Chương 28: Sự sắp xếp của số phận

Đương nhiên là không được, nếu như có thể, tôi càng hi vọng Vũ Bích Phượng dùng cái miệng nhỏ nhắn, gợi cảm của chị ta.

Nhưng dù sao khuôn mặt tôi vẫn mang theo sự vui vẻ đồng ý, dù sao chị ta cũng là lần đầu tiên, nếu như khiến chị ta quá ngượng ngùng, ngược lại rất có khả năng biến lợn lành thành lợn què, tôi muốn cơ thể của chị ta quen với sự tồn tại của tôi.

Vì vậy, bàn tay nhỏ bé, trắng muốt của chị ta giúp tôi cởi thắt lưng, sau đó giải phóng con mãnh thú hung dữ kia ra.

Lúc đó, hai má Vũ Bích Phượng vô cùng đỏ, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chị ta do quá căng thẳng.

Sau khi chúng tôi ngồi lên giường, khi đôi chân nhỏ bé gợi cảm của chị ta chạm vào cái đang cứng lại kia, tiếng di động đáng ghét lại vang lên.

Vũ Bích Phượng vội vàng lấy điện thoại ra, rõ ràng, ngay cả khi dùng chân chị ta cũng rất căng thẳng.

“Cái gì? Được, tôi sẽ quay về công ty ngay lập tức!”

Vũ Bích Phượng cúp điện thoại, đang muốn nói cái gì đó với tôi, tôi đã giúp chị ta cầm đôi giày cao gót lên, nâng bàn chân nhỏ nhắn gợi cảm của chị ta lên, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.

“Bích Phượng, chị mãi mãi ở trong lòng tôi, tôi đã biết trong lòng của chị có tôi, như vậy tôi đã rất thỏa mãn rồi.”

Sau khi giúp Vũ Bích Phượng đi giày xong, tôi đứng dậy, muốn hôn chị ta, kết quả chị ta lại đột nhiên ngồi xổm xuống.

Thậm chí còn bất ngờ hơn, chị ta dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình để giúp tôi ngậm nó, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ mấy vòng, loại cám dỗ khác biệt này khiến tôi rung động.

Chị ta đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn, vì ngượng ngùng mà ửng đỏ, mím môi nói: “Tôi đi trước đây, giữ lại cho tôi nha, lần đầu tiên của nó chỉ có thể là của tôi!”

Nói xong, không đợi tôi nói gì, Vũ Bích Phượng đã xấu hổ, vội vàng rời đi, giống như chạy trốn vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi.

Nhìn theo bóng xe đã đi xa của chiếc Audi màu đen, tôi biết, bên phía Vũ Bích Phượng đã ổn rồi, nhưng ổn ở đây nhiều nhất cũng chỉ giới hạn ở cơ thể mà thôi, thứ tôi muốn chính là khiến chị ta sẽ không bao giờ rời xa tôi. Mục tiêu này vẫn còn cách rất xa.

Trong phòng bếp vang lên tiếng “ục ục”, đã phát ra từ rất lâu rồi, nhưng tôi không chú ý. Đến tận lúc Vũ Bích Phượng đã rời đi, tôi mới nhớ đến trong phòng bếp vẫn còn đang đun nước, vì vậy vội vàng lao vào trong phòng bếp….

Một tuần tiếp theo tương đối buồn tẻ, thậm chí có thể nói là nhàm chán, trau dồi lễ nghi, phát triển kiến thức và tri thức trên tất cả các phương diện, Trương Ngọc Dung giống như nhồi một cái bụng vịt, ném tất cả vào tôi, muốn cái đầu của tôi căng cứng đến mức gần như nổ tung.

May là, hôm nay đã đến ngày đi kiểm tra lại, không cần phải suy nghĩ về những thứ khô khan khiến người khác cảm thấy phiền muộn, nhưng bắt buộc phải hiểu kia.

Sau khi đi đến bệnh viện, tôi làm theo chỉ dẫn của Tôn Kiều Kiều trực tiếp đi tìm cô ấy.

Hôm nay Tôn Kiều Kiều không bận, sau khi nhìn thấy tôi đến, trực tiếp dẫn tôi vào phòng trống ở cuối cùng.

“Cởi đồ ra.”

Người ta là bác sĩ, đây lại là bệnh viện, đương nhiên tôi phải nghe theo lời của bác sĩ, vì vậy tôi bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Tôn Kiều Kiều lại có chút ngượng ngùng nói: “Tôi kêu cậu cởϊ áσ, cậu cởϊ qυầи làm gì.”

Tôi kéo quần xuống đương nhiên là để trêu chọc cô ấy rồi, nếu không thì làm làm gì, lẽ nào thật sự ngốc như vậy!

Cởϊ áσ ra, sau đó làm theo những lời cô ấy nói, ngồi lên giường.

Tôn Kiều Kiều bước tới, giúp tôi tháo gạc ra, bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại kia thường chạm vào người tôi, sự mềm mãi và ấm áp kia khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Điều quan trọng hơn chính là vì cô ấy đang kề sát vào người tôi, vì vậy tôi có thể nhìn thấy cảnh xuân tuyệt dẹp trong chiếc áo blouse rộng kia.

Chiếc áo ngực hoa màu tím nhạt lờ mờ, kết hợp với sự đầy đặn hoàn hỏa kia của cô, rãnh sâu ở giữa khiến người khác cảm thấy mê hoặc.

Không thể kiềm chế được, tôi hít một hơi thật sâu, thật thơm, không chỉ có mùi hương của chiếc áo ngực sau khi đã được giặt sạch, mà còn có mùi thơm của hai khối đầy đặn kia mang lại, khiến người khác cảm thấy mê mẩn.

Tôn Kiều Kiều vẫn đang tập trung giúp tôi băng bó, nên không hề chú ý đến khoảng trống trước ngực, và những động tác nhỏ của tay tôi.

Vô cùng nhẹ nhàng mà còn rất nhanh, hai tay của tôi đặt lên chiếc áo blouse của cô ấy, sau đó từ dưới hướng lên trên, cởi năm chiếc cúc áo, chỉ để lại một cúc ở trên cùng.

Tôi rất yêu thích vòng eo trắng nõn của cô ấy, thon thả, không có một chút thịt thừa nào, thậm chí ngay cả cái rốn nhỏ của cô ấy cũng vô cùng dễ thương, khiến tôi không thể kiềm chế được, muốn chạm vào nó. Mà hai cặp tròn trịa đầy đặn bên trên càng quyến rũ hơn, khiến tôi muốn vùi đầu vào, hung hăng mυ"ŧ và liếʍ nó, cố gắng hết sức để vuốt ve.

“Kiều Kiều.”

“Hả?”

“Thực ra có một số lời tôi không muốn nói ra, nhưng không nói tôi lại không thể kìm nén được, tôi đã giữ ở trong lòng rất nhiều năm rồi, nếu như cứ kìm nén, tôi sợ sẽ mình sẽ kìm nén đến chết mất.”

Tôi có thể cảm nhận được, sau khi tôi nói xong, rõ ràng hai tay của Tôn Kiều Kiều có chút cứng đờ, thậm chí động tác tháo băng cũng không còn nhanh nhẹn nữa.

“Cậu vẫn luôn ở trong trái tim tôi, tôi chưa bao giờ quên cậu, đến tận bây giờ, dường như mỗi ngày tôi đều nhớ đến cậu, đến tận bây giờ trên bàn của tôi vẫn đặt bức ảnh mà hai chúng ta chụp chung khi tốt nghiệp, đó là bức ảnh duy nhất của tôi mà có hình bóng của cậu.”

“Tôi cứ nghĩ là cả đời này tôi sẽ không có cơ hội gặp lại cậu nữa, nhưng số mệnh vẫn để cho chúng ta gặp nhau. Nếu như 18 nhát dao nay là sự sắp đặt của số mệnh, là cơ hội và số mệnh đã sắp xếp để chúng ta gặp lại nhau, vậy thì tôi nguyện ý chịu thêm 18 nhát dao nữa, thậm chí còn nhiều nhát dao nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu….”

Tôi nói rất nhiều, mỗi câu đều xuất phát từ đáy lòng, mỗi câu đều vô cùng thâm tình, tôi có thể cảm nhận được, hơi thở của Tôn Kiều Kiều đang bị xáo trộn, có chút nhanh, hơn nữa còn không theo một quy tắc nào cả, điều này đã nói nên tâm trí của cô ấy đang rất loạn.

Vì vậy, tôi đứng dậy, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào trong lòng: “Tôi thích cậu, trái tim này chưa từng thay đổi.”

Tôn Kiều Kiều vùng vẫy, nhưng cơ thể mảnh khảnh của cô ấy cũng không có nhiều sức lực, hơn nữa cô ấy cũng không cố gắng hết sức để vùng vẫy.

“Cảm ơn cậu, tâm ý của cậu tôi biết, tôi rất cảm động, nếu như bây giờ tôi vẫn còn độc thân, chắc chắn tôi sẽ ở bên cậu, nhưng, nhưng hiện tại tôi đã có bạn trai, hơn nữa chúng tôi sắp đăng ký kết hôn rồi, xin lỗi.”

Tôi nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lên, thâm tình, chân thành nói: “Tôi thích cậu, cậu khiến tôi mê mẩn, chúng ta có thể gặp lại nhau chính là sự sắp đặt của số phận, quyết định của cậu, có quan trọng bằng sự sắp đặt của số mệnh không?”

Không đợi Tôn Kiều Kiều trả lời, tôi đã hôn lên môi cô ấy, chặn tất cả những lời nói của cô ấy.

Lúc đầu, cô ấy còn cự tuyệt, ngăn cản, nhưng với nụ hôn sâu kí©ɧ ŧìиɧ của tôi, dần dần, cô ấy đã từ bỏ, thậm chí còn bắt đầu chấp nhận, đến cuối cùng lại hùa theo.

Hơi thở gấp gáp đã đủ để nói lên tất cả.

Từ đôi môi quyến rũ, đến chiếc cổ trắng ngần, lại đến dái tai nhỏ bé bị mái tóc của cô che đi, và sự cống hiến hết mình từ thể xác đến tinh thần của tôi, Tôn Kiều Kiều trở nên thất thần, dần dần chìm đắm vào du͙© vọиɠ mãnh liệt mà tôi đem lại cho cô ấy.

Một giây sau, tôi liền vén chiếc áo blouse mà tôi đã âm thầm cởi ra, sau đó đưa tay về phía hai khối bũ bẫm, đẫy đà kia.