“Chú… không, Giám đốc Tịch…” Trong lúc cô không biết nên nói cái gì thì anh buông tay ra, vòng qua hông cô, siết chặt ___ khoảng cách cuối cùng cũng biến mất, cô đυ.ng vào l*иg ngực rắn chắc của anh.
Hoài Niệm lúng túng ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt của người đàn ông. Cặp mắt đen kia ướt đẫm nước mưa, pha lẫn sự dịu dàng đầm thắm.
Anh nhìn cô nói: “Hoài Niệm, chúng ta nói chuyện một chút.”
Hoài Niệm xoay mặt, tránh đi ánh mắt anh. Tịch Tử Việt nghiêm nghị khiến tim cô đập nhanh, Tịch Tử Việt dịu dàng lại khiến cô hoảng hốt.
Cô muốn tránh khỏi vòng ôm của anh, giẫy giụa vài lần không thoát ra được, ngược lại càng bị ôm chặt hơn. Một tay anh thôi cũng có thể kiềm chặt lấy cô.
Hoài Niệm đảo mắt nhìn xung quanh, không một bóng người qua lại.
Cô lo lắng, vùng vẫy không ngực anh, “Không có gì phải nói! Cháu là bạn gái của Tịch Nghiệp! Chú không nên dây dưa với cháu nữa! Chú như vậy sẽ bị mọi người khinh thường! Chú buông cháu ra… Ưm…”
Tịch Tử Việt ném dù trong tay sang một bên, chế trụ đầu của Hoài Niệm, cúi người chặn lại môi của cô.
Mưa to như trút nước, trong nháy mắt cả hai người đều ướt sũng.
Nước mưa nện lốp bốp lên mặt, Hoài Niệm bị buộc phải nhắm mắt lại, vì vậy mà cô lại càng cảm nhận được sâu sắc lửa nóng trong miệng.
Đầu lưỡi người đàn ông cuốn tới, càn quét mọi góc mọi nơi trong cổ họng, quấn lấy đầu lưỡi của cô, hút mạnh. Sự giẫy giụa kháng cự của cô bị áp chế hoàn toàn. Một khắc là thân sĩ cầm dù áo quần thẳng thớm, giờ phút này lại nghiễm nhiên trở thành quân vương ngang ngược cực kỳ tàn khốc.
Nước mưa từ mặt anh rơi xuống mặt cô, len lỏi giữa bốn cánh môi trượt vào miệng của hai người. Miệng lưỡi của cô bị anh cuốn chặt, bị anh xâm nhập lần này tới lần khác.
Hơi thở không thông khiến cô hô hấp vô cùng khó khăn, ngực phập phồng kịch liệt.
Toàn thân hai người ướt đẫm, khí trời đầu đông rét lạnh, nhưng mặt cô, cơ thể cô đều nóng rực. Anh giống như một hòn núi lửa, điên cuồng đáng sợ không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang phun trào. Cô hoài nghi mình sẽ bị thiêu cháy một giây sau đó.
Rốt cuộc Tịch Tử Việt cũng buông môi Hoài Niệm ra.
Anh vẫn kìm mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói khàn khàn nhưng cứng rắn, “Không được phép gọi tôi là chú nữa, có nghe không?” Nước mưa từ khuôn mặt sắc bén của anh trượt xuống, ánh mắt tàn nhẫn, không hề che giấu tính sói lang.
Hoài Niệm mở to miệng, thở dốc, kinh ngạc nhìn người đàn ông gần trong gan tấc. Cô giống như chưa từng biết anh là ai. Mỗi lần giao tiếp trước đây, phong thái trưởng bối của anh, sự chăm sóc chu toàn của anh, tất cả đều là giả tạo, là một người khác…
Tịch Tử Việt ôm lấy Hoài Niệm, kéo cô theo mình đến chiếc Maybach. Hai người ướt sũng, nước rơi lộp độp trên ghế da may thủ công. Hoài Niệm tựa lưng vào ghế ngồi, cố gắng điều chế hơi thở hổn loạn của mình.
Mưa thật lớn, giống như muốn đoạt lấy mạng của cô.
Tịch Tử Việt ném chiếc khăn lông cho Hoài Niệm, khởi động xe.
Hai người không ai lên tiếng, Hoài Niệm không dùng chiếc khăn này, để mặc cho mái tóc dài không ngừng nhỏ nước.
Không bao lâu sau, Tịch Tử Việt lái xe đến khách sạn InterContinental.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, mở khóa, Hoài Niệm vội vàng nhào ra khỏi xe chạy trốn. Tịch Tử Việt xuống xe tiến tới gần, cô nắm chặt điện thoại cầm tay, lùi về phía sau từng bước, ánh mắt tràn đầy đề phòng. Ngón tay cô trượt màn hình mở khóa, bấm vào mặt biên cuộc gọi, 110 là một trong những phím tắt.
“Đừng khẩn trương.” Tịch Tử Việt dừng lại, thản nhiên nói, “Tôi đưa em tới chỉ để nghỉ ngơi.”
Hoài Niệm im lặng nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi. Tôi an bài người mang xe trở lại cho em.” Tịch Tử Việt vẫn duy trì một khoảng cách vừa phải.
“Không cần.” Hoài Niệm cứng rắn cự tuyệt, xoay người, sải bước bỏ đi.
Cô càng đi càng nhanh, giống như chạy trốn vào trong thang máy, bấm nút.
Thang máy ‘đinh’ một tiếng, đến đại sảnh, Hoài Niệm hít vào một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi ra.
Cô đi tới trước quầy mướn phòng, lúc này mới phát hiện trên người mình chỉ có điện thoại di động và chìa khóa xe. Những thứ khác đều ở trong túi xách, mà túi xách lại ở trên xe. Hoài Niệm tìm trong danh mục điện thoại ra số điện thoại của Tổng Giám đốc, gọi đi, thuận lợi được vào ở.
Cô đi vào căn phòng được khách sạn an bài, gọi điện thoại cho mẹ, nói tối nay làm thêm giờ quá trễ, ở lại công ty ngủ luôn. Bên kia mẹ cô dặn dò phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá liều mạng. Còn chưa nói hết lời thì điện thoại đã bị cha dượng giành lấy, dặn dò thêm một phen nữa, “Niệm Niệm, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, lúc ăn phải ăn, lúc ngủ phải ngủ. Sức khỏe là vốn liếng quan trọng nhất, cơ thể tổn hại thì tất cả chỉ là con số 0.”
“Dạ… con biết… yên tâm… Con mới ăn khuya xong… trời mưa lớn quá đường bị chặn hết… Phòng nghỉ trong công ty có giường, không lạnh, có máy điều hòa không khí…” Giọng nói của Hoài Niệm đứt quãng, cố gắng đè nén cổ họng khàn khàn.
Sau khi cúp điện thoại, cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Nước nóng từ vòi hoa sen chảy ra, cô nằm ngâm nước nóng trong bồn tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay liên tục xảy ra chuyện.
Bởi vì cú điện thoại của cô mà Tịch Nghiệp xảy ra tại nạn trên đường cao tốc…
Viên Nhã Văn phản bội không chừa đường lui, đuổi tận gϊếŧ tuyệt…
Hôm nay công ty tràn ngập nguy cơ, căn hộ của gia đình khó có thể cầm giữ, còn thêm một người đàn ông đáng sợ dây dưa…
Nhưng mà những thứ này thì sao chứ? Có thể đánh ngã được cô sao?
Có lúc cô phải quỳ trên đường, chết đuối, bị đánh tả tơi cũng không thể gϊếŧ chết được cô, vậy cô còn sợ cái gì?
Cô đã không còn là một cô bé yếu đuối bất lực năm nào. Cô trưởng thành, hai vai của cô có thể chịu đựng bất kỳ gánh nặng nào.
Hoài Niệm đứng dậy từ trong bồn nước, lau khô mình, mặc áo choàng tắm, gọi điện thoại kêu một phần bánh mì và một chai sữa tươi.
Ba mẹ nói đúng, sức khỏe là vốn liếng cách mạng. Thể chất cô không tốt, càng nên biết quý trọng bản thân mình.
Hoài Niệm đang sáy tóc thì chuông cửa vang lên.
Cô tưởng rằng thức ăn mình đặt đã đưa đến, mở cửa ra thì lại là Tịch Tử Việt. Thân hình cao lớn của người đàn ông như một bóng râm ụp xuống trước mặt, hơi thở áp bức giống như bẩm tính trời sinh.
Theo bản năng, Hoài Niệm lùi về phía sau đóng sầm cửa lại. Trước khi khe hở hoàn toàn đóng kín, Tịch Tử Việt đã đưa tay chặn lại, hơi dùng sức, Hoài Niệm bên trong cửa bị đẩy lùi về phía sau mấy bước,thiếu chút nữa té xuống. Cửa bị đẩy ra, Tịch Tử Việt đi vào, trở tay khóa cửa lại.
Âm thanh sắc gọn tan biến, hai người ở chung một khoảng không gian bịt kín mập mờ.
Hoài Niệm bước nhanh tới mép giường, cầm lấy điện thoại di động, thối lui về phía vách tường.
Tịch Tử Việt đã thay đồ, quần hưu nhàn màu cà phê, áo len tròng bên ngoài áo sơ mi ca-rô, mất đi vài phần nghiêm nghị sắc bén khi mặc âu phục, tăng thêm vài phần nho nhã.
Anh đưa tay cầm túi đồ ăn đặt ngoài lên, tay kia cầm túi xách của Hoài Niệm. Anh đi vào trong phòng, đặt đồ trên bàn, “Đây là thức ăn em gọi, ăn đi.”
Anh đi tới sofa, ngồi xuống, bộ dạng khoan khoái, vẻ mặt dịu dàng, thoạt nhìn không thấy ẩn chứa tính công kích nào.
Hoài Niệm ngạc nhiên không thể khẳng định: “Tại sao anh có túi xách của tôi?”
Tịch Tử Việt thản nhiên nói: “Sáng sớm mai em đi lấy xe rất phiền toái, cho nên tôi sai người mang xe lại đây cho em, đậu ở nhà để xe lầu 1B, khu 301.”
“Tại sao anh có chìa khóa xe?” Hoài Niệm chất vấn.
“Mở khóa không khó.” Tịch Tử Việt vẫn thản nhiên như cũ, “Em yên tâm, không làm hư xe em đâu.”
Sự thật chính là, chỗ của anh có chìa khóa phòng bị xe của cô.
Hoài Niệm hít sâu vào một hơi, kiềm chế tâm tình gần như bốc lửa của mình, lạnh mặt nói: “Anh có thể ra ngoài, cám ơn.”
“Trước tiên, em phải ăn đi cái đã. Ăn xong chúng ta nói chuyện một chút.”
“Anh ở đây tôi ăn không vô.” Giọng nói của Hoài Niệm lạnh như băng, “Tôi không có gì muốn nói với anh cả.”
Tịch Tử Việt đi thẳng vào vấn đề: “Chia tay với Tịch Nghiệp, nói thẳng với cha mẹ của nó. Nếu như em không tiện mở miệng, tôi sẽ giúp em.”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan tới anh.” Hoài Niệm phản bác, “Tôi không có ý định chia tay với anh ấy. Tôi đã nói rồi, anh ấy nằm cả đời, tôi sẽ chăm sóc anh ấy cả đời. Đời này anh ấy là bạn trai của tôi!”
“Cảm động!” Tịch Tử Việt mỉm cười, nụ cười lộ ra bao nhiêu phần lạnh lẽo, “Vì một người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ, nhẫn nhịn chịu khổ, không rời không bỏ.”
Hoài Niệm biến sắc.
Tại sao anh ta biết được…
“Tịch Nghiệp cho Viên Nhã Văn 10 triệu, còn thêm một ít tài nguyên khác. Vì lý do này mà cô ta có thể đánh bại em một cách dễ dàng.”
Hoài Niệm muốn cười, nhưng cười không nổi.
Không hổ danh là công tử nhà họ Tịch, không hổ là cậu ấm cô chiêu, ra tay thật hào phóng.
Thì ra cô đấu tranh cũng chỉ là trứng chọi đá…
Dạ dày Hoài Niệm co rút, cô cảm giác mình sắp đứng không vững, vội vàng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm sữa tươi lên uống. Cô đói bụng quá, đói tới nổi cơ thể suy yếu, ngay cả một chuyện buồn cười như vậy cũng gánh không nổi.
Hoài Niệm quay đầu đi, cắn nhai từng miếng bánh mì, tóc dài buông thả che khuất gò má của cô.
Tịch Tử Việt đứng dậy, đi tới trước mặt Hoài Niệm, hay tay chống hai bên ghế dựa, cúi người. Hoài Niệm xoay mặt lại, đối diện với khuôn mặt của người đàn ông kề cận. Hai người cách nhau quá gần, mắt đối mắt, mũi đối mũi. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng đường vân trong đồng tử đen nhánh của anh và chính mình giữa trung tâm đó.
Anh thấp giọng nói: “Hoài Niệm, em có thể chọn tôi.”
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại đen tuyền của cô. Ánh mắt vừa giống như trưởng bối dịu dàng chăm sóc, vừa giống như đóa anh túc quyến rũ người sa đọa, “Đi theo tôi, tất cả vấn đề, tôi sẽ giúp em giải quyết.”