Có lẽ, ông trời đã định duyên số sẽ gặp nhau thì dù thế nào cũng sẽ gặp nhau, trong một buổi hội hoa vào ngay ngày trăng tròn, các cô nương háo hức rủ nhau đi xem trăng, kinh thành Trường An năm nay đốt pháo. Vĩnh Ý đã rủ An Trúc đi xem, Tô An Trúc biết rằng, việc bắn pháo hoa này chẳng nhân dịp gì cả, chỉ đơn giản rằng phụ thân nàng muốn làm nàng vui.
An Trúc có ngoại tổ phụ là thái thượng hoàng, có đương kim thánh thượng Nam Cung Kiện là cữu cữu, vinh quang vô hạn. Cho nên nhân dịp tháng này sinh thần nàng bắn vài tép pháo vào bầu trời rồi tổ chức đêm thưởng trăng chẳng có gì là khó khăn cả. Nhưng nàng thấy không vui, những đêm như vậy Vĩnh Ý thường bám dính lấy nàng, dắt đi hết đất này, nơi nọ. Nàng thấy hơi nhớ bóng hình nhỏ bé mà hào khí kia, sợi dây tơ duyên chắc có lẽ đã se nàng với nàng ấy.
Trong khách điếm Vân Lai, Nhược Vân hầu hạ Cảnh Tịch mang giày, chải tóc, trong khi đó Nhược Thủy chuẩn bị quần áo, tư trang. Cảnh Tịch nhìn đôi bàn chân bé tí của mình, thở dài:
– Ước gì ta mau lớn lên.
– Công tử sẽ sớm lớn lên và trị vì thiên hạ, rất nhanh. –Nhược Vân nhìn cũng không thèm nhìn nàng, chỉ nói thế.
Nhược Thủy thì háo hức lắm rồi, tay chân rộn rạo cả lên làm việc gì cũng không xong. Nàng ta lấy ngay hộp son mới mua hôm qua ra, tỉ mỉ tô lên môi một lớp son màu hồng cánh đào, nhẹ nhàng tươi tắn. Cảnh Tịch hừ một tiếng, nói:
– Lắm chuyện, ngươi tính kiếm chồng ở Trường An à?
Bàn tay nhỏ nhắn của Nhược Vân chỉnh lại kim quan trên tóc Cảnh Tịch, sau đó chỉnh trang lại cổ áo, ướm một tí bột hoa lên áo nàng rồi mới bảo: "Xong rồi, thưa công tử".
Cảnh Tịch vui vẻ lấy từ trong túi áo ra một cây quạt bảo vật phiên bang mà lần trước nàng đã chọn, phe phẩy làm hương thơm tán đi trong không khí. Cảm thấy mình thật giống như một hoa hoa công tử, hưng phấn dẫn đầu Nhược Vân Nhược Thủy cùng ra ngoài xem hội pháo hoa.
Trên đường, nam thanh nữ tú sóng vai nhau đi xem hội, Nhược Thủy đã sớm lẻn đi đâu mất. Lúc Cảnh Tịch quay đầu lại chỉ còn Nhược Vân ở đằng sau, nàng ấy cúi đầu, không nói nhưng Cảnh Tịch biết cũng đang muốn ngắm phố phường lắm. Thế nên Cảnh Tịch mới nắm lấy tay của Nhược Vân kéo nàng đến một sạp hàng nhỏ, Nhược Vân cứng người, mở miệng muốn nói gì những lại chẳng nói.
Sạp hàng nhỏ nằm trên con đường đông đúc bán các loại trâm, bông tai kim loại, dù chế tác không cầu kì tỉ mỉ nhưng đối với các cô nương mới lớn đây là thứ đẹp nhất. Vậy nên Nhược Vân cũng không cầm lòng được mà lén nhìn, Cảnh Tịch đeo cây trâm bạc lên tóc Nhược Vân, bảo:
– Đẹp lắm, ta thấy rất hợp với ngươi.
Sau đó lại dắt nàng ấy mua son phấn, mua ngọc mua vàng, thậm chí còn mua hoa, đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Tịch thấy Nhược Vân cười. Khoảnh khắc đó tim Cảnh Tịch như muốn đập chậm lại, nàng ấy cười cũng được đó chứ?
– Sau này cười nhiều lên chút, ta thấy rất đẹp.
Má nàng ấy hồng nhuận lên, trông còn xinh đẹp hơn mẫu đơn nở rộ nàng thấy ở Mẫu đơn đình của Hiền phi nương nương. Hai người cùng đi song song trong ánh sáng của pháo hoa rực rỡ, bầu trời Trường An, thật sự rất đẹp.
An Trúc lẳng lặng theo sau, rõ ràng người kia thấp hơn nàng một cái đầu, trong chẳng có vẻ gì là gây hứng thú lại khiến nàng muốn dõi theo đến vậy. Ban nãy bắt gặp tiểu nha đầu này đi cùng người hầu, còn vui vẻ chọn đồ nàng liền bám theo sau, nghe được giọng nói của nàng ấy, thấy được nụ cười của nàng ấy, thật đẹp biết bao.
– An Trúc, An Trúc, ngươi có nghe ta nói không?
Vĩnh Ý khua khua tay trước mặt An Trúc như muốn kéo nàng hoàn hồn, nàng đã nhủ với lòng là nàng cũng muốn có thê tử giống như phụ thân nàng, nhưng giờ phút này đây nàng muốn là người được ở bên nàng ấy. Được nàng ấy cài trâm trên đầu, được nàng ấy yêu thương nói nàng cười rất đẹp. An Trúc nghĩ, nàng sắp điên rồi.
Vì phụ thân nàng – Tô An là nữ cải nam trang cho nên nàng sớm biết tiểu nha đầu đó vận đồ nam nhân, nàng đã rất nhiều lần ước mong có nhiều nữ nhân ở bên cạnh, thế mà giờ đây lại thích được ở bên cạnh một tiểu nha đầu nữ phẫn nam trang. Nghịch lý đến vậy. Phụ thân nàng hay thường nói vào ngày sinh thần thứ mười ba không được ra đường, ngài giấu nàng ở nhà cho tới tận cuối tháng, nhưng không biết bánh xe định mệnh vô tình hay cố ý, chỉ trong một khắc lơ đễnh vào hôm ấy nàng đã gặp người ấy, không biết rằng đây chính là tình kiếp của nàng cả đời.
Vốn dĩ An Trúc không hề biết là mình hoàn toàn giống mẫu thân mình, ngày đó Tứ nương của Tô gia – Cảnh Huân đã được phụ thân nàng cứu, nhất kiến si tình. Một đời dù có lận đận lênh đênh, yêu đương đến chết đi sống lại vẫn chọn yêu người đó, mãi mãi không phân ly. Tình kiếp này nàng tránh sao cũng không khỏi, vì nàng hoàn toàn giống mẫu thân, chẳng xê dịch đi một chút.
– Ngươi chẳng nghe ta nói gì cả! – Vĩnh Ý bực bội khoanh tay, dậm chân.
Vĩnh Ý là thiên kim của Vĩnh gia, nhà có dòng dõi hào môn, tuy nhiên chẳng ai thi hương được cho nên chỉ yên vị làm người giàu có. Hai nàng gặp nhau ở bữa tiệc cuối năm của phú gia thương nhân, mỗi năm một lần, có thể nói hai nàng lớn lên cùng nhau, trải qua tuổi thơ cùng nhau. Nàng biết Vĩnh Ý yêu nàng, nhưng.. nàng chưa bao giờ ngỏ lời với Vĩnh Ý.
Vì mải mê suy nghĩ, bóng dáng nhỏ bé kia đã đi khuất từ lúc nào.
Những ngày sau đó Cảnh Tịch đã chơi rất vui tại thành Trường An, nàng thăm thú khắp nơi, sau đó đi ra các vùng lân cận. Hầu như đi đâu nàng cũng nghe danh Tô gia, khi nàng đến Hoa thôn, các nữ nhân ở đó đều ca ngợi Tô Gia. Nào là Tô gia đối đãi tốt với mọi người như thế nào, nào là Hoa thôn trở nên sung túc hơn, các thôn bên cạnh đều thi nhau dệt vải. Nữ nhân đều có việc làm để phụ giúp nam nhân, cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Nàng nhớ mình đã ở Tô gia mua sắm vài lần, mua phấn son có, mua gạo có, mua bội ngọc có, kinh doanh rất nhiều lĩnh vực.
Cảnh Tịch thấy ở Nam Quốc này rất trù phú, cái gì cần học hỏi đều cẩn thận ghi chép lại. Sau đó cất vào hành trang của mình. Nàng dặn với Nhược Vân là khi về đến nhà hãy nhắc nàng tìm hiểu về Tô gia.
Hành trình từ Nam quốc trở về lại Cảnh quốc của Cảnh Tịch cũng rất thú vị, nàng phát hiện ra nha đầu Nhược Vân này mỗi khi nàng chọc ghẹo liền đỏ ửng như quả gấc. Trên đường ngồi trên ngựa nàng hay chọc ghẹo nàng ấy, nàng ấy cũng vì thế mà mở lòng ra không ít.
Mỗi khi đi mệt các nàng đều hay dừng chân lại nghỉ ngơi, phu xe đánh qua con hẻm có một dòng suối trong. Nhược Vân xuống xe, lấy trong túi ra bầu nước rồi đem đi hứng đầy ba bầu nước, Cảnh Tịch ngồi trên xe đong đưa chân mình đợi nàng ấy về. Đúng lúc này liền gặp sơn tặc.
Nhược Thủy tuy lanh lẹ, có võ công nhưng không bằng Nhược Vân, chưa đầy mười quyền cước đã sớm té xuống, trọng thương không ít. Báo hại người ngồi sau là Cảnh Tịch nàng đây chịu một quyền, thân thể nhỏ bé chịu không nổi liền ngã xuống, ngất xỉu.
Khi Cảnh Tịch tỉnh dậy liền thấy Nhược Vân khóc đến đỏ mắt, Nhược Thủy thì nằm ở giường nhỏ kê ở góc trái phòng, Nhược Vân nói:
-Cổ công tử không sao là tốt rồi! Ban nãy là do Nhược Vân sơ suất nên mới như vậy, cũng may thị vệ không lơ là. Nhược Thủy cũng chỉ bị thương nhẹ, chưa đến ba ngày sẽ khỏi. Nhược Vân cũng báo tin về cho lão gia rồi.
Sơ suất, suýt chút là cái mạng nhỏ của ta cũng đi đời, Cảnh Tịch xoa xoa ngực, tức giận chửi rủa trong lòng.
– Đây là Khả Thanh cô nương, cháu của Hoàng Thanh thần y.
Nhược Vân nói, sau khi nhận chén thuốc từ tay cô nương lạ mặt kia. Nàng ấy đúng là trạc tuổi nàng, gương mặt thậm chí còn có phần non nớt hơn. Khả Thanh thấy nàng liền nhoẻn miệng cười:
– Tiểu nữ tử tên gọi Khả Thanh.
– Ta tên là Cảnh Tịch.
Sau khi chào hỏi xong Khả Thanh cô nương cũng chuồn mất.