Sau khi chịu đựng hết bảy ngày tiệc tùng, cuối cùng Cảnh Tịch cũng cáo từ trở về Cảnh quốc. Ngày này cáo biệt có Nam hoàng Trữ Kiện cùng Hiếu Tuyên hoàng hậu đưa tiễn, ngoài ra còn có gia quyến của Tô An Trúc. Tô An Trúc không biết từ biệt lần này sẽ mang đến đau khổ thế nào, chỉ vén rèm ra, nước mắt thấm đẫm mi vẫy tay cùng phụ mẫu.
Tô lão gia buồn, nét buồn vươn trên khóe mi, nàng thấy mi mình ươn ướt. Đại phu nhân ở bên cạnh nắm lấy tay nàng, ủi an một lúc.
Nữ nhi của nàng, tất cả của nàng, sắp rời đi.
Xe ngựa của Cảnh Tịch và mọi người đều được trang hoàng vải đỏ, sau lưng là một hàng dài người ngựa cùng lương thực. An Trúc đến Cảnh quốc với hai nữ sủng của mình, một là Ánh Tuyết, người làm của gia đình nàng, một là Vĩnh Ý, con của phú gia trong thành Trường An. Ba người cùng nhau đến một địa phương xa lạ – Cảnh quốc.
Khi An Trúc mười bảy tuổi, nàng đã thử một lần qua Cảnh quốc, lúc đó nàng xách theo một tay nải nửa đêm leo tường đi ra. Kết quả chưa được ra khỏi Tô gia liền bị phụ thân bắt lại, đêm đó đánh những mười đại bản, nửa tháng sau còn chẳng bước được chân ra khỏi phòng.
Một đêm khi nàng nói với mẫu thân rằng nàng muốn lấy Cảnh Tịch, mẹ nàng nghiêm mặt lại, bảo rằng:
– Con chính là chất nữ của nàng ta. Con phải gọi nàng ta là A di.
Lúc đó An Trúc ngây ngốc bảo rằng: – Nàng ấy không phải cùng phụ mẫu với mẫu thân, cho nên chẳng sao cả. Không phải Tâm di cũng gả cho Cảnh Minh sao?
– Nhưng.. Thôi. Con muốn sao liền như vậy đi- Tứ nương Cảnh Huân mệt mỏi nữ nhi của mình liền không nói nữa. Cũng chưa chắc Cảnh Tịch đã muốn thú nữ nhi của mình
Thế mà hôm nay đây nàng đang ngồi trên xe ngựa cùng với Cảnh Tịch trở về Cảnh quốc, một quốc gia hoàn toàn xa lạ với nàng. Đi mất hơn nửa tháng cả đoàn người mới tới được thành Kiến Đô, chưa đến Cảnh quốc mà An Trúc đã thấy thái độ của Cảnh Tịch với mình một điểm hòa hoãn cũng không có, hoàn toàn là khinh thường.
Nàng nghe những nha hoàn lúc rảnh rỗi giặt đồ nói chuyện phiếm rằng tối nào Nhược Vân cũng ngủ chung giường với Cảnh Tịch, trong khi nàng mới là phi tử được thú về, địa vị còn thua cả một nha hoàn nhất đẳng.
Về tới thành Kiến Đô nàng ấy liền phong An Trúc là Hiền phi, ban cho nàng một cái Nhất Phương cung rồi đem nàng cùng Vĩnh Ý, Ánh Tuyết để chung một chỗ, coi như hết quan hệ. Vì trong cung vẫn chưa có hậu, nên địa vị của An Trúc là cao nhất. Thế nhưng như thế có gì vui? Khi nửa gương mặt của Cảnh Tịch từ nay về sau nàng cũng không được gặp.
Cảnh Tịch ở điện Cần Khải xử lí cho xong những công vụ cần nàng xử lí gấp, guồng quay công việc cứ thế quay vào nàng. Cũng như trước đây, nàng lâm triều từ sáng sớm, đến giữa trưa liền giải quyết tấu chương, đến chiều rảnh rỗi có thể bái kiến thái hậu, thái thượng hoàng, bằng không cứ như cũ về Bàng Thế điện nghỉ ngơi sớm.
Nàng về được hai hôm mới giải quyết xong công việc, liền đi đến Trữ Tú cung tìm tiên nữ trong lòng mình, Cảnh Nhiễm Tâm. Nhiễm Tâm trời chưa tối đã khép cánh cửa vào, chẳng muốn tiếp ai, mà người nàng muốn gặp cũng chẳng đến, Nhiễm Tâm không hiểu sao mình lại làm vậy.
Gõ nhẹ vào cửa hai cái, Cảnh Tịch khẽ cười đợi cửa mở ra cho nàng, nhưng nàng chỉ nghe một tiếng hỏi nhẹ nhàng vang lên, nhẹ, nhưng lạnh lùng: – Ai? Đến đây có việc gì?.
– Là ta–Cảnh Tịch không hiểu Phúc công công làm gì mà nàng lại giận Cảnh Tịch đến thế, rõ ràng nàng đã dặn ông ấy thu xếp chu đáo, đem việc nàng là hoàng đế nói cho nàng ấy, bảo nàng ấy đợi nàng về. Ấy vậy mà.. Cảnh Tịch chau mày, hơi bực bội với công công. Đúng là chẳng nhờ được gì ra hồn.
– Ngươi cút đi, ngươi muốn gì ở ta?- Tiếng đồ vật thanh thúy đập vào cửa khiến cửa hơi bật vào người Cảnh Tịch, Phúc công công liền lo sợ định hô to lên nhưng Cảnh Tịch phất tay ra hiệu không la lên, còn cho ông lui.
Cảnh Tịch xô nhẹ cửa một cái, thuận lợi tiến vào bên trong: – Nàng đang sinh khí với ta sao? Ta xin lỗi, tại gấp gáp đi…
Chưa kịp nói xong thì gối trúc đã ném vào ngực nàng, Cảnh Tịch ôm ngực giả vờ cực kì đau đớn. Nhiễm Tâm thấy như vậy liền hòa hoãn động tác hơn, nhưng cũng không đứng lên hỏi nàng ấy có sao không, duy trì gương mặt lạnh lùng ấy liếc Cảnh Tịch.
– Ta không cần ngươi giải thích!
Nói rồi Nhiễm Tâm liền đứng lên ý muốn đẩy Cảnh Tịch ra khỏi phòng, Cảnh Tịch ôm nàng vào lòng, khiến cho nàng ấy không thể nào dịch chuyển khỏi nàng, nhẹ giọng dỗ dành: – Ngày mai ta mang lễ vật đến hỏi cưới nàng? Chịu chứ?
– Ngươi nói dối, ngươi muốn cùng ta thêm một đêm nữa đúng không?- Nhiễm Tâm ngước mắt nhìn Cảnh Tịch bởi vì Cảnh Tịch vốn cao hơn nàng nhiều- Sau đêm nay ngươi lại biến mất mấy tháng sau, để ta cô đơn nơi này.
– Không, ta sẽ thú nàng. Nàng muốn làm nữ nhân của ta không?- Cảnh Tịch âu yếm hôn lên trán nàng, yêu thương vuốt ve tấm lưng trơn mềm như ngọc.
– Ngươi làm gì có khả năng thú thê tử của thái thượng hoàng? Cho dù ngươi có muốn mang ta bỏ trốn cũng không ra nổi thành Kiến Đô. Ngươi đừng dùng lời ngon ngọt huyễn hoặc ta- Nhiễm Tâm cố gắng rời khỏi vòng tay ấm áp của Cảnh Tịch, nhưng cách nàng cũng không thể tránh.
Cảnh Tịch cười yêu thương ôm trụ nàng ấy trong lòng mình, bảo rằng: – Bởi ta là Cảnh Tịch, đương kim hoàng thượng, sao ta lại không thể thú thái nữ của thái thượng hoàng?
– Ngươi.. ngươi nói dối- Nhiễm Tâm tức giận giậm chân Cảnh Tịch, rõ ràng hoàng thượng là nữ nhân lại mới có mười bốn tuổi, còn hắn thế nào trông giống? Hắn vốn là cấm vệ quân, năm nay phải xấp xỉ tuổi nàng mới đúng.
– Ta nói là thật, ta vốn là nữ nhân- Cảnh Tịch đưa tay Nhiễm Tâm sờ lên ngực mình, chỉ thấy đôi má nàng ấy ngay lập tức nhiễm đỏ. Bộ dáng luống cuống không biết làm sao của nàng ấy thật chọc người khi dễ.
Vốn đêm xuân ngắn ngủi, Cảnh Tịch cũng không muốn đôi co với Nhiễm Tâm nhiều để làm gì, trực tiếp bế nàng ấy đi về giường chứng minh cho nàng ấy xem nàng thật sự là nữ nhi, là đương kim thánh thượng trên cả vạn người.
Rèm phủ màn che, đêm xuân trêu tâm tình người nhộn nhạo.