Chương 6: Cảm ơn ơn cứu mạng của anh mười năm trước!

Ngay khi hai tên thiếu gia độc ác cùng với đoàn xe hạng nặng đang phóng như bay về phía Câu lạc bộ Thịnh Thế!

Lâm Quang Diệu đang tận hưởng những lời tâng bốc và khen ngợi từ tất cả bạn học cũ:

Những người này nhìn Lâm Quang Diệu như nhìn thần tượng, lộ ra vẻ tôn kính sâu sắc:

"Ha ha... lớp trưởng của chúng ta thật là có bản lĩnh! Cậu ấy lại có giao tình với Thiếu gia Từ Tử Hằng!"

"Đúng vậy! Xem ra lớp trưởng của chúng ta lại sắp được thăng chức trong tập đoàn Thiên Long rồi! Chúc mừng! Chúc mừng!"

"Lớp trưởng, về sau phải giới thiệu với thiếu gia Từ Tử Hằng giúp chúng tôi đấy! Chúng tôi đã hâm mộ anh ấy từ lâu rồi!"

"..."

Rất nhiều bạn học cũ không ngừng tâng bốc Lâm Quang Diệu.

Những lời này làm cho Lâm Quang Diệu trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.

"Ha ha! Nói hay lắm!"

Lâm Quang Diệu nói xong liền nói với Lâm Phàm và Bạch Y:

"Người đến là khách! Lâm Phàm, Bạch Y, tới ngồi đi!"

Lập tức, hắn dẫn hai người Lâm Phàm ngồi xuống.

Tuy nhiên vừa ngồi xuống!

Lâm Quang Diệu nháy mắt với người bên cạnh, người này lập tức hiểu ra, cười vui vẻ nói:

"Lâm Phàm, lớp trưởng Quang Diệu đã giúp đỡ anh việc lớn như vậy, bữa ngày hôm nay anh mời nhé!"

"Đúng! Lâm Phàm, hôm nay anh nhất định phải mời! Lớp trưởng của chúng tôi đã cứu mạng anh!"

"..."

Các bạn học cũ xung quanh hắn lần lượt hưởng ứng.

Ánh mắt những người này tràn đầy sự trêu chọc và giễu cợt, bọn họ đều giống như đang xem kịch hay vậy.

Những lời này khiến nụ cười trên mặt Bạch Y hơi cứng lại.

Cô biết mức tiêu dùng bình quân ở đây là 10.000 tệ một người, ở đây có hơn chục người, một bữa ăn hơn 100.000 tệ e là không cáng được.

Hơn nữa khi ra ngoài, cô chỉ mang theo một tấm thẻ ngân hàng để tiền tiêu vặt, trong thẻ cũng chỉ có mấy chục nghìn tệ, làm sao có thể đủ được.

Lúc này, Bạch Y lo lắng nháy mắt với Lâm Phàm, để hắn từ chối!

Tuy nhiên, Lâm Phàm dường như không nhìn thấy, khóe miệng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu:

"Không thành vấn đề! Tối nay tôi sẽ trả tiền!"

Thời khắc hắn trở thành chủ tịch mới của Hoàn Cầu, mọi sự kìm kẹp của hắn đều đã được giải phóng.

Đừng nói là một bữa ăn, thậm chí mua cả một quốc gia cũng rất dễ dàng.

Chưa kể, Câu lạc bộ Thịnh Thế vốn dĩ là một trong những sản nghiệp của hắn!

Uỳnh!

Nhưng vào lúc này, lời nói của Lâm Phàm lại khiến Bạch Y cảm thấy choáng váng, mọi người xung quanh lập tức hưng phấn.

Đồng ý rồi?

Hơn nữa còn dứt khoát như vậy!

Ngay cả Ôn Thiến và Lâm Quang Diệu cũng đều sửng sốt, dù sao một bữa ăn cũng mấy trăm ngàn tệ, ngay cả bọn họ cũng không chi nổi, lần nào cũng chỉ là AA.

Còn Lâm Phàm...

"Tốt!"

Ôn Thiến sợ Lâm Phàm hối hận, gương mặt giễu cợt hét lên một câu, sau đó đưa thực đơn ra:

"Phú ông Lâm Phàm, đến đây, hôm nay anh chủ trì, anh gọi đồ đi!"

Không chỉ Ôn Thiến, mà ngay cả đám người bên cạnh Lâm Quang Diệu cũng nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt thích thú, bọn họ rất muốn biết xem tên này nhìn thấy giá tiền trên thực đơn có bị dọa ngất xỉu hay không.

Lúc này, miệng Bạch Y trở nên đắng ngắt.

Cô không ngờ rằng Lâm Phàm lại liều lĩnh như vậy, lại thực sự đồng ý.

Nhưng!

Có nói gì cũng vô ích, Lâm Phàm đã đồng ý nên đành phải làm, Bạch Y lập tức tính toán tìm người đưa tiền.

Ở một bên!

Nỗi lo lắng của Bạch Y, Lâm Phàm căn bản không hề nhìn thấy. Hắn cầm lấy thực đơn, liếc nhìn một cách đại khái, chỉ vào vài món trên đó rồi nói:

"Cái này! Cái này! Và cái này!"

Hả?

Ôn Thiến và Lâm Quang Diệu hơi sửng sốt, lông mày lập tức nhíu lại, bọn họ phát hiện ra tất cả đồ ăn mà Lâm Phàm gọi đều là món ăn kèm.

Là loại giá rẻ nhất.

"Tôi nói anh, phú ông Lâm Phàm, sao anh chỉ gọi cái rẻ nhất thế! Nếu không có tiền trả thì đừng ở đây giả bộ nữa!" Ôn Thiến nói không chút nể tình, nhìn Lâm Phàm với ánh mắt sâu thẳm đầy chán ghét.

Nghe những lời này, vẻ mặt của những người khác trở nên ảm đạm.

"Lâm Phàm, anh gọi món ăn kèm rẻ tiền nhất là coi thường chúng tôi sao?"

"Đúng vậy! Vừa rồi lớp trưởng đã cứu mạng anh đấy! Đây là anh đang báo đáp sao? Anh thật keo kiệt, Bạch Y, loại đàn ông này không thể cần!”

"Đồ keo kiệt! Không có tiền mà vẫn giả vờ, đúng thật là…..."

"..."

Những âm thanh mỉa mai này giống như một cái bạt tai, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y đỏ bừng.

Lúc này cô muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui xuống.

Nhưng, đúng lúc cô muốn thuyết phục Lâm Phàm!

Chỉ thấy Lâm Phàm gấp thực đơn lại, để lên trên bàn, sau đó nói với người phục vụ:

"Ngoại trừ mấy món ăn kèm tôi đã nói, tất cả các món còn lại đều cho một phần!"

Cái gì!

Tất cả đều lấy một phần?

Chết… chết tiệt!

Lúc này mọi người dường như không dám tin vào tai mình, phải biết rằng nguyên liệu chế biến mỗi món ăn trong Câu lạc bộ Thịnh Thế đều được vận chuyển từ nhiều quốc gia khác nhau bằng máy bay, chi phí vô cùng đắt đỏ.

Cộng thêm tay nghề của đầu bếp Michelin, mỗi món chính đều có giá gần chục nghìn, tất cả các món trong thực đơn cộng lại ít nhất cũng lên tới hàng trăm nghìn tệ, thậm chí hàng triệu tệ.

Phù!

Lúc này, mọi người bất giác hít một hơi khí lạnh.

Còn Bạch Y cảm giác như bị sét đánh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Vốn dĩ cô định trả tiền cho sự phù phiếm của Lâm Phàm, thậm chí còn tính đến việc nhờ người mang tiền đến, nhưng cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến Lâm Phàm lại gọi cả một thực đơn.

Đây……

Một màn sương mù tràn ngập trong đôi mắt đẹp của Bạch Y, trái tim cô như bị dao đâm.

Không phải cô tiếc tiền, nhưng lại vô cùng thất vọng với Lâm Phàm.

Cô không ngờ Lâm Phàm lại vì khoe khoang mà làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, đúng là hết thuốc chữa.

"Lâm Phàm, Bạch Y cho anh rất nhiều tiền tiêu vặt sao?" Ôn Thiến lúc này không khỏi tò mò hỏi.

Trong mắt cô, ngay cả Bạch Y bình thường cũng cực kỳ tiết kiệm!

Mà một bữa ăn có giá gần cả triệu tệ, điều này đúng là không thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên!

Lâm Phàm cười nhẹ lắc đầu.

Hả?

Mọi người càng ngày càng tò mò, Lâm Quang Diệu hỏi:

“Vậy anh lấy gì để trả tiền?”

Ánh mắt mọi người đều hướng về Lâm Phàm, ngập tràn thắc mắc và nghi ngờ.

Ngay cả Bạch Y cũng vô tình nhìn về phía Lâm Phàm.

Trước sự chú ý của mọi người, Lâm Phàm từ trong túi móc ra một tấm thẻ đen đặt lên bàn, sau đó quay đầu nhìn Bạch Y cười nói:

"Bạch Y, lát nữa dùng tấm thẻ này trả tiền! Từ giờ trở đi, nó thuộc về em!"

Xoẹt, xoẹt, xoẹt!

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tấm thẻ, lập tức nhìn thấy đó là một tấm thẻ màu đen, bên trên không có một chữ số nào, chỉ có hình đầu lâu màu trắng xám.

Tĩnh lặng!

Sau khi mọi người nhìn thấy tấm thẻ này, toàn bộ khoang rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Kế tiếp!

Uỳnh!

Một tràng cười vang lên.

"Ha ha ha... Lâm Phàm, não anh bị úng thủy à? Thẻ này không phải thẻ ngân hàng, anh làm sao có thể dùng nó để thanh toán?"

"Đúng vậy! Đây là thẻ game phải không? Bên trên còn có hình đầu lâu? Anh giả bộ nhầm chỗ rồi đấy, ha ha, tôi buồn cười quá!"

"Hừ! Hóa ra anh ta là một tên ngốc khoe khoang! Thật là lãng phí tình cảm!"

Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phàm trở nên đầy khinh bỉ và chán ghét.

Bọn họ có thể chắc chắn rằng đây tuyệt đối không phải là thẻ ngân hàng của bất kỳ ngân hàng nào.

Dùng thẻ này để thanh toán, đây chẳng phải là một trò đùa sao?

Những tiếng cười nhạo dày đặc vang lên không dứt.

Mà khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y từ tái nhợt chuyển sang màu đỏ ửng, giống như bị tát liên tiếp khiến nước mắt cô thất vọng rơi xuống.

Lúc này, tất cả mọi người, kể cả cô đều kết luận rằng Lâm Phàm chỉ đang khoe khoang, anh ta đang giả bộ như một tên ngốc.

Lạch cạch!

Tuy nhiên, đúng lúc mọi người đều muốn tiếp tục cười nhạo Lâm Phàm.

Cánh cửa khoang mở ra.

Mọi người đều sửng sốt khi nhìn thấy tổng giám đốc Câu lạc bộ Thịnh Thế bước vào, mang thheo một nhóm người phục vụ.

Trong tay mỗi người phục vụ đều cầm một chiếc khay chứa đầy những đồ uống rực rỡ.