Tịch Tử Việt tháo đồng hồ đeo tay xuống, vứt sang một bên, nhìn cô nói: “Hoài Niệm, tôi không còn kiên nhẫn.”
Ánh mắt đầy tính xâm lược, làm Hoài Niệm rợn cả tóc gáy.
Cô đang bỏ chân xuống muốn trốn chạy, nhưng lại bị Tịch Tử Việt đang đến gần bắt được chân.
Anh nắm lấy bắp chân cô, ngồi lên mép giường, kìm lấy vai cô, ôm cô vào lòng. Động tác kiên quyết mạnh mẽ, không cho cự tuyệt. Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, giống như thợ săn đang nhìn con mồi mình thèm thuồng không dứt, đáy mắt đè nén sự hưng phấn không ngừng tuôn ra, “Tôi muốn em đã lâu lắm rồi, em biết không?”
Hoài Niệm bị anh nhìn tới da đầu tê dại, toàn thân giống như cá nằm trên thớt, vùng vẫy như thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
“Giám đốc Tịch, anh có rất nhiều chọn lựa… Anh đừng như vậy… Ưm…” Anh chặn ngang miệng của cô.
Giống như cuồng phong bão táp cuốn tới không hề báo trước, cô bị cơ thể cao lớn của anh áp đảo, mái tóc đen xõa đầy giường…
Lần đó ở bệnh viện, sau khi bị cự tuyệt, anh mượn rượu say làm bậy. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba… Con người là động vật không biết thỏa mãn, mỗi một lần đều khao khát mùi vị của cô hơn lần trước.
Không còn cách nào ngụy trang thành thân sĩ tao nhã lễ độ, mỗi một tấc chiếm đoạt là một tấc khát vọng.
Một khi hộp Pandora đã mở ra thì không thể nào đóng lại được.
“Ô... Ưm…” Thế tấn công của anh điên cuồng, ép cô sắp thở không nổi.
Hoài Niệm hoảng loạn, sợ hãi không ngừng, nhưng cục diện không hề nằm trong tầm tay với.
Cô kêu khóc: “Đừng… tôi cầu xin anh… không nên…. Không nên đối xử với tôi như vậy…”
Tiếng khóc của người con gái thê lương, khàn khàn lại tuyệt vọng.
Nhìn gương mặt khóc ỉ ôi của cô mà anh dừng lại. Cúi người, môi anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của cô, như thể đang an ủi cô.
Hoài Niệm khóc thở không ra hơi, nước mắt đầy mặt, hỗn loạn bất lực. Cô như con thú nhỏ đáng thương, liều mạng cầu khẩn tên đồ tể đáng sợ muốn gϊếŧ cô, “Tịch Tử Việt… Tôi xin anh… đừng như vậy… anh tha cho tôi đi…”
Mặt anh lạnh tanh, hỏi: “Nói cho tôi biết, em và Tịch Nghiệp có từng quan hệ không?”
“Không có… không có…” Cô lắc đầu khóc.
“Thật không có?” Anh ép hỏi lần nữa.
“Không có… thật sự không có…” Cô khóc rống lên, run rẩy không ngừng.
“Ngoan.” Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo sự hài lòng.
Anh chặn miệng cô một lần nữa, nhìn ánh mắt tràn lệ sương mù của cô, nói: “Nhớ rõ, em là người của tôi.”
Cô oán hận nhìn anh ta. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, thì mắt cô có thể nói rằng đang lóc xương lóc thịt anh ra.
Tịch Tử Việt xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, vuốt ve tóc của cô, giống như đối xử với một đứa bé đang cáu kỉnh, “Ngoan một chút, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.”
Hoài Niệm cúi gằm đầu, co rút trong chăn đệm, ôm chặt mình, run lẩy bẩy.
Tịch Tử Việt cúi đầu hôn lên tóc cô, “Tôi còn có việc, nhưng em có thể liên lạc tôi bất cứ lúc nào.”
Cô nhắm hai mắt lại, không trả lời.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, thật lâu sau đó, cô mới từ từ mở mắt ra.
Hoài Niệm rời khỏi giường, đi vào phòng tắm, cố gắng chà rửa mình.
Anh ta chưa chiếm đoạt cô, nhưng toàn thân cô đều là dấu vết anh ta để lại.
Hoài Niệm đang tắm, nhưng trong đầu không ngừng quay trở lại hình ảnh vừa lúc nãy, bất thình lình ném cầu chà rửa vào mặt kiếng.
… Đàn ông lưu manh!
Nước mắt sắp trào ra bị cô ngửa đầu ép trở về.
Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, coi như là tìm trai bao cao cấp về hầu hạ mình.
*****
Sau khi Hoài Niệm và Thẩm Mộng Lam hội tụ lại, Thẩm Mộng Lam hỏi cô đi đâu, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Gặp phải bạn học cũ, nhất thời cao hứng, nói chuyện hơi lâu một chút.”
Hai người cùng nhau trở lại khách sạn, buổi tối Thẩm Mộng Lam ngủ say như thẳng cẳng, Hoài Niệm trằn trọc mãi trên giường không thể nào chợp mắt.
Trưa ngày hôm sau, không đợi điện thoại của công ty đối phương, Hoài Niệm lại sang một lần nữa. Vương Vinh Cương đang tiễn một khách hàng rời đi, người đàn ông trung niên mang mắt kiếng dừng mắt trên người Hoài Niệm, cười cười lưu luyến không thôi. Hoài Niệm lễ phép cười đáp trả.
Đưa khách hàng đi rồi, Vương Vinh Cương dẫn Hoài Niệm vào phòng làm việc.
“Giám đốc Hoài, tình huống không mấy lạc quan. Mấy vị điều hành của công ty cực lực phản đối việc ký lại hợp đồng. Bọn họ cảm thấy chuyện này thật sự không thể bàn bạc được, hơn nữa gia hạn của chúng tôi cũng rất gấp, đến lúc đó không thể cung cấp trang phục cho tổ kịch thì cũng sẽ bị bồi thường như vậy…”
Hoài Niệm nghe được mấy lý lo từ chối này, tâm tình trở nên nặng nề hơn.
Trong đầu Hoài Niệm đang chuẩn bị kế sách ứng đối thì điện thoại di động của Vương Vinh Cương vang lên. Bên kia nói mấy câu, ông ta liếc mắt nhìn Hoài Niệm, “Tôi ra ngoài nói chuyện điện thoại, cô đợi chút.”
“Ngài nói chuyện trước ạ, tôi không vội.” Hoài Niệm ứng tiếng.
Một lát sau, Vương Vinh Cương đi vào phòng làm việc, cân nhắc một hồi rồi nói với Hoài Niệm: “Nếu không như vậy, tối nay khách hàng của chúng tôi có tụ họp, cô theo tôi đi xã giao. Nếu như tôi tóm được bản hợp đồng này, lợi nhuận rất lớn, sẽ không quan tâm tới tổn thất bên các cô.”
Trên mặt trận kinh doanh, xã giao là điều khó tránh. Quen biết thêm nhiều người cũng không sao, Hoài Niệm đồng ý.
Thế giới của người trưởng thành chính là, cho dù gặp phải trở ngại gì, ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục vì cuộc sống mà bôn ba.
Không ai nhìn thấy nước mắt của bạn, không ai nghe bạn than oán, ông trời cũng sẽ không giảm bớt gánh nặng của bạn, vì bạn mà thống khổ.
Đêm đó, Hoài Niệm và Thẩm Mộng Lam ăn mặc trang điểm tỉ mỉ. Vương Vinh Cương nói vị khách này đầu tư trong ngành điện ảnh và truyền hình, giàu nứt vách, ngàn vạn lần không thể chậm trễ. Địa điểm là một hộp đêm nổi tiếng, một đám người đang tụ họp trong phòng bao phú ông.
Hoài Niệm đến nơi mới biết, thì ra lúc chiều đã gặp qua người đàn ông kia. Vương Vinh Cương giới thiệu hai bên quen biết, “Đây là Giám đốc Lưu, Lưu Uy, ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình Uy Đạt. Đây là Hoài Niệm, nhà thiết kế thời trang, nữ nhân tài ba. Sau này Giám đốc Lưu quay phim cổ trang có thể mời Hoài Niệm làm người tạo mẫu cao cấp cho diễn viên chính.”
“Hoài Niệm, cái tên thật dễ nghe!” Lưu Uy cười, nắm lấy tay Hoài Niệm bóp mấy cái.
Hoài Niệm vẫn duy trì nụ cười trên mặt, rút tay lại.
Một đám người ngồi xuống, Hoài Niệm được an bài ngồi bên cạnh Lưu Uy. Lưu Uy khoác tay lên vai cô, đẩy mắt kiếng lên, kề sát tai cô, cười nói: “Tôi thưởng thức nhất phụ nữ vừa đẹp vừa có tài giống như cô đây vậy. Mặt đẹp, có khí chất, trong bụng đầy chữ nghĩa. Tôi đặc biệt bảo Vinh Cương gọi cô tới đây, chính là muốn được kết bạn với cô.”
“Được kết bạn với Giám đốc Lưu là vinh hạnh của tôi.”Ánh đèn lờ mờ che giấu ánh mắt đầy chán ghét của Hoài Niệm. Cô tránh né cánh tay của ông ta, “Giám đốc Lưu muốn hát bài nào, tôi chọn cho ngài.” Nói xong, cô đi về phía đài chọn bài hát.
Thẩm Mộng Lam tiến tới bên cạnh Hoài Niệm, thấp giọng oán trách: “Những người này không ai thành thật, lão ta muốn chiếm tiện nghi!”
“Là chỗ ăn chơi, tìm đâu ra người đàng hoàng. Ráng để ý bảo vệ mình, đừng chịu bị thiệt thòi.” Hoài Niệm dặn dò, “Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau chuốc say Giám đốc Lưu, để ông ta cao hứng, hợp đồng rất dễ tới tay.”
Hoài Niệm tự biết tửu lượng mình không cao, không thể lấy trứng chọi đá. Sau mỗi lần cụng ly với Lưu Uy, cô ngậm rượu trong cổ họng không nuốt hết, có Thẩm Mộng Lam ở bên cạnh tiếp ứng, cô tùy lúc nhổ ra. Dĩ nhiên, không phải lần nào chiêu này cũng có tác dụng, nếu như vừa uống xong phải nói chuyện thì chỉ đành nuốt vào mà thôi.
Lúc Lưu Uy uống không biết bao nhiêu ly rượu thì Hoài Niệm cũng cảm giác mình không xong.
Cô chạy tới phòng vệ sinh, thọt tay vào trong cổ họng làm mình ói ra.
Chỉ cần ói ra hết rượu thì cô sẽ ổn thôi. Không thể uống say, nhất định không thể uống say!
Cô ra tay không thương tiếc, móc sâu xuống cổ họng, rốt cuộc rượu và thức ăn đều ói ra ngoài. Vị chua đảo ngược, dạ dày tổn thương, khoang miệng xói lở, từng trận ghê tởm dâng trào…
Hoài Niệm nhìn mình trong gương, không sao, cô ta có thể làm được, mình cũng có thể.
Cô ta đâm dao găm tới, mình cũng có thể rút ra.
Hoài Niệm đè nén sự khó chịu, súc miệng, trang điểm lại, sửa sang lại dáng vẻ.
Rời khỏi phòng vệ sinh, trên đường đi về lại phòng bao, điện thoại di động vang lên. Hoài Niệm móc điện thoại từ trong túi xách ra nhìn, là Tịch Tư Viễn…
Cô cúp điện thoại, sự khó chịu bất ngờ dâng lên trong trái tim cô.
Cô không muốn qua lại với cậu nhóc này. Mỗi lần nhìn thấy cậu bé là cô sẽ nghĩ tới người cha lưu manh của nó.
Mới vừa cúp thì điện thoại lại vang lên, vẫn là Tịch Tư Viễn.
Hoài Niệm cảm thấy phiền não, xoa xoa mi tâm, điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Hít vào một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng bao, không khí ăn chơi trụy lạc, âm nhạc khiến đầu người ta muốn nổ tung. Hoài Niệm đảo mắt một vòng, không thấy Thẩm Mộng Lam, cũng không thấy Lưu Uy. Lúc này cô mới phát hiện đầu óc không tập trung đã đi nhầm chỗ.
Cô đang muốn rút lui thì một người đàn ông đầu trọc đang khiêu vũ kéo cô lại, dùng sức ôm vào ngực, “Cô nàng này hợp với khẩu vị của tao.” Nói xong, hắn ta muốn hôn lên mặt của cô.
Hoài Niệm vội vàng tránh né, nóng lòng cong đầu gối thúc vào chỗ hiểm của người đàn ông đó.
Gã kia trúng đòn, thấp giọng rên đau.
Hoài Niệm thoát khỏi vòng tay của anh ta, xoay người bỏ chạy.
“Cản nó lại! Đ* má, dám hạ độc thủ với ông đây!”
Mấy tên thanh nhiên trẻ tuổi chặn đường Hoài Niệm lại. Cô quay đầu nhìn về phía gã đàn ông trọc đầu, chịu nhận lỗi, “Thật là ngại, tôi đi nhầm chỗ, mới vừa rồi quá nóng lòng, mạo phạm rồi.”
“Choảng___” Một tiếng vang lên thật lớn. Gã đàn ông kia nện bình rượu xuống mặt đất, tiếng nhạc dừng lại. Ánh mắt của mọi người phóng về phía Hoài Niệm.
“Con đàn bà thúi, dám ra tay với ông… Không dập nát mặt mày, mày chẳng biết ông đây là ai!” Người đàn ông uống rượu mặt đỏ bừng, áo đen tay ngắn trên người bó chặt, hình xâm một đường từ cánh tay xuống tới mu bàn tay, trên cổ đeo dây chuyền vàng thật lớn, đầu sáng loáng bóng ngời, bộ dạng lão đại giang hồ chính hiệu.
Hoài Niệm thầm than trong lòng.
Nhưng cô không hề rụt rè, ngược lại cười rộ lên như không có chuyện gì, “Không nên tùy tiện hù dọa phụ nữ, bởi vì anh không biết người đàn ông sau lưng cô ta là ai.”
Trước khi đối phương nổi đóa, cô phải trấn áp cuộc diện trước, nếu không sẽ tránh không được thua thiệt trước mắt.
“À, giọng điệu kiểu này là sau lưng có chỗ dựa rồi phải không?” Gã đàn ông nheo mắt quan sát cô, giống như trong lòng đang suy tính.
Hoài Niệm mỉm cười, “Tịch Tử Việt, cái núi này có thể chống lưng được chứ?”
Cô cũng không muốn dính líu tới người này, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có tên tuổi của anh ta không ai mà không biết.
“Tịch Tử Việt? Cô nói là Tịch Tử Việt của Đông Diệu?” Gã đàn ông hỏi ngược lại.
“Ngoài anh ta ra còn có người khác xứng đáng tên Tịch Tử Việt sao?”
“Ha ha ha ha…” Người đàn ông bỗng dưng cười to, giống như nghe được chuyện cười kinh thiên động địa gì, “Cô ta nói cô ta là người đàn bà của Tịch Tử Việt… Ha ha ha… khoác lác có tầm cỡ… tao phục…”
Hoài Niệm bình tĩnh ưỡn thẳng người, ánh mắt khinh miệt, có mấy phần khí thế của nữ vương.
Đầu trọc ngừng cười, bị khí thế tự tin của cô dọa không ít.
Một người đàn ông mặc âu phục tiến tới gần nói nhỏ bên tai hắn ta mấy câu. Hắn ta gật đầu một cái, nói với Hoài Niệm: “Cô nói cô là đàn bà của Tịch Tử Việt, được, vậy cô điện thoại, gọi anh ta ra đây. Chúng tôi ngưỡng mộ Giám đốc Tịch đã lâu, cho cô cơ hội để chúng ta làm quen, tôi nhận cô làm bạn liền.” Giọng điệu trong lúc nói chuyện khiêm tốn lại không ít.
Hoài Niệm biết, tối nay không đưa ra chứng cứ thì đừng hòng thoát thân khỏi đầm rồng hang hổ này.
Cô lấy điện thoại di động ra, đấu tranh một hồi, gọi điện thoại cho Tịch Tư Viễn.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Tại sao không nhận điện thoại của con? Con đã gọi cho mẹ nhiều lần rồi!” Tiếng oán trách của Tịch Tư Viễn lùm bùm đánh thẳng vào tai.
Hoài Niệm bị chữ ‘mẹ’ kia dọa sợ ngây người.