, gây náo động cũng là nó, khoe khoang đến cỡ nào!
Lúc vận động bầu cữ viên chức Hội Sinh Viên, rõ ràng cô xuất sắc hơn, ưu tú hơn, nhưng nó lại đoạt đi chức vị của cô.
Cô có Bạch Nguyệt Quang* ở trong lòng, đó là nam sinh cô muốn yêu nhưng lại không dám tỏ lòng, trước lời tỏ tình nơm nớp lo sợ của cô lại lành lùng tàn nhẫn nói cho cô biết, tôi thích Hoài Niệm. Thậm chí vì ganh tị ghét bỏ, cô đã giữ kín miệng chuyện này, không nói cho nó biết.
*Bạch Nguyệt Quang ám chỉ một người rất xuất sắc nhưng lại không thể với tay tới được, giống như trăng rằm to tỏa sáng, nhìn rất gần nhưng lại với không tới. Bạch Nguyệt Quang cũng là một bài hát nổi tiếng của Jeff Chang vào năm 2004. Cái gì cũng là của nó, tất cả mọi thứ đều thuộc về nó.
Nó là đứa con được ông trời sủng ái.
Hội Học Sinh tổ chức hoạt động gây quỹ, người khác tốn nhiều tâm tư, còn nó dễ làm như trở bàn tay.
Ngày nghỉ ra ngoài làm việc ngoài giờ, cô chịu khổ vất vả bị người khi dễ, còn nó thì lại có thể tìm được công việc kiêm chức với đãi ngộ thật hậu hĩnh.
Trong cuộc thi lên lớp bảy, Thẩm Mộng Lam ăn gian, cô nghĩ cách để thầy giáo phát hiện. Cô cứ tưởng rằng lần này nó nhất định gặp xui xẻo, nhưng trường học từ trước tới nay nổi tiếng kỷ luật như sắt lại bỏ qua chuyện này.
Bị thầy giáo dê xòm để mắt tới, nó không bị tổn thương cộng tóc nào, ngược lại đối phương bị thân bại danh liệt, mất hết tất cả.
Cô trở thành bạn thân với nó, nhưng cô chưa bao giờ ganh tị với một người nhiều như vậy.
Rõ ràng hai người cùng xuất thân từ vùng quê nhỏ, gia cảnh bình thường, nhưng nó lại giống như con gái của Quốc vương, tất cả đều thuận lợi dễ dàng nhưng lại chẳng thèm quan tâm.
So với sự may mắn mọi lúc mọi nơi của nó, cuộc đời của cô giống như một hang động đen ngòm đáng sợ!
Cô ghen tỵ, oán hận, không cam lòng.
Ông trời càng xáp về phe nó, cô càng muốn đối nghịch với nó!
Rốt cuộc, dưới sự mưu mô tính toán của cô, nó cũng bị sập bẫy. Cô còn có thể nhìn nó ứng phó với cuộc sống khó khăn, nhìn nó làm một người thất bại tinh thần sa sút. Nhưng cô còn chưa được hưởng thụ đã đời kɧoáı ©ảʍ thắng lợi thì ông trời lại để cho Tịch Tử Việt ra sân. Người đàn ông tai to mặt lớn thế lực hùng hậu không thể địch nổi này nghiền cô dễ dàng như dẫm nát một con kiến…
Đến cuối cùng, tất cả những cố gắng tranh đấu của cô vẫn không bù lại sự chiếu cố của ông trời đối với cô.
Cô trở thành chuột qua đường bị người xua người đánh, công ty của cô đang bên bờ vực phá sản, tất cả tiền bạc của cô bị thu giữ, cô bị ép đến bên vách núi…
Viên Nhã Văn đứng ngây ngốc tại chỗ, nước mắt rơi lã chã. Đủ loại ánh mắt của người chung quanh dồn lên người cô, cô đã chết lặng.
Cô không nhìn thấy tương lai, không tìm được lối thoát.
Cô nên làm cái gì bây giờ…
…
Sau khi Hoài Niệm rời khỏi nhà hàng, cô lấy thang máy đi tới lầu chót ở bãi đỗ xe.
Giày cao gót nện trên mặt đất, phát ra âm thanh vang vọng, cô mang túi xách, đi không nhanh không chậm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì xuất thần.
Bạn thân thuở xưa, kẻ thù hôm nay, cùng đường phải cầu xin cô, mà cô lại không hề có chút cảm giác vui vẻ thắng lợi nào.
Cô thật sự không hiểu, từ khi nào thì mối quan hệ này lại biến hóa thành như vậy. Tại sao người cô đối đãi chân thành lại trở thành kẻ thù không đội trời chung với cô.
Mặc dù hôm nay cô ta đối với mình không còn là mối uy hϊếp nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được loại cảm giác bị thất bại.
Đi tới bên cạnh xe đang đậu, Hoài Niệm lấy chìa khóa từ trong túi xách ra mở khóa.
Đang muốn mở cửa xe thì một vòng tay từ phía sau ôm tới, Hoài Niệm bị dọa sợ đến mức tim muốn ngừng đập.
Hơi thở đàn ông nồng nặc hòa lẫn với mùi thuốc lá quen thuộc khiến Hoài Niệm thở phào nhẹ nhõm. Cô giận tái mặt, đang muốn quay đầu lại thì bàn tay anh bịt kín mắt cô.
“Anh làm gì vậy?!” Đột nhiên bóng tối bao phủ tầm mắt, cô lo lắng vùng ra.
Một tay Tịch Tử Việt ôm cô, một tay che mắt cô lại, cúi người, nói nhỏ bên tai cô: “Một lòng tuân thủ cam kết, không để em nhìn thấy tôi.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo sự dịu dàng chỉ dành cho duy nhất một mình cô, hơi thở phà lên tai cô. Nhịp tim tăng nhanh, mặt Hoài Niệm bừng đỏ.
Cô vừa thẹn vừa tức, nói: “Anh đây chính là già mồm át lẽ phải…”
Rõ ràng đã phạm quy!
“Tôi đang tuân theo mệnh lệnh của em, em lại nói tôi già mồm già miệng.” Anh cắn lên vành tai cô, gặm nhấm nhẹ nhàng, giọng nói vừa thấp lại vừa chậm, “Em đây chính là không nói đạo lý rồi.”
“Rõ ràng là anh…” Lỗ tai Hoài Niệm đỏ bừng như sắp rỉ máu, tay chân luống cuống bị anh vây hãm trong lòng ngực. Mắt vẫn bị bịt kín, cô không nhìn thấy gì. Có tiếng bước chân và tiếng người nói cười càng ngày càng gần.
Cô luýnh quýnh, vội vàng nói: “Có người tới! Anh buông tôi ra!”
Tịch Tử Việt mở cửa sau bên người lái ra, nhét Hoài Niệm vào bên trong.
Hoài Niệm vừa nhìn thấy một chút ánh sáng, còn chưa kịp ngồi thẳng người thì mắt lại bị cà vạt che lại, thắt nút phía sau.
“Anh làm gì…” Cô muốn gạt ra, nhưng hai tay lại bị người đàn ông kìm chặt.
Cô bị anh lật người lại, té lên ghế ngồi, hai tay đan chéo, kìm giữ trên đỉnh đầu.
Mắt bị che kín, người lại biến thành tư thế bị ức hϊếp kiểu này, Hoài Niệm vừa khẩn trương lại vừa tức giận, mặt đỏ lên: “…Tôi không phải là món đồ chơi của anh! Anh buông tôi ra!”
Tịch Tử Việt ngồi bên cạnh cô, cúi người, mυ"ŧ nhẹ cánh môi của cô.
Anh hưởng thụ đôi môi mềm mại, âm thanh khàn đυ.c phát ra từ cổ họng, “Em không hề nói tôi không được phép nhìn thấy em…”
“Anh không… ưm…” Miệng cô vừa mới mở ra, đầu lưỡi anh lập tức trườn vào. Lưỡi nóng hừng hực chiếm đoạt thành công miệng cô, càng ngày càng ngang tàng, cuốn lấy lưỡi cô mυ"ŧ mạnh. Hút vào, giống như hận không thể hút hết mỗi một phần nước bọt trong miệng cô.
Khi cô bắt đầu hít thở khó khăn thì anh mới thỏa mãn rút lui, liếʍ láp cánh môi cô, giống như đứa bé trai được ăn kẹo đường, khàn giọng líu ríu, “Rất ngọt…”
Đây là mùi vị khiến người phát nghiện. Muốn anh từ bỏ ba tháng, chẳng khác nào là hình phạt tàn khốc.
“Giám đốc Tịch… anh đang phạm quy!” Giọng nói của Hoài Niệm run run.
Tịch Tử Việt cười nhẹ: “Quy củ là do em định, lý giải là quyền của tôi. Đây là chuyện rất công bình.”
Anh được voi đòi tiên, càng ngày càng quá đáng. Cô không còn sức chống cự, dằn vặt không dứt, rồi lại trầm luân trong đó.
Người đàn ông này như biển rộng đáng sợ khó lường, mà cô như chiếc thuyền nhỏ bập bềnh trong đó, bị anh bao vây, nắm trọn trong lòng bàn tay. Anh có thể để cô bình yên vùng vẫy, cũng có thể lật đổ cô. Anh để cô trôi lềnh bềnh lắc lư, chìm nổi lên xuống. Sự sống hay chết, vui vẻ hay thống khổ của cô đều nằm trong tay anh.
Cuối cùng, cô không còn sức lực, xụi lơ…
Anh trêu đùa chế giễu bên tai cô: “Cơ thể của em rất cần tôi.”
Hoài Niệm đỏ mặt, vùa tức vừa thẹn, không nói ra lời. Cô cũng không biết rốt cuộc mình bị sao nữa. Rõ ràng cô rất ghét loại hành vi này của anh, nhưng bản năng lại hưởng ứng theo anh. Cũng may cô không nhìn thấy anh, nếu không thì lại càng không có đất dung thân.
Anh nâng cằm cô lên, lời nói chứa đầy mùi vị cảnh cáo, “Ba tháng này ngoan ngoãn, đợi tôi trở về.”
Anh phải đi đâu à? Thiếu chút nữa cô đã buộc miệng bật hỏi, nhưng rồi nuốt lại lời nói thật nhanh.
Tại sao cô lại muốn hỏi hành trình của anh ta chứ! Biến nhanh lên một chút mới tốt!
Điện thoại trên người Tịch Tử Việt vang lên, trợ lý đã lái xe tới rồi.
Tịch Tử Việt để điện thoại xuống, ôm Hoài Niệm đặt ngồi lên chân mình. Hoài Niệm nghiêng người về phía trước, chạm vào l*иg ngực rắn chắc của anh. Anh thuận thế ôm siết cô vào lòng. Cô vùng vẫy thì lại bị anh đè xuống, tay anh liên tục vuốt ve mái tóc của cô, một lần lại một lần.
Càng gần gũi, càng không muốn buông tay.
Càng triền miên, càng không thể nào kiềm chế.
Anh phát điên lên mất thôi.
Nhưng vẫn phải nhẫn nại.
Không biết ôm đã bao lâu, nhưng lại chỉ giống như trong giây lát, trợ lý lại gọi điện thoại tới.
Tịch Tử Việt vỗ nhè nhẹ lên đầu Hoài Niệm, hôn lên tóc của cô, thả cô xuống, rồi đẩy cửa xe rời đi.
Hoài Niệm nghe được tiếng đóng cửa, kéo cà vạt che mắt xuống.
Mắt bị bóng tối bao phủ cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, có thể nhìn thấy tất cả xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ ai.
Cô ngồi ngơ ngác trong xe vài giây, đột nhiên xuống xe, đưa mắt nhìn bốn phía.
Không hề có gương mặt kiên nghị, không có bóng dáng cao lớn, mà chỉ còn bóng xe Land Rover màu đen vừa quẹo khỏi khúc quanh, ngay cả khói xe cũng đã tan biến.
Hoài Niệm đứng đó hồi lâu, dõi mắt mịt mờ nhìn theo. Sau khi lấy lại tinh thần, cô siết chặt chiếc cà vạt sọc dài màu xám xanh trong tay.
Cảm giác kí©h thí©ɧ nóng bỏng vừa rồi lại dâng trào, cô tức giận ném nó xuống đất, giựt cửa xe hàng ghế trước ra, ngồi xuống ghế người lái, đóng cửa lại.
Lái xe ra khỏi chỗ đậu xe, bẻ lái, Hoài Niệm nhìn kính chiếu hậu, thao tác thành thục.
Xe vừa chạy khoảng vài thước, đột nhiên cô thắng gấp lại, đổi hộp số chạy lùi lại, trở về vị trí vừa mới lái ra ngoài.
Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chạm phải chiếc cà vạt đang nằm trên mặt đất.
Phía sau có xe bị chặn lại, bấm còi thúc giục xe cản đường phía trước.
Hoài Niệm lấy lại tinh thần, đang muốn đạp ga thì mặt mày sưng lên, đấm lên vô lăng.
Cô kéo thắng tay, mở cửa xuống xe, đi tới nhặt cà vạt lên. Lên xe, cô ném cà vạt lên ghế bên cạnh tài xế, phóng xe rời đi.
…
“Ai có thể với tay tắt được ánh trăng trên bầu trời, nó chiếu rọi quá rõ ràng sự trầm lặng của chúng ta… Chúng ta hiểu quá ít về tình yêu, yêu rồi lại cảm giác không đáng tin… Anh và em nhìn cầu vòng, xuyên qua con phố tình yêu, có loại cảm giác không thành thật…”*
Giọng ca nữ trầm thấp mềm mỏng vờn quanh trong xe.
Ngoài cửa sổ là thế giới muôn màu muôn vẻ.
Là xe qua lại không ngừng, là người dáng vẻ khác nhau.
Giống như thường ngày, sau một ngày bận rộn, cô lái xe xuyên qua đường phố ồn ào náo động, về nhà mình.
“Chúng ta vẫn quên bắt lấy tòa cầu, đến tận đáy lòng đối phương nhìn trộm… Nhận thức chúng ta cần nhất là điều gì, đừng ôm mãi cô đơn lạnh lẽo trong lòng…”*
*Lời nhạc của bài <电台情歌>, Mặc Úy Văn. Link bài hát https://mojim.net/cn_video_u2_YCJOsXAYlrY.html?h=100098x48x16 Xe dừng lại trước đèn đỏ, Hoài Niệm nhìn sang bên cạnh, thấy chiếc cà vạt trên ghế ngồi.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Hoài Niệm, tỉnh táo lại! Anh ta là nhân sĩ thành công đứng đầu đỉnh Kim Tự Tháp, anh ta có thể săn đuổi một cách dễ dàng bất cứ người phụ nữ nào. Đừng vì cơ thể kí©h thí©ɧ một lần hai lần mà nảy sinh biến hóa về mặt tâm lý. Đừng quan tâm tới anh ta, đừng tò mò về anh ta, đừng lúc nào cũng suy nghĩ về anh ta. Hoài Niệm lái xe về chung cư của mình, đậu xe vào vị trí trên bãi đỗ xe, cô cầm túi xách xuống xe, khóa cửa. Bên cạnh bãi đỗ xe là sân bóng rỗ, có mấy cậu thanh thiếu niên đang đánh banh, tiếng bóng nảy trên mặt đất vang dội.
Hoài Niệm nương theo ánh đèn đường và ánh trăng đi về phía tòa chung cư.
Xa xa, cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trên bậc thang. Hoài Niệm nghĩ thầm, con cái nhà ai vậy, tại sao ngồi ở đây một mình, chờ ba mẹ à?
Đến khi tới gần, cô bất chợt trợn to mắt, đây không phải là…
Tròng mắt lúng liếng vừa nhìn thấy Hoài Niệm thì Tịch Tư Viễn đứng bật dậy, vui vẻ kêu lên: “Mẹ! Mẹ!” Nhảy cẫng lên ba thước chạy về phía cô. Lúc đáp xuống bậc thang thì thiếu chút nữa té nhào, Hoài Niệm kịp thời ôm lấy cậu bé.
“Cục cưng, sao cháu lại ở đây?” Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn vào lòng. Đã nhiều ngày không gặp khuôn mặt dễ thương này, cô nhịn không được mà hôn lên má cậu bé.
Tịch Tử Viễn chớp chớp mắt, ôm cổ Hoài Niệm, ngã đầu lên vai cô, nói một cách tội nghiệp: “Ba không thương con nữa, con muốn trốn nhà bỏ đi…”
Hoài Niệm ngạc nhiên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ba ra nước ngoài, không dẫn theo con.” Mặt mày cậu nhóc uất ức, “Ba bảo chú đưa con tới đây.”
Hoài Niệm: “…”
Tịch Tử Việt có ý gì chứ! Mình xuất ngoại, lại vứt con sang bên này cho cô!
“Chú kia đưa con tới đâu rồi?” Hoài Niệm nhìn chung quanh.
“Chú đi rồi.”
Hoài Niệm tức giận, “Tại sao anh ta thất trách như vậy? Để cháu ở lại chỗ này một mình? Cháu phải nói cho ba biết nghe không!”
Đêm tối cậu nhóc ngồi một mình ở đây thì có khác gì trẻ con lang thang không có nhà để về đâu.
“Ba đi rồi.” Cậu nhóc siết chặt cổ Hoài Niệm hơn, giống như là sợ bị bỏ rơi vậy, “Mẹ cho con theo với được không? Không ai chăm sóc con nè, thật đáng thương.”
Hoài Niệm đau lòng, “Cục cưng, cháu ăn cơm chưa?”
Tịch Tư Viễn lắc đầu.
Hoài Niệm càng đau lòng hơn, “Đi, về nhà dì ăn cơm trước đã.”
Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn vào tòa nhà, lên thang máy. Nghĩ tới lúc nãy Tịch Tử Việt dây dưa với mình trên xe, lại mang con trai ném ở đây, ngay cả chuyện ăn uống quan trọng cũng không thèm quan tâm, Hoài Niệm vừa tức giận vừa tự trách, giống như mình chính là đầu sỏ gây nên vậy.
Bên ngoài tòa chung cư, người ẩn thân trong chỗ tối nhìn thấy Hoài Niệm ôm Tịch Tư Viễn vào trong tòa nhà rồi thì mới đi ra. Sau khi hồi báo với cấp trên, người đó mới bỏ đi.
Đột nhiên Hoài Niệm mang về nhà một đứa bé, bà mẹ và em gái của cô sợ ngây người.
Hoài Niệm lấy dép đi trong nhà của mình ra cho Tịch Tư Viễn, “Không có dép con nít, cục cưng chịu khó mang đi nhé.”
Tịch Tư Viễn thay giày xong, mỉm cười nhìn mọi người vây chung quanh cậu bé, chào hỏi: “Chào mọi người, con tên là Tịch Tư Viễn, tên tiếng Anh là Thor.”
Ôi, cậu bé này không hề sợ người lạ, mặt tươi rói, nhất là lúc mỉm cười, giống như mặt trời nhỏ vậy.
Hoài Tưởng bước lên trước, oai phong lẫm liệt bắt tay với cậu bé, “Chào em, chị tên là Hoài Tưởng, tên tiếng Anh… ưm, không có tên tiếng Anh.”
“Chị ơi, chị có đóng phim không?” Cậu bé nghiêng đầu hỏi.
“Không có, tại sao em hỏi như vậy?” Hoài Tưởng không hiểu.
“Bởi vì chị đẹp giống như minh tinh điện ảnh vậy.” Cậu bé chớp chớp mắt chăm chú nhìn cô.
“Chao ôi, trời ạ…” Hoài Tưởng ôm ngực, cười không khép miệng. Cứu mạng, hoàn toàn chịu không nổi sự khen ngợi chân thành của cậu nhóc tí hon với cặp nhãn thần này! “Chị Hai, chị kiếm đâu ra chú hề nhóc con này vậy!”
Hoài Niệm hừ nhẹ một tiếng, giả vờ bất mãn nói với Tịch Tư Viễn: “Trước kia gọi dì là chị xinh đẹp, nói mắt dì đẹp, miệng dì đẹp, cái gì cũng đẹp. Bây giờ nhìn thấy chị trẻ tuổi xinh đẹp hơn liền đổi tông gọi người ta là mẹ rồi kìa! Cục cưng hư, bây lớn mà đã biết lưu manh rồi!”
Tịch Tư Viễn vội vàng ôm lấy bắp đùi cô, “Mẹ là người đẹp nhất thế gian! Người nào cũng đẹp không bằng mẹ!”
Tiếng mẹ ngọt ngào trong vắt này khiến hai ông bà già muốn đứng không vững.
Hoài Hải và Quách Quế Vân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy do dự và khϊếp sợ.
Thậm chí đứng cả buổi mà hai người cũng không mở miệng được, đến khi Hoài Niệm dẫn Tịch Tư Viễn đến trước mặt ba mẹ thì Quách Quế Vân mới dè dặt hỏi: “Tại sao đứa bé này lại gọi con là mẹ…”
“Nó kêu loạn chơi thôi ạ.” Hoài Niệm giải thích, “Con của bạn con. Người lớn ra nước ngoài, không ai chăm sóc.”
“Con không kêu loạn. Người mà ba con kết hôn chính là mẹ con.” Tịch Tư Viễn biện hộ cho mình, sau đó nhìn hai ông bà cụ, gọi một cách thân thiết, “Chào bà Ngoại, chào ông Ngoại.”
Hai người bị gọi chỉ biết câm nín. Đứa nhỏ này khiến người ta thật yêu thích, nhưng mà…
“Bà Ngoại, ông Ngoại, hai người không thích con hả?” Tịch Tư Viễn hỏi, trên mặt tràn đầy mất mát.
Dĩ nhiên Hoài Niệm hiểu được vì sao ba mẹ cô lại có phản ứng này. Nếu đổi lại cô làm cha mẹ người ta, đột nhiên con gái mình dẫn về một đứa bé 4, 5 tuổi, luôn miệng gọi mẹ, cô sẽ bị dọa không ít.
Hoài Niệm ngồi xổm người xuống, xoa đầu Tịch Tư Viễn, nói: “Không đâu, ông bà rất thích cháu. Nhưng cháu phải gọi là ông và bà thôi, không thể gọi ông Ngoại bà Ngoại được.”
Tịch Tư Viên ngoan ngoãn đổi lại cách xưng hô, “Dạ ông, dạ bà.”
Cậu bé này rất nhạy bén với tâm tình của người ngoài.
Rốt cuộc Quách Quế Vân và Hoài Hải cũng trở lại bình thường, cười đáp trả, “Bé ngoan.”
“Cục cưng chờ dì một lát nghen, dì đi lấy đồ ăn cho cháu.” Hoài Niệm hôn Tịch Tư Viễn một cái. Không có từ nào có thể diễn tả được tình cảm của cô đối với cậu bé này. Mọi người trong nhà đều nhìn ra.
Cơm tối còn dư lại một phần đồ ăn, nhưng Hoài Niệm không có ý cho Tịch Tư Viễn ăn cơm thừa lại. Cô tìm mì sợi, trứng gà, cà chua, hành lá, chuẩn bị nấu cho cậu nhóc một tô mì.
Nhân cơ hội này, Hoài Tưởng muốn chiếm đoạt Tịch Tư Viễn để cảm thụ sâu sắc cái miệng ngọt chết người này.
Cô và Tịch Tư Viễn nói chuyện một cách hăng say, thỉnh thoảng cười lớn lên. Quách Quế Vân và Hoài Hải ngồi bên cạnh muốn thân cận với cậu bé mà lại do dự.
Hoài Niệm nấu đồ ăn xong rất nhanh, bưng tới phòng ăn, gọi cậu bé tới, “Cục cưng, tới ăn mì nè.”
“Ăn mì.” Tịch Tư Viễn thật cao hứng, chạy ào tới về phía mẹ.
“Đi từ từ, đi từ từ thôi…” Hoài Niệm không hiểu mình ra sao nữa, năng động là thiên tính của trẻ em, nhưng cô lại sợ cậu nhóc té đυ.ng, đơn giản là giống như xương thịt của mình bị đυ.ng vậy.
Tịch Tư Viễn ngồi trên ghế, cầm tô mì, ngửi ngửi một cách phô trương, gương mặt thỏa mãn, nói: “Đây là mì mẹ nấu, là tô mì ngon nhất trên đời!”
Hốc mắt Hoài Niệm nóng lên, trái tim muốn tan chảy.
Cô quay mặt đi, hắng giọng một cái, che giấu cảm xúc đột nhiên xuất hiện của mình, cũng như nước mắt không hiểu vì sao lưng tròng.
Bên kia, Quách Quế Vân nhìn con gái và cậu bé trong phòng ăn.
Hai người kề đầu cùng một chỗ bên bàn tròn, một lớn một nhỏ, hai gương mặt giống hệt nhau…
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế…