Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đêm Dài Có Sao Sáng

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tử Việt, em hỏi nghiêm túc như vậy sẽ dọa sợ con dâu anh đó.” Tịch Tử Thành nhận ra Hoài Niệm khẩn trương lo lắng, mở miệng giải vây cho cô.

“Hử, dọa sợ?” Anh nhíu mày, giọng nói thì dường như có vẻ quan tâm, nhưng tay lại trượt vào trong, dùng sức bóp một cái.

Chân Hoài Niệm run lên, âm thầm nghiến răng, tay trái ra vẻ rất tự nhiên đưa xuống dưới bàn, bắt được bàn tay đang náo loạn kia, cười rất miễn cưỡng, “Không có ạ.”

Cô muốn kéo bàn tay kia ra, nhưng người đàn ông trở ngược tay bắt lấy bàn tay cô một cách dễ dàng, năm ngón tay đan xen giữa kẽ tay cô.

“Tình cảm với Tịch Nghiệp không tệ hả?” Anh nhìn cô hỏi, miệng cười nhạt, nhưng chỉ có Hoài Niệm thấy, đáy mắt anh không hề phảng phất tia vui vẻ, có chăng chỉ là lạnh lùng.

“Dạ…!!” Cô vừa lên tiếng, trong nháy mắt, người đàn ông trực tiếp xông vào chỗ hiểm. Hoài Niệm nắm chặt đôi đũa, vừa tức vừa thẹn không thể diễn tả được, nhưng lại không dám trừng mắt nhìn anh.

Ông cụ Tịch ngồi bên kia không hề cảm giác được có trận chiến ngầm đang âm thầm bùng nổ, tươi cười nói tiếp: “Tình cảm của cháu Nghiệp và Niệm Niệm rất tốt. Kiếp trước Nghiệp nó tích được nhiều phúc đức, cho nên kiếp này mới tìm được một cô gái tốt như Niệm Niệm, hoạn nạn mới biết chân tình, họa phước cùng hưởng, đó mới là duyên nợ vợ chồng. Đợi cháu Nghiệp tỉnh lại, tổ chức cho bọn họ một cuộc hôn lễ thật hoành tráng…”

Ông cụ à, xin ngài đừng nói nữa…

Ông cụ Tịch càng nói càng cao hứng, người nào đó hành hạ cô càng ngày càng ngoan độc. Mặt mày Hoài Niệm ửng đỏ, cúi gằm đầu, nghiến chặt hàm răng, không nói một lời. Trong lúc bọn họ tưởng rằng cô ngượng ngùng, Hoài Niệm lại sắp chết đến nơi, cảm xúc trong cơ thể dâng trào khiến trán cô rịn mồ hôi.

…Đàn ông lưu manh! Lịch sự cặn bã! Thú đội lốp người!

Hoài Niệm nghiến răng đè nén, không dám để lộ ra vẻ quái dị nào. Cô chơi không lại người này.

“Niệm Niệm xấu hổ rồi, mặt mày đỏ rần.” Tịch Tử Thành cười nói.

Bỗng dưng Hoài Niệm để đũa xuống, hít sâu vào một hơi, mở miệng nói: “Thật xin lỗi, cháu phải đi nhà vệ sinh.” Giọng nói yếu ớt, còn mang theo âm điệu khàn khàn.

“Không khỏe à?” Tịch Tử Việt rút tay ra, vỗ nhè nhẹ hai cái lên chân cô, hỏi một cách nghiêm túc.

“Không sao ạ, cám ơn chú quan tâm.” Hoài Niệm cười hiền, đứng vội lên, rời khỏi bàn ăn.

Cô đi ra khỏi phòng ăn, đi vòng qua phòng khách và hàng lang, vào phòng vệ sinh.

Đóng cửa lại, cô ngã ngồi trên ghế, thở dốc một hơi.

Hôm nay cô mặt áo khoác đỏ, áo len trắng, váy ca rô vuông trắng đen, quần vớ chân và giày ủng đen.

Bình thường, độ dày của tất chân của thể chịu đựng sự xào xáo, nay lại thành một mảnh hoen ố.

Gặp chuyện xấu xa như thế này, Hoài Niệm hận mình còn có thể đỏ mặt thẹn thùng mà có phản ứng. Cô đè nén trái tim đập thùng thùng, hít sâu, ép buộc mình phải tỉnh táo lại.

Sau một hồi lâu, cô vỗ nước lạnh lên mặt, điều chỉnh lại trạng thái bình thường.

Cô quyết định, ăn cơm xong liền cáo từ. Cô không thể chịu đựng nơi này thêm giây phút nào nữa.

Nếu sớm biết Tịch Tử Việt sẽ xuất hiện, cô sẽ không tới đây.

Sau khi trấn định lại trạng thái, Hoài Niệm mở cửa ra, thân hình cao lớn của người đàn ông đập vào mắt. Huyết áp vừa mới hạ xuống đột nhiên tăng cao, mặt mũi Hoài Niệm trắng bệch. Cô còn chưa kịp phản ứng thì Tịch Tử Việt đã đẩy cô vào trong, chân dài bước vào, trở tay khóa trái cửa lại.

“Anh…a____” Hoài Niệm hoảng sợ lùi về phía sau bị anh dùng sức kéo lại, ôm mạnh vào lòng. Cằm cô bị đẩy lên, anh cúi đầu xuống, gặm lấy môi cô, cạy hàm răng ra, xâm nhập vào bên trong miệng cô, càn quét điên cuồng.

Hoài Niệm khốn khổ phát ra âm thanh nức nở. Người đàn ông dã man thô bạo đoạt lấy, không chút thương tiếc quấn lấy cô liếʍ mυ"ŧ. Lưỡi nóng hừng hực ra sức càn quét mỗi chỗ mỗi tấc trong miệng cô, giống như muốn hút khô cô.

Anh đẩy cô đến vách tường, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Không phải tôi bảo em nói chia tay hay sao?” Giọng nói trầm thấp, tràn đầy ghét bỏ.

“Tôi…” Hoài Niệm đang muốn giải thích, bàn tay tàn ác của anh lại xâm chiếm. Huyết khí dâng trào, Hoài Niệm oán hận nghiến răng. Tại sao cô phải giải thích với anh ta! Cô có chia tay hay không thì mắc mớ gì tới anh ta! Lưu manh vô liêm sỉ mà còn muốn cô ngoan ngoãn chịu sai khiến à!

Hoài Niệm cong đầu gối, còn chưa tấn công được chỗ hiểm của anh thì đã bị anh cản lại một cách dễ dàng, đè chân cô xuống. Cô rút tay ra, muốn tát lên mặt anh thì bàn tay không thể rơi xuống, bị anh bắt lại, đè áp lên tường. Tập kích liên tục hai lần đều bị thất bại, Hoài Niệm hổn hển nhìn chằm chằm Tịch Tử Việt. Sau khi gặp phải đồ vô sỉ này, tu dưỡng và định lực đời này của cô xem như tan tành mây khói.

“Đây là nhà của anh! Bên ngoài là người cha đang bệnh nặng của anh!” Hoài Niệm khàn giọng mắng, “Tịch Tử Việt, anh thật không biết xấu hổ!”

Tịch Tử Việt nắm cằm của cô, mặt đen lại: “Vậy còn em? Vừa tự xưng là người đàn bà của tôi, vừa không nỡ chia tay với Tịch Nghiệp.”

Cặp mắt của anh lạnh như băng, đen như mực, giống như hai lưỡi dao sắc bén. Trong lòng Hoài Niệm phát run, cảm giác sợ hãi lúc này mới lan tràn từ trong huyết mạch ra. Cô ý thức được chuyện này đã cán phải lằn ranh của anh.

Cô cắn môi, muốn giải thích gì đó, nhưng lại mở miệng không ra, lệ long lanh chuyển động trong vành mắt, ứa ra.

Tịch Tử Việt nhìn cô chằm chằm mấy giây, ánh mắt lạnh như băng đột nhiên ấm áp lại, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút đau lòng. Anh để tay cô xuống, không áp đảo cô bằng tư thế khuất phục đó nữa, ngược lại ôm cô vào lòng.

Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, cúi đầu bên tai cô, từng chữ từng chữ tràn đầy ý tứ uy hϊếp: “Một lần cuối cùng, em còn lấy thân phận bạn gái của Tịch Nghiệp xuất hiện ở nhà họ Tịch nữa thì anh sẽ làm thịt em ngay lập tức.”

Hoài Niệm mím chặt môi, không nói nửa lời.

Anh nới lỏng vòng ôm một chút, bàn tay ấm áp lướt nhẹ lên làn da trắng hồng, xóa đi giọt lệ này, “Trước kia đánh chết thế nào cũng không khóc, tại sao có tôi ở đây ba ngày hai bữa lại nhè ra thế này, hả?”

Hoài Niệm gạt bàn tay của Tịch Tử Việt ra, quay mặt đi không nhìn anh.

Sau khi Tịch Tử Việt bỏ đi, Hoài Niệm vội vàng sửa lại dung mạo của mình, trở lại bàn ăn.

Tịch Tử Việt đã không còn trên bàn, những người khác cũng đã ăn xong, Hoài Niệm viện lý do mình ăn đã no, theo mọi người kết thúc bữa tối.

Hoài Niệm nói: “Công ty có việc, cháu phải về tối nay.”

Vốn là cô đáp ứng Tịch Tử Thành ở đây với ông cụ tới Chủ Nhật, nhưng bây giờ không đợi được nữa rồi.

“Bọn trẻ các người cũng đừng một lòng vì sự nghiệp như vậy, cuộc sống còn có điều quan trọng hơn.” Ông cụ Tịch khuyên nhủ, “Lúc còn trẻ dùng thời gian đổi lấy tiền bạc, đến khi về già tiền xài không hết thì thời gian cũng không còn nhiều. Đời sống con người, chính là cả quá trình, đừng để tới già hối hận cũng đã muộn.”

Người giúp việc đi vào nói, bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa xối xả.

Tịch Tử Thành lên tiếng: “Nơi này đường núi gập ghềnh, lái xe ban đêm trời mưa rất nguy hiểm. Ngày mai gọi thẳng máy bay, chúng ta cùng đi.”

“Niệm Niệm, hiện giờ cháu nên coi nhẹ công việc một chút, dưỡng thai mới là chuyện quan trọng nhất. Đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi, đã mang theo đồ rồi, ngày mai đi chung cũng được mà.” Lý Quân Hoa cười híp mắt nói.

Hoài Niệm sửng sốt. Tịch Tử Thành và ông cụ Tịch cũng bất ngờ.

Ông cụ Tịch là người đầu tiên phản ứng, “Niệm Niệm… mang thai? Là con của Tịch Nghiệp?”

Hoài Niệm ngớ mặt ra: “Cháu không có…”

“Ai chà, xem kìa, dì đây lỡ miệng.” Giọng nói của Lý Quân Hoa vang lên lấn át câu trả lời của cô, “Hoài Niệm sống chết gì cũng không muốn con nói. Thật ra đây là chuyện vui mà, có gì khó nói chứ.”

“Chuyện vui chuyện vui… chuyện rất vui…” Ông cụ Tịch quá kích động, thở không muốn ra hơi. Tịch Tử Thành vội vàng bấm nút gọi chuông báo, rất nhanh sau đó, mấy bác sĩ y tá rầm rộ chạy vào.

Hoài Niệm lúng túng đứng chết trân tại chỗ. Bầu không khí khẩn trương, không ai để ý đến lời đồn đại về cô ngay lúc này.

Cuối cùng ông cụ Tịch cũng được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, Tịch Tử Thành cũng đi theo, chỉ còn lại Lý Quân Hoa và Hoài Niệm.

Lúc không còn người xung quanh, Hoài Niệm không vui hỏi Lý Quân Hoa, “Dì à, cháu không mang thai, tại sao dì lại…”

Lý Quân Hoa mỉm cười nói: “Cháu xem ông Nội cao hứng cỡ nào kìa, cứ để ông vui đi thì có sao đâu?”

“Nhưng cháu và Tịch Nghiệp đã chia tay. Lần này cháu tới đây là bởi vì chú Tịch nói sức khỏe ông không tốt, để cháu dỗ ngọt ông. Chú Tịch nói sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa, sau này cháu cũng sẽ không tới đây, dì nói như vậy…”

“Sau này cháu tới đây cũng sẽ không gặp, ông cụ còn có thể sống được bao lâu?” Lý Quân Hoa thở dài một hơi, giọng nói trở nên rất dịu dàng: “Nếu chỉ là dụ ngọt ông ấy, không bằng cháu làm tới cùng. Cháu chả cần gì hết nên sẽ không ảnh hưởng lớn tới cháu. Đây là lời nói dối thiện ý, có thể khiến ông cụ ra đi thoải mái, vậy tại sao không làm?”

Cho dù bà ta nói vậy, Hoài Niệm vẫn còn rất bất mãn.

Lý Quân Hoa lại nói: “Đúng rồi, lần trước bác sĩ chuyên môn chuẩn bệnh cho ba cháu xong đã nói, bệnh cũ có thể làm phẫu thuật trị tận gốc. Dì đã mời được bác sĩ có nổi tiếng nhất ở hải ngoại về mổ cho ba con. Sau này ông ấy không sợ bệnh cũ phát tác nữa.”

“Có thể chữa tận gốc sao?” Hoài Niệm do dự hỏi. Trước kia cô đã dẫn ba mình đi chuẩn đoán, nhưng từ bệnh viện quê nhà đến ba bệnh viện lớn của thành phố, bác sĩ nào cũng nói tình huống không lạc quan, phải dựa vào điều trị từ từ.

“Hôm nào dì dẫn cháu đi gặp bác sĩ chuyên môn nói chuyện, đến lúc đó cháu có thể hiểu rõ tình hình.” Lý Quân Hoa dắt Hoài Niệm đến sofa ngồi xuống, lời nói có ý nghĩa sâu xa: “Trước kia là dì hiểu lầm cháu, cho là cháu hâm mộ hư vinh mà ở chung với thằng Nghiệp. Lần trước cháu nói chia tay, dì đã đi tìm hiểu, thật sự là Nghiệp nó có lỗi với cháu. Lúc nó gặp phải chuyện không may, cháu vẫn ở lại bên cạnh chăm sóc, thật sự là một cô gái ngoan hiếm có… Trước kia là dì không tốt, cháu cũng đừng so đo với bà dì nóng lòng vì đứa con cưng này. Sau này chúng ta coi như không có duyên phận mẹ chồng nàng dâu, nhưng cũng có thể kết giao bạn bè.”

Lần này Lý Quân Hoa biểu lộ mấy lời chân thành tha thiết. Nguyên tắc xử sự của Hoài Niệm lâu nay chính là cho người khác một đường lui, sau này gặp nhau vẫn còn có thể vui vẻ. Lý Quân Hoa bày ra gương mặt hòa nhã đầy thiện ý như vậy, cô cũng không thể nhăn mặt.

“Dạ thưa dì, cháu biết. Đối với người, Tịch Nghiệp gặp chuyện không may là một đả kích rất lớn…”

Hoài Niệm nhìn Lý Quân Hoa đau khổ, nghĩ tới con của mình, một đứa bé còn chưa kịp cảm thụ được ánh mặt trời cũng như mây mưa trên thế giới này…

Mang thai mười tháng, nó đã trở thành một phần sinh mạng không thể nào chia cách với cô.

Đến khi nó bị cướp đi một cách tàn nhẫn thì nổi thống khổ của cô không khác gì bị đày vào địa ngục.

*****

Ông cụ Tịch đột nhiên phát bệnh, sau khi chuông báo động vang lên, cả ngôi biệt thự chìm trong ánh hồng quang lúc sáng lúc tối. Trong phòng sách, Tịch Tử Việt phản ứng rất nhanh, bỏ xuống tất cả công việc trong tay, chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Lúc ông cụ Tịch đã qua thời kỳ nguy hiểm, tâm tình của ông cũng tốt hơn, nằm trên giường mặt mày vui vẻ.

Tịch Tử Việt đi vào, ông cất giọng già nua run rẩy, cười nói: “Cháu Nghiệp sắp có con rồi… thật tốt quá…”

Tịch Tử Việt nhíu mày, không xác định, hỏi: “Tịch Nghiệp, có con?”

“Đúng vậy… Niệm Niệm mang thai con của nó… Thật tốt quá… Các con nhớ chăm sóc tốt cho con bé… Không biết Nghiệp nó lúc nào mới tỉnh lại, con là chú của nó, nhất định phải chăm sóc tốt cho con bé… Đừng bạc đãi người ta…”

Ông cụ Tịch đang chìm đắm trong niềm vui, không phát hiện vẻ mặt con trai mình đang đứng ở đầu giường càng lúc càng âm u đáng sợ.

« Chương TrướcChương Tiếp »