Chương 2

Một đêm trước khai giảng, trong tin nhắn nhóm lớp 11A1.

Trương Khả: [Trời ạ! Còn một năm nữa liền muốn lớp 12 rồi! Tớ điểm toán học còn không có đạt yêu cầu, làm sao bây giờ a!]

Trần Oánh Oánh: [Gào cái rắm ấy, lão nương lại quá một năm liền muốn phát tình, đều không như ngươi gào khóc thảm thiết như thế.]

Trương Khả: [Chết tiệt, không hổ là Trần tỷ, câu nói như thế này cũng dám nói ra!]

Trần Oánh Oánh: [Kỳ phát tình thôi mà, có cái gì không thể nói? Các beta muốn có cũng không có. ]

Hàn Mộng: [ Haha, vẫn là alpha chúng tôi tốt hơn, đều không có cái gì trói buộc, là thuộc tính mạnh nhất. ]

Một beta khác: [Ngươi chắc chắn chứ? Để ta xem lúc mới tới cái kia alpha sẽ không bị "thái hành" a.]

Cả đám im lặng một hồi, rồi mở ra cuộc trò chuyện.

[ Tên kia là Tưởng Nghiêu đúng không? Thoạt nhìn yếu ớt, alpha không phải giống nhau cũng sẽ không cận thị sao? Sao hắn lại đeo kính. ]

[Còn có tóc mái kia, tôi nhìn đều khó chịu, liền muốn thay hắn cắt, không chê chắn đôi mắt sao?]

[ Vừa nghe hứng thú chính là tử trạch, còn tưởng rằng lớp ta rốt cuộc đã tới một alpha cao to uy mãnh dương quang suất khí. Ài, sau đó cũng không bao giờ có thể tiếp tục tin tưởng tin tức ngầm của Trương Khả nữa. ]

[ Mắc mớ gì đến tớ?? Tớ chỉ nói hắn là alpha, không có nói là soái ca a, nồi này tớ không muốn cõng!]

Trần Oánh Oánh thấy tán gẫu xu thế có chút đi quá xa, đứng ra nói: [ Nào, đừng có công kích tướng mạo người ta, hãy làm người thiện lương đi, dù gì cũng là bạn học mới. ]

Lúc này, có người đặt một câu hỏi: [ ôi chao, ngày đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Doãn Triệt làm sao đem người mới tới đánh? ]

Cả đám liền trầm mặc.

Trần Oánh Oánh thân là lớp trưởng, thời điểm như thế này thông thường đều là nhân vật đứng ra phá vỡ sự im lặng, mà dính đến cái người kia, nàng cũng không có lời thừa thãi gì có thể nói: [Doãn Triệt có chứng rối loạn căng thẳng với alpha, các ngươi cũng không phải không biết, còn đâm đầu vào họng súng.]

Nói tới Doãn Triệt, chắc hẳn toàn thể thầy cô giáo cùng học sinh trường Trung học Tây Thành 1 này đều đã từng nghe đến.

Thứ nhất là bởi vì, Doãn gia có tiền, thuộc loại có hạng ở thành phố này.

Nghe đâu cha hắn là chủ một công ty luật nổi tiếng, có quan hệ mật thiết với thị trưởng, sở hữu vô số biệt thự, trong nhà đều được chế tạo từ vàng ròng. Bất luận tính xác thực của những chi tiết trên là thực hay giả, thì xét từ bên trong thẻ cơm Doãn Triệt có số dư năm chữ số, có tiền nhất định là sự thật.

Thứ hai là bởi vì, Doãn Triệt tính tình cổ quái.

Lúc thường nhìn cũng có vẻ hơi thu mình, độc lai độc vãng. Nam sinh ở tuổi này mà, chỉ là không đùa giỡn một chút cũng là bình thường, chỉ cần nguyện ý nghe lời nộp bài tập, không gây phiền toái gì, thì trong mắt giáo viên không tính là học sinh có vấn đề.

Tuy nhiên, Doãn Triệt là học sinh nửa có vấn đề

Hắn có vấn đề ở chỗ là không cho alpha động vào.

Nghe nói là bởi vì rối loạn căng thẳng alpha, nhưng bệnh nhân bình thường bị rối loạn căng thẳng alpha là do bị dị ứng với alpha pheromone, với bạn học bình thường khác cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Doãn Triệt không giống như thế, phàm là có alpha nào dám động vào hắn một chút, liền phảng phất giống như núi lửa lâu năm không hoạt động mà phun trào, hung ác cực kì.

So với rối loạn căng thẳng alpha, nó càng giống như là chứng chán ghét alpha hơn.

Hàn Mộng: [ điểm ấy tôi cũng đã được lĩnh hội sâu sắc rồi. ]

Ngày khai giảng đầu tiên vào lớp 10, cho là Doãn Triệt là omega hiền lành ngoan ngoãn, xuất phát từ bản năng alpha, tôi chỉ cười đến gần rồi đặt tay lên vai cậu ta.

Kết cục không khác gì Tưởng Nghiêu của hai ngày trước.

Từ đó về sau, các bạn trong lớp 11A1 liền biết Doãn Triệt không dễ chọc, không hòa nhập với nhóm, thậm chí họ còn lập nhóm lớp không giáo viên, lớp cũng không kéo hắn vào cùng, họ nói đùa và gọi hắn giáo bá. Lâu dần, danh giáo bá được lưu truyền đi, các học sinh lớp khác cũng cùng đồng thanh.

Mặc dù nói giáo bá là beta, việc này có chút không hợp lẽ thường, hơn nữa ngoại trừ khai giảng lần đó ra, Doãn Triệt chưa bao giờ đánh nhau gây sự, hoàn toàn là một học sinh giỏi trong học tập, nhưng mọi người nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm, liền dồn dập gật đầu tán thành.

Ánh mắt không nhận lục thân này, khí chất băng lãnh này, bất cứ lúc nào cũng muốn động thủ chính là tính cách đã được thiết lập.

Tiêu chuẩn giáo bá mô phạm, hoàn toàn xứng đáng, không hắn thì là ai.

Đêm trước khai giảng

Học sinh nội trú phải đến trường trước.

Tưởng Nghiêu thu thập xong hành lý, dọn dẹp giường, quét dọn ký túc xá, toàn thân toát ra mồ hôi, cậu vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, giặt sạch quần áo bẩn, sau đó nằm lại trên giường, sảng khoái cầm điện thoại di động xoát tin tức mới.

Trường Nhất trung* quản rất nghiêm, điện thoại di động không cho mang vào phòng học, chỉ có thể về ký túc xá chơi. Tuy nhiên, điều kiện ký túc xá tốt, nơi ở rộng rãi, có phòng tắm riêng và có bốn giường. Giường ngủ cao nhất thời điểm từ lâu đã phân xong, hắn chuyển trường tới, may mắn mà chiếm được một chỗ, một người một gian ký túc xá, thanh tĩnh đến có chút cô đơn. (*Trường Nhất Trung: Trường Trung học Tây Thành 1)

Mới vừa cầm điện thoại một lát, một cuộc gọi thoại hiện lên. Ấn nút nghe, liền nghe đầu kia khàn cả giọng mà gọi:

"Nghiêu ca!!! Anh đi rồi em biết làm sao bây giờ!!!! Trường trung học 8 từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé không ai quản nữa rồi!!! Anh mau trở lại! Một mình em chịu đựng không nổi!!!"

Tưởng Nghiêu đem điện thoại ra xa, xoa xoa huyệt thái dương: "Bài tập không giống nhau, ta không có cách nào chép cho ngươi, ngươi tỉnh lại đi, Triệu Thành."

Triệu Thành nghẹn ngào: " Ư... Anh nói gì vậy! Em là chân tình thực cảm mà nhớ anh!"

"Bớt đi."

"Thật sự rất nhớ anh! Trước đây có anh ở đây không ai dám đến chọc chúng em, hiện tại anh đi, a miêu a cẩu đều đến bắt nạt chúng em, huhuhu.....""

"Mấy đứa không đi chọc người khác, ai dám đến bắt nạt mấy đứa?" Tưởng Nghiêu nửa chữ cũng không tin, "A miêu a cẩu mấy đứa tự giải quyết đi, muốn anh ứng phó cũng không được... Anh cũng không ở Tây Thành nữa rồi, cuối tuần anh về nhà tới đó thì báo lại cho anh."

"Oki anh! Có câu nói này của anh em liền an tâm!" Triệu Thành chân chó mà tiếp tục thổi rắm cầu vồng một lát, đổi đề tài, "Nghiêu ca, nhất trung như thế nào? Nghe nói omega của trường bọn họ đẹp hơn so với trường học chúng ta nhiều, có phải thật vậy hay không?"

Mối quan hệ cạnh tranh giữa trường Trung học số 8 và trường Trung học số 1 không chỉ tồn tại giữa lãnh đạo nhà trường, mà còn giữa các học sinh, cái gì nếu có thể đem so thì liền so. Nếu thành tích không phân cao thấp, vậy thì so với sắc đẹp, so với điều kiện, so với nhà ăn.

Ngay cả mèo hoang trong trường sinh ra mấy con, trong thanh bài trường cũng phải so đo.

Tưởng Nghiêu nhớ lại những người bạn học đã gặp vào ngày báo danh một lát, trong lớp 11A1 chỉ có hai, ba học sinh như omega, còn các lớp khác hoàn chưa thấy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

"Trông cũng được, chưa thấy ai đặc biệt kinh diễm..." Ồ, không đúng, có một người, nhưng đáng tiếc lại là beta.

Còn đặc biệt hung dữ, không đáng cân nhắc.

Triệu Thành: "Nghiêu ca, tiêu chuẩn của anh cao lên rồi sao? Thật đáng kinh ngạc?"

Các yêu cầu lựa chọn bạn đời trước đây của Tưởng Nghiêu đã được mọi người ở trung học 8 biết đến - giống như một omega, không hơn.

Cũng giống như nhiều thẳng nam yêu thích tìm gương mặt minh tinh, Tưởng Nghiêu thích nhất một omega truyền thống, ngoan ngoãn và lý trí, hiền lành và đức độ, thân thể mềm mại, yêu anh đến mức không thể kìm lòng, nguyện ý sinh con cho hắn.

Có chút tầm thường, nhưng có nhiều người muốn.

"Trước đây đùa giỡn." Tưởng Nghiêu ngáp một cái, " Năm sau anh sẽ trưởng thành, nên phải suy nghĩ nghiêm túc. Anh như vậy, không lẽ không tìm được một omega cao cấp vừa có tài vừa có nhan sắc sao?"

"Đúng đúng đúng, anh nói rất đúng, Nếu em thấy người nào phù hợp, em sẽ giới thiệu cho anh."

"Không cần, anh tự mình tìm được." Tưởng Nghiêu nhìn trên đầu giường, hơi xuất thần, "Kỳ thực đi, nếu như là chân tâm yêu thích anh, những thứ này đều không quan trọng."

Triệu Thành tự hỏi: "Hả? Tất cả tiểu O trong bán kính mười dặm của trường chúng ta, đều không chân tâm yêu thích anh sao? Như hoa khôi trường ta, mỗi ngày mang cho anh điểm tâm, còn chưa đủ chân tâm sao?"

Tưởng Nghiêu bật cười: "Vậy anh hỏi cậu, cậu cảm thấy được cô ấy yêu thích ta ở điểm gì?"

"Cái này còn phải nói sao, yêu thích vẻ đẹp trai của anh, yêu thích thực lực của anh."

"Vậy nếu như anh dung mạo rất phổ thông, thực lực cũng rất giống nhau, cô ấy còn có thể thích anh sao?"

"Chuyện này..." Triệu Thành do dự một lát, "Coi như không có những cái đó đó, Nghiêu ca, tính cách anh cũng rất tốt."

"Thôi đi, anh là người xấu, luôn gây sự, cậu quên mất anh bởi vì sao chuyển trường?"

" Ưʍ....." Triệu Thành ấp úng, tình thế khó xử, không biết nên đáp làm sao.

Tưởng Nghiêu cũng biết hắn đáp không ra cái gì: "Không nói nữa, anh muốn ngủ, cậu nhanh chóng làm bài tập đi thôi."

Triệu Thành vừa nghe hai chữ bài tập liền đau đầu, lập tức đem những chuyện khác quăng đến lên chín tầng mây: "Ôi, anh cũng đừng nhắc đến, mẹ nó... Tính toán một chút, chờ anh cuối tuần sau trở về trò chuyện tiếp, các anh em đều xin đợi anh trở về! Có một con đường phía sau trường học, tùy ý theo anh!"

" Chà, được rồi."

Cúp điện thoại, Tưởng Nghiêu đặt điện thoại ở chế độ máy bay, đặt đồng hồ báo thức 6 giờ sáng rồi ném xuống gối.

Tháng chín nóng nực vẫn chưa giảm bớt, ký túc xá mở máy điều hòa cũng không mát mẻ lắm, hắn đắp tầng chăn mỏng, trên người trần trụi, cánh tay lộ ở bên ngoài, cậu nằm nghiêng nhắm mắt lại.

Thật yên tĩnh.

Vốn cho là mình sẽ không thể thích ứng hoàn cảnh mới, không nghĩ tới còn rất tự tại.

Trong đầu suy nghĩ lung tung một lát, cơn buồn ngủ liền xông tới. Tưởng Nghiêu buông lỏng thân thể, chuẩn bị làm cái mộng đẹp.

"Đùng!"

Cách vách truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như ai đó đang dùng búa đập vào.

Trong ký túc xá học sinh bình thường, tuyệt đối sẽ không truyền đến loại thanh âm này.

Tưởng Nghiêu cau mày, nghiêng người sang, lưng hướng vách tường, lười quản.

"Đùng! Đùng! Đùng! Kẽo kẹt kẽo kẹt..."

Cái quái gì vậy, còn mang song tấu? Có để người ta ngủ không?

Tưởng Nghiêu vén chăn lên, mang dép đi tới cửa. Đi tới nửa đường, nhớ tới chính mình đang để ngực trần, liền quay lại đi mặc vào một bộ đồ ngủ, thuận tiện đeo mắt kính.

Đi tới ký túc xá 306 cách vách, hắn lễ phép gõ cửa một cái: "Chào bạn học, tôi ở phòng 307, bạn có thể mở cửa được không?""

Bên trong rốt cục yên tĩnh lại, mấy giây sau, bên trong mở cửa ra.

Tưởng Nghiêu thấy rõ người bên trong, liền không muốn nói chuyện.

Oan Gia ngõ hẹp.

Bạn cùng bàn đang đứng ở trước mặt hắn, vóc dáng so với hắn hơi thấp một chút, mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông kẻ sọc, mái tóc bồng bềnh mềm mại như vừa mới tắm xong, còn có mùi dầu gội đầu thoang thoảng, dáng dấp thoạt nhìn khá ngoan, ngoại trừ lưỡi cưa trong tay.

Tưởng Nghiêu xác định chính mình không nhìn lầm, thanh trường kiếm ánh sáng lạnh lẽo kia chính là lưỡi cưa.

Nếu không phải mặt trên không dính máu, hắn một giây sau liền phải báo cho cảnh sát.

Ký túc xá Nhất Trung điều lệ rất nghiêm khắc, lần này mình vào mang theo một con dao gọt hoa quả, liền bị ban quản lý ký túc xá tịch thu khi kiểm tra hộp. Mà Doãn Triệt một cái cưa dài như vậy, mà lại có thể mang vào ký túc xá.

Thực sự là đặc quyền giai cấp.

"Có chuyện gì sao?" Doãn Triệt nhìn hắn, ánh mắt cùng thân thiện không gì sánh được.

Dù sao cũng là hai ngày trước mới vừa động thủ với đối phương.

Lần trước Doãn Triệt đạp hắn xong liền nhấc cặp sách đi, lưu lại hắn bị nhóm bạn học mới bao quanh bốn phía, một bên dìu hắn một bên phổ cập khoa học phổ thông liên quan với Doãn Triệt rất nhiều hạng mục cần chú ý, hắn mới biết chính mình là nguyên nhân bị đạp.

Tưởng Nghiêu không đem việc này để bụng, cậu không hiểu những điều cấm kỵ của người khác đã động thủ, cũng coi như đáng đời. Và trong tam quan lệch lạc của hắn, beta và omega là kẻ yếu, không cần thiết cùng người yếu tính toán, mất mặt.

Bất quá Doãn Triệt ở đây đã từ tiểu thỏ tử giáng cấp thành thằng nhóc.

"Là cậu hả, lần trước xin lỗi, tôi chỉ là muốn đánh thức cậu, không ý tứ gì khác."

Coi như khi đó có chút ý nghĩa, hiện tại cũng mất.

"Ồ." Doãn Triệt nhìn hắn ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, "Cậu tới gõ cửa làm gì?"

Tưởng Nghiêu chỉ chỉ lưỡi cưa trong tay cậu: "Xin hỏi ký túc xá các cậu đây là..."

"Phòng này chỉ có mình tôi."

"A, như vậy."

Nhất định liền là đặc quyền giai cấp ưu đãi.

Tưởng Nghiêu sửa lại lời nói: "Xin hỏi cậu đây là...?"

"Tôi đang cưa mảnh gỗ."

"Mảnh gỗ?"

Nhìn kỹ, quả nhiên có một ít mùn cưa trên lưỡi cưa.

"Bằng không, còn có thể cưa cái gì? Cậu không có nhận thức à?"

Tưởng Nghiêu chưa từng thấy beta có khẩu khí cuồng ngạo như thế, cười cười, cũng không có ý định khách khí: "Không quản cậu đang cưa cái gì, có thể hay không làm phiền cậu nhỏ tiếng một chút? Tôi ở phòng bên cạnh, bị cậu làm cho ngủ không yên."

Nếu Doãn Triệt dám nói "Ăn thua gì đến tôi", hắn sẽ không ngại để beta này tìm hiểu ức chế pheromone là gì.

Nhưng Doãn Triệt chỉ là nhíu mày lại, hỏi: "Rất ầm ĩ sao?"

Thật đáng tiếc là người này không hề tự giác.

Tưởng Nghiêu: "Đúng vậy, đặc biệt ầm ĩ."

"Tại sao hai ngày trước không ai đến tìm tôi?"

Ký túc xá đã mở cách đây vài ngày, một số học sinh sống ở các thành phố khác nên chỉ cần nhận phòng sớm vào ngày báo danh. Tưởng Nghiêu nhớ tới lời bạn học nói, nhà Doãn Triệt tại thành phố, cách trường học không xa, vì vậy không rõ vì lý do gì, cậu ấy sớm đã dọn vào ký túc xá.

Về phần tại sao hai đêm qua ồn ào như vậy, không có người tới cửa... Còn có ai dám?

Tưởng Nghiêu: " Tôi không biết. Dù sao chỗ tôi nghe rất ồn ào. Nếu cậu không tin, tôi sẽ ghi âm lại cho cậu."

"Không cần, đêm nay tôi không làm nữa, xin lỗi."

Tưởng Nghiêu có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới là có thể nói lý, ngữ khí liền buông lỏng: "Ừm, cậu chú ý một chút là tốt rồi. Vậy tôi không quấy rầy, ngày mai gặp."

Doãn Triệt liếc hắn một cách cổ quái, đáp lại một cách mơ hồ "ừm", rồi lập tức đóng cửa lại.

... Chưa từng thấy qua người quái gở như thế.

Tưởng Nghiêu trở lại phòng của mình, nằm xuống nghe một lát, cách vách yên tĩnh, không truyền đến bất kỳ tiếng vang nào nữa, thở dài một hơi, nhắm mắt lại.

Khi anh đang mơ màng ngủ, tựa hồ anh nghe thấy tiếng gõ cửa của các phòng bên cạnh vang lên một cách yếu ớt. Âm thanh có phần lạnh lùng của Doãn Triệt vậy mà cách một cánh cửa cũng có thể nhận ra đến, không biết đang nói cái gì.

Tưởng Nghiêu "Trách" giọng, đem kéo chăn qua đỉnh đầu, che lỗ tai.

Vẫn là không quá thích ứng.

Tác giả có lời:

Mấy chương trước là góc nhìn chủ công, phía sau mới là chủ chịu, chậm rãi đi vào thế giới nội tâm quái gở của thỏ nhỏ!