Chương 32:

Người mới bước vào phòng làm việc, Hoài Niệm ngẩng đầu lên, ngây ngẩn cả người.

Chu Mục Thâm tuấn tú hào hoa đứng ngay trước mặt, nụ cười sáng lạng lại vừa xấu hổ.

Thẩm Mộng Lam sáp tới bên cạnh Hoài Niệm, hạ cánh tay xuống, cười nhẹ, “Dẫn theo tiểu thịt tươi đi công tác, coi như là công ty cấp cho cậu phúc lợi. Cố gắng làm nhé.”

“Làm cái gì!” Hoài Niệm đỏ mặt, trừng cô nàng.

“Làm việc đó! Mình chịu trách nhiệm phân phối giá trị nhan sắc cho cậu, không phải cậu nên cố gắng làm việc hồi báo công ty sao?” Thẩm Mộng Lam ra vẻ vô tội.

Mặt Hoài Niệm càng đỏ hơn. Tất cả đều tại lão già đáng ghét kia, gần đây lúc nào cũng nghĩ tới hành động lưu manh của anh ta, càng ngày đầu óc càng đen tối.

Cô từ từ trở lại bình thường, một lần nữa nhìn về phía Chu Mục Thâm, cậu ta đang mỉm cười nhìn cô. Người thanh niên mặc quần jeans, áo sơ mi bằng len, áo khoác lông vũ, thiết kế theo kiểu Anh quốc, thoạt nhìn trẻ trung lại thời thượng. Cậu ta không đeo mắt kiếng, cởi bỏ phong độ của người trí thức, thay vào đó là vẻ tuấn tú môi hồng răng trắng mặt mày tao nhã sâu sắc.

Hoài Niệm lên tiếng, “Mình muốn nói chuyện riêng với cậu ấy một chút.”

“Đương nhiên.” Thẩm Mộng Lam đi ngang qua người Chu Mục Thâm, vỗ vỗ bả vai của cậu ta, nháy mắt nói, “Biểu hiện cho tốt nhé!”

Chu Mục Thâm cười gật đầu.

Mẹ nó đẹp đẹp đẹp đẹp trai quá đi thôi! Trong lòng Thẩm Mộng Lam gào thét, ngoài mặt vẫn bít bưng ra dáng bà chủ, đoan trang chững chạc đi ra khỏi phòng làm việc.

Bên trong phòng chỉ còn lại hai người, Hoài Niệm nghiêm túc hỏi, “Không phải cậu tốt nghiệp kỹ sư ở MIT hay sao? Tại sao lại tới nộp đơn ở công ty chúng tôi?”

“Công việc kia quá nặng nề lại khô khan, tôi muốn đổi công việc, thả lỏng một chút.” Chu Mục Thâm cười nhẹ.

Hoài Niệm đau đầu, đổi tới đâu không đổi, tại sao phải chạy tới công ty của cô mà đổi?

“Chu Mục Thâm, tôi không có loại cảm giác đó đối với cậu, chúng ta làm bạn sẽ tốt hơn…” Cô cố gắng từ chối một cách uyển chuyển.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Chu Mục Thâm cười lộ hàm răng trắng như tuyết, “Gần đây tôi rất có hứng thú với thương mại điện tử, cho dù đi tới đâu cũng là một dạng hình thức này, chi bằng tới công ty bạn bè làm thử một phen.”

Chẳng lẽ đây lại là cô tự mình đa tình?



“Cô yên tâm, chuyện công là chuyện công, tư là tư, tôi sẽ không uổng phí tiền lương. Tôi có thể làm được rất nhiều việc, tối ưu hóa websites, phân tích số liệu lưu lượng, xây dựng bộ phận mạng lưới, mở rộng PP. Toàn bộ máy tính công ty, chạy chân làm việc vặt, tôi đều có thể gánh vác.

“Yêu cầu của cậu là gì?” Hoài Niệm hỏi.

“Tôi muốn học hỏi về hoàn cảnh sinh thái của thương mại điện tử, sau này tính toán gây dựng sự nghiệp.” Nói xong, giống như sợ cô không yên lòng, lại bồi thêm một câu, “Tôi sẽ không trở thành đối thủ cạnh tranh của cô đâu.”

Hoài Niệm bật cười, cô làm gì lo lắng cậu ta trở thành đối thủ cạnh tranh của mình chứ.

Chu Mục Thâm giải thích rõ ràng, cô không thể đuổi người đi, thôi thì dùng người rồi hãy nói, đợi đến khi cậu ta hết kiên nhẫn thì tự nhiên sẽ nghỉ việc.



Trên máy bay tư nhân, Tịch Tử Việt đang đọc tài liệu.

Trợ lý đi tới bên cạnh, nhỏ giọng báo tin, “Bên đài truyền hình đã bày tỏ, sau này Hoài Niệm sẽ không xuất hiện trong chương trình đó nữa. Viên chức cao cấp đã tìm được người thích hợp để thay thế cô ấy.”

Tịch Tử Việt vuốt cằm thờ ơ.

“Chúng ta đã xác nhận với đài truyền hình thành phố S việc cắt nối biên tập lại đoạn phim, giữ lại màn rối loạn, tối thứ Sáu sẽ phát hình đúng thời hạn, thủy quân* và hackers cũng đã chuẩn bị xong.” Trợ lý đưa lên một phần tài liệu, “Đây là bản báo cáo doanh thu và số liệu lưu lượng của Niệm Niệm Bất VongCổ Sắc. Đây là trương mục tài sản cá nhân cũng như quan hệ làm ăn của Hoài Niệm và Viên Nhã Văn.”

*Thủy quân ở đây là thủy quân mạng lưới, là người trả lời, viết phản hồi cho một bài viết, chủ đề nào đó trên mạng. Họ là người có thể gây bão trên mạng với những gì họ chọn để viết.



Tịch Tử Việt nhận lấy, đọc lướt qua một lần.

“Vốn liếng eo hẹp, gánh nặng tiền lãi khiến hoạt động kinh doanh của Hoài Niệm tương đối vất vả.”

Tịch Tử Việt thản nhiên nói: “Đây là thời điểm thích hợp an bài vốn đầu tư cho cô ấy.”

Trợ lý lui ra, Tịch Tử Việt nhắm mắt dựa ra ghế ngồi.

Mấy hôm nay anh ngủ không được, đêm khuya vắng lặng, nỗi nhớ dâng đầy, anh không thể nào chợp mắt. Cho dù đầu óc mệt mỏi, anh vẫn không tìm được giấc bình an.

Máy bay vừa hạ cánh, Tịch Tử Việt ngồi trên xe, lấy điện thoại di động ra.

Ngắm nghía điện thoại trong tay một hồi, cuối cùng cũng là quyết định mở ra định vị.



Cổ trấn Đào Nguyên, trời trong nắng ấm, cao xanh thăm thẳm.

Ngày Đông nắng ấm, Hoài Niệm mặc một chiếc áo len màu trắng hồng, người choàng áo khoác, ngồi trên băng đá.

Ngoái đầu cười một tiếng, vạn vật hồi sinh.

Chu Mục Thâm nhìn người con gái trong màn hình, l*иg ngực nhảy loạn bình bịch.

“Như vậy có được không?”

“Được chứ…” Anh cố gắng kiềm chế sự hưng phấn và khẩn trương. Làm thế nào cũng được hết, nhăn mặt mỉm cười, tất cả đều rất phong tình.

Sau một loạt hình chụp liên tục, Hoài Niệm vẫn không yên lòng, nói: “Có phải cậu thật sự không có yêu cầu? Bây giờ tôi là người mẫu, muốn yêu cầu như thế nào thì không cần khách sáo. Nếu không, hình chụp khó coi là tôi hỏi tội cậu đó.

Người mẫu xinh đẹp, chụp thế nào nhìn cũng đẹp. Đây là tiếng lòng của Chu Mục Thâm, nhưng đến khi mở miệng thì lại nói: “Vậy thì còn gì bằng, tôi thẳng tay đây.”

Chụp xong một bộ trang phục, Hoài Niệm đi vào xe thay một bộ khác. Áo sườn xám màu trắng, nơ bướm xinh xắn kết nối vòng quanh, váy áo nhiều tầng phong phú, vừa có phong cách cổ đại, vừa xen lẫn yếu tố tươi mát hiện đại.

Đột nhiên Chu Mục Thâm không muốn bán ra những bộ y phục này. Mỗi một bộ đều nhìn rất đẹp trên người cô, có chút thanh cao thuần khiết, có chút cổ điển, có chút yểu điệu quyến rũ. Đây nhất định là những bộ trang phục đẹp độc nhất vô nhị của cô.

Hoài Niệm dựa trên tường đá, nhìn ống kính.

Chu Mục Thâm nói: “Ánh mắt, không chỉ có mắt nhìn ống kính, ánh mắt rất quan trọng. Bộ trang phục này theo phong cách ngọt ngào, cô phải xem ống kính như là người yêu của mình, biểu lộ ra cảm giác thiếu nữ nhớ nhung.”

Hoài Niệm cố gắng bộc lộ… Người yêu, nhìn người yêu…

Ống kính đen cách đó không xa dường như biến thành ánh mắt của người kia.

Sâu và đen, giống như đại dương yên tĩnh sâu xa, ẩn chứa một sức mạnh thần bí lại hùng mạnh.

Gương mặt sở hữu cặp mắt kia như được gọt giũa, có lúc lạnh lùng cứng rắn, có lúc lại vô cùng cảm tính.

Mũi cao sắc sảo, môi mỏng hơi chếch, trong miệng lúc nào cũng mang hơi thở mát lạnh xen lẫn mùi thuốc lá.

Gió nhẹ lướt qua, mấy sợi tóc tung bay trước mặt, cô quên cả vén tóc sang một bên, chăm chú nhìn ống kính.

Chu Mục Thâm sa vào đáy mắt vừa mềm mại như nước, vừa sáng rực như ánh mặt trời, lại vừa âm u như khói sương của cô, quên cả bấm máy chụp.

Một bên quên thúc giục, một bên quên chụp, hai người lặng yên một hồi. Sau vài giây duy trì tư thế khó chịu này, Hoài Niệm là người đầu tiên định thần trở lại, hỏi: “Xong chưa?”

“Quần áo rối loạn…” Chu Mục Thâm đến gần, ngồi xổm người xuống, tém lại váy cho cô, che đậy trái tim thất thường của mình.

Hoài Niệm thầm tức giận.

Tại sao cô lại nghĩ tới anh ta!

Một người đàn ông vô liêm sỉ mà cô chỉ coi như bạn giường!

Những màn chụp hình sau đó, hai người đều kiềm chế tâm trạng của mình, rất tập trung, rất nổ lực cố gắng.

Trời trở tối rất nhanh, sau khi công việc kết thúc, Hoài Niệm ngồi bên cạnh bờ sông, cầm máy SLR chọn hình.

Một chiếc Land Rover màu đen dừng lại ven đường, người đàn ông trong xe nhìn bóng lưng của cô, đẩy cửa xuống xe.

Một trận gió lạnh thổi qua, anh nhìn bộ trang phục cô mặc trên người, quay người lại lấy thêm một chiếc khăn choàng.

Chu Mục Thâm bưng hai ly thức uống nóng hổi từ quán cà phê đi ra, xuyên qua đường cái, đi tới bên cạnh Hoài Niệm ngồi xuống, “Mocha của cô.”

“Cám ơn.” Cô mỉm cười nhận lấy.

Anh ghé đầu vào nhìn chung với cô, “Như thế nào? Kỹ thuật của tôi không tệ chứ?”

“Không tệ không tệ.” Hoài Niệm thật lòng tán thưởng, “Cho cậu 90 điểm, trừ 10 điểm là vì sợ cậu kiêu ngạo.”

Được khen, Chu Mục Thâm nở gan nở ruột, cười không khép miệng, “Đợi tối nay về sửa lại một chút, ngày mai sẽ gởi cho cô xem thành quả. Nếu không được thì lợi dụng ánh sáng ngày mai chụp lại lần nữa.”

“Với trình độ này của cậu thì có thể mở phòng làm việc riêng rồi, mướn cậu tôi thật có lời.”

Một trận gió lạnh thổi qua, Hoài Niệm hắt hơi. Trên người cô vẫn còn đang mặc bộ trang phục chụp cuối cùng chưa thay, cổ áo lộ ra xương quai xanh. Chu Mục Thâm lập tức tháo khăn quàng cổ của mình xuống, vòng qua cổ cho cô, “Đi thôi, đi ăn tối, buổi tối trở về khách sạn tiếp tục làm việc.”

Hoài Niệm không thích hơi thở xa lạ của đàn ông quanh quẩn bên mình, nhưng Chu Mục Thâm có ý tốt, cho nên không dám phản ứng quá khích. Cô tháo lỏng khăn quàng trên cổ ra, để nó đáp xuống vai mình, đứng dậy đi với cậu ta tới nhà hàng.

Cách đó không xa, Tịch Tử Việt đứng im tại chỗ, nhìn bọn họ đi xa dần, sắc mặt đọng lại thành băng.



Hoài Niệm ăn cơm tối với Chu Mục Thâm xong thì trở lại khách sạn. Hai người ở cùng tầng lầu nhưng không cùng hướng.

Tạm biệt ở hành lang, trước khi đi Hoài Niệm nói: “Lát nữa gởi cho tôi một phần mấy tấm hình kia.”

“Không thành vấn đề.” Chu Mục Thâm mỉm cười tuân lệnh.

Chưa từng làm một công việc vui vẻ như thế này, không được lãnh lương còn phải tốn tiền anh cũng cam lòng.

Hoài Niệm đi tới trước cửa phòng mình, lấy thẻ mở cửa ra.

Tiếng tách nhỏ vang lên, cửa mở ra, cô vừa mới bước vào thì bất ngờ không kịp phòng bị, chạm phải ánh mắt đen kịt của người đàn ông.

Âu phục phẳng phiu, Tịch Tử Việt ngồi trên chiếc ghế dài đối diện trực tiếp với cửa phòng, chân bắt chéo, tay cầm điếu thuốc. Hình như anh đã ngồi chỗ này rất lâu, khói thuốc lan tỏa quanh mình, gạt tàn thuốc bên cạnh chứa đầy đầu thuốc.

Bên trong phòng không mở đèn, ánh đèn từ hành lang rọi vào, tạo nên không gian mờ ảo.

Anh ngồi giữa bóng đen mờ ảo, khí thế bức người nhưng lại im lặng như tờ, giống như một vị vua cô độc.

Hai người bốn mắt giao nhau, cánh tay bị bàn tay giống như kìm sắt của người đàn ông tóm lấy, cơ thể bị kéo giựt về phía trước, va vào l*иg ngực rắn chắc.

Cô liên tiếp lùi về phía sau, anh tiến tới gần, lưng cô đυ.ng vào vách tường. Người đàn ông bóp mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Cô thụt cùi chỏ lên bụng anh, anh tóm lấy cánh tay cô, bẻ ngược về phía sau, sức tay rất mạnh khiến cô đau đớn. Cô thở hổn hển một cách khó khăn, anh càn quét trong miệng cô, ra sức đòi lấy chất lỏng trong miệng cô.

Sau nụ hôn thô bạo giống như dã thú, Tịch Tử Việt bế Hoài Niệm lên, đi vào trong phòng.

“Buông ra… Thả tôi xuống…” Hoài Niệm hoảng hồn, liều mạng đấm anh, miệng kêu cứu, “Cứu mạng… Cứu ưm… ưm… ưm…” Anh che miệng cô lại, đi nhanh hơn.

Vào bên trong phòng ngủ, trở tay khóa cửa lại, anh ném cô lên giường.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, Hoài Niệm ngồi dậy, lấy điện thoại ra, là Chu Mục Thâm gọi điện thoại đến. Giống như nhặt được ân xá, đang muốn nhận máy thì bị người đàn ông cướp đi, ném xuống đất.

Anh nâng mặt cô lên, một lần nữa hôn cô thật sâu. Anh dây dưa, cô kéo xé, hai người giao chiến triền miên, nhưng cô đánh không lại cơ thể như sắt thép và sức mạnh của anh, cuối cùng vẫn là bị anh điên cuồng đoạt lấy.

Cô càng kháng cự, anh càng áp bức mạnh mẽ. Cô thỏa hiệp khuất phục, anh mới buông cô ra

Tịch Tử Việt cúi xuống nhìn Hoài Niệm đang nằm trong lòng mình, ánh mắt rực lửa, giọng nói khàn khàn, “Đi một người, lại tới một người, tại sao không lúc nào em chịu ở một mình.”

Hoài Niệm nhíu mày, thở hổn hển, mắng: “Đồ điên! Tôi không hiểu anh đang nói cái gì! Không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ! Lưu manh!” Máu bốc lên đầu, cô bắt đầu đấm đá anh, “Tôi bảo anh tránh xa tôi ra! Đừng bao giờ trở lại khiến người ta ghét bỏ!”

Tịch Tử Việt kìm chế hai tay cô lại, đáy mắt mơ hồ nhuốm lửa giận, “Hoài Niệm, em muốn tôi bức em đến đường cùng để rồi cầu xin tôi hay sao!?”

Ánh mắt người đàn ông thâm trầm đáng sợ, tim Hoài Niệm run lên, một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có bao phủ.

Chuyện đáng sợ nhất trên đời này chính là sự uy hϊếp của anh ta.

Một tay anh ta chống trời, có thể nghiền nát cô, và những người thân chung quanh cô một cách dễ dàng.

Cô từ từ nhắm mắt lại, che giấu tất cả tâm tình trong đáy mắt.

Im lặng một hồi, cô mở đôi môi khô khốc, “Giám đốc Tịch, thật xin lỗi! Ngài muốn thế nào, thì cứ tự nhiên làm thế đó.”

Mắt cô vẫn nhắm, không nhìn anh, lông mi không ngừng rung rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ ẩn nhẫn.

Tay Tịch Tử Việt vuốt ve mặt cô. Cô vừa muốn quay mặt đi chỗ khác, nhưng phải dừng lại, giống như đang buộc lòng kiềm chế sự kích động muốn chạy trốn.

Tay anh vẫn tiếp tục vuốt ve trên mặt cô, hơi thở trầm thấp.

Mắt vẫn nhắm, hai tay Hoài Niệm nắm chặt chăn mềm phía dưới.

Một hồi lâu, anh nói thật nhỏ, “Ngoan ngoãn chờ đợi bên cạnh tôi, có được không?”

Mặt cô không chút cảm xúc, trả lời, “Giám đốc Tịch, tôi đã rất biết điều. Bây giờ ngài muốn tôi cởi, tôi sẽ cởϊ qυầи áo phục vụ ngài.”

Anh lập tức siết chặt nắm đấm, trong giây lát, lại buông lỏng ra, giống như bị hút đi tất cả sức lực, giọng nói khàn khàn bất đắc dĩ, “Hoài Niệm, đừng như vậy…”

“Ngài muốn thế nào, tôi sẽ thế đó.”

Không khí lại trở nên yên tĩnh.

Anh hít sâu một hơi, nói: “Tôi không muốn ép bức em, nhưng ít ra, em phải cho tôi một cơ hội.”

Anh muốn, không chỉ là cơ thể của cô, anh muốn tất cả thuộc về cô, muốn cô cam tâm tình nguyện ở chung với anh.

Nhưng bởi vì quan hệ với Tịch Nghiệp mà anh vừa mới tới gần thì khoảng cách giữa hai người lại kéo dài ngàn dặm, anh biết làm sao bây giờ?

Đợi ba năm, năm năm, đến khi tâm tình của cô bình lặng như nước, hay là phải đợi đến khi cô gặp một người đàn ông khác?

Anh già rồi, không thể chờ được, cũng như không chịu đựng được nữa.

Tịch Tử Việt ngồi bên cạnh Hoài Niệm, nhìn cô chăm chú.

Cô nằm không nhúc nhich, từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, giống như chịu đựng nhẫn nhục, biểu cảm lạnh lùng nhưng lại có vẻ kháng cự không thể diễn tả.

Anh cầm tay cô lên, vừa nắn bóp vừa vuốt ve bàn tay mềm mại lạnh như băng.

Chân mày Hoài Niệm khẽ cau lại, cô không thích loại đυ.ng chạm tỉ mỉ tinh tế này của anh. Nó khiến tim cô hoảng loạn, không thể điều khiển đầu óc, nhưng lại không dám giẫy giụa.

Loại người tai to mặt lớn này chỉ đơn giản là thích mới mẻ kí©h thí©ɧ. Phụ nữ càng kháng cự, bọn họ càng mạnh bạo. Không bằng thuận theo, giống như cá nằm chờ chết, không cần mấy ngày sẽ chán chết bọn họ.

Không khí xuống lạnh, khuôn mặt kích động đỏ bừng của Hoài Niệm từ từ đổi màu.

Sức khỏe cô không tốt, mùa Đông vừa tới là chân tay lạnh ngắt.

Tịch Tử Việt buông cô ra, xuống giường tìm hộp điều khiển, chỉnh lại máy điều hòa không khí trong phòng đến nhiệt độ thích hợp.

Hoài Niệm nằm trên giường, nghe được tiếng động anh rời đi. Sau một lúc, cô vẫn không nghe được động tĩnh nào khác, chỉ có âm thanh gió thổi tới lất phất.

Cô nhịn không được mở mắt ra, ngồi dậy. Vừa mới giương mắt nhìn thì cô đυ.ng phải ánh mắt sâu lắng của anh.

Anh dựa lên bàn đối diện với giường, lẳng lặng nhìn cô.

Cô cúi mặt thật thấp, tránh né ánh mắt anh, nói nhẹ nhàng: “Nếu như tối nay ngài không có hứng, vậy tôi có thể rời khỏi hay không? Tôi còn có việc phải làm.”

Tịch Tử Việt đi tới ngồi xuống ghế dài bên cạnh, cầm lên bao thuốc lá, rút ra một điếu, đang muốn đốt rồi dường như nghĩ tới máy điều hòa không khí trong phòng, lại buông xuống. Anh thở ra một hơi, nhìn về phía Hoài Niệm, ánh mắt nghiêm túc, giọng nói dịu dàng, hỏi: “Hoài Niệm, em cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào em mới chịu ở chung với tôi?”