Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 28: Chỉnh chết nàng ta (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Author: Tiểu Lãnh Lãnh

Đêm lạnh như nước.

Hai thân ảnh quỷ mị nhanh nhẹn di chuyển, lại khéo léo tránh đi thị vệ tuần tra, luồn lách trong hoàng cung Bạch Vân.

Tâm Liên Cung.

Vụt.

Thị vệ gác đêm giật mình dụi mắt. Hình như vừa có một bóng màu tím và một bóng màu đỏ vụt qua a? Là người sao? Gã vỗ vỗ mặt, cẩn trọng quan sát một lần nữa.

Tĩnh.

- Có lẽ do buồn ngủ quá, nên sinh ra ảo giác rồi. Đây là hoàng cung chứ đâu phải cái chợ, làm gì có chuyện người lạ đột nhập mà thị vệ tuần tra không biết đây? Huống chi đây lại là nơi ở của công chúa mà bệ hạ sủng nhất, canh gác lại càng cẩn mật. Chắc chỉ là bọn mèo hoang thôi.

Ngáp dài một cái, gã thị vệ tiếp tục ngủ gật.

Thực ra gã không có nhìn lầm, chính xác thứ vừa lướt qua là hai bóng người.

Một tử y, một hồng y lặng lẽ nấp trên chạc cây trước cửa sổ phòng Lãnh Tiểu Ni. Nếu để ý kĩ, không khó để nhận ra, đó là một nam một nữ. Tán cây vừa vặn che khuất thân ảnh hai người, nhưng ngược lại họ lại có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng của Tam công chúa.

Tử y nữ nhân nhìn vào trong phòng. Phượng mâu thuỷ lam lạnh lẽo không chút độ ấm. Khuôn mặt che đi bằng một chiếc khăn lụa nhưng lại không thể che đi sự xinh đẹp trong đôi mắt của chủ nhân. Khăn lụa càng làm cho người ta thêm hiếu kì về dung nhan thực sự của nàng, tản mát ra mị lực khó cưỡng. Bất quá có một điều chắc chắn, nữ nhân này đích thực là một mĩ nhân có đôi mắt xinh đẹp nhất thế gian.

Nam nhân bên cạnh, một thân trường bào đỏ rực như lửa bao lấy thân hình thon dài. Ánh trăng chiếu lên mặt nạ bạc sắc lạnh nhưng không che hết được ngàn sủng vạn sủng nơi đáy mắt mà hắn dành cho người bên cạnh. Môi mỏng bất giác lau ra nét cười nhẹ nhàng. Bất quá chỉ một chút ý cười vương trên môi thôi, cũng đủ khiến cho vạn vật thất sắc. Như đoá anh túc xinh đẹp, hắn chính là độc dược trí mạng lại khiến người không thể cưỡng được mà trầm mê.

Lãnh Nguyệt kể từ lần suýt rơi vào ma chướng, thực lực bị lộ nên bây giờ nàng cũng không thèm che giấu một thân võ công của mình với Linh Huyền Thánh Chủ này. Hơn nữa hắn hiện tại không có đánh chủ ý gì với nàng, vậy tạm thời Lãnh Nguyệt liền bảo trụ cho hắn một mạng. Bằng không, với cái danh Độc Thánh, muốn tiếp cận nàng cũng đủ cho nam nhân này chết không dưới trăm lần.

Ngày đó hắn trọng thương, nàng lại vì hắn tiêu hao không biết bao nhiêu công lực. Chữa thương cho hắn xong liền ngủ mất, vẫn chưa có cơ hội tháo xuống mặt nạ bạc kia. Tuy có tò mò dung mạo Linh Huyền Thánh Chủ nhưng Lãnh Nguyệt cũng biết chừng mực. Nghe nói những người từng thấy dung mạo thật của hắn đã tới Diêm La Điện xếp hàng báo danh rồi. Nàng thật không muốn chọc đến phiền toái đâu!

- Nàng có chủ ý gì hay không?- Nam Cung Tuyệt đè xuống thanh âm.

- Nàng ta đã muốn chết như vậy, tất nhiên ta sẽ thành toàn. Nhưng khi dễ Băng Y của ta, ta sẽ từ từ, hảo hảo tra tấn nàng.- Lãnh Nguyệt thần sắc lạnh nhạt nhìn Lãnh Tiểu Ni đang ngồi trước gương đồng trong phòng, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo.

Xoảng! Choang! Choang!

Một bộ chén ngọc do Tây Vực tiến cống bị hất xuống đất, tiếp đó là một loạt các bình gốm trong phòng cũng cùng chung số phận. Căn phòng loạn thành một đoàn, mảnh chén, mảnh bình văng tung toé. Tố Cầm đứng một bên run run, tận lực giấu đi sự tồn tại của mình, chỉ sợ bản thân làm chướng mắt Tam công chúa, sẽ bị phạt trượng. Mặc dù Tố Cầm nàng là nô tì thân cận nhưng cũng không ít lần nhận giáo huấn từ Tam công chúa mỗi khi nàng ta nổi cơn tam bành.

- Hừ! Tiện nhân Lãnh Nguyệt kia hôm nay khiến bản công chúa tức chết mà. Ả dám doạ ta? Nếu không phải phụ hoàng muốn nàng ta gả đến Phượng Thiên xa xôi thay cho ta, liền tìm cách lấy lòng ả thì ta đâu đến nông nỗi bị nàng ta sỉ nhục thế này?

Một tiểu cung nữ bưng cho Lãnh Tiểu Ni một tách trà để nàng hạ hoả, cẩn thận đặt lên bàn. Mắng một hồi cũng thấy khát, Lãnh Tiểu Ni bưng tách trà nhấp một ngụm.

Phì.

- Tiện tì, ngươi không được dạy qua quy tắc pha trà sao? Nước trà nguội như thế mà muốn ta uống?

- Tam... Tam công chúa tha mạng, nô tì... nô tì lập tức đi pha bình tà mới ngay ạ.

Tiểu cung nữ sợ hãi vội vàng đi lui ra, lát sau bưng lên một bình trà khác.

- A! Nóng! Nóng chết ta rồi! Tiện nhân, ngươi đây là muốn mưu hại ta?

Ba! Ba! Ba!

Những bạt tay liên tiếp giáng lên gương mặt nữ tử. Móng tay dài được chăm sóc cẩn thận của Lãnh Tiểu Ni cào lên khuôn mặt nàng, tạo thành những vết xước dài trên hai má. Tiểu cung nữ không dám khóc to, cắn chặt môi dưới, chỉ còn những tiếng thút thít, những tiếng dập đầu và tiếng van xin không ngừng:

- Tam công chúa, xin người tha mạng, tha mạng cho nô tì... Cầu xin người... Nô tì không dám nữa...không dám nữa...

- Hừ, ngươi dám coi thường ta, coi thường bản công chúa? Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám coi thường ta? Xem ra hôm nay không cho ngươi một bài học thì ngươi cũng không biết ở đây, ai là chủ nhân ai là nô tì đâu nhỉ? Người đâu, lôi ả ra đánh năm mươi đại bản cho bản công chúa.

- Công chúa, công chúa, xin người tha mạng... Tha mạng a...

Hai thị vệ canh gác lập tức theo phân phó, đem cung nữ kéo xuống dụng hình. Tiếng la hét cầu xin ngày một nhỏ dần, thay vào đó là tiếng đại bản ma xát với da thịt và tiếng kêu đau đớn của thiếu nữ.

Thực ra độ ấm của trà rất vừa, tuy nhiên nàng cung nữ xấu số kia chính là quá xui xẻo khi phải hầu hạ lúc Tam công chúa đang tức giận. Có trách, chỉ là trách số nàng ta không may mắn thôi.

Tố Cầm đứng một bên cũng âm thầm toát mồ hôi lạnh. Quả thực Tam công chúa tính khí ngày một thất thường.

Ngồi trên tháp quý phi, Lãnh Tiểu Ni thoải mái thưởng trà. Hương lan thanh nhã thoang thoảng khiến lòng người nhẹ nhàng. Trên gương mặt thanh tú được chăm sóc tỉ mỉ của nàng lộ ra nét cười thoả mãn. Chẳng biết nàng ta đang thoả mãn vì trà hay thoả mãn khi nghe những thanh âm la hét đau đớn ngoài kia?

- Công chúa, năm mươi đại bản đã đánh xong. Cung nữ kia vẫn còn hơi thở.

- Ném ả vào kho củi. Bản công chúa mệt rồi. Tố Cầm, ngươi lui xuống trước đi.

- Dạ, thưa công chúa!- Tố Cầm thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục hôm nay cũng bình an vô sự.

Lãnh Tiểu Ni tiến lại giường, nằm xuống. Tố Cầm biết ý, nhanh nhẹn thả xuống mành sa, cùng lúc đó đem nến thổi tắt rồi mới lui xuống. Trong phòng chỉ còn một ngọn nến nhỏ gần bàn trang điểm, ánh sáng dịu nhẹ toả ra như đem người ta dỗ vào giấc ngủ.

Đúng lúc này Lãnh Nguyệt cũng có hành động. Tay áo khẽ cuốn lên, một làn khói xanh lục nhanh chóng từ cửa sổ bay vào phòng.

- Thứ đó là độc dược?- Nam Cung Tuyệt bĩu môi.- Thế thì quá tiện nghi cho nàng ta rồi.

Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào phòng. Nam Cung Tuyệt càu nhàu một hồi, không thấy người bên cạnh đáp lại, cũng từ từ dõi mắt theo ánh nhìn của nàng.

Sương phòng của Lãnh Tiểu Ni, ngọn nến lẻ loi hắt lên khuôn mặt nữ tử, mà độc dược lục sắc toả ra hàn khí lạnh lẽo, như độc xà dần dần tiếp cận con mồi. Độc dược nhất thanh nhị sở chui vào miệng và mũi nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »