Tiết một ngày thứ hai như thường lệ là Ngữ văn.
Lúc Ngô Quốc Chung cắp sách giáo khoa đi vào, toàn thể học sinh đều muốn đốt pháo ăn mừng điểm Văn chưa chấm xong, có thể sống thêm mấy ngày nữa.
"Đừng vui mừng quá sớm, tuy mới chấm một nửa nhưng thầy đã nhận ra câu thuộc lòng cả khối đều không làm được, như thế là sao? Bình thường có học thuộc hẳn hoi không?" Ngô Quốc Chung vừa nâng giọng là âm lượng tăng cao, dư âm văng vẳng khắp lớp: "Đợi bao giờ có điểm, ai không được trọn điểm câu thuộc lòng thì chép ba lần tiêu đề mỗi bài cần học thuộc từ đầu kỳ đến giờ, chép xong nộp cho thầy."
Tiếng khóc than nháy mắt lan khắp lớp.
Tưởng Nghiêu âu sầu: "Đệt, biết trước đã làm câu thuộc lòng cẩn thận hơn."
Doãn Triệt liếc hắn: "Học thuộc lòng và làm cẩn thận không liên quan đến nhau, không thuộc là không thuộc."
"..." Tưởng Nghiêu giơ ngón cái: "Chính xác, cậu nói cực đúng. Với trình độ của tôi thì sao có thể làm đúng hết câu thuộc lòng."
"Học thuộc lòng lúc nào cũng có thể thuộc được." Doãn Triệt cho hắn một chút hy vọng, giở sách giáo khoa đến trang lão Ngô bảo: "Nếu cậu muốn cải thiện thì bình thường học nhiều hơn đi."
"Ừ, cùng nhau cố gắng, lần sau tụi mình lấy điểm tuyệt đối."
"Vốn dĩ câu thuộc lòng của tôi đã luôn được điểm tuyệt đối, ai thèm chết chung với cậu."
"..."
Tiết hai là tiết Toán.
Bài thi Toán chấm rất nhanh, là môn đầu tiên có điểm, cũng là môn điểm số dao động kinh dị nhất, đặc biệt ở ngôi trường nhân tài lớp lớp cạnh tranh khốc liệt như Trung học số 1, một câu trắc nghiệm làm sai cũng có thể tụt mười mấy hạng trong khối.
Doãn Triệt đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn sỉ nhục trước lớp đến từ Trần Thục Mai, ngờ đâu người bước vào lại là cô giáo mới.
"Chào các em, tiết này cô dạy thay." Giáo viên dạy thay họ Mã, phụ trách môn Toán lớp A5, cũng không nói Trần Thục Mai đi đâu đã bắt đầu trả bài thi.
Phiếu trả lời chấm bằng máy, Doãn Triệt nhận lấy, không nhìn ra bài mình đã chấm hay chưa, cũng không nhìn ra mình được bao nhiêu điểm. Lúc ấy cậu chưa làm xong câu nhiều điểm cuối cùng đã bị Trần Thục Mai gọi ra ngoài, tuy nhiên cậu cũng không định làm, các câu trên cộng lại là đủ điểm bình quân rồi.
Cô Mã trả hết bài thi, hắng giọng nói: "Lần này điểm bình quân của lớp mình là 106, cao nhất 145, Dương Diệc Lạc giỏi lắm em, đề này khá khó, làm được chừng đó điểm không dễ đâu. Nhưng đồng thời đề này cũng có rất nhiều câu cơ bản, bạn nào được dưới 80 điểm cần xem xét lại, điểm thấp nhất là 65, cô sẽ không nói tên, giữ cho em chút mặt mũi vậy..."
Điểm thấp nhất không phải con không của cậu sao? Hay là cậu bị huỷ điểm, không tính vào thành tích của lớp?
Doãn Triệt muốn hỏi Tưởng Nghiêu, quay sang thì thấy Tưởng Nghiêu đang chăm chú nhìn bài thi, tuy phiếu trả lời cũng không có dấu phê chữa nhưng chắc vẫn có điểm.
Thôi chuyện đã rồi, không cần thiết nhắc nữa.
Hết tiết, bài thi chữa được một nửa. Cô Mã cầm đề thi của mình lên và nói với cả lớp: "Ngày mai chữa nốt, bài tập về nhà là sửa các câu sai, còn lại chốc nữa giao sau, lớp phó bộ môn ra gặp cô."
Dương Diệc Lạc đi theo ra ngoài, cô Mã vừa vui vừa bất ngờ: "Ôi, hoá ra em là lớp phó bộ môn hả, thảo nào thi tốt quá, cố lên, tiếp tục duy trì nhé."
Dương Diệc Lạc đỏ mặt: "Em cảm ơn cô..."
Tưởng Nghiêu gõ mặt bàn bạn cùng bàn của mình: "Ê, cậu thích cô giáo mới không?"
"Cũng được."
Cô Mã tầm ba, bốn mươi tuổi, tính cách rất thân thiện, giảng đề cũng nhẫn nại, phong cách khác một trời một vực với Trần Thục Mai nghiêm khắc.
"Thích thì làm sao, cô chỉ dạy thay thôi."
Tưởng Nghiêu đong đưa ghế, cúi xuống lầm bẩm: "Chưa chắc đâu."
Nhà trường thường thông báo vào giờ nghỉ trưa, học xong các tiết buổi sáng là cậu phải nhận xét xử rồi.
Doãn Triệt từ chối lời mời ăn trưa của Tưởng Nghiêu, đi lang thang quanh trường, cứ cảm thấy mỗi học sinh đi ngang qua đều nhìn mình bằng ánh mắt hơi tế nhị.
Cậu nói không để ý nhưng thật ra vẫn để ý chun chút, dù sao còn sống trên đời luôn phải tiếp xúc với người khác.
Lúc đi đến cạnh tường bao, cậu phân vân có nên trèo tường ra ngoài ăn, tiện thể trốn cái loa lắp ở mọi nơi trong trường cho tai được yên tĩnh hay không. Nhưng ngẫm nghĩ cậu lại cảm thấy như thế chẳng khác nào lính đào ngũ nhát gan.
Cuối cùng Doãn Triệt vào tiệm tạp hoá mua một ít bánh mì và bánh quy, sau đó ra bãi cỏ trong rừng cây nhỏ ngồi.
Trời chuyển lạnh, cỏ cũng khô héo gần hết, lộ ra những mảng màu vàng đất loang lổ, không xanh rì như hồi mới khai giảng. Cây thuỷ sam trồng quanh rừng cây nhỏ cũng bước vào giai đoạn úa tàn khi đất trời giao mùa, lá rụng khắp nơi, lẫn vào trong đất.
Doãn Triệt nhớ đến tâm trạng vào ngày đầu khai giảng, giây phút nhìn thấy bạn cùng bàn của mình bước ra từ sau cây thuỷ sam xanh um tươi tốt.
Lúc đó cậu chỉ đơn giản là ngứa mắt con người này.
Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, càng nhìn càng thấy hắn vừa mắt.
"Ding dong..." Loa trường vang lên âm báo đầu, sau đó phát giọng của Trương giáo chủ: "Các em học sinh thân mến, chào buổi trưa, hiện giờ nhà trường có một thông báo..."
Doãn Triệt ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng, đoạn đứng dậy phủi quần, đi về phía toà nhà dạy học ngoài rừng cây nhỏ.
Trốn tránh con khỉ, cậu không làm sai nên cứ đường đường chính chính đối diện thôi, dù bị chỉ trỏ cũng không thể để người khác xem thường mình được.
"... Bạn Trịnh Phàm lớp 11A6 có ý định gian lận trong kỳ thi giữa kỳ, bị huỷ kết quả thi, ghi lỗi một lần, thông báo phê bình trước toàn trường..."
Doãn Triệt dừng phắt lại.
... Cái gì?
"... Hy vọng bạn Trịnh Phàm tiến hành tự kiểm điểm sâu sắc. Ngoài ra mời bạn Doãn Triệt lớp 11A1 đến phòng giáo dục đạo đức."
... Cái gì với cái gì cơ?
Doãn Triệt ù ù cạc cạc suốt quãng đường đến phòng giáo dục đạo đức, chỉ thấy Trương giáo chủ nghiêm túc nói với cậu: "Về sau việc mình không làm thì đừng nhận vơ, em nghĩ ghi lỗi vào hồ sơ là trò đùa à? Điểm lần này đã tính cho em rồi, nhưng câu cuối chưa làm xong không thể để em làm tiếp, em chịu ấm ức vậy."
Doãn Triệt rất hoang mang: "Thưa thầy Trương, có chuyện gì thế ạ?"
"Hỏi bạn cùng lớp của em là biết, tụi oắt này đúng là không làm thầy bớt lo..."
Doãn Triệt rời phòng giác dục đạo đức, trong lòng lờ mờ nảy ra một suy đoán.
Không thể nào... Không phải chứ?
Doãn Triệt về đến lớp học, chưa vào cửa đã nghe Chương Khả cất cao giọng: "Chúc mừng anh Triệt báo được thù lớn!"
"..."
Ai đó mỉm cười đi đến, đắc chí nói với cậu: "Sao nào? Anh đã bảo rồi, không ai có thể động đến cậu... Úi úi!"
Tưởng Nghiêu bị huých mông xê sang bên cạnh, Hàn Mộng chen vào: "Nếu không phải có trưởng ban tao đây xin xỏ thầy Trương, liệu mày kéo dài được mấy ngày?"
"Đúng đấy, nói cứ như công lao của một mình cậu không bằng, sao ra vẻ quá." Trần Oánh Oánh hiếm có dịp cùng chung mối thù với Hàn Mộng: "Vả lại nếu Bạch Ngữ Vi không lấy được chứng cứ thì thầy có thể tin cậu sao?"
Tưởng Nghiêu vịn bàn đứng thẳng: "Đã bảo đoàn kết một lòng cùng chống giặc ngoài cơ mà?"
Trần Oánh Oánh: "Hết giặc ngoài rồi, bây giờ phải loại trừ tai hoạ nội bộ. Cậu nói xem từ ngày cậu chuyển đến, lớp mình xảy ra bao nhiêu chuyện rối tung rối mù?"
Tưởng Nghiêu: "Sao lại trách tôi, Triệt Triệt, cậu phân xử đi!"
Rầm! Doãn Triệt đấm bụp lên ván cửa gỗ của phòng học.
Đứa nào đứa nấy lập tức im thin thít.
Doãn Triệt lạnh lùng quét mắt một vòng: "Trong vòng một phút, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra."
Cả đám mày nhìn tao tao nhìn mày, không ai dám lên tiếng, sợ một phút không thể kể hết câu chuyện phức tạp thế này.
"Còn 50 giây."
Trần Oánh Oánh đạp Chương Khả đi ra.
Chương Khả: "!?"
Doãn Triệt: "Chương Khả, cậu nói."
"..." Chương Khả khóc không ra nước mắt, chỉ có thể gánh vác trọng trách, nhanh chóng nhặt nhạnh ý chính để nói: "Thì hôm đó các cậu từ phòng giáo dục đạo đức về, Dương Diệc Lạc và Tưởng Nghiêu bảo với bọn tôi chuyện cậu sắp bị xử phạt, bọn tôi giận sôi máu, đi khắp nơi thu thập chứng cứ giúp các cậu sửa lại án sai, kết quả cậu đoán xem? Bọn tôi tìm được chứng cứ thật, hoá ra Trịnh Phàm học thêm nhà cô Trần, phụ huynh cậu ta bỏ rất nhiều tiền nên cô mới bênh Trịnh Phạm như vậy. Hơn nữa để nâng cao thành tích cho học sinh học thêm chỗ mình, cô còn cho chúng nó làm trước câu nhiều điểm trong đề thi lần này, thế khác nào làm lộ đề."
Doãn Triệt: "Sao cậu biết? Cậu có đi học thêm nhà cô đâu."
"Tôi không học, nhưng..."
"Bạch Ngữ Vi học thêm chỗ cô." Tưởng Nghiêu tiếp lời: "Bạn ấy cũng muốn giúp cậu, nhân lúc cuối tuần học thêm lén chụp lại đề ôn tập. Tôi xem rồi, đúng là giống hệt, sau đó tôi gửi cho thầy Trương."
Chương Khả: "Đúng đúng đúng, bọn tôi đi cùng, còn nói là bình thường cô Trần toàn bóng gió bảo bọn mình học thêm nhà cô, thu học phí linh tinh. Sau khi nghe xong, Trương giáo chủ tìm cô Trần và Trịnh Phàm nói chuyện, có vẻ còn báo lên hiệu trưởng."
Doãn Triệt nhìn Tưởng Nghiêu: "Cậu có từng nghĩ nếu hai người họ khăng khăng không nhận, tất cả đều bị cậu liên luỵ không?"
Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: "Tất nhiên có nghĩ, cho nên tôi đã dặn đi dặn lại các cậu ấy nhất định phải tình nguyện làm chứng, hơn nữa không thể để cậu biết, nếu không lỡ như thất bại thì chẳng phải bẽ mặt lắm à?"
Con trai con gái tuổi này nhiệt huyết có thừa, nghe nói bạn cùng lớp của mình bị bắt nạt, lại thêm Tưởng Nghiêu châm dầu vào lửa, cả bọn nghĩ đến Trần Thục Mai chuyên phân biệt đối xử thì sục sôi tinh thần đoàn kết, kiên quyết tìm ra chân tướng, đòi lại công bằng.
Tuy nhiên trong đó cũng có tấm lòng chân thành.
Doãn Triệt từng giúp Dương Diệc Lạc bắt lưu manh, giúp lớp giành được vẻ vang, lần này lại giúp Tưởng Nghiêu chịu phạt, mọi người đều nhìn thấy. Lòng dạ các cô nhóc cậu nhóc đơn thuần, ai đủ nghĩa khí thì người đấy là anh chị em, chân thành đổi lấy thật tâm mà.
Buổi tối tan học, cả lũ nằng nặc đòi ra ngoài chén một bữa, chúc mừng Doãn Triệt lấy lại trong sạch, chúc mừng Trần Thục Mai cuối cùng cũng lộ tẩy.
Quán cơm nhỏ ngoài trường trong chốc lát đón học sinh của nửa lớp, phải dùng hết toàn bộ bàn dự phòng, nhà bếp đằng sau bận luôn chân luôn tay.
Giữa bữa, Doãn Triệt kiếm cớ đến cửa hàng tiện lợi mua nước để ra ngoài.
Cậu đứng ngoài quán chưa bao lâu thì nhận ra sau lưng lại có người đi ra.
"Sao thích hóng gió lạnh thế hả?" Tưởng Nghiêu hỏi: "Cậu bảo muốn đi mua nước mà? Đi thôi."
Cửa hàng tiện lại cách đây hơn chục mét, hai người sánh vai đi dọc con phố. Doãn Triệt ngắm ráng chiều nơi chân trời, nhớ đến lời Tưởng Nghiêu nói hôm ấy.
Tưởng Nghiêu thật sự không cho ai động đến cậu.
"Cậu to gan thật." Cậu nhìn không trung: "Chuyện liều lĩnh vậy cũng dám làm."
May mà tố chất tâm lý của Trịnh Phàm và Trần Thục Mai kém, vừa gây áp lực đã thừa nhận, nếu hai người họ cương quyết không nhận, đoán chừng nhà trường cũng phải bó tay thôi.
Rốt cuộc kết quả ra sao thì tất cả đều là ẩn số, nhưng Tưởng Nghiêu vẫn bất chấp rủi ro bị phê bình trả miếng mà đánh cược vì cậu, các bạn trong lớp cũng sẵn lòng làm vậy.
Một đám ngốc do tên ngốc nhất kia cầm đầu.
Tuy nhiên đồ ngu ngốc không hề để ý: "Cùng lắm thất bại lại đổi cách khác, kiểu gì cũng có cách khiến họ thừa nhận."
"Cậu còn cách gì nữa?"
"Đầy cách, cậu toàn coi thường bản lĩnh của anh đây." Tưởng Nghiêu đẩy cửa cửa hàng tiện lợi: "Anh đã nói phải bảo vệ cậu thì chắc chắn có thể bảo vệ được cậu."
Hắn chống tay lên cửa một lúc lâu cũng không có người đi vào, ngoái đầu trông thấy Doãn Triệt vẫn đứng yên ngoài cửa hàng tiện lợi.
"Vào đi chứ, đứng ngoài làm gì?"
"Tưởng Nghiêu." Doãn Triệt nhìn hắn: "Rốt cuộc cậu có lai lịch gì?"