Chương 7: gặp lại

Vào thứ hai, cả Winter và Zach đều có lớp học vào buổi sáng, vì vậy Zack phải dậy sớm hơn bình thường đồng nghĩa với việc anh ấy sẽ nũng nịu hơn bình thường đồng nghĩa với việc cậu phải làm nhiều việc hơn .

Khi câu đứng trước gương, cậu nhìn những vết hôn trên cổ mình, chúng vẫn còn nhìn thấy được, không biết tại sao cậu lại nghĩ nó biến mất ngay. Cậu thở dài thất vọng mở tủ y tế.

Sau khi hoàn tất việc che đậy mọi bằng chứng, cậu bước ra khỏi phòng tắm để đánh thức Zack. Zack trằn trọc trong giấc ngủ một chút rồi ngủ tiếp, nhưng sau một lúc bị lắc, anh ta cuối cùng cũng bật dậy rêи ɾỉ.

Sau khi cả hai mặc quần áo, Zack và cậu đi ra ngoài khi đang đi, Zack bất ngờ lao lên người bạn của mình.

“Winnnnn, tao không muốn đi học, tao muốn ngủuuuuu” Zack than dựa hoàn toàn vào cậu, cậu cười khúc khích nhẹ “thôi nào, buông ra, tớ sẽ đãi cậu bữa ăn”, cậu động viên nắm lấy cánh tay của Zack và kéo anh ta cùng với cậu ra khỏi tòa nhà.

“Không, mày đã đãi tao tuần trước, tuần này đến lượt tao” Zack lầm bầm vào vai người bạn của mình khi bị cậu kéo theo. Cậu chỉ khẽ ngâm một câu đáp lại.

Sau khi thả Zack ở trạm xe buýt, cậu tiếp tục đạp xe đến trường đại học. Tại sảnh trường cậu quyết định lấy một món ăn nhẹ, khi đang tìm tiền lẻ trong ví, một tiếng lớn đã thu hút sự chú ý của cậu.

Cậu nhìn lên và thấy một cô gái tóc ngắn màu hồng đang cúi xuống nhặt đồ ăn nhẹ của mình, đó là Luna. Cậu gần như không nhận ra cô ấy, hôm nay Luna ăn mặc khác hơn mọi khi, áo sơ mi và cardigan buộc tóc và đeo kính tròn.

Bước ra khỏi máy bán hàng tự động, Luna cuối cùng cũng nhận ra cậu. "Win! Tôi không thấy bạn ở đó! Cuối tuần của bạn thế nào” Cô cười rạng rỡ, “Cuối tuần này tớ có một ngày Chủ nhật lười, tốt cho sức khỏe của mình, nghỉ ngơi vài ngày” Winter cười nhẹ đáp lại Luna.

“Đúng đó, À! Bạn cần sử dụng máy bán hàng tự động phải không? Xin lỗi.” Cô ấy nói, tránh ra khỏi máy để nhường chỗ cho cậu.

Cậu vui vẻ mỉm cười và di chuyển đến trước máy bán hàng tự động trước khi bỏ tiền vào và nhấn mã.

Trong khi đợi đồ ăn nhẹ, cậu hỏi “Luna, tại sao hôm nay cậu lại quyết định thay đổi phong cách?”, “Hm? À! tớ luôn ăn mặc như thế này khi có lớp ở studio và ở thư viện. "" Cô ấy vui vẻ trả lời.

Họ tiếp tục trò chuyện một lúc trước khi đi đến lớp học của riêng họ, trong lớp học nghệ thuật Winter ngồi xuống trước canvas của mình và bắt đầu chuẩn bị cho lớp học.

Buổi học hôm nay là "tĩnh vật", trong khi cả lớp đang tập trung vào công việc của mình dưới sự quan sát nghiêm khắc của cô giáo, cô. Brown khi cánh cửa đột ngột mở ra và một cô gái bước vào với cốc cà phê trên tay.

cậu ngay lập tức nhận ra cô ta, cô gái thô lỗ trước đó đã gọi cậu là một con đĩ. Cả lớp đang nhìn cô chằm chằm. Cô ấy không chỉ đến lớp muộn mà trang phục của cô ấy cũng cực kỳ không phù hợp với lớp học.

Giáo viên dạy mỹ thuật tức giận đứng lên và chửi “Thưa trò. Augustin, trò có biết bây giờ là mấy giờ không, trò đến muộn 30 phút. Không chỉ trò xen ngang lớp học VÀ trang phục của trò quá không phù hợp với lớp học. Đây không phải là lần đầu tiên! Hãy ngồi xuống chỗ của trò và tôi sẽ trò chuyện với trò sau buổi học. ”

Cô gái phát ra âm thanh khó chịu, đảo mắt, hất tóc trước khi quay người đi đến vị trí của mình ở giữa phòng.

Phần còn lại của lớp tiếp tục diễn ra không bị gián đoạn, khi lớp học kết thúc, giáo viên yêu cầu cả lớp nộp bài trước khi ra về.

Nghe vậy, cậu đứng dậy và cầm bức tranh của mình lên, trước khi tiến về phía cô của mình. Khi cậu đi ngang qua, Augustin thò chân ra ngoài để cố tình ngáng chân cậu khiến cậu ngã sấp mặt xuống sàn đầu tiên.

Giật mình bởi tiếng động đột ngột, cả lớp quay về chỗ cậu đang ở. Một số bạn học gần cậu đứng lên giúp cậu ấy một tay, hỏi cậu ấy có ổn không.

“Tớ ổn, tôi chỉ chỉ vất té thế thôi” cậu trả lời rồi kiểm tra tác phẩm nghệ thuật của mình xem có bị hư hại gì không, cậu đã ngã lên nó khá là mạnh.

Canvas của ccaauj có một lỗ lớn trên đó. cậu thất vọng thở dài và đi nói với giáo viên những gì vừa xảy ra. Tại chỗ ngồi của cô, Stacy Augustin ánh lên vẻ hạnh phúc bên trong, cô gần như không thể chờ đợi để hành hạ anh nhiều hơn nữa.

‘Tôi sẽ làm cho con cɧó ©áϊ đó ăn cắp vị trí của tôi trong thực tập’ Cô nghĩ rằng chính mình đang nhìn chằm chằm vào Winter khi giáo viên nói chuyện với cậu.

Bà Brown chỉ bảo cậu vẽ một bức tranh khác để nộp, cậu gật đầu trước khi đi ra ngoài. Trên đường đến lấy đạp xe, cậu dừng lại để xoa bóp thái dương. “Đây sẽ là một ngày dài, thật là một cách để bắt đầu một tuần” cậu mệt mỏi nghĩ một mình.

May mắn thay, cậu có công việc ở xưởng phim giúp phân tâm khỏi các vấn đề của mình trong một thời gian. Quá tập trung vào các tác phẩm của mình, cậu thậm chí không nhận thấy những gì đang xảy ra xung quanh mình, cậu không biết Giám đốc điều hành đã ghé qua để kiểm tra studio.

Khi Domenico xuất hiện, hắn ngay lập tức bị bao quanh bởi cả nam nữ diễn viên omega, những người đang muốn thu hút sự chú ý của anh ta.

Nhưng Dom không nhận để ý một ai trong số họ, đôi mắt vàng của hắn quét khắp căn phòng với hy vọng tìm thấy một omega tóc trắng nào đó. Khi Domenico phát hiện cậu, cậu đang chuẩn bị cho một cái cây.

Có sự tập trung trong đôi mắt xanh của cậu, điều duy nhất trong tâm trí là công việc. Cậu chìm đắm trong tâm trí của chính mình đến nỗi cậu thậm chí không nhận thấy Dom đang đứng ngay sau mình.

Dom ghé sát ngay bên tai cậu trước khi thì thầm một cách đầy tà mị, “Xin chào chú mèo con, cuối tuần của cậu thế nào rồi”. cậu há hốc mồm kinh ngạc và nhanh chóng rời khỏi Alpha, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười toe toét của người đàn ông với vẻ kinh ngạc.

"Chúng ta hãy nói chuyện một chút" Domenico thúc, nắm chặt lấy chiếc cổ mảnh mai của cậu, dẫn cậu đến một nơi hoang vắng với nụ cười xấu xa trên khuôn mặt.