Vóc dáng Trần Oánh Oánh không cao đứng ở bên ngoài cố gắng nhón chân lên cũng không biết có thấy được người hay không chỉ biết hét lên theo. Hàn Mộng đứng bên cạnh dường như đang chế giễu cô vài câu làm cho Trần Oánh Oánh tức giận đến mức nhảy dựng lên đánh cậu ta vài cái, Hàn Mộng cười ha ha nói gì đó với cô sau đó ngồi xổm xuống. Trần Oánh Oánh không chút khách khí nhấc chân ngồi lên vai Hàn Mộng bị nhấc bổng lên tầm nhìn đột nhiên mở rộng cuối cùng cũng thấy rõ tình hình trên sân cánh tay vung càng mạnh hơn.
Tưởng Nghiêu thu hồi tầm mắt quay đầu lại nhìn thấy Doãn Triệt đang đứng dưới gốc cây ở sân chơi bên kia xung quanh chẳng có ai.
Bóng cây loang lổ chiếu lên mặt làm mờ đi thần sắc của cậu nhưng ánh mắt rõ ràng cũng đang hướng về phía sân bóng rổ.
Anh trai và em trai, một là học sinh nổi tiếng nhất trong trường, một là học bị gạt ra ngoài lề nhất trong trường.
Khá thú vị đấy.
Sau tuần học thứ ba ở trường, ngoài các giờ học bình thường, trường còn mở thêm các câu lạc bộ được lên kế hoạch cho mỗi thứ sáu hàng tuần sau giờ học.
Nhất Trung có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau quy định mỗi học sinh phải đăng ký vào một câu lạc bộ mỗi năm học. Người đứng đầu của mỗi câu lạc bộ sẽ tập trung vào một ngày nhất định trưng bày các loại thành phẩm để thu hút nhiều thành viên xin nhập câu lạc bộ hơn được gọi là “Đại chiến giữa các câu lạc bộ”.
Tưởng Nghiêu vì tìm một câu lạc bộ có thể khiến cho mình nhàn rỗi nên giờ nghỉ trưa cũng đi theo bọn Chương Khả đi tham quan hiện trường đại chiến giữa các câu lạc bộ.
Con đường rợp bóng cây trong trường là nơi trưng bày tốt nhất vừa rộng rãi vừa mát mẻ hai bên để đầy bàn của các câu lạc bộ, có những người đến thật sớm để chiếm được vị trí tốt nhất đã bắt đầu hò hét để thu hút sự chú ý của mọi người có đủ những điều kỳ lạ không hề có tiết tháo đều nói ra được:
“Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Câu lạc bộ bóng rổ tuyển thêm thành viên đây! Trong câu lạc bộ của chúng tôi, các bạn có thể làm đồng đội với Alpha trâu bò nhất trường hay làm bạn với Alpha đẹp trai nhất trường. Ngẩng đầu có thể ném rổ, cúi đầu có nhặt xà phòng nha. Câu lạc bộ bóng rổ sự lựa chọn tuyệt vời.”
“Này có phải cậu chán ngán với Alpha béo ú trong hiện thực rồi sao? Bạn mệt mỏi với đám Omega giả tạo xung quanh cậu sao? Hãy tham gia câu lạc bộ anime đi! Những nhân vật trong sách sẽ làm cho bạn ngạc nhiên!”
“Nếu bạn muốn biết tin tức mới nhất của Nhất Trung, muốn trở thành ông vua của dư luận câu lạc bộ báo chí là sự lựa chọn tốt nhất đối với bạn. Chúng tôi sẽ nhìn vào thái độ nghiêm túc, sự chăm chỉ, làm việc có tâm để đưa ra tin tức hàng đầu, những tin đồn nhảm nóng hổi nhất. Đừng lo phạm sai lầm bởi vì khẩu hiệu của chúng tôi là: Những tin đồn này chúng tôi không chịu trách nhiệm.”
Tưởng Nghiêu đi ngang qua hỏi Chương Khả: “Cậu tính vào câu lạc bộ nào?”
Chương Khả: “Giống như năm ngoái, câu lạc bộ báo chi!”
Tưởng Nghiêu gật đầu: “Tôi cũng đoán là như vậy!”
Đi dạo mấy gian hàng của một số câu lạc bộ, khẩu hiện đều rất hấp dẫn người khác, hoạt động cũng phong phú muôn màu nhưng Tưởng Nghiêu hết lần này tới lần khác muốn tìm một câu lạc bộ không hoạt động gì nên rất khó tìm.
Giữa đường đi dạo, mấy bạn học đi cùng anh đều đã có câu lạc bộ yêu thích, bọn họ đi điền đơn báo danh còn lại một mình anh cứ tiếp tục đi về phía trước.
Đi dạo một vòng, anh tình cờ nhìn thấy Dương Diệc Nhạc ngôi trước một câu lạc bộ trên tấm biển viết: “Câu lạc bộ Ký hoạ.”
“Wow, đại biểu môn toán, cậu còn có thể vẽ à?” Tưởng Nghiêu đi tới lật sách ảnh trải trên bàn chân dung nhân vật sống động như thật vừa nhìn đã biết là có căn cơ vững chắc.
Dương Diệc Nhạc không quá quen với việc được khen ngợi mới được khen liền đỏ mặt: “Vẽ rất bình thường…”
“Cậu khiêm tốn quá, rõ ràng là rất tốt, vừa có tính nghệ thuật vừa có lý trí, lợi hại lợi hại.”
“Cảm ơn…”
“Cậu là trưởng của câu lạc bộ này à?”
“Không phải…Trưởng câu lạc bộ có việc gì nên tôi tới giúp một tay.” Dương Diệc Nhạc cắn môi giống như lấy hết dũng khí: "Tưởng Nghiêu, không phải cậu thích coi anime sao, câu lạc bộ của chúng tớ rất thích hợp với cậu…Cậu có muốn đăng ký không?”
Tưởng Nghiêu cười cười: “Không được, tôi vẽ rất xấu cũng không có hứng thú gì thưởng thức là được rồi.”
Dương Diệc Nhạc thoạt nhìn có chút uể oải: “Ừm…Được rồi.”
“Không sao nhất định sẽ có người đến báo danh.”
“Tớ hy vọng vậy…Nếu học kỳ này tuyển ít hơn mười người, câu lạc bộ có thể sẽ bị giải thể vào học kỳ sau.”
“Hả? Tại sao?”
“Nhà trường quy định…Câu lạc bộ phải có ít nhất mười người mới có thể thành lập. Học kỳ này mấy anh chị lớp 12 đều đã rời khỏi câu lạc bộ, hiện tại tính cả tớ chỉ còn lại sáu người hôm nay mới tuyển thêm được ba người còn thiếu một người…”
Dương Diệc Nhạc rũ mắt xuống trông thật đáng thương.
Mong muốn bảo vệ Omega của Tưởng Nghiêu tự nhiên nảy sinh trong lòng anh.
Câu lạc bộ Ký hoạ hẳn là không có hoạt động gì phỏng chừng rất nhàn rỗi, anh báo danh vào có thể bổ sung số lượng…
Ngay khi anh đang suy nghĩ về vấn đề này đột nhiên có người chạy tới: “Câu lạc bộ Ký hoạ đúng không! Cuối cùng cũng tìm được!”
Ánh mắt Dương Diệc Nhạc sáng lên: “Bạn học cậu muốn báo danh sao…”
Giọng nói cậu ta dần yếu đi.
Người chạy tới là một Alpha.
Xem ra là học sinh lớp 10 tràn đầy sức sống còn có chút trẻ con chưa phai nhạt mở miệng vô cùng sảng khoái: “Đúng vậy em thích vẽ tranh! Em còn gia nhập câu lạc bộ Văn học và Nghệ thuật. Bất quá em chỉ mới bắt đầu học vẽ cũng không tốt lắm các anh có chịu không?”
Dương Diệc Nhạc có chút chần chừ: “Bạn học này…Nếu báo danh, một năm tới không thể đổi được…”
Alpha thường không phải là loại nhân vật có thể ngồi yên mà vẽ, câu lạc bộ hầu như tất cả đều là Omega và Beta, chưa từng có Alpha nào tham gia.
Alpha kia rất kiên trì: “Em sẽ không thay đổi đâu! Sau này cũng sẽ không đổi học sinh lớp 12 có thể rút nhưng năm lớp 10,11 khẳng định không rút.”
“Thật sao?” Dương Diệc Nhạc vui vẻ cười nói: “Vậy…Em ở chỗ này điền tên đi…”
“Được!”
Hai người một người cúi đầu điền mẫu đơn, người còn lại thì tiến lên giới thiệu tình huống của câu lạc bộ, hai người đều đang chụm đầu vào nhau.
Tưởng Nghiêu bỏ lỡ cơ hội thể hiện sức mạnh Alpha của mình đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Càng về cuối, nhân khí của câu lạc bộ lại càng thấp học sinh vây đến hỏi cũng ít đi rất nhiều.
Tiếng người dần yếu đi, tiếng ve kêu to dần.
Ở quầy hàng cuối cùng đã ra khỏi phạm vi bóng mát che có thể che, không có bóng râm che ánh mặt trời chói chang của mùa hè chiếu thẳng vào mặt làm cho người ta không tài nào mở mắt nổi.
Tưởng Nghiêu giơ tay lên che ánh sáng mới miễn cưỡng nhìn rõ con đường phía trước.
Đi được hai bước bước chân của anh dừng lại.
—Người ngồi trước quầy hàng cuối cùng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt hướng về phía mặt trời làn da trắng nõn bị ánh sáng chiếu đến gần như trong suốt.
Cậu ngồi đó một mình dường như không cần ai quan tâm.
Một trận gió nhẹ thổi qua đem sợi tóc mềm mại của cậu bay phấp phới.
Giống như giây tiếp theo sẽ sinh ra đôi cánh, theo gió mở ra bay về phía ánh mặt trời rực rỡ nhất.
Giống như một thiên thần.