Chương 11

Chương 11: Người đàn ông mặc bộ âu phục và áo khoác màu đen, sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh xe. Không biết tài xế bị cơ thể cao lớn của anh ta hù dọa, hay là mặt mũi oai phong lẫm liệt của anh ta làm khϊếp sợ mà đột nhiên không thốt lên được chữ nào. Lúc Thẩm Mộng Lam nhận ra người gây ra tai nạn thì chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững. Có phải cô uống nhiều quá hoa mắt hay không… Đây… đây là nam thần của cô… Tịch Tử Việt…sao… Hoài Niệm chụp hình xong, quay đầu lại, nhìn thấy tài xế gây ra tai nạn thì cũng kinh ngạc không kém. Ngô Thiên Phong thấy Hoài Niệm im lặng đứng đờ người ra đó, cho rằng cô cũng bị người đàn ông kia hù sợ, dũng cảm ra mặt thay cô: “Chuyện gì xảy ra? Anh có biết lái xe không hả? Nếu người trong xe chúng tôi xảy ra chuyện thì anh có gánh nổi không? Chạy Land Rover tưởng mình là hoàng đế sao?” Tịch Tử Việt tiến lên một bước, anh ta luống cuống lui về phía sau mấy bước. Con mẹ nó, coi trời bằng vung hả, còn dám gϊếŧ người phóng hỏa nữa chứ. Tịch Tử Việt lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho trợ lý. Ngô Thiên Phong tới gần bên cạnh Hoài Niệm, ôm lấy bả vai cô. Bàn tay vuốt ve lên xuống cánh tay cô, “Đừng sợ.” Ánh mắt bén nhọn của Tịch Tử Việt quét qua, để điện thoại di động xuống, bước lên ba bước, bắt lấy cánh tay của Hoài Niệm, dùng sức kéo cô thoát khỏi bàn tay của người nọ. Hoài Niệm lảo đảo, bị anh kéo tới bên cạnh đèn xe bị đυ.ng nát. “Cô nhìn đi, xác định tổn hại.” Vẻ mặt anh không hề thay đổi, nói. “Tổn thất này không lớn, tính toán một chút là được.” Hoài Niệm thương tiếc chiếc xe yêu dấu của mình không dứt, nhưng ngoài mặt thì vẫn làm bộ hào phóng, “Lát nữa đến tiệm 4S sửa lại, không tốn bao nhiêu tiền.” Đổi lại người khác, cho dù giải quyết chung hay riêng, nhất định phải bồi thường không thiếu một đồng. Nhưng gặp phải Tịch Tử Việt, cô chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Ngô Thiên Phong không biết bọn họ quen biết, tiến lên trước chỉ vào chiếc xe, “Em nhìn đi, đèn xe bị đυ.ng nát, ba đờ sốc bị gãy, mặt trước bị móp vào một mảnh lớn. Như thế này mà bỏ mặc, Hoài Niệm, em có phải là người ngu lắm tiền hay không vậy? Lát nữa để anh ra tay cho. Mấy người dừng lại bên đường, xe bị chặn lại phía sau bắt đầu chửi rủa, không ngừng bóp kèn. Đương nhiên sự cố lần này gây ra hỗn loạn giao thông, rất nhanh sau đó cảnh sát giao thông đã tới. Dựa theo quy định, Hoài Niệm là chủ xe, không thể rời khỏi được. Cô nói với Ngô Thiên Phong: “Anh Phong, anh và Lam Lam đón xe đi trước đi, hội hợp với đám người của Văn Văn. Em giải quyết xong hết ở bên này sẽ chạy qua.” Ánh mắt sáng quắc của Thẩm Mộng Lam nhìn chằm chằm Tịch Tử Việt, nhịp tim đập loạn cho đến giờ vẫn còn chưa hồi phục lại. Hoài Niệm bấm lấy tay cô, dặn dò Thẩm Mộng Lam, “Chăm sóc tốt cho anh Phong.” “Ừ ừ…” Thẩm Mộng Lam mơ màng gật đầu. Ngô Thiên Phong cũng không muốn ở lại nơi xảy ra tai nạn giao thông mất thời gian, khách sáo mấy câu rồi bỏ đi với Thẩm Mộng Lam. Mỗi bước đi, Thẩm Mộng Lam đều tần ngầng nhìn về phía người đàn ông kia. Bởi vì Hoài Niệm và Tịch Tử Việt đứng chung một chỗ, Ngô Thiên Phong cho rằng cô đang lo lắng vì người chị em này, khuyên nhủ: “Chỉ là theo quy tắc thôi, trách nhiệm tai nạn thuộc về người nào rất rõ ràng, không xảy ra rắc rối khác đâu.” Thẩm Mộng Lam quay đầu lại, cười ha hả với anh ta không ngừng, mặt mày ửng hồng. Ngô Thiên Phong cảm thấy cô gái này quả thật dễ thương vụng về. Xe không thể chặn mãi trên đường, phải lái đến sở kiểm soát giao thông điền đơn nhận thức tai nạn và thư hiệp nghị, tiếp đó chờ công ty bảo hiểm cho người đến xác định tổn hại. Hoài Niệm muốn lên xe thì Tịch Tử Việt bắt lại cánh tay của cô. “Xe của cô không an toàn, ngồi xe tôi.” Anh ta thản nhiên nói, không cho cự tuyệt, siết cánh tay của cô, kéo cô tới bên ghế lái phụ, mở cửa. Hoài Niệm: “...” Chỉ có thể lên ngồi thôi. “Xã giao với ai?” Tịch Tử Việt khởi động xe, giống như thuận miệng hỏi. “Nhân viên cửa hàng, bọn họ tới chơi, chiêu đãi mà thôi.” Hoài Niệm trả lời, còn cười nói: “Thật không đúng lúc, người lái thuê không biết lái xe, gây phiền phức cho chú rồi.” Mặt cô tràn đầy vui vẻ, hai gò ngực ửng đỏ sau khi uống say ép lại với nhau như hình cánh hoa, đáy mắt gợn sóng đong đưa, người cúi thấp, lộ ra cảnh xuân dưới cổ áo chữ V. Tịch Tử Việt nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức thu hồi tầm mắt, năm ngón tay nắm chặt tay lái, giọng nói trầm thấp lạnh cứng, “Ngồi đàng hoàng.” Hoài Niệm lập tức ngồi thẳng dậy, sau vài giây, hình như nhớ tới điều gì, kéo dây nịt an toàn gài lại. Ừ, phải quy củ như vậy thì vị trưởng bối này mới hài lòng. Cô cũng không tìm cách gợi chuyện thêm với anh ta, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi. Trước kia, cô cảm giác ở chung một chỗ với Tịch Tử Việt thật đau khổ. Bây giờ có Ngô Thiên Phong rồi cô mới biết được cảm giác này tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cô không cần vắt óc tìm cách ứng phó, hay phải tiếp tục trò chuyện vui vẻ trong khi trong lòng chán ghét vô hạn. Tịch Tử Việt chẳng qua chỉ là lạnh lùng oai nghiêm, khiến người ta khẩn trương, nhưng anh ta lại khiến người ta kính trọng. Đoạn đường bắt đầu bị chặn lại, chỗ đó vốn là không xa, nhưng phải dừng rồi đi, dừng rồi đi nên tốn nhiều thời gian hơn. Tác dụng của thuốc giải rượu bắt đầu giảm đi, hiệu lực của rượu bắt đầu tăng lên. Hiện giờ cô đã hết tinh thần xã giao, cảm giác đầu óc tê liệt do rượu cồn gây ra càng lúc càng nặng. Tịch Tử Việt lái xe rất ổn định, khởi động hay dừng lại đều không có cảm giác giựt mình. Đầu óc Hoài Niệm lắc lư đung đưa, ngủ thϊếp đi. Chờ đến khi tới đèn đỏ, Tịch Tử Việt nghiêng người qua, kéo lưng ghế dựa xuống cho cô, để cô nằm thoải mái hơn. Xe dừng lại trong sân, Tịch Tử Việt vỗ nhè nhẹ lên mặt Hoài Niệm, “Tới rồi.” Đầu Hoài Niệm nghiêng qua, gương mặt dán lên mu bàn tay anh, ửng hồng ấm áp. Tay Tịch Tử Việt dừng lại ở đó, không biết tiến thoái như thế nào. Hoài Niệm trở người ngủ tiếp, đối mặt với anh, cổ áo lại mở lớn hơn, cảnh xuân phơi phới lộ ra. Tịch Tử Việt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, nơi nào đó đã nổi lên phản ứng rõ ràng. Anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt, động tác thô lỗ, âm thanh khàn khàn như nghiến răng nghiến lợi, “F**k me!” ***** Một lát sau. Tịch Tử Việt xuống xe, đốt một điếu thuốc, đứng bên cạnh cửa hút thuốc. Người bên trong xe vẫn vui vẻ thỏa mãn ngủ say. Áo khoác đàn ông mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng mát lạnh phủ trên người, cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp khiến cho giấc ngủ thật trầm ổn. Gió lạnh ban đêm phất qua, áo khoác âu phục của người đàn ông không cài nút, cà vạt nới lỏng cẩu thả, nút áo sơ mi mở vài cái, lộ ra đường cong xương quai xanh rõ ràng. Khi trợ lý nhìn thấy bộ dáng của ông chủ thường ngày quần áo chỉnh tề chững chạc đứng đắn bây giờ lại lộ ra mấy phần phong lưu phóng đãng thì mãi một hồi lâu mới có thể phản ứng được. Sự khác biệt quá lớn, thật khó tiêu hóa. Tịch Tử Việt giao chuyện lại cho trợ lý xử lý, hút thêm một điếu thuốc rồi lên xe. Chuông điện thoại của Hoài Niệm không ngừng vang reo vang, Tịch Tử Việt móc điện thoại từ trong túi xách của cô ra, màn hình hiện lên ba chữ Ngô Thiên Phong, ánh mắt anh trầm xuống, chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng rồi ném điện thoại ra ghế sau. Anh khởi động xe, lái về nhà. “Baaa, ba làm gì chị vậy?” Bên trong biệt thự, Tịch Tư Viễn lẽo đẽo đi theo sau lưng Tịch Tử Việt, sợ hãi kêu lên một cách cường điệu, “Baaa, ba đánh chị ngất xỉu hả? Ba muốn cưỡng ép con gái nhà lành?!” “Shut up.” Tịch Tư Viễn đưa tay lên che miệng lại, quay lưng đi, “Con thề con thật sự không thấy gì cả! Không cần khâu miệng con!” Diễn như thật… Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm lên phòng ngủ trên lầu. Tiếng bước chân xa dần, Tịch Tư Viễn nhảy từng bước nhỏ theo sau, “~ Con vì chị, đại nghĩa diệt thân! Ba là đại ma đầu, dừng tay! No, ba dừng lại! Trăng sáng đêm nay là lần cuối cùng ba có thể nhìn thấy! Sợ chưa!” Chân mày cô gái trong ngực nhíu lại, nhúc nhích vài cái, Tịch Tử Việt dừng bước trên thang lầu, xoay người, đá chiếc dép mang dưới chân về phía con trai, “Đừng quấy rầy.” Tịch Tư Viễn ôm dép, á hai tiếng rồi lui về phía sau vài bước, mặt mày khổ sở, “Cứu mạng, con bị tập kích rồi… Mau tới cứu người…” Tịch Tử Việt: “…” Tịch Tư Viễn ‘bị thương’ bị người giúp việc ôm đi ngủ. Tịch Tử Việt ôm Hoài Niệm vào phòng ngủ của mình. Mặt Hoài Niệm có trang điểm, nhưng trong nhà chỉ có hai gã đàn ông, không có đồ dùng phụ nữ. Anh suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại, bảo người ta mang đồ dùng tắm rửa và đồ lót dùng một lần tới. Hoài Niệm nằm ngủ trong bồn tắm xoa bóp* (*Jacuzzi), một người giúp việc nữ tắm cho cô, một người tẩy trang. Tịch Tử Việt rời khỏi phòng mình, tới phòng của Tịch Tư Viễn, hai cha con ngủ chung. “Ba ơi, chị đâu?” “Cô ấy đang ngủ, đừng quấy rầy người ta.” Tịch Tư Viễn còn muốn hỏi gì đó nữa, nhưng đã bị Tịch Tử Việt cắt lời, “Ngủ đi!” Thật ra thì cậu bé muốn ngủ chung với chị… nghĩ tới, nhưng lại ngại ngùng. Cậu là đàn ông trai tráng, không thể tùy tiện ngủ chung với con gái. ***** Dưới tác dụng của rượu cồn, Hoài Niệm ngủ một giấc rất sâu. Ngày hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Hoàn cảnh chung quanh khiến cô tưởng mình đang nằm mơ, rất nhanh sau đó đã nhận ra, đây là nhà của Tịch Tử Việt. Lần trước cô cũng đã ngủ trong căn phòng này. Hỏng bét! Đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại ngủ ở nhà Tịch Tử Việt. Hoài Niệm hết hồn nhảy xuống giường. Quần áo trên người là bộ đồ ngủ bằng lụa của đàn ông, ngay cả đồ lót cũng đã thay. Trời ạ… Hoài Niệm tìm được quần áo của mình trong phòng tắm, luống cuống thay đồ. Sửa soạn xong, cô không ngừng trấn định mình, thấp thỏm bất an ra khỏi phòng. Vừa đi ngang qua phòng sách thì cửa mở ra, Tịch Tử Việt đang ngồi an vị trước bàn đọc sách. Hoài Niệm siết chặt bàn tay, hít sâu một hơi, đi vào. “Chào chú, tối hôm qua… cháu…” Cô hỗn loạn, không biết mở miệng như thế nào, “Là chuyện gì đã xảy ra…” Trí nhớ của cô dừng lại lúc cô lên xe anh, sau đó như thế nào đều không thể nhớ lại. “Cô uống quá nhiều.” “Sau đó thì sao?” Cô hỏi tới. “Sợ rồi à?” Anh nhìn chằm chằm ánh mắt lo lắng của cô, mặt mũi lạnh tanh, “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đều là bản thân cô tự nguyện.” Hoài Niệm vốn chỉ thấp thỏm, sợ mình làm loạn xấu mặt. Nhưng ánh mắt của Tịch Tử Việt khiến cô càng nghĩ càng thêm hốt hoảng. “Cháu… không nhớ… cháu… đã làm gì…” Tịch Tử Việt đứng dậy, đi về phía Hoài Niệm. Thân hình cao lớn tiến tới gần, Hoài Niệm bị dọa sợ, lui về phía sau. Trong chớp mắt, cô ý thức được anh không chỉ là một người trưởng bối đức cao trọng vọng, anh còn là một người đàn ông thuần túy. Cô lui về phía sau, anh ép sát tới. Cho đến khi cô không thể lui được nữa, dựa lên tường, anh từ trên cao nhìn xuống, nhìn người bằng nửa con mắt, âm thanh lạnh lùng tới mức tàn nhẫn, “Tôi không phải là thánh nhân. Cô dám uống rượu say, thì phải chuẩn bị chấp nhận hậu quả.”