Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Để Ý Tôi Một Chút

Chương 129

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỳ nghỉ đông ba tuần trong nháy mắt sắp kết thúc.

Còn chưa nghỉ ngơi đủ, lại sắp đến ngày báo danh quay lại nhập học.

Giữa thời gian đó quay lại trường một lần để nhận bảng thành tích, dẫn đến việc có nhiều người trong năm này không được trải qua êm đẹp, bị cha mẹ bắt ép đi đến lớp học thêm. Cộng thêm việc bài tập nghỉ đông vô cùng nặng, kỳ nghỉ đông này xem như không được nghỉ rồi.

“Doãn Triệt, bài tập toán...” Sáng sớm, Dương Diệc Nhạc đã cẩn thận thu lại bài tập.

Doãn Triệt chỉ vào Chương Khả, con người đang ngồi chép cặm cụi ở phía trước, cậu nói: “Bị người khác mượn rồi.”

Dương Diệc Nhạc bất lực, lại hỏi: “Vậy Tưởng Nghiêu đâu? Cậu ấy đến chưa?"

“Chưa đến, tối qua cậu ấy có xin nghỉ rồi, sáng nay mới đến.”

Tưởng Nghiêu trong kỳ nghỉ đông này ngoại trừ đến Tây Thành tìm cậu, thì chỉ xuất hiện trong nhóm chat của lớp một thôi, hôm trở lại trường anh đến sân bay đón em gái nên không đến, thời gian nghỉ đông tiệc tụ họp bạn bè cũng không đi, tối hôm qua những người ở trong ký túc xá quay trở lại cũng không thấy bóng dáng.

Chương Khả buồn bực nói: “Tưởng Nghiêu kỳ này thi tệ đến mức nào chứ, biến mất khỏi thế gian không chút tin tức.”

Trần Oánh Oánh nói: “Cậu cho rằng ai nấy cũng đều giống hệt cậu hay sao, nói không chừng người ta đang miệt mài khổ cực học hành đó.”

Chương Khả tưởng tượng đến cảnh tượng đó rồi nói: “Không thể nào, anh Nghiêu chắc là cũng giống như tôi, tự mình hiểu lấy mình, biết rằng cuộc đời này dù có nỗ lực như thế nào thì cũng giống như một con cá mặn* thôi."

Cá mặn*: là một phép ẩn dụ cho những người không muốn làm gì, không có ước mơ.

Trần Oánh Oánh nói: “Đừng có nói xấu sau lưng người khác, lo chép bài tập của cậu đi.”

“Tôi đây là nói sự thật mà...DM!"

Trần Oánh Oánh giật mình, cầm lấy cuốn tập đánh cậu ta rồi nói: “Cậu làm gì vậy! Sợ sệt đến vậy.”

Chương Khả trợn trừng mắt chỉ tay về phía cửa số bên ngoài lớp học, cậu ta nói: “Ở bên ngoài, mẹ nó có một nam sinh đẹp trai quá vậy!”

Không riêng gì cậu ta, những bạn học sinh khác ở lớp một và những bạn học sinh đang đi trên hành lang cũng đều nhìn thấy rồi, trong nháy mắt dẫn đến náo động.

“Ai vậy? Lớp nào vậy? Tôi chưa từng gặp qua!" Chương Khả không thể tưởng tượng nổi, ném bút, rướn cổ lên nhìn ở bên ngoài rồi nói: “Trường của chúng ta có Alpha đẹp trai đến vậy sao?? Sao tôi lại không biết vậy??”

Cậu ta càng nhìn càng thấy không đúng lắm, gương mặt này, chiều cao này... Sao lại có chút quen thuộc nhỉ?

Người đó từ cửa trước đi vào cửa sau của lớp một, giống như có ánh đèn chiếu lên người vậy, cả đường đi đều nhận được sự chú ý.

Sau đó quẹo cua, từ cửa sau đi vào phòng học của lớp một.

Cái gương nhỏ nằm trong tay của Hàn Mộng rơi “lạch cạch” ở trên bàn, nứt ra mấy đường, cậu ta nói: "Đệt..."

Chỉ có mỗi mình Doãn Triệt là dáng vẻ ổn định như thường, nhìn thấy người đó để cặp xuống, kéo chỗ ngồi bên cạnh ngồi xuống.

“Chào buổi sáng.” Tưởng Nghiêu mỉm cười với cậu, sau đó quay đầu, mỉm cười với các bạn học trong lớp, cũng mỉm cười với các bạn học khác đang vây quanh ở bên ngoài, anh nói: “Nhìn cái gì? Chưa từng nhìn thấy trai đẹp hả?”

Học sinh của lớp một mất một lúc lâu vẫn chưa ổn định lại được.

Trước tiên là tiếng hét thất thanh lúc sáng sớm của cả lớp, khiến cho thầy Trương đang đi tuần tra ở phòng tòa nhà dạy học phải đi đến trực tiếp dạy dỗ một phen, tiếp đó là các giáo viên khác thay phiên nhau kinh ngạc, kế đó là trong giờ học lại bị học sinh của lớp khác xem như đi thăm vườn thú mà quây quanh nhìn ngắm, cho đến lúc tự học buổi tối, ngoài hành lang của lớp một vẫn còn nhiều học sinh vẫn còn đang quanh quẩn ở đó.

“Người đó, chính là người ở hàng sau cùng đó, có đẹp trai không?”

“ĐM, học sinh mới chuyển đến của lớp họ à?”

“Không phải, là học sinh chuyển đến của học kỳ trước, chính là cái người chạy nhanh nhất trong kỳ hội thao năm ngoái, còn nhớ không?”

“Có chút ấn tượng... tên là gì ý nhỉ?”

“Tưởng Nghiêu.”

Một vài người thì còn được, một nhóm người ở bên ngoài thảo luận, âm thanh dù có đè thấp đến mức nào thì vẫn khá ồn ào.

Trần Oánh Oánh đi ra ngoài cửa giải tán đám đông, cô ấy nói: “Đừng có xem nữa, bạn học của lớp tôi đổi kiểu tóc mới mà thôi, không phải phẫu thuật thẩm mỹ, mong các vị đây đừng tin vào tin đồn nhảm nữa."

Tưởng Nghiêu vừa mới ngẩng đầu lên nhìn sang đó, ở bên ngoài lại trở nên hít thở không thông.

“Còn có tin đồn giống vậy nữa ư? Không đến mức đó đi...tôi cảm thấy khác biệt cũng không lớn lắm mà, tôi lúc trước không phải cũng đẹp trai lắm à?"

Doãn Triệt cười khinh rồi nói: “Cậu tỉnh táo lại đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »