Ngô tri huyện thấy bóng dáng quen thuộc đó đang uy nghi ngồi trên ngai vàng, ông cúi đầu, đổ mồ hôi lạnh. A Hựu, chính là hắn. Người mà ông vừa dạy việc không lâu đã rời đi, người mà phu nhân ông trách mắng. Lúc nghe hoàng thượng cho triệu, ông đương nhiên là hoảng sợ, hoàng thượng cho triệu không phải riêng ông, mà còn cho triệu cả vợ ông.
Lúc đó ông còn không biết vì sao hoàng thượng lại triệu luôn cả vợ mình, thì ra là do vợ mình lần trước phát cơm có dạy bảo thê tử của hoàng thượng hai câu. Hai thê tử của A Hựu xinh đẹp như vậy, dáng vẻ còn hơi tương tự nhau, là Tâm mỹ nhân và Hiền phi nương nương. Lần này thê tử của ông gây họa rồi!
Ai đời Hiền phi nương nương cao cao tại thượng lại bị mắng xin ăn không phải phép, Tâm mỹ nhân cũng không có giáo dưỡng? Thiên ơi, có lẽ đời ông sắp sửa tận rồi.
Mà ngay cả hoàng thượng cũng bị ông giáo huấn chứ có phải đùa? Nhớ một lần hoàng thượng rủ ông đi kỹ viện, ông thẳng thắng nói hoàng thượng đã có nhiều thê tử rồi, không nên hoang da^ʍ vô độ. Sờ cần cổ mình, Ngô tri phủ nghĩ không sớm thì muộn nó cũng rơi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên ông thấy hoàng thượng, thường là tri phủ tri châu không thấy mặt hoàng thượng thường xuyên, chỉ khi có dịp cho triệu thì mới vào cung. Lúc này đây thấy rõ long nhan của hoàng thượng rồi, khai sáng tầm mắt rồi, chuẩn bị bay đầu là vừa.
Có người ném tri phủ Bình Dao vào trong nội điện Thái Hòa, có người ném tri phủ Kiến Khang, tri phủ Đồng Quan cũng nằm sải lai trên mặt đất. Trời ơi, còn thiếu mỗi ông thôi, ông có nên tự lao ra quỳ với họ không. Bốn phủ nghèo nhất, có chết chắc phải chết cùng nhau. Ngô tri phủ đổ mồ hôi lạnh càng nhiều hơn, vợ ông vừa báo có hỉ, không ngờ phải mất đầu trước khi con sinh ra đời.
– Các ngươi đã biết tội chưa?
Giọng nói uy lãnh của Cảnh Tịch vang lên, tất cả quần thần đều im bặt, ai cũng không dám mở miệng nói gì trong tình cảnh này.
– Tri phủ Đồng quan cấu kết với phường trộm cướp, ăn cướp của dân lành đi ngang qua. Tri phủ Bình Dao thông đồng với thứ sử bán thần tiên tán, tri phủ Kiến Khang độc quyền bán hàng, nhân dân lầm than khổ cực. Các khanh thấy có đúng người đúng tội không?
– Oan quá thưa hoàng thượng.. oan quá thưa hoàng thượng.
Tiếng của các vị bằng hữu của ông vang lên, ông đã khuyên họ không biết bao nhiêu lần, giờ thì khổ rồi. Ngay cả thứ sử đại nhân cũng bị lôi vào chánh điện xử đẹp, còn thiếu mỗi ông.
– Oan! Haha, trẫm xử oan các ngươi? Ngươi nói xem, oan chỗ nào? Tri phủ Đồng Quan..
Hoàng thượng bước xuống từ ngai vàng, dáng vẻ tuy là nữ nhân nhưng lại uy nghi tuyệt đối. Nàng đứng trước mặt tri phủ Đồng Quan, ông thấy tri phủ Đồng Quan còn không dám ngước nhìn lên. Sao hoàng thượng lại cao đến thế? Lúc hoàng thượng ở Kỷ Trung, ông có thấy hoàng thượng đầy bá khí như vậy đâu? Lúc đó A Hựu cũng chỉ giống như bá tánh bình thường, có điều hơi giống nữ nhân thôi.
Tri phủ Đồng Quan làm sao không nhớ khi đó còn đòi đánh hoàng thượng, sau đó bị hoàng thượng tống vào ngục. Ông lắc đầu, liên tục dùng sức lắc đầu, nước mắt thiếu điều rơi xuống.
– Tri phủ Bình Dao, thần tiên tán của ngươi thật tốt.
Tri phủ Bình Dao cốp một tiếng dập đầu xuống sàn, sau đó lại dùng sức nền xuống sàn từng tiếng côm cốp, khóc xin hoàng thượng tha tội. Tri phủ Kiến Khang cũng bắt chước cúi đầu xuống dập đầu, như con bửa củi bửa xuống sàn lạnh lẽo. Cảnh Tịch phất tay áo, quay chở về ngai vàng của mình, lạnh lùng nói:
-Biếm tam tộc các ngươi ra vùng cực Bắc, đến chết cũng không thể về.
Vùng cực Bắc hoang vu lạnh lẽo có một trại tập trung dành cho những người phạm tội nặng bị lưu đày, ở đó, chỉ có thể vào, chẳng có thể ra. Cảnh Tịch cảm thấy mình như vậy đã hết sức nhân từ rồi.
Quân lính lôi ba tri phủ đang gào thét ra ngoài, Cảnh Tịch không để ý vết máu trên sàn, nhanh chóng bổ nhiệm các người mới vào các chức vụ trống. Ngô tri phủ nghĩ có lẽ hoàng thượng chỉ muốn cảnh cáo mình thôi, cho đến khi ông nghe tiếng gọi thâm trầm từ trên cao phát xuống.
– Tri phủ Kỷ Trung.
Một vị quan ngũ phẩm thúc vào tay ông, nói khẽ: – Hoàng thượng gọi ngài kìa.
– Dạ có.. có hạ thần.
Ông nhanh chóng tiến ra hành đại lễ, có lẽ lần này hoàng thượng thật sự muốn kết tội ông rồi.
– Xét thấy phẩm chất của Ngô tri phủ cực kì tốt, lại yêu thương dân chúng, thông minh, cương trực. Vị trí thứ sử bốn châu để lại cho ngươi.
Ngô tri phủ ngước hai cọng râu cá chép của mình lên nhìn hoàng thượng, không ngờ không bị phạt mà còn được thăng cấp, lòng ông không khỏi thụ sủng nhược kinh. Có ai đó tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, "còn không mau tạ ơn hoàng thượng".
– Tạ ơn hoàng thượng.
Ông vẫn như cũ không thể tin được, cúi đầu xuống bái lạy Cảnh Tịch. Có người đem cho ông một bộ quần áo thứ sử mới, giao cho ông cầm.
– Trẫm thấy Kỷ Trung không có tài nguyên, lại có người già nhiều. Bây giờ khanh cai quản bốn châu, cai quản cả bốn tri phủ, có thể cho các phủ phò trợ lẫn nhau. Nếu khanh làm tốt, trẫm sẽ không bạc đãi, còn nếu khanh không làm tốt, trẫm sẽ thu lại chức quan và giao cho người tốt hơn. Hiểu không?
Giọng Cảnh Tịch đã thu lại vẻ lạnh lùng, dáng vẻ này nhìn không khác gì A Hựu hôm đó. Ông lại cúi đầu bái một bái, xúc động nói:
– Thần sẽ không phụ lòng mong đợi của hoàng thượng.
Sau khi bãi triều, Cảnh Tịch tổ chức gia yến tại điện Cần Khải. Phu nhân của nàng Ngải Lệ Tư dù có mệt mỏi vì đi xa vẫn cố chấp muốn tới, Hiền phi nương nương thì không thể không tới, xét theo cấp bậc Hiền phi chính là chính thê của Cảnh Tịch, tiếp khách nàng phải ra mặt mới phải đạo. Tâm mỹ nhân cũng tới, nàng mỉm cười với Cảnh Tịch rồi ngồi xuống bàn.
Cảnh Tịch biết Nhiễm Tâm là vì muốn gặp Ngô tri phủ với tri phủ phu nhân mới tới. Tri phủ phu nhân hướng Nhiễm Tâm báo hỉ, nàng liền kinh hãi không thôi, tay cứ sờ sờ vào bụng nàng ấy. Cảnh Tịch cười cười cho người dọn món ăn lên.
Ánh Tuyết theo quy củ xuất hiện như nha hoàn bên An Trúc, hỏi nhỏ:
– Hiền phi nương nương dùng trà hay rượu?
– Trà đi.
Ngải Lệ Tư ở một bên, nghe vậy liền mỉm cười như hoa xuân với Ánh Tuyết, nũng nịu nói:
– Ta cũng không uống rượu, ta muốn uống trà như tỷ tỷ.
Khả Thanh ở bên trái Cảnh Tịch nhìn Ánh Tuyết, hơi tức giận. Ai bảo nàng phải làm nha hoàn, nàng trên danh nghĩa cũng là nữ sủng của An Trúc, thế nào lại phải hạ mình? Càng nghĩ Khả Thanh càng bực mình, thấy Ánh Tuyết đi ra ngoài, Khả Thanh cũng lẽo đẽo theo sau. Ba người Ánh Tuyết, Lộ Kiều, Khả Thanh cứ dính lấy nhau như sam, đi pha trà cũng phải đi ba người.
Một lát sau, Ngải Lệ Tư sau khi uống trà liền bất tỉnh, mạch đập trở nên cực kì hỗn loạn.