Đột nhiên có hai cánh tay từ phía sau ôm tới, Hoài Niệm bị dọa sợ đến mức nhịp tim ngừng đập, đánh rơi quả anh đào vào bồn rửa tay.
Hơi nhở dồn dập cùng mùi rượu cồn của người đàn ông trói chặt lấy cô. Anh ta đặt đầu lên vai cô, hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt cô.
Hoài Niệm quay đầu lại. Nhận ra là Tịch Tử Việt, cô ngạc nhiên nhiều hơn sợ hãi. Cô kiềm chế xung động muốn hét lớn, ra sức vùng vẫy trong vòng tay anh, giọng nói ẩn nhẫn, “Chú à, chú đã uống say! Xin buông cháu ra!”
“Tôi buông ra, em lại muốn chạy trốn…” Hơi thở nóng rực của anh phà trên cổ cô, nóng tới nổi khiến cô hoảng sợ, “Còn muốn ở chung với cháu của tôi…” Bàn tay anh bóp cằm cô, kéo mặt cô lên, để cô nhìn thẳng mình, “Em nói đi, tôi có thể làm gì bây giờ?”
Cặp mắt đen nhánh của người đàn ông nhìn cô gắt gao, trần trụi không hề che giấu, giống như một giấy kế tiếp sẽ nuốt chửng cô.
Hoài Niệm rối loạn, vừa mở miệng định nói gì đó thì anh đã áp môi xuống. Tịch Tử Việt đột nhiên xoay người cô qua, đặt trên bồn rửa tay, một tay kìm bả vai cô, một tay chế trụ đầu cô, chiếc lưỡi nóng bỏng chui vào miệng cô, mạnh mẽ chiếm đoạt.
“Ưm… ưm ưm…” Hoài Niệm bị ép buộc chịu đựng sự điên cuồng của anh, nhưng không thể nào khép miệng lại được vì anh đang quấy nhiễu, vài sợi nước bọt nhiễu xuống từ khóe môi. Cô liều mạng đánh anh, nhưng sức lực yếu đuối, giống như kiến càng lay cây, không cách nào bức anh lùi lại.
Tịch Tử Việt trong lòng Hoài Niệm chính là anh hùng hiệp sĩ cao cao tại thượng, là bề trên lạnh lùng điềm tĩnh, là một người có phẩm chất!
Người đàn ông bỉ ổi giống như dã thú này không phải là Tịch Tử Việt…
“Chú… chú… ưm… không được…” Khó khăn lắm cô mới thốt ra được mấy chữ, cố gắng đánh thức lý trí anh.
Trong lúc dây dưa cọ sát, động tác của anh càng ngày càng quá đáng…
Hoài Niệm không kháng cự nữa, ngược lại vòng tay qua cổ, bàn tay vuốt ve nhè nhẹ sau gáy anh.
Cơ thể người đàn ông run lên từng hồi, động tác thô bạo cũng từ từ dịu đi.
Bên trong áo sơ mi trắng, bàn tay non mềm của người phụ nữ lần theo đường cong cơ bụng rắn chắc, từ từ trườn lên…
Tịch Tử Việt khẽ rên một tiếng, đầu kề sát cần cổ, hít vào mùi hương của cô. Mỗi tế bào, mỗi dây thần kinh trong cơ thể anh đều tham lam hưởng thụ sự cám dỗ lẫn vuốt ve của cô.
Anh để mặc cho cô điều khiển, dẫn dắt. Trong phút chốc, anh như hổ dữ điên cuồng biến thành cừu non mặc cho người chém gϊếŧ.
Thừa lúc Tịch Tử Việt đang bị dao động, Hoài Niệm lùi hai chân về phía sau một chút, nắm lấy dây lưng của anh, co đầu gối, thúc mạnh vào thân dưới đang sung máu của anh.
Tịch Tử Việt đau đớn kêu lên một tiếng, Hoài Niệm thuận thế đẩy anh ra, phóng ra ngoài.
Tịch Tử Việt ngã ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng người con gái rời đi, cắn răng nghiến lợi.
Hoài Niệm chạy một hơi vào phòng bệnh của Tịch Nghiệp, mặt mày còn chưa tan đi vẻ hốt hoảng, lập tức nhào tới trước giường của Tịch Nghiệp, thở hổn hển.
Lý Quân Hoa và Tịch Tử Thành đang ở trong phòng ngẩn người, hỏi cô, “Chuyện gì thế?”
Hoài Niệm thở hổn hển một hồi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kích động, nói: “Lúc cháu đang rửa trái cây, đột nhiên giống như nghe được tiếng gọi của anh Nghiệp, cháu tưởng là anh ấy đã tỉnh lại…”
“Đứa ngốc này.” Tịch Tử Thành thở dài, vừa yêu thương vừa an ủi, nói, “Có phải gần đây cháu mệt mỏi quá độ không?”
“Không ạ, cháu rất khỏe.” Hoài Niệm gượng cười.
“Tử Việt, cậu đã đến rồi.” Giọng nói ân cần của Lý Quân Hoa vang lên. Nghe được cái tên này, Hoài Niệm lập tức run lên, nắm chặt tay của Tịch Nghiệp, không dám quay đầu lại nhìn.
“Có xã giao ở gần đây, em tới thăm cháu một chút.” Giọng nói của Tịch Tử Việt trầm thấp, mang theo âm điệu khàn khàn sau khi say.
Lý Quân Hoa nghênh đón Tịch Tử Việt đến ngồi trên sofa. Anh trai chị dâu hai người giống như quân thần bám lấy bệ hạ, vây quanh trò chuyện với anh.
Lý Quân Hoa quét mắt về phía Hoài Niệm, thấy cô giống như đầu gỗ đứng trước giường, trong lòng không vui, nhưng mặt vẫn mỉm cười nhắc nhở: “Niệm Niệm, chú tới kìa.”
Tịch Tử Việt duỗi người ra, dựa trên sofa, ánh mắt rơi vào bàn tay Hoài Niệm đang siết chặt tay Tịch Nghiệp. Anh mấy máy môi, đáy mắt âm u.
Hoài Niệm chậm chạp quay đầu lại, nhìn về phía Tịch Tử Việt, ráng tươi cười, nói: “Chào chú.”
“Ngồi đó làm gì, tới đây đi.” Anh vẫy vẫy tay về phía cô, bộ dạng lười biếng.
Hoài Niệm đứng lên, vén vài sợi tóc rũ xuống ra sau tai, “Không được, công ty còn có chuyện, cháu phải đi trước.”
“Chú vừa mới tới cháu liền đi, tại sao con bé này lại không biết chuyện như vậy.” Lý Quân Hoa vừa cười vừa trách mắng, “Tới đây, ngồi nói chuyện với chú một vài câu!” Giọng nói mang theo ý tứ ra lệnh cường thế.
“Thật xin lỗi dì, cháu thật sự có việc gấp, đã hẹn với bạn tới phòng làm việc của anh ấy chụp hình. Rất khó có thời gian hẹn được anh ấy.” Hoài Niệm vừa nói, vừa xoay người cầm túi xách trên bàn, lấy áo khoác trên giá áo xuống.
Lý Quân Hoa bị tức trở tay không kịp. Lúc trước Hoài Niệm biểu hiện mười phần biết điều, tính tình dịu dàng khéo léo. Đây là lần đầu tiên nó trực tiếp làm mất thể diện của bà như vậy.
Sau khi sửa soạn xong, Hoài Niệm áy náy mỉm cười: “Chào chú, chào dì, cháu đi trước, hẹn gặp lại.”
Tịch Tử Thành dặn dò, “Đi đường cẩn thận.”
Thái độ của Lý Quân Hoa sẽ không tốt như vậy, tức giận nói: “Bây giờ vẫn còn chưa gả vào nhà, đã xem thường lời nói của tôi như vậy. Sau này kết hôn với Tịch Nghiệp rồi thì đuôi nhất định dựng lên tới tận trời!”
Tịch Tử Việt dựa vào sofa, ánh mắt hướng về phía Tịch Nghiệp trên giường bệnh, giống như đang suy nghĩ gì đó rất xuất thần.
Lý Quân Hoa kể lể với Tịch Tử Việt, “Nghiệp nó vẫn còn chưa trưởng thành, không chịu nghe khuyên bảo, đắm chìm trong chuyện yêu đương. Nếu nó biết học theo cậu thì tốt…”
Đột nhiên Tịch Tử Việt đứng lên, nói: “Tối nay uống hơi nhiều, hơi mệt, em về trước.”
Hoài Niệm vội vã ra khỏi tòa nhà, cho đến khi ngồi lên xe, khóa kỹ cửa xe lại thì cô mới thả lỏng được giây thần kinh một chút.
Hình ảnh vừa bị ôm chặt vừa bị cường hôn lúc nãy lại xông lên đầu… Hoài Niệm tức giận đấm lên vô lăng.
Không xong liền chia tay. Cô chịu không nổi người nhà bọn họ nữa rồi.
Cho dù là Tịch Nghiệp lăng nhăng, mẹ anh cố chấp cay nghiệt, hay là ông chú bỉ ổi hai mặt!
Tất cả đều sẽ biến mất trong cuộc đời của cô!
Cô tôn trọng bọn họ là bề trên, cảm thông với nỗi thống khổ của bọn đối mặt với chuyện Tịch Nghiệp gặp rủi ro. Đây không phải là nịnh bợ, càng không phải mặc cho bọn họ khinh thường!