Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 28:

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Có phải tôi đã từng… gặp anh… ở đâu rồi không…”

Tịch Tử Việt bắt lấy tay cô, ánh mặt hiện lên tâm tình phức tạp. Một lúc sau, anh nhỏ giọng hỏi: “Từ phỏng vấn với giới truyền thông?”

Hoài Niệm lắc đầu.

Tịch Tử Việt im lặng, không nói gì nữa.

Xe cộ trên đường chính hỗn loạn, chạy rồi dừng, dừng rồi chạy, đến cuối cùng hoàn toàn tắt nghẽn.

Tài xế quay đầu lại hỏi: “Tổng Giám đốc Tịch, trước mặt xảy ra tai nạn, có lẽ bị kẹt ở đây một hồi.”

Tịch Tử Việt cúi đầu nhìn Hoài Niệm, cô không nói một lời, răng cắn môi dưới, hiển nhiên đang khó chịu kìm nén. Tịch Tử Việt lấy điện thoại di động ra dò bản đồ. Sau khi nắm chắc địa hình xong, an bài một chiếc xe khác ở đầu đường tiếp ứng. Anh lấy tấm chăn lông dê trên xe, quấn quanh Hoài Niệm, ôm cô xuống xe.

Anh đi thật nhanh, tốc độ tạo ra gió, nhưng hai cánh tay ôm cô lại vô cùng mạnh mẽ trầm ổn.

Gió lạnh đêm khuya thổi phừng phực, anh cúi đầu hỏi cô: “Lạnh không?”

Hoài Niệm lắc đầu. Không lạnh chút nào.

Hơi thở anh nồng hậu, bao bọc lấy cô, khiến toàn thân cô nóng lên.

Tịch Tử Việt yên tâm, chăm chú sải bước về phía trước.

Hoài Niệm giương mắt nhìn anh, tầm mắt lại rơi vào đường cong trên cằm anh, ánh mắt dần dần hốt hoảng xuất thần…

Lạnh lẻo co rút lại, vật đổi sao dời.



Thời không dường như trở lại mùa hè năm đó, trời xanh chói mắt.



Cô nằm trong ngực người đó, quần áo dính đầy máu. Cô vừa đau vừa sợ, hơi thở mong manh, hỏi: “Có phải tôi sắp chết rồi không…”



“Sẽ không.” Anh ta không hề cúi đầu nhìn cô, nhưng giọng nói lại quả quyết mạnh mẽ.



“Nhưng nếu sống sót thì quá đau khổ… Tôi muốn chết…” Tầm mắt của cô hoảng loạn, nhìn cằm anh.



“Sau này nhất định sẽ tốt, hãy tin tôi.”



“Tôi không nên sinh ra trên đời này… Tôi hại mẹ… là tội nhân… ông trời muốn trừng phạt tôi…”



“Nói bậy!” Anh ta nghiêm nghị trách cứ, “Phải nhớ, em không sai! Ông trời thiếu em cái gì thì nhất định sẽ trả lại thứ đó!”



“...” Cô yên lòng nhắm mắt lại, ý thức trở về hỗn độn.



L*иg ngực người kia vô cùng ấm áp, ấm áp tới nổi mười mấy năm qua mà loại cảm giác này vẫn còn in sâu trong lòng cô!

Năm tháng thoi đưa, trí nhớ ố vàng, người và sự vật trong trí nhớ đều đã phai màu. Ngay cả dáng vẻ của người kia ra sao cô cũng không nhớ rõ, nhưng loại cảm giác ấm áp được ôm vào lòng lại không thể nào bị tiêu diệt trong cuộc đời của cô.

Hoài Niệm nhìn sửng Tịch Tử Việt phía trên, một lần nữa, cô lại tìm được cảm giác khát vọng thời thơ ấu trên người anh…

Tịch Tử Việt đi xuyên qua một con đường rất nhanh, ôm Hoài Niệm lên một chiếc xe khác.

Một đường đi thẳng tới bệnh viện, tất cả bên này đã được an bài sắp xếp, bác sĩ trưởng phòng đứng sẵn chờ đón, phòng chăm sóc đặc biệt cũng được chuẩn bị xong. Trải qua chuẩn đoán, màn dính dạ dày của cô bị chảy máu, gặp phải thời kỳ kinh nguyệt, khó chịu càng tăng lên. Sau khi bác sĩ kê toa thuốc cho Hoài Niệm xong thì an bài vô nước biển.

Hoài Niệm nửa nằm trên giường bệnh treo nước, Tịch Tử Việt ngồi bên cạnh, nghe bác sĩ dặn dò, “Gần đây phải ăn thức ăn nhẹ thôi, ví dụ như cháo, mì sợi mềm, chú ý uống nhiều nước, ăn ít nhưng nhiều bữa, uống thuốc đúng hạn. Thuốc này phải uống đúng hạn, còn phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không để bị cảm lạnh, có điều kiện thì phải nằm nghỉ ngơi trên giường….”

Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tịch Tử Việt và Hoài Niệm

Hoài Niệm đã bớt khó chịu rất nhiều. Cô biết tối nay làm phiền Tịch Tử Việt, nhưng chỉ cần nhìn anh, nghĩ tới hành vi của anh trước đây, cô không thể nào nảy sinh cảm giác biết ơn.

Cô quay mặt đi, nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lùng: “Truyền dịch xong tôi sẽ tự ra về, anh không cần đợi ở đây.”

“Tối này nằm viện thêm một đêm, không được giằng co, nếu không lại khó chịu.”

“Nếu có ở lại cũng không cần anh ở đây.” Hoài Niệm mặt lạnh, lời nói mang theo vài phần ghét bỏ, “Anh ở lại đây tôi càng khó chịu hơn.”

Giống như cố ý đối nghịch lại với cô, Tịch Tử Việt kéo ghế tới gần bên mép giường, thản nhiên ngồi xuống, “Khó chịu cũng được, để lần sau không dám coi thường sức khỏe của mình nữa.”

Hoài Niệm: “...”

Vô liêm sỉ!

“Tại sao đi hẹn hò?” Một hồi lâu, trong không khí yên tĩnh vang lên câu hỏi của anh, “Em muốn kết hôn?”

“Phải đó.” Cô cười nhạt, “Có chồng, ít ra sẽ không bị người ta tùy tiện bắt nạt.”

Anh làm như không nghe được sự giễu cợt trong lời nói của cô, nói một cách thản nhiên, “Vậy em gả cho tôi.” Giọng điệu bình thản lơ là giống như đang nói về món ăn thức uống hàng ngày vậy.

Hoài Niệm giật mình, khẩn trương và hốt hoảng chiếm lấy cô.

Cô nhịn không được đảo mắt tới nhìn anh. Cặp mắt trước mặt cô vẫn bình tĩnh như thường ngày, ẩn chứa đầy sức mạnh.

Hoài Niệm thu hồi lại tầm mắt, âm thầm phỉ nhổ, một duột như nhau, đều là cách tán gái của loại đàn ông lão luyện. Từ ung dung chăm sóc đến chiếm đoạt mạnh mẽ, sau đó ân cần quan tâm, thể hiện địa vị tài sản của mình, cuối cùng dùng đòn sát thủ lấy hôn nhân ra làm cam kết…

Loại đàn ông lão luyện như thế này là loại ti tiện nhất trong tất cả đàn ông cặn bã. Đã chiếm đoạt cơ thể của phụ nữ lại còn muốn nuốt luôn cả trái tim của người ta. Đợi đến khi hưởng thụ đã đời thân xác cũng như kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt say đắm của các cô gái trẻ tuổi thì phất tay một cái lạnh lùng tàn khốc xoay người bỏ đi không chút lưu luyến.

Hoài Niệm nhắm mắt lại, không để ý đến anh, không nhìn anh, duy trì sự bình tĩnh, làm như không nghe thấy câu nói kia.

Tịch Tử Việt không thấy cô phản ứng, nói tiếp: “Cho dù em muốn điều gì, tôi cũng có thể cho em. Mặc dù tôi lớn hơn em mười tuổi, nhưng chuyện này không hề bị ảnh hưởng, sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của chúng ta rất hòa hợp, tôi có thể thỏa mãn em. Nếu như em muốn kết hôn, tôi là chọn lựa tốt nhất của em.”

Giọng nói của Tịch Tử Việt đều đều nghiêm túc, từ sự kiện mà tìm ra lẽ phải, vì cô phân tích.

Nhưng anh lại không hề biết Hoài Niệm đang bầm gan tím ruột.

Cô thật sự không muốn để ý tới anh ta, nhưng anh ta càng ngày càng vô sỉ, đột phá giới hạn cuối cùng của cô.

Không khỏi nhớ tới sự dây dưa đêm hôm đó, cô chịu đựng không nổi sự điên cuồng của anh, bị giày vò chết đi sống lại… Nhưng rốt cuộc da mặt cô vẫn là mỏng dính, máu dồn lên mặt ửng đỏ, tức giận mắng: “Không biết xấu hổ!”

Tịch Tử Việt không biết đầu óc của Hoài Niệm đang bị tràn ngập những hình ảnh không hài hòa. Mặc dù lời nói trúng trọng tâm đổi lấy tiếng chửi nhỏ, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ au kia, anh không nỡ giận mà so đo với một cô bé làm gì.

Anh nhìn cô, ánh mắt rơi vào môi cô, cổ họng khô khốc, rất muốn hôn cô…

Năng lực thực hành của Tịch Tử Việt rất mạnh, đi theo ý thức của cơ thể, ngồi xuống mép giường, cánh tay chống đỡ hai bên Hoài Niệm, cúi người.

Cảm giác được một luồng hơi thở tiến lại gần, Hoài Niệm mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông không ngừng phóng đại trước mắt. Cô muốn kêu lên nhưng đã không còn kịp, anh đã chạm lên môi cô. L*иg ngực tắc nghẽn, tay trong chăn siết chặt khăn trải giường. Nụ hôn của anh dịu dàng trong sạch, tỉ mỉ mυ"ŧ nhẹ hai cánh môi, đầu lưỡi thăm dò đi vào trong miệng cô, liếʍ láp hàm răng cô. Cô vừa hơi buông lỏng một chút anh liền thừa dịp xông vào, cuốn lên đầu lưỡi của cô…

Vừa chạm phải đầu lưỡi mềm mại, anh giống như mất đi khống chế, dùng sức mυ"ŧ mạnh. Hút. Liếʍ. Cắn. Trong cảm giác đau đớn tê dại, Hoài Niệm lấy lại tinh thần, lúc này mới đẩy anh ra, dùng sức giẫy giụa.

Tịch Tử Việt hồi phục lý trí, sợ ảnh hưởng cô đang truyền nước biển, không dám cưỡng ép cô nữa. Anh trở người hôn đến tai cô. Cô ghét bỏ xoay mặt sang chỗ khác, khiến đầu anh trượt đến cần cổ mềm mại của cô, sau đó anh không hề nhúc nhích. Một lúc sau, giọng anh khàn khàn, thì thầm một câu: “Hoài Niệm, tôi muốn cưới em.”

…Lại nữa! Hoài Niệm lấy tay đẩy anh ra, “Tránh ra!”

Bác sĩ vừa mới đặt chân vào để tiêm thuốc, nhìn thấy một màn mập mờ này, đứng chết cứng ở cửa không biết nên vào hay lui ra.

Tịch Tử Việt ngồi dậy, lui về trên ghế.

Sau khi bác sĩ tiêm thuốc cho Hoài Niệm xong, Hoài Niệm hỏi: “Bác sĩ, tôi muốn xuất viện tối nay.”

“Tình trạng của cô nghiêm trọng, tốt nhất nên ở lại bệnh viện nghỉ ngơi một đêm, để chúng tôi theo dõi một hồi.”

“Vậy tôi có thể nằm một mình được không?” Hoài Niệm oán trách, “Người kia không phải thân nhân của tôi, anh ta cứ đợi mãi ở đây, quấy rầy tôi, khiến tôi không thể nào nghỉ ngơi được.”

Bác sĩ: “….”

Ông phải làm sao bây giờ?

“Tôi không ảnh hưởng em nữa, em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tịch Tử Việt chủ động đứng lên, rời khỏi phòng bệnh.

Hoài Niệm thở ra một hơi. Bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đêm khuya.

Rèm cửa sổ đã đóng, đèn tắt, cửa phòng khép kín, Hoài Niệm nằm một mình trong bóng tối, trằn trọc trở mình không ngủ được.

Bụng đã bớt đau, cô ngồi dậy, xuống giường đi toilet.

Mở cửa phòng, ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào, mới bước ra được một bước, cô nhìn thấy Tịch Tử Việt đang ngồi trên ghế dài ở hàng lang.

Anh đang nhìn vật gì đó cứng ngắc trên tay, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi nghiêm chỉnh lại bá đạo, lỗ tai mang ống nghe màu xanh, bên cạnh còn có thêm hai người nữa.

Hoài Niệm sửng sốt mấy giây, hỏi: “Tại sao anh vẫn còn ở đây?”

Tịch Tử Việt nghe được âm thanh, quay đầu lại. Nhìn thấy cô, anh đứng lên, đi tới bên cạnh cô, “Sao vậy? Khó chịu à?” Chân mày nhíu lại hiện rõ vẻ ân cần.

Bàn tay anh phủ lên bụng cô, “Đau ở đây?”

Hoài Niệm tránh ra, mất tự nhiên, lên tiếng: “Không có, tôi muốn đi toilet.”

Mặt Tịch Tử Việt giãn ra, “Đi đi.”

Phòng vệ sinh ở phía đối diện, rất gần, Hoài Niệm không diễn tả được tâm tình trong lòng, bị người đàn ông dõi mắt nhìn theo cho tới khi cô vào hẳn trong phòng vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, thay băng vệ sinh, Hoài Niệm đi tới trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương. Ở khách sạn, sau khi tắm rửa xong, mặt mày sạch sẻ không trang điểm, mỹ phẫm dưỡng da còn chưa kịp xóa sạch, tới bệnh viện với khuôn mặt tả tơi như thế này, sắc mặt u ám, cặp mắt không linh động, xấu chết đi được.

Vậy mà anh ta quấn lấy cô làm gì? Bộ dạng như thế này, chính cô còn không dám nhìn.

Hoài Niệm lau khô tay, vén mái tóc dài sang một bên. Lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh thì cô cúi đầu, không muốn Tịch Tử Việt nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy khó coi này của mình, bước nhanh vào phòng bệnh, trở tay khóa cửa lại.

Tịch Tử Việt nhìn cửa phòng khép kín, ánh mắt bất đắc dĩ. Anh muốn hút thuốc với trợ lý, vừa định rút ra, thì ý thức được đây là bên ngoài phòng bệnh. Anh cầm điếu thuốc, vượt qua hành lang dài, đi tới sân thượng ở một chỗ khác, đốt điếu thuốc.

Hoài Niệm vào phòng, lên giường, nằm xuống trằn trọc trở mình.

Đột nhiên cô nhớ tới Tịch Tư Viễn…

Tịch Tử Việt ở đây, người nào chăm sóc Tư Viễn? Một cậu bé ngủ một mình trong khách sạn, nửa đêm tỉnh lại hoảng sợ thì phải làm sao đây?

Không được, phải đuổi anh ta về thôi!

Nghĩ đến đây, Hoài Niệm leo xuống giường một lần nữa, mở cửa phòng ra.

Bên ngoài không có người.

Hoài Niệm đứng ngây tại chỗ, biểu hiện trên mặt lập tức chuyển thành mất mát.

… Đi rồi thì tốt! Cô quay người trở về, vừa đúng lúc Tịch Tử Việt hút thuốc xong trở lại, nhìn thấy Hoài Niệm lại đi ra, bước nhanh tới bên người cô, đỡ lấy vai cô, “Lại đau bụng? Có cần kêu bác sĩ không?”

“Không cần.” Cô hất tay anh ra, đi vào phòng. Tịch Tử Việt không yên lòng, đi theo vào.

Hoài Niệm leo lên giường, thấy Tịch Tử Việt còn đứng ở mép giường, không nhịn được, nói: “Anh ở lại đây còn Tư Viễn thì sao? Một mình nó ở khách sạn sợ chết đi được!”

“Yên tâm, tôi đã an bài người chăm sóc nó rồi.”

Hoài Niệm không biết nói gì thêm nữa.

Tịch Tử Việt nhìn đồng hồ, xoay người đi rót nước và xé bao thuốc. Hoài Niệm nhìn theo bóng lưng anh, nhìn tới gò má nghiêm túc, từ lỗ mũi cao thẳng tắp tới cái khóe môi kiêu ngạo, rồi lại rơi vào mấy ngón tay thon dài của anh. Tịch Tử Việt xoay người lại, Hoài Niệm lật đật cúi đầu, bộ dạng giống như chán chết đi được, móc ngón tay từ từ từng cái một.

Tịch Tử Việt đi tới mép giường, đưa nước ấm và thuốc cho Hoài Niệm, “Uống thuốc.”

“Không muốn uống.” Cô quay mặt đi.

“Nghe lời, nếu không lại đau bụng.” Anh ngồi xuống mép giường.

“Tự tôi biết uống, không cần anh lo.” Hoài Niệm không nhịn được đẩy anh ra.

Tịch Tử Việt không vui, để ly xuống. Anh bỏ hai viên thuốc con nhộng vào miệng mình, ôm ngang eo cô, kéo vào lòng, nâng mặt cô lên, cúi đầu, hôn lên môi cô. Cô trợn mắt, anh nắm được cằm cô, đầu lưỡi đưa vào hàm răng, ngã cơ thể xuống, áp cô xuống giường. Trong lúc môi lưỡi đang dây dưa, thuốc và nước miếng hòa lẫn trong miệng anh lọt sang miệng cô, bị cô nuốt xuống.

Tịch Tử Việt liếʍ liếʍ đầu lưỡi mềm mại của cô, không ham luyến nữa, ngồi dậy, đưa ly cho cô, “Uống miếng nước đi.”

Hoài Niệm đỏ mặt trừng anh, kéo chăn phủ lên đầu, không để ý tới anh.

Tịch Tử Việt hôn chưa đã, miệng đắng lưỡi khô, tự mình nuốt ực một ngụm nước lớn.

Bên trong chăn, Hoài Niệm buồn bực không ngừng oán hận Tịch Tử Việt. Cuối cùng dưới tác dụng của thuốc, cô chìm vào giấc ngủ.

Tịch Tử Việt đợi cô ngủ say, kéo chăn cô xuống, chỉnh lại gối đầu cho cô. Giống như không được thoải mái, cô cau mày xoa bụng hai cái. Tịch Tử Việt chà xát hai tay cho ấm lên, đưa vào trong chăn, một tay cầm tay cô, một tay đặt trên bụng, thay cô xoa xoa nhè nhẹ.

Đầu chân mày của Hoài Niệm từ từ giãn ra, vẻ mặt bình an.

Ánh mắt của người đàn ông dịu dàng, bất đắc dĩ cười nhẹ, nói: “Bà cô nhỏ!”

*****

Hoài Niệm ngủ rất ngon giấc,ngày hôm sau tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Trong phòng bệnh không có ai. Tối hôm qua lúc cô được ôm tới thì trên người chỉ có áo ngủ và một chiếc áo khoác ngoài. Cô muốn thay ra quần áo bệnh viện, nhưng lại không có quần áo để đổi.

Một người đi tới thành phố C công tác, bên người lại không có bạn bè chăm sóc lẫn nhau. Hoài Niệm đang do dự không biết có nên xin y tá giúp một tay thì cửa phòng bị đẩy ra. Một tay Tịch Tử Việt xách một túi đồ, tay kia cầm hộp đồ ăn đi vào. Sau lưng anh còn có thêm một cái đuôi nhỏ___ Tịch Tư Viễn ôm bó hoa tươi.

Tịch Tử Việt đặt hộp đồ ăn xuống, “Tôi tới khách sạn lấy quần áo tới cho em, ăn sáng trước đi.”

“Mẹ, tặng cho mẹ!” Tịch Tư Viễn chạy đến mép giường, đưa một bó hoa cẩm chướng thật lớn cho cô.

Hoài Niệm nhận lấy bó hoa được gói gém tinh xảo, Tịch Tư Viễn leo lên giường, chồm lên người Hoài Niệm, ôm lấy cổ cô, hôn lên gương mặt cô, nũng nịu mềm mỏng nói: “Mẹ, mẹ mau khỏe lại. Mẹ ngã bệnh, cục cưng của mẹ rất đau lòng.”

Cảm xúc bất ngờ đánh tới không kịp phòng bị, l*иg ngực Hoài Niệm trương cứng vì cảm giác ấm áp mềm mại.

Không hiểu sao, nước mắt lại ứa ra.

Đây là lần đầu tiên cô ngã bệnh mà lại cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Cô hít sâu vào một hơi, ôm lấy Tịch Tư Viễn, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, “Cám ơn cục cưng của dì.”

“Mẹ còn đau không? Con hôn hôn thổi thổi xoa xoa một chút là mẹ hết đau liền.”

Tịch Tử Việt đứng bên cạnh giường, nhìn thấy một lớn một nhỏ thân mật kiểu này không khỏi khó chịu. Làm bộ, kiểu cách!

Anh ôm Tịch Tư Viễn xuống, nói với Hoài Niệm: “Ăn sáng đi.”

So với cậu nhóc dễ thương mềm mỏng kia, người đàn ông cứng rắn này chính là không biết dỗ ngọt người ta mà. Hoài Niệm cũng không thèm để ý.

Tịch Tư Viễn mở miệng nói: “Mẹ, mẹ ăn sáng đi nghen. Ăn sáng mới mau hết bệnh.”

Hoài Niệm cười híp mắt, đáp ứng: “Được.”

“Ba nói dạ dày mẹ không tốt, phải ăn cháo. Đây là cục cưng đi vòng vòng mấy con phố mới tìm được tiệm bán cháo cho mẹ.”

“Cục cưng thật ngoan!” Hoài Niệm cảm động đến rơi nước mắt, mở hộp thức ăn giữ nhiệt ra, ăn thật vui vẻ.

Bị xem như là không khí gạt sang một bên, đây là lần đầu tiên Tịch Tử Việt cảm nhận sâu sắc, so với anh, con trai anh bá đạo hơn nhiều.

Hoài Niệm ăn sáng xong, Tịch Tử Việt dẫn Tịch Tư Viễn ra khỏi phòng bệnh. Lúc Hoài Niệm thay quần áo, nhìn thấy đồ bên trong túi thì mặt cô lập tức ửng hồng.

Bên ngoài phòng bệnh, Tịch Tư Viễn lên tiếng: “Ba à, ba thật quá thất bại, mẹ không thèm nói với ba một tiếng nào, cũng không cười với ba một tiếng. Con chờ ba mẹ kết hôn chắc là phải đợi tới hoa tàn mới xong chuyện.”

Tịch Tử Việt: “...”

Người phụ nữ kia lạnh lùng với anh tới mức ngay cả con trai cũng nhìn ra.

Tịch Tư Viễn buồn rầu thở dài một hơi, nói: “Ba lớn tuổi như vậy, thật sự hết cách rồi.”

Khóe môi Tịch Tử Việt giật giật: “Con có giỏi thì nghĩ cách đi.”

“Ok, con sẽ tự ra trận, giúp ba theo đuổi mẹ. Nếu không, chờ đến khi tóc con bạc, trở thành ông già, còn là một ông già không có mẹ.’

Tịch Tử Việt: “...”

*****

Lúc Hoài Niệm xuất viện, muốn hỏi bác sĩ chi phí nằm viện của cô là bao nhiêu. Nhưng Tịch Tư Viễn cứ đeo dính cô, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xe của Tịch Tử Việt trở về khách sạn.

Cô trở về phòng thu dọn đồ đạc, kiểm tra lại tiền mặt. Tối qua không mang điện thoại đi bệnh viện, để lại trong phòng một đêm, bây giờ vừa cầm lên nhìn, một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Trong đó có một loạt cuộc gọi nhỡ của dãy số xa lạ, gọi tám lần, còn gởi mấy tin nhắn nữa.

“Tôi là Chu Mục Thâm. Hiện giờ cô khỏe chưa?”

“Có phải cô đi bệnh viện rồi không?”

“Cô đang ở bệnh viện nào? Tôi có thể tới thăm cô không?”

“Nhìn thấy tin nhắn thì gọi lại, tôi rất lo lắng cho tình trạng của cô.”

Hoài Niệm suy nghĩ một hồi, bấm số gọi đi. Bên kia bắt máy rất nhanh.

“Chào, Hoài Niệm phải không?” Đối phương hỏi thử.

Hoài Niệm: “Ừ.”

“Cô khỏe không? Tối qua có phải cô không khỏe không? Chồng trước của cô có gây tổn thương cho cô không?”

Thì ra cậu ta cho rằng Tịch Tử Việt là chồng trước của cô…

Nhưng Hoài Niệm cũng không có ý định giải thích, lên tiếng: “Không có gì. Cậu yên tâm, tôi đã khỏe lại rồi, bây giờ đã xuất viện.”

“Vậy thì tốt rồi…” Bên kia, đối phương thở phào một tiếng.

Hoài Niệm không đợi anh nói thêm, kết thúc cuộc gọi: “Tôi còn có việc, cúp máy đây.”

“Được rồi, hẹn gặp lại.” Chu Mục Thâm bất đắc dĩ lên tiếng.

Bởi vì chuyện tối qua mà cả đêm anh không ngủ được, cứ lo lắng mãi cho cô, sợ cô xảy ra chuyện gì.

Hoài Niệm kéo vali ra tới trước sảnh khách sạn thì nhìn thấy Tịch Tử Việt và Tịch Tư Viễn đang chờ ở đó.

Tịch Tư Viễn lôi kéo tay của cô, nói: “Mẹ, ba có chuyện, phải đi họp ở công ty, mẹ ở chung với con, có được không?”

Hoài Niệm do dự, Tịch Tư Viễn kéo tay cô làm nũng: “Cục cưng là một đứa bé rất đáng thương, mẹ chỉ chơi với con tới buổi trưa thôi… Buổi trưa ba trở lại, buổi chiều chúng ta cùng nhau trở về… Mẹ, ở chung với con…”

Hoài Niệm làm gì có thể chống lại sự nhõng nhẽo của cậu nhóc, chỉ có thể đáp ứng.

Cô đưa tiền mặt cho Tịch Tử Việt: “Đây là tiền nằm viện.”

Trong mắt Tịch Tử Việt thoáng qua một tia không hài lòng, không nhận, thản nhiên nói: “Giữ lại mà tiêu xài cho nó.”

Anh liếc Tịch Tư Viễn một cái, xoay người bỏ đi.

Tịch Tư Viễn nhìn theo bóng lưng của ba, tội nghiệp dùm cho anh. Ba thật đáng thương, muốn đưa tiền cho con gái xài mà cũng đưa không được.

Tịch Tử Việt đi sở nghiên cứu Đông Diệu ở thành phố C, Hoài Niệm dẫn Tịch Tư Viễn đi dạo phố.

Tịch Tử Viễn muốn đến cửa hàng chuyên bán Hello Kitty, Hoài Niệm dẫn nó đi vào. Cửa tiệm toàn màu hồng, Hoài Niệm cười nói: “Tư Viễn thích mấy thứ này hả? Thì ra cục cưng Tư Viễn còn có trái tim của một tiểu công chúa.”

“Đây là đồ con gái thích thôi!” Tịch Tư Viễn ôm lấy một con búp bê màu hồng thật lớn, đưa cho Hoài Niệm, “Mẹ nhất định thích, con tặng mẹ.”

Hoài Niệm thật bất ngờ, thì ra nó muốn tới chỗ này là vì cô?

Tịch Tư Viễn kéo tay Hoài Niệm đi vào trong tiệm, ra vẻ hào phóng nói: “Mẹ thích gì thì tha hồ mua, cục cưng mua cho mẹ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »