Chương 15:

“Không có… chỉ là cháu đói bụng thôi. Trở về ăn chút gì đó là không sao…” Cô vùng vẫy muốn nhảy xuống.

“Cứ động nữa đi thì cái gì cũng lộ ra hết.” Anh thản nhiên nói, ánh mắt rơi trên ngực cô.

Hoài Niệm dõi theo ánh mắt anh dừng lại trước ngực mình, mặt cô lập tức đỏ bừng lên. Đây là kiểu đầm liền thân hai dây cổ chữ V, chỉ cần nhúc nhích là lộ ra một nửa bầu ngực và rãnh sâu.

Cô lật đật che ngực lại, đỏ mặt ngẩng đầu lên. Tịch Tử Việt đã nhìn về phía trước, ôm cô xuống lầu.

Hoài Niệm nghĩ đến bộ dáng lộ liễu vừa lúc này, mặt nóng lên như bị hỏa thiêu, tim trong l*иg ngực đập loạn.

Ra khỏi tòa khách sạn, Hoài Niệm vội vàng nói: “Xe của cháu đỗ gần đây.”

“Ở đâu?” Tịch Tử Việt hỏi, hai cánh tay vẫn ôm cô, không có ý định bỏ cô xuống.

Một tay che ngực, một tay Hoài NIệm chỉ về phía bên kia, “Bên đó.”

Tịch Tử Việt ôm cô đi tới trước xe, để cô xuống. Bụng đói, lại bị giày vò, Hoài Niệm mệt lả không còn chút sức lực. Cô đưa lưng về phía Tịch Tử Việt, hít vào mấy hơi, lấy chìa khóa từ trong xách tay ra.

Bấm khóa, mở cửa, lên xe, Hoài Niệm vừa mới ngồi lên ghế dành cho tài xế thì cửa bên tay lái phụ mở ra, Tịch Tử Việt đã lên ngồi.

Hoài Niệm: “...”

Cô nuốt nước miếng, hỏi: “Chú?”

“Không phải nói là đói bụng sao, đi ăn chung.” Tịch Tử Việt thản nhiên nói. Nói xong, anh kéo ghế lui về phía sau để có thêm chỗ trống cho cặp chân dài của mình.

“Nhưng mà…” Hoài Niệm sắp xếp lại từ ngữ, phát hiện vốn từ của mình chạy đâu mất tiêu.

Tịch Tử Việt lấy thuốc và bật lửa ra, đốt cho mình một điếu. Sau khi phun ra một vòng khói thuốc, bắt chéo chân, nghiêng người qua, thái độ nhàn hạ nhìn Hoài Niệm, “Sao, mời tôi ăn một bữa cơm được không?”

“Được ạ.” Hoài Niệm gật đầu, xoay mặt đi, nhìn về phía trước, khởi động xe.

Lái xe ra khỏi khách sạn, lên đường quốc lộ, ngoài cửa xe, ánh đèn muôn màu, bên trong không khí im lặng, chỉ có tiếng người đàn ông hút vào phun ra khói thuốc.

Hoài Niệm mở nhạc lên, giọng hát của Mạc Văn Úy nhè nhẹ trầm lắng vang lên.

“Không biết bắt đầu từ lúc nào



Không biết khi nào mới kết thúc



Anh vẫn luôn ẩn náu tận đáy lòng em



Thời gian dừng lại trong ánh mắt



Em sợ không dám thở mạnh



Chỉ muốn hiện hữu trong linh hồn anh



Khẽ vuốt tóc anh, ngủ đi



Em trong mộng của anh



Cho dù tỉnh giấc nơi nào, bảo bối



Em vẫn nhớ tới anh...”



Giọng hát êm dịu khiến không khí trong xe tăng thêm vài phần ấm áp.

Tịch Tử Việt dựa lưng ra ghế ngồi, trạng thái thả lỏng, ánh mắt vẫn bám lấy người phụ nữ lái xe bên cạnh, trong mắt tràn đầy tình cảm, đường nét nghiêm túc mạnh mẽ trên mặt dường như mềm mại hẳn đi.

Trong khi đó, Hoài Niệm lái xe dưới áp lực rất lớn, toàn thân không được tự nhiên.

Cô nghiền ngẫm một hồi, mở miệng nói: “Chú, cám ơn chú. Nếu như không phải có chú ở đó, bọn họ sẽ không bồi thường cho cháu giống vậy đâu.”

“Chỉ là tiện tay.” Tịch Tử Việt thản nhiên trả lời.

“Cho dù thế nào đi nữa, chú thật tốt bụng, khó trách Tịch Nghiệp yêu kính chú. Chú là người cha rất tốt, người chú ưu tú, người bề trên đáng kính…”

“Chuyện này không liên quan tới Tịch Nghiệp.” Tịch Tử Việt cắt ngang lời cô, vẻ mặt rất tự nhiên.

Hoài Niệm cười khan hai tiếng, không phản bác được.

Hoài Niệm lái xe đến một quán ăn ngoài trời, dừng xe lại cười cười xin lỗi, “Những chỗ ăn ngon chỉ có mấy quán ven đường này thôi, chú không ngại chứ?”

Tịch Tử Việt mấp máy môi, đẩy cửa xuống xe.

Sau khi xuống xe, gió lạnh thổi qua, Hoài Niệm hắc hơi một cái. Lúc này cô mới nhớ ra mình có áo khoác ở trên xe.

Đang tính xoay người thì một chiếc áo khoác kiểu nam choàng lên người cô, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng. Ngay sau đó, bàn tay của người đàn ông đặt lên vai của cô, khép vạt áo lại dùm cô.

Trong đầu Hoài Niệm vang vọng lời nói của Tịch Tư Viễn trước đó…

Ba ngốc thích chị… em không nói lung tung, em nói thật đó…



Chị là người con gái đầu tiên ba dẫn về nhà… Ba thích chị lắm…



Hoài Niệm đột nhiên rùng mình một cái.

Chẳng lẽ Tịch Tử Việt có ý với cô?

Tịch Tử Việt chọn một cái bàn sát bên trong ngồi xuống. Hoài Niệm ngồi đối diện với anh.

Loại chuyện mập mờ này, mình không nghĩ tới thì không sao, một khi đã nghĩ tới rồi… Hoài Niệm càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.

Tại sao anh ta muốn ngồi ở đây ăn chung với cô? Cho dù cô là cháu dâu của anh ta đi nữa thì anh ta có cần phải đích thân đi chung hay không?

Đêm hôm khuya khoắc, trai đơn gái chiếc, cùng nhau ngồi ăn vỉa hè. Tịch Tử Việt anh có rảnh rỗi vậy không chứ?

Tất cả những chuyện xảy ra tối nay khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng!

Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, Hoài Niệm gọi hai món ăn, đưa thực đơn cho Tịch Tử Việt, “Chú à, chú muốn gọi món gì?”

Tịch Tử Việt chọn xong món ăn, nhìn chung quanh thấy có vài người đang ngồi chờ thức ăn, giao lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, nói: “Mang đồ ăn nhanh một tí, tôi trả thêm 500 tiền phí phục vụ.” Nhân viên phục vụ sửng người, sau đó lập tức gật đầu, biến mất như một làn khói giúp bọn họ chen ngang.

Quán ăn này có chút danh tiếng, mấy món ăn địa phương rất thuần túy. Bọn họ ngồi khuất trong góc, bên cạnh là một bàn lớn có người vây quanh, cá nướng giẫy đành đạch, tiếng người huyên náo. Bên kia là một bàn nam nữ trẻ tuổi, nghệ sĩ hát rong vừa hát xong một bài tình ca chờ được khen thưởng.

Ánh đèn trong lều mờ ảo, ánh sáng ố vàng hắt lên mặt bàn. Hoài Niệm nghiền ngẫm một hồi rồi nhìn về phía Tịch Tử Việt, mỉm cười nói: “Chú à, chú có biết cháu và Tịch Nghiệp quen biết như thế nào không?”

Tịch Tử Việt dùng ánh mắt ý bảo cô nói tiếp.

“Có một lần cháu đυ.ng độ với một đám người trên đường. Bọn họ vây quanh cháu, cháu vô cùng bối rối. Cũng may lúc đó anh Nghiệp kịp thời xuất hiện, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, giải vây cho cháu… Chúng cháu vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình, sau đó liền yêu nhau.” Hoài Niệm cười cười, “Chuyện xưa quá phải không chú?”

Thật ra, sau chuyện đó, Tịch Nghiệp tấn công cô ráo riết, cô mới đồng ý cặp kè.

“Nếu như anh Nghiệp không xảy ra chuyện, có lẽ bây giờ chúng cháu đã chuẩn bị hôn lễ…” Trên mặt Hoài Niệm hiện lên vẻ cô đơn, nhưng lại tràn đầy tình cảm, “Nhưng cháu tin tưởng anh ấy sẽ tỉnh lại. Cháu rất thương anh ấy, đời này không phải anh ấy cháu sẽ không lấy chồng. Cháu sẽ không thích ai ngoại trừ anh ấy, cho dù người đó là ai. Nếu như anh ấy nằm cả đời, cháu sẽ chăm sóc anh ấy cả đời.”

Giọng nói Hoài Niệm thâm tình lại tràn đầy kiên định, giống như thánh nữ tam trinh cửu liệt.

Người đàn ông đối diện không hề lên tiếng.

Hoài Niệm ngẩng đầu lên dò xét, chạm phải tầm mắt của Tịch Tử Việt. Ánh mắt anh sâu đen thẳng tắp, đáy mắt dường như chứa đựng ngọn lửa u ám, muốn thiêu rụi cô hoàn toàn. Tim Hoài Niệm đập loạn lên, lật đật cúi đầu xuống.

Cô nổi giận với chính mình, cúi đầu tiếp tục nói: “Chú, anh Nghiệp sùng bái nhất là chú. Cháu biết, chú hi vọng anh ấy mau tỉnh lại. Chú chăm sóc cháu như vậy cũng là vì anh Nghiệp. Chú yên tâm, cháu sẽ không hai lòng đối với anh Nghiệp.”

Đã nói tới nước này, thì những mập mờ không nên có, ý định không nên nảy sinh cũng nên bị chặt đứt.

Bốn món một canh nóng hổi được mang lên, Hoài Niệm cắm cúi ăn. Tịch Tử Việt không hề đυ.ng đũa, nhìn cô ăn, bão tố trên mặt có thể nổi lên bất cứ lúc nào. Toàn bộ bữa cơm, hai người không nói thêm một lời.

Hoài Niệm lấp đầy bụng mà không cảm giác được mùi vị, gọi nhân viên phục vụ tới rồi nhanh chóng thanh toán tiền bạc, bao gồm cả tiền boa thêm.

Cô cởϊ áσ khoác xuống, treo trên ghế, “Thưa chú, cháu tính đi bệnh viện thăm anh Nghiệp, sẽ không tiễn chú về được, làm phiền chú gọi tài xế tới đón.”

Dứt lời, cô xoay người sải bước bỏ đi.

Tịch Tử Việt vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy.

Nhân viên phục vụ tới thu dọn bàn thì thấy khách còn chưa đi, đồ ăn cũng không đυ.ng đến, cứ ngồi như vậy, sắc mặt dọa người, quanh thân tràn ngập một loại hơi thở khiến người ta không dám tới gần.

“Ngài… ngài… còn cần gì không ạ?” Nhân viên phục vụ lấy hết can đảm mở miệng hỏi.

Tịch Tử Việt gọi một chai rượu đế, rót ra một ly, từng ly từng ly uốn cạn…

Đây là xem rượu đế như nước lạnh, mọi người xung quanh trợn mắt nhìn. Có mấy cô gái trẻ tuổi xì xào bàn tán.

“Có phải anh chàng đẹp trai bên kia thất tình không vậy…”

“Người phụ nữ kia vừa mới bỏ đi, chỉ còn một mình anh ta ngồi lại nơi này, chắc là bị bỏ rồi…”

“Mặt dữ dằn như Diêm Vương… chẳng trách dọa người… không chừng sẽ lật bàn đánh người cho mà xem…”

“Đẹp trai ghê nơi… giống như minh tinh vậy, còn cả cách ăn mặt kìa… bảo đảm là người có tiền…”

“Thì ra đẹp trai giàu có cũng bị bồ bỏ…”

“Đẹp trai như vậy còn bị bỏ thì thật sự chả có thiên lý… thật sự muốn qua đó quá đi…”

“Cậu dám đến gần hả?”

“Ha ha…”

Không ai dám đến gần Tịch Tử Việt.

Mặt mày Tịch Tử Việt xanh mét, uống liền một lúc ba bình rượu đế. Anh không lật bàn giống như đám dân nhiều chuyện thích dòm ngó kia dự liệu, từ đầu tới cuối vững vàng như núi Thái Sơn. Gương mặt kiên cường đóng băng, rót rượu, nốc cạn, rót rượu, nốc cạn. Cho đến khi tia máu in hằn trong mắt mà anh vẫn như cũ, máy móc một mình uống rượu.

Uống tới bình thứ năm thì anh đứng bật dậy, ném chai rượu xuống đất, đạp lên mảnh vụn tan rã sải bước bỏ đi.

*****

Sau đêm đó, dường như để chứng mình mình không nói ngoa, Hoài Niệm tới lui bệnh viện chuyên cần hơn. Cho dù có bận rộn cỡ nào, mỗi ngày cô đều rút ra chút ít thời gian đi thăm Tịch Nghiệp.

Cô lau mặt cho Tịch Nghiệp, kể chuyện cho anh nghe. Trước sau như một, người nằm trên giường không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Trong lòng cô, anh đã bị liệt vào hàng bạn trai cũ và bạn bè cùng chung hoạn nạn. Bỏ đi những mâu thuẫn không vui vẻ, sự lầm đường lạc lối của anh, và những tấm hình không bao giờ muốn nhìn lại lần thứ hai kia, chỉ dùng tư cách của một người bạn mà đối xử, tâm tình của cô đã ôn hòa rất nhiều.

Phòng bệnh ở bệnh viện trở thành nơi Hoài Niệm có thể trút cạn bầu tâm sự, “Bây giờ Viên Nhã Văn đã trở thành đối thủ cạnh tranh với em rồi… Đã từng là bạn thân, bây giờ là đối thủ, còn là người phụ nữ của bạn trai cũ, anh nói đi, em phải làm sao bây giờ… Trong tay của nó đầy đủ tiền bạc, xem ra anh rất hào phóng với nó nha…”

“Các người được ở chung một chỗ, nó có hậu thuẫn lớn mạnh, thực lực có thể nghiền nát em… Trước khi anh tỉnh lại, em phải giải quyết hết tất cả mấy vấn đề khó khăn này…”

Tối hôm đó, Hoài Niệm đang ở trong phòng bệnh chăm sóc Tịch Nghiệp thì Lý Quân Hoa và Tịch Tử Thành đến, còn mang theo trái cây nhập khẩu tươi mát.

Hoài Niệm lễ phép chu đáo trả lời, sau khi trò chuyện một hồi với bọn họ thì cô cầm trái cây vào phòng giải khát rửa sạch.

Đột nhiên có hai cánh tay từ phía sau ôm tới, Hoài Niệm bị dọa sợ đến mức nhịp tim ngừng đập, quả anh đào trong tay rơi vào bồn rửa tay.

*Anh chị đang nghe bài <> – tạm dịch là của Mặc Úy Văn (Karen Mok). Các nàng muốn nghe thì copy link ở dưới nghen. https://mojim.net/cn_video_u2_EndUdvE4Q64.html?h=100098x36x1