Chương 47: Ngày tháng còn dài

Cùng ngày hôm đó, sau khi ăn cơm trưa xong liền trở về nhà trọ. Tâm huyết dâng trào muốn uống canh ngân nhĩ, vào bếp bắt đầu hầm canh. Vừa mới đem canh rót từ nồi ra, Bác sĩ đã dọn dẹp xong tất cả hành lý của anh, khởi động máy giặt quần áo, đi đến bên cạnh tôi.

Tôi chậm rãi khuấy đường phèn:" Nếm thử xem có đủ ngọt không."

Sau đó chính là chương trình bốn mắt nhìn nhau.

Tôi chớp mắt mấy cái:" Lỗ tai anh đỏ rồi."

Bác sĩ đỡ trán:" Anh không nên đính hôn ngay trước ngày ra nước ngoài."

" Đúng vậy, em cũng uống say luôn..."

" Anh nên kết hôn rồi mới đi."

Sau đó... tôi được nếm thử canh ngân nhĩ. Vị rất ngọt.

Hai người vừa mới ngồi trên ghế sofa, liền có điện thoại gọi tới, là Tiểu Thảo:" A Hiệu, trình tự biện hộ lại thay đổi. Cậu có muốn đi hỏi lão nhân kia một câu không?"

Tôi không có lựa chọn kéo tay Bác sĩ đang ở dưới áo ra... đây chính là số mệnh.

Trên đường đưa tôi đến trường, biểu tình của Bác sĩ lãnh đạm có chút cao thâm khó lường.

Tôi tới giờ mới trì độn phản ứng lại, vừa rồi có phải anh chuẩn bị làm cái đó không?... cả khuôn mặt không cần soi gương cũng biết đỏ đến mức nào... ahhhh

" Đỏ mặt cái gì?"

Tôi nhìn bộ dạng của anh, quá bình tĩnh đi... đột nhiên cảm thấy tư tưởng của bản thân quá thô tục, Bác sĩ chỉ là bởi vì lâu không gặp, thời gian ở cùng nhau bị đánh gãy có chút không vui mà thôi, thế là tôi hổ thẹn cúi cúi đầu đếm ngón tay đang đặt trên đùi của mình.

Anh duỗi tay xoa xoa mặt tôi, khóe miệng cong cong:" Có chút đáng tiếc, có điều ngày tháng còn dài."

Em quả nhiên không thể nghĩ anh hiền lành được >_<

Sau đó, tôi mới biết ý tứ của " Có chút đáng tiếc" này...

Tôi ở trường học, sửa luận văn, giao số liệu, còn phải ứng phó với bộ phận kiểm tra luận văn.... nhiều đến hỗn loạn thành một đoàn.

Tiểu Thảo ôm một chồng luận văn xông vào kí túc xá:" A Hiệu, tao thuận tay rút một tập vừa mới đánh xuong, liền phát hiện bị sai chính tả? Tao đã kiểm tra 6 lần rồi... báo cáo rồi mà ahhhhh"

Bác sĩ ở bệnh viện, làm báo cáo lớn nhỏ, chỉnh lý bản thảo, bàn giao ca bệnh, lên lịch trực đêm.... còn phải vượt qua sự kiểm tra của phía trên, một trận người ngã ngựa đổ.

Buổi trưa gặp Trương Duy ở nhà ăn:" Sao không ở nhà bồi thai nhạc phụ đại nhân?"

" Tôi cũng muốn thế nhưng tài liệu trong tay còn chưa chỉnh xong, ca phẫu thuật lại đến. Bao lâu rồi cậu chưa gặp được Lâm muội muội nhà cậu?"

" Tôi đoán bây giờ tôi muốn nghỉ để kết hôn, chắc chắn sẽ không được phê chuẩn."

Cho nên đợi lúc hai người gặp nhau chính là một tuần sau. Ăn cơm tối cùng nhau, về nhà trọ tắm rửa xong không ai nói lời nào, nằm trên giường ngủ đến hơn chín giờ sáng mới tỉnh.

" Ngủ bên cạnh bà xã và giường của mình vẫn là thoải mái hơn." Bác sĩ vùi đầu vào cổ tôi thở dài một tiếng:" Buổi sáng nhìn thấy em tâm tình sẽ tốt hơn nhiều."

Tôi nhắm nghiền mắt cười:" Hi vọng năm mươi năm sau anh vẫn còn cảm thấy như vậy."

Sau bữa cơm trưa, Bác sĩ đưa tôi về thành phố Y.

Mẹ kiên quyết cho rằng Cố Ngụy ra nước ngoài đã gầy đi, lúc ăn cơm chiều hận không thể đem tất cả đĩa thức ăn để trước mặt anh.

Buổi tối, vẫn như cũ tôi ngủ ở phòng mình, bác sĩ ngủ ở phòng dành cho khách.

Bác sĩ tương đối ấm ức nhìn phòng dành cho khách được đổi ga giường:" Bố mẹ vì sao lại đem chúng ta phân thành hai phòng vậy?"

" Là bởi vì chúng ta còn chưa kết hôn."

" Vậy chúng ta kết hôn."

"..." Đừng có chuyển đề tài nhanh như vậy chứ!

Sáng hôm sau, Bác sĩ cùng thầy Lâm đi đánh cầu lông, tôi lên QQ tán gẫu với Tam Tam:" Vàng thạch tự quy, hành động tương đối nhanh. Còn hơn một tháng nữa tao liền có thể được làm mẹ nuôi."

Đang nói đùa, Bác sĩ đẩy của đi vào. Vừa mới tắm xong, tóc của anh còn ướt nhẹp đã bò lên giường của tôi, kéo thế nào cũng không dậy, tôi nhịn không được bật cười.

TRước đây mơ màng tỉnh dạy ở trên giường Bác sĩ đều có thể thấy anh mím môi cười một tiếng bộ dáng như:" Em có điều không biết.", tôi vẫn cho là biểu cảm lúc ấy của tôi quá đờ đẫn. Bây giờ thì hiểu rõ rồi, trên giường tôi có một người đang nằm, anh an tâm đắp chăn của tôi, ngang nhiên gối lên gối của tôi, ở lãnh địa riêng tư của ôi mà không kiêng nể gì, đó là một cảm giác thỏa mãn như thực như ảo cùng lòng trung thủy.

Sau bữa cơm trưa, chúng tôi về thành phố X. Ra đến cửa mẹ ôm tôi:" Ngoan, cùng Cố Ngụy sống thật tốt, chăm sóc lẫn nhau." làm tôi cảm động tới không sao nói rõ.

Khi đó tôi cho rằng, lần này Cố Ngụy trở về là bởi vì ở nước ngoài lâu, muốn đến bồi dưỡng tình cảm với bố mẹ. Sự thật sau đó chứng minh tôi quá ngây thơ, anh còn mang sổ hộ khẩu của tôi đi... chứng tỏ....

Hai ngày sau, 10 giờ 16 phút theo giờ Bắc Kinh, vợ Trương Duy sinh một bé gái.

Vợ Trương Duy thuộc kiểu mĩ nhân cổ điển, ước mơ lớn nhất của bác sĩ Trương yêu vợ hơn mạng sống là sau này ra ngoài trong tay dắt một tiểu Bảo Thoa ( cây trâm quý), trong lòng bế một Lâm Đại Ngọc( một trong ba nhân vật chính của Hồng Lâu Mộng."

Thời điểm Cố Ngụy gọi điện thoại chúc mừng, đều có thể nghe được giọng nói đầy phấn khích của Trương Duy.

Cố Ngụy nới:" Trương Duy hiện tại đang vui đến sắp phát điên rồi..."

Cố Ngụy giao ban, chúng tôi liền đến bệnh viện bà mẹ và trẻ em.

" Tôi quyết định gọi nó là Đồng Đồng, thế nào? Nghe có hay không?" Người bố vừa mới được thăng chức- Trương Duy kích động nắm vai Cố Ngụy.

Bảo bối sáu cân 8 lạng a... quá nhỏ làm tôi không dám bế nó, cuối cùng là vợ Trương Duy đặt vào trong lòng tôi.

Đồng Đồng ngắp một cái thật to, sau đó tay trái nắm thành một nắm nhỏ, nhắm mắt ngủ. Làn da đầu ngón tay nó hơi mờ, lòng tôi mềm nhũn... quả thật chính là một dòng nước xuân a, không muốn buông tay!

Sau đó Trương Duy đút canh cho vợ, Cố Ngụy đi đến cạnh giường nhỏ cúi người cùng tôi ngắm Đồng Đồng ngủ.

" Hiệu Hiệu"

" Ừ?"

" Chúng ta cũng sinh một đứa đi."

" Ừ"

Đợi đến khi tôi phát hiện mình đã đồng ý thì máu đã dồn lên não.

Buổi tối, tôi đang cầm kéo chuyên tâm sửa lại bốn chậu phong lan ở ban công, nghe Bác sĩ gọi. Tôi đi đến bên giường thấy anh trong tử đầu giường lấy ra một xấp sổ tiết kiệm...

Tôi trợn tròn mắt:" Làm gì vậy?"

" Anh chuyển giao quyền quản lý tài chính của chúng ta."

Tôi duỗi ngón tay gẩy gẩy:" Trong đây là cái gì?"

" Tiền lương."

" Từng này?"

" Có một vạn trúng được lúc mua trái phiều thời học đại học."

" Anh còn mua trái phiếu?"

" Ừ, Lén mua cùng với một sư huynh."

" Sao anh không đầu tư cổ phiếu?"

"..."

" Anh đầu tư cổ phiếu?"

" Có một bạn học đúng lúc làm ở chứng khoán."

Tôi lật lật, thật sự là mọc lên như nấm. Đẩy lại:" Em không cần."

Cố Ngụy gấp gáp nắm tay tôi hỏi:" Sao em lại không cần?"

Tôi lắc đầu thật mạnh, nói đùa, thật không dễ dàng gì mới có thể tốt nghiệp được ngành kế toán.

Lông mày xinh đẹp của Cố Ngụy nhăn lại:" Những thứ này là để khi kết hôn và sau này cần dùng."

Tôi vẫn duy trì lắc đầu, đứng dậy tìm túi tiền, vừa mới lấy đến trong tay cả người đã bị Cố Ngụy kéo lại:" Anh đang rất nghiêm túc."

" Em cũng nghiêm túc... Đống lộn xộn kia của anh... không ổn, nếu đã quyết định kết hôn vậy thì kết hôn xong anh quản."

Nói xong tôi liền lấy tiền ra:" Tấm này là thẻ lương của em, tấm này là ngân hàng trực tuyến của trường học, tấm này là tiền tiêu vậy... còn quỹ bảo hiểm gì đó lần sau anh hỏi mẹ em đi.."

Thấy Cố Ngụy nhướn mày, tôi đột nhiên có chút chột dạ, chọt chọt ngực anh:" Cái đó... tự mình cài trong điện thoại di động một cái app, trong túi của em còn có một quyển sổ thu chi tự anh tìm đi, đến ngày định sẵn báo cáo tình hình thu chi cho em, ừm... không có tiền để tiêu em sẽ lấy của anh."

Mười tám tuổi bắt đầu bị mẹ cưỡng chế yêu cầu kí sổ thu chi, còn kiểm tra định kì, không kí không được. A di đà phật, củ khoai lang phỏng tay này cuối cùng cũng có thể đẩy đi.

Nhìn Bác sĩ một mặt nghiền ngẫm, tôi càng chột dạ:" Anh... anh xem anh hạnh phúc biết bao. Có bao nhiêu đàn ông được cầm thẻ tiền của bà xã chứ!"

Bác sĩ nhướn mày:" Ừ."

" Em sẽ không kiểm tra định kì từng mục đâu."

" Ừ."

" Em từng học kế toán nha." Anh không được làm giả sổ sách đâu.

" Ừ."

Tôi nhìn khóe miệng anh ngày càng cong, bi phẫn phản ứng lại:" Cố Ngụy, Không được phép trêu em."

Bác sĩ bật cười buông tôi ra.

Tôi khoát khoát tay:" Thẻ cho anh đây."

" Cho anh làm gì?"

Cho anh thì sổ sách đều do anh kí!

" Cái đó, để lúc chụp ảnh cưới dùng."

" Tiền chụp hình cưới anh đã chuẩn bị rồi."

"... mua lễ phục."

" Anh cũng chuẩn bị rồi."

" Sao cái gì anh cũng chuẩn bị vậy?"

" Em không biết đàn ông phải chuẩn bị chi phí cưới vợ sao?"

" Nhẫn... vẫn còn nhẫn!"

Cố Ngụy quay đầu, tôi sợ anh lại nói đã chuẩn bị rồi, vội vã mở miệng:" Nhẫn của anh tất nhiên phải để em mua."

Cố ngụy cười:" Ừ, thế em giữ đi."

Hồ ly nhà anh! Tôn cầm ví tiền ném chết anh!

Cố Ngụy nhật vé để lên trên bàn:" May mà em gặp anh, gặp người khác chắc chắn đã bị bán mà còn giúp người ta kiếm tiền."

- -------------

Bác sĩ: Ừm...

Tôi: Làm gì.

Bác sĩ: không, anh hiện tại đều không dám nói lung tung.

tôi:....

- ------------

ôi mẹ ơi... sao chương truyện càng ngày càng dài vậy? gần 2000 chữ đó.