Chương 30: Cút hoặc chết

- Cửu công chúa trở về đi, đừng làm khó chúng ta.

Nghe tên áo đen này nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này sắc mặt tái nhợt. Nắm chặt tay Vũ Thiên mà không ngừng do dự.

Thấy cảnh này Vũ Thiên đứng trước Mạc Nhược Lan. Sau đó hắn nhìn về phía đám người áo đen nói rằng:

- Ta và Nhược Lan tình đầu ý hợp, đã quyết định trăm năm đại sự. Tại sao Mạc gia các ngươi không chịu buông tha cho cô ấy.

Thủ lĩnh người áo đen nghe vậy thì lúc này hắn hừ lạnh nói rằng:

- Ngươi một tên tiện dân, lấy tư cách gì dám cùng công chúa của Đại Hạ hoàng triều chúng ta cùng một chỗ.

- Nếu không phải vì công chúa luôn đi sau ngươi. Thì giờ này người đã là một bộ thi thể, hiện giờ còn không chịu khuyên can công chúa trở về theo chúng ta. Lẽ nào ngươi muốn ngươi cùng với gia tộc của ngươi đều phải chết hay sao.

Nghe thủ lĩnh người áo đen này nói vậy, Vũ Thiên lúc này có chút lo lắng. Mặc dù hắn biết Vũ tộc rất mạnh mẽ. Nhưng đã suy yếu nhiều năm, lúc này nếu như bị Đại Hạ hoàng triều nhắm vào. E rằng Vũ tộc sẽ phải trả giá thảm khốc. Nhưng đứng trước mặt tình yêu, người con gái mà hắn thương nhất ở trước mặt. Hắn không thể nào buông bỏ được.

Suy nghĩ một lúc, hắn lại hướng về phía đoàn người của Thiên Lang Quốc nói rằng:

- Ta là hoàng tộc của Thiên Lang quốc. Các ngươi tại sao còn không ra tay giúp ta ngăn cản đám này.

Vũ Thiên vừa nói vậy, đám hộ vệ xe ngựa đều không hề nhúc nhích. Quỷ Vệ lúc này nhìn về phía hắn một chút, nhưng cũng không nói gì.

Thấy bầu không khí như vậy, thủ lĩnh người áo đen cười lạnh nói rằng:

- Tại nơi Khỉ ho cò gáy này, làm gì có cường giả có thể giúp đỡ được các ngươi. Bọn chúng nếu dám ra tay, ta liền mang bọn chúng chôn tại đây.

Tên thủ lĩnh áo đen này vừa nói xong, lúc này âm thanh của Vũ Tuấn Kiệt trong xe ngựa truyền ra ngoài.

- Mang đầu tên vừa nói vùi xuống đất đi.

Vũ Tuấn Kiệt vừa hạ lệnh, Quỷ Vệ lúc này nhìn về phía thủ lĩnh áo đen cười nhẹ một tiếng. Sau đó tung một chưởng về phía hắn, miệng thì nói rằng:

- Võ tông hậu kỳ con kiến hôi, vậy mà còn dám trước mặt ta ồn ào. Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

Âm thanh của Quỷ Vệ vang lên thì trưởng lực mà hắn đánh ra, cũng đã đến trước mặt tên thủ lĩnh áo đen. Kẻ này bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, hóa ra đoàn người trước mặt hắn cũng không đơn giản. Vậy mà có võ tông viên mãn thủ hộ.

Có điều hắn cũng không hề sợ hãi, tung ra một chưởng đánh trả. Những điểm đáng sợ là trưởng lực của hắn khi va vào chưởng lực của Quỷ Vệ, vậy mà bị tiêu tán ngay lập tức. Đợi khi phong bạo kết thúc, thủ lĩnh áo đen lúc này chỉ còn là một bộ thi thể không đầu.

Thấy cảnh này đám người áo đen đứng sau lưng đều hoảng hốt lùi lại mấy bước. Sau đó chúng một ánh mắt sợ sệt nhìn về phía quỷ vệ, mà không dám nhúc nhích.

Sau khi làm xong, Quỷ Vệ lúc này hướng về phía xe ngựa chắp tay nói rằng:

- Bẩm tam điện hạ đã xử lý xong. Đám người áo đen còn lại thì sao. Mong điện hạ chỉ thị.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì lúc này hắn cùng với Vũ Anh Khải từ trên xe ngựa đi xuống. Nhìn về phía Vũ Thiên một chút, cảm thấy tên này có bảy phần giống Vũ Thành Quân. Nên họ cũng đã xác nhận được thân phận của hắn.

Suy nghĩ một lúc, Vũ Tuấn Kiệt nhìn sơ qua Vũ Anh Khải. Thì thấy tên này cũng đang nhìn về phía mình. Vậy là với những bộ óc tham gia chính trị nhiều năm. Hai kẻ này trao đổi với nhau một chút thì lúc này lấy Vũ Anh Khải lên tiếng nói rằng:

- Mạc Nhược Lan đã trở thành người của Vũ thị chúng ta. Đám các ngươi trở về thông báo với họ Mạc, là mối thông gia này họ Vũ nhận. Còn nếu họ Mạc các ngươi cảm thấy có thể cùng chúng ta là địch, vậy thì cứ phóng ngựa đến đây.

Vũ Anh Khải vừa nói vậy, lúc này một tên người áo đen đứng ra. Nhìn về phía bọn họ hắn nói rằng.

- Mặc dù ta không biết họ Vũ các ngươi là ai. Nhưng Đại Hạ hoàng triều chúng ta là thế lực bá chủ tại Việt Châu. Hi vọng các ngươi biết mình đang nói chuyện với ai.

Kẻ này vừa nói xong, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nhìn hắn một chút sau đó nói rằng:

- Gϊếŧ.

Sau lời nói của Vũ Tuấn Kiệt, thì trước sự bàng hoàng của đám người áo đen. Một thanh gươm đã đâm xuyên qua người áo đen vừa nói chuyện. Phía sau lưng hắn lúc này một hắc y nhân đeo một chiếc mặt nạ quỷ bất ngờ xuất hiện.

Đợi đến khi tên này hoàn toàn ngã trong vũng máu, thì bao quanh đám người áo đen này. Lại có thêm một lớp người áo đen khác, đang cầm trường kiếm nhìn chằm chằm bọn họ đâu.

Mà kẻ vừa xuất hiện này, tất nhiên chính là Quỷ Ảnh, thuộc hạ của Vũ Tuấn Kiệt rồi. Nhìn về phía đám này một chút, Vũ Tuấn Kiệt lúc này hờ hững nói rằng:

- Lời ta đã nói các ngươi có thể ghi nhớ. Hiện giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn cút hoặc chết.

Âm thanh cổ Vũ Tuấn Kiệt như ma mị, đám người áo đen nghe vậy lập tức tan đàn sẻ nghé bỏ chạy tán loạn.

Thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt lại nhìn về phía Vũ Thiên, sau đó chắp tay nói rằng:

- Ta là Vũ Tuấn Kiệt thuộc chi mạch hoàng tộc của họ Vũ, gặp qua biểu huynh.

Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, Vũ Anh Khải ở bên cạnh cũng chắp tay lên tiếng nói rằng:

- Ta là Vũ Anh Khải thuộc chi mạch hoàng tộc họ Vũ, gặp qua biểu huynh.

Vũ Thiên nghe vậy thì sững sờ thật lâu. Sau đó hắn chắp tay nói rằng:

- Đa tạ hai vị biểu đệ đã giúp đỡ. Có điều vũ tộc chúng ta thật sự mạnh như vậy sao. Ta nhớ không nhầm ta mới rời đi Vũ tộc chưa đến 7 năm đâu. Bây giờ xung quanh các ngươi, vậy mà hộ vệ cường giả võ tông ít nhất cũng có bảy tám người.

Nghe Vũ Thiên nói vậy, Vũ Anh Khải liếc nhìn Vũ Tuấn Kiệt một chút. Sau đó hắn mỉm cười nói rằng:

- Thời thế thay đổi, Vũ tộc lớn mạnh là điều bình thường. Lần này ta nhìn biểu huynh bị thương không nhẹ. Xem ra một cuộc hành trình vì bảo vệ mỹ nữ, mà gặp muôn ngàn trắc trở.

Nghe Vũ Anh Khải nói vậy, Vũ Thiên lúc này cười khổ. Sau đó hắn giải thích về việc gặp mặt Mạc Nhược Lan, cũng như qua trình chạy trốn của họ. Đợi khi hiểu hết mọi truyện, hai người Vũ Tuấn Kiệt cho người kiếm thêm một chiếc xe ngựa nữa cho Vũ Thiên.

Tối hôm đó, đám người Vũ Tuấn Kiệt đều ngồi quanh một đống lửa. Bản thân hắn thì tự mình thể hiện tài năng nấu nướng, cho mấy vị hoàng huynh của mình nếm thử.

Vị tiểu vương phi của hắn lúc này đã ăn đến vô cùng vui vẻ. Thậm chí trên mặt còn bị một số nhọ nhồi bôi vào, khiến hắn cũng phải lắc đầu. Rồi dùng tay áo của mình để lau mặt cho cô ấy.

Thấy hành động của hắn như vậy, Vũ Thiên lúc này mỉm cười nói rằng:

- Tuấn Kiệt đây là Vương Phi của ngươi hay sao.

- Đúng vậy biểu ca, ngươi xem cái đồ ngốc này, không biết tu bao nhiêu phúc phận mới có thể làm vương phi của ta.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, đám người ở đây đều cười lớn. Con Đào Cẩm Nhung thì hậm hực nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt, sau đó hừ lạnh quay đi chỗ khác. Vũ Tuấn Kiệt chỉ lắc đầu, sau đó nhìn về phía hai người Vũ Thiên và Mạc Nhược Lan bằng một ánh mắt trầm tư. Rồi hắn mở bảng hệ thống để tra xét.