Thanh Vy cùng Nguyệt Tâm Vũ nắm tay nhau đi tới Từ Ninh cung, để lại Mục tài nhân tức tới đỏ con mắt. Đang đi trên đường, cả hai cũng bắt gặp Nhạc quý phi. Nhạc quý phi như đã nói ở trên, nàng là biểu tỷ của Thanh Vy, đại tiểu thư của Phong gia; phụ thân nàng là ca ca của phụ thân Thanh Vy, Lễ bộ thượng thư. Tên nàng là Phong Ngôn Diễm, Ngôn trong Ngôn từ, Diễm trong Diễm lệ, ý là những nữ tử đoan trang, tư chất hơn người. Tư chất hơn người
có lẽ là Nhạc quý phi đúng rồi đó, nhưng đoan trang thì chắc là đáp ứng không nổi.
Nguyệt Tâm Vũ quỳ xuống hành lễ, bởi cho dù người ta là biểu tỷ của tỷ muội nàng, nhưng cũng chẳng phải biểu tỷ của mình, vẫn nên làm đúng cung quy tốt hơn:
- Tần thϊếp thỉnh an Nhạc quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.
Nhạc quý phi thấy thế liền trợn tròn mắt ngạc nhiên, rồi lại đưa mắt sang nhìn biểu muội vẫn đang ung dung đứng. Nàng ngán ngẩm, chẳng hiểu sao biểu muội mình lại có thể chơi với người dịu dàng đáng yêu như thế. Nàng vui vẻ bước lại, đưa tay đỡ Nguyệt Tâm Vũ đứng dậy:
- Muội muội mau đứng dậy, đá Hoa Cương này cứng lắm, quỳ rất đau.
Nguyệt Tâm Vũ dè dặt đứng dậy, nhìn Phong Ngôn Diễm. Phong Ngôn Diễm mặc dù là nữ nhi của Lễ bộ thượng thư nhưng cầm kỳ thi họa chẳng thông cái nào, thay vào đó lại giỏi võ thuật, cầm kiếm đánh nhau, kĩ thuật kiếm của nàng không thua gì hoàng đế, cái này là nàng cầu xin thúc thúc tức phụ thân Thanh Vy dạy. Hôm nay Phong Ngôn Diễm ăn mặc cũng bình thường, không xa hoa mỹ lệ gì cả, đặc biệt nhấn mạnh việc thoải mái di chuyển, tóc cũng chỉ vấn lên đơn giản, khuôn mặt cũng không trang điểm nhiều, chỉ dặm ít phấn và tô son nhưng vẫn toát ra dáng vẻ vừa quyến rũ lại mạnh mẽ.
- Đa tạ nương nương.
Phong Ngôn Diễm thấy vậy phất phất tay, nét mặt tươi cười:
- Muội muội kìa. Bản cung không phải người thích hành lễ quy củ, muội nhìn Thanh Vy xem, nó gặp bản cung còn chẳng chịu hành lễ.
Nàng hất mắt sang nhìn Thanh Vy. Thanh Vy thấy vậy liền miễn cưỡng nhún người hành lễ qua loa cho có lệ rồi bĩu môi:
- Biểu tỷ, tỷ là tỷ tỷ của ta hay của Tâm Vũ tỷ tỷ vậy hả?
Nàng cứ ngỡ biểu tỷ sẽ động lòng trắc ẩn cơ, ai ngờ Phong Ngôn Diễm nét mặt chẳng đổi, thẳng thừng phũ phàng:
- Của Tâm Vũ muội muội. - Dứt lời, nàng lại hớn hở nhìn Nguyệt Tâm Vũ. - Muội muội, tên muội là Tâm Vũ hả?
- Đúng, đúng vậy. - Nguyệt Tâm Vũ lúc này mới hoàn hồn, Nhạc quý phi vậy mà lại quý nàng như vậy. Tâm trí lúc này mới tạm thời buông lỏng cảnh giác.
- Biểu tỷ, chúng ta tới Từ Ninh cung thôi. Đã cuối giờ *Mão* rồi. - Thanh Vy nắm tay Phong Ngôn Diễm, tay còn lại quàng tay Nguyệt Tâm Vũ kéo đi.
Từ Ninh cung ở gần Dưỡng Tâm Điện của hoàng thượng và Trường Xuân cung của hoàng hậu nhất, hên xui thế nào Từ Ninh cung cũng ở gần Từ Quang các của 2 người. Thế nên chỉ cần đi một lát là sẽ tới nơi, Thanh Vy cùng Nguyệt Tâm Vũ bước vào vị trí của mình, quy củ hành lễ với mọi người, đương nhiên là Mục tài nhân đã tới, thấy 2 nàng đi cùng Phong Ngôn Diễm, ánh mắt thoáng vẻ e dè cẩn trọng.
Ngồi thêm được một lát, Thái hậu cũng mặc phụng bào bước ra. Thanh Vy mở to đôi mắt, đợt tuyển tú nàng đã gặp thái hậu rồi, nhưng lúc đó mặt chỉ cúi gằm, lí nhí nói nên không để ý dung nhan Thái hậu. Nhưng bây giờ nàng thật sự thất kinh, Thái hậu so với những nữ tử này, cũng không lớn hơn quá nhiều. Tiên đế đã băng hà được 2 năm lúc 60 tuổi, cũng được coi là sống thọ hơn nhiều so với những bậc tiên đế khác. Thái hậu vốn dĩ không phải chính thê tiên hoàng hậu, bà chỉ là một quý phi, nhưng sau khi tiên đế băng hà, hoàng hậu cũng *cưỡi hạc* đi theo, thành ra còn mỗi bà là nhất phẩm quý phi, suy ra được đường đường chính chính lên làm Thái hậu. Cho nên hiện giờ chỉ mới hơn 30, tầm 31. Thanh Vy tuy rất muốn ngước lên nhìn Thái hậu nhưng lại sợ bị phạt nên vẫn nghiêm túc đứng lên hành lễ cùng các phi tần khác:
(*cưỡi hạc*: chết)
- Tần thϊếp thỉnh an Thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.
Thái hậu như muốn cố ra dáng vẻ của một phụ nhân già, bà trầm ngâm cất giọng nói:
- Các ngươi mau miễn lễ đi. Thục phi, ai gia cáo bệnh nghỉ đã 1 tháng, trong một tháng này có chuyện gì xảy ra không?
Thục phi bình thường không được Thái hậu yêu thích, giờ thấy Thái hậu gọi tới còn vui hơn cả việc nghe tin hoàng thượng phong nàng làm Thục phi:
- Bẩm Thái hậu, cũng chỉ có những chuyện lặt vặt, thần thϊếp không dám ảnh hưởng tới phụng thể của Thái hậu.
Thái hậu không nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Bà cất giọng nói trầm trầm, nghe hiền hậu, dịu dàng nhưng:
- Ai gia biết các ngươi yêu quý hoàng thượng, tránh sủng chỉ là chuyện thường tình. Nhưng nếu các ngươi dám tranh sủng không tranh lại tạo phiền phức cho hoàng thượng, vậy thì đừng trách ai gia không thủ hạ lưu tình.
Thanh Vy đang uống ngụm trà Long Tĩnh được pha sẵn; trà Long Tĩnh chỉ được Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương; nghe bà nói mà toàn thân cảm nhận được một cỗ khí lạnh lẽo. Tất cả không hẹn mà cùng đứng lên, thành thành khẩn khẩn:
- Tần thϊếp/thần thϊếp cảm tạ lời dạy bảo của Mẫu hậu/Thái hậu nương nương.
Thái hậu đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương, mệt mỏi:
- Các ngươi cảm tạ để làm gì? Ai gia chỉ cần các ngươi tiếp thu và làm theo là được.
Thục phi nhanh miệng nói tiếp, dù sao thỉnh thoảng Thái hậu mới để ý tới nàng:
- Thần thϊếp nhất định sẽ làm theo lời Thái hậu nương nương.
- Được rồi, ai gia mệt rồi. Các ngươi đều lui ra đi. - Thái hậu lập tức cảm thấy Thục phi sẽ bắt đầu một màn nịnh hót dài lê thê, liền đưa tay phất phất mời mọi người ra ngoài, trốn việc đau đầu.
Thục phi vẻ mặt hiện rõ thất vọng nhưng vẫn lui ra. Thanh Vy cùng đi ra với Nguyệt Tâm Vũ đi ra, nàng thầm thán phục Thái hậu thực đỉnh nha, ước gì có ngày nàng có thể ngồi đó xưng một tiếng "ai gia". Thanh Vy nào có ngờ, vị Thái hậu này lại khiến nàng một phen thất kinh.