Chương 4: Vương tọa hoa hồng — Bông Hồng Máu

Lâm Phàm!

Chủ tịch mới của Tập đoàn Hoàn Cầu!

Từ Thiên Long nhìn ảnh của Lâm Phàm, cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, đây là BOSS tối cao của ông ta, cho nên ông ta không khỏi vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Reng reng rengl!

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.

Hả?

Hứa Thiên Long nhướng mày, sau khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị người gọi đến là con trai mình Từ Tử Hằng, trong lòng đột nhiên có chút mất kiên nhãn, nhấc điện thoại lên, trả lời:

"Nói!"

Giọng Từ Thiên Long lạnh lùng.

Tuy nhiên, trong điện thoại, lại vang lên tiếng khóc:

"Bố, cứu con với! Con suýt chết! Bố phải báo thù cho conl"

Cái gì!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Từ Thiên Long liền thay đổi lớn.

Ở Giang Thành, có ai không biết Từ Thiên Long, có ai không biết Tập đoàn Thiên Long chứ, sao lại có người dám động đến con trai ruột của ông, đặc biệt là suýt nữa gϊếŧ chết con ruột của ông.

Thật... thật là đáng chết!

"Xảy ra chuyện gì? Là ai làm?" Giọng Từ Thiên Long dần dần lạnh lùng trở lại.

Giống như một con hổ đang đè nén cơn tức giận trong lòng.

Nghe được giọng nói này, Từ Tử Hằng ở đầu bên kia điện thoại mừng rỡ nhưng vẫn giả vờ sợ hãi nói:

"Bố, vừa rồi con bị một chiếc Mercedes-Benz đâm vào! Chiếc Lamborghini của con bị hỏng hoàn toàn rồi! Con suýt chết trong xel"

Rầm!

Những lời này càng khiến cho tà khí của Từ Thiên Long nổ ra, sát ý và lửa giận trong lòng ông ta càng ngày càng mạnh.

Chưa dừng lại ở đó.

"Bố, người đâm vào con là người nhà họ Bạch! Người lái xe chính là tên con rể vô dụng của nhà họ Bạch—Lâm Phàm!"

"Bố giúp con báo thù đi! Lập tức phái người bắt hắn, con phải xử lý hắn, để hắn nếm thử cảm giác bị xe đâm!"

Cái gì! Lâm...Lâm Phàm?

Câu nói này khiến Từ Thiên Long như bị sét đánh, đầu choáng váng, suýt nữa ngất đi.

Ông nhanh chóng bước đến trước máy tính, nhìn thông tin của Lâm Phàm, mí mắt giật giật điên cuồng, trầm giọng hỏi:

"Tử Hăng! Con nói cho rõ đi, Lâm... Lâm Phàm đó có phải là chồng của Bạch Y không?"

Hả?

Từ Tử Hằng hơi giật mình, hắn không ngờ bố mình cũng từng nghe nói đến người này, vội vàng nói:

"Đúng vậy! Bố, chính là tên súc sinh đó! Gϊếŧ hắn cho con, gϊếŧ hắn!

Im lặng!

Lúc này Từ Tử Hăng phát hiện, sau khi hắn nói xong câu này, bố hắn ở đầu dây bên kia liền trở nên yên tĩnh hẳn.

Đặc biệt, còn không ngừng truyền đến âm thanh giận dữ “phù phù”, giống như một con hổ đang tức giận vậy.

"Bố, bố..."

Từ Tử Hằng lập tức muốn hỏi.

Nhưng hắn vừa mới mở miệng, đột nhiên có tiếng gầm thét kinh hãi của Từ Thiên Long truyền đến từ đầu bên kia điện thoại:

"Tên khốn kiếp! Từ Tử Hằng, tên khốn kiếp này, mày muốn hại chết tao àI"

“Tao lệnh cho mày mau chóng đi tìm anh Lâm, quỳ lạy xin lỗi anh ta! Nếu anh ta không tha cho mày, tao sẽ là người đầu tiên tìm người gϊếŧ mày!"

"Tút tút tút..."

Sau tiếng la hét và chửi bới chói tai, là một loạt âm thanh vô vọng truyền đến.

Từ Tử Hằng: "..." Hắn hoàn toàn đờ đẫn rồi.

Rõ ràng là hắn suýt mất mạng, tại sao hăn lại phải quỳ lạy xin lỗi tên họ Lâm đó?

Đây... rốt cục có phải là bố đẻ của hắn không? Rốt cục đã xảy ra cái quái gì vậy!

Mà trong lúc trên mặt Từ Tử Hằng đầy vẻ khó hiểu, hắn mơ hồ nghe được từ trong điện thoại của Trương Thiên truyền đến tiếng mắng chửi đầy sự tức giận và sợ hãi:

"Trương Thiên, cái tên tạp chủng này lại gây họa lớn rồi! Chết tiệt, sao mày dám xúc phạm anh Lâm! Nhanh! Nhanh đi xin lỗi anh Lâm, nếu không, mày không còn là con tao nữa! Từ nay mày cút đi cho tao, tao sẽ không có tên khốn như mày nữa!"

Trương Thiên: "..."

Nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy trên tay, Trương Thiên cũng sửng sốt, nghỉ ngờ mình đã nhận nhầm bố.

Đặc biệt, sau khi nhìn thấy bộ dạng bối rối không kém của Từ Tử Hằng, trong đầu chúng liền có dự cảm không lành.

"Anh Tử... Tử Hằng! Chúng ta xem ra gây ra họa lớn rồi!"

Lúc này, đầu của hai tên thiếu gia độc ác như nổ tung.

Bọn chúng căn bản không thể tưởng tượng được, có thể dọa bố của bọn chúng sợ đến mức độ này, tên Lâm Phàm đó....rốt cuộc là nhân vật đáng sợ thế nào!

"Mau lên! Phát động tất cả các mối quan hệt! Tìm Lâm Phàm, nhanh lên, nếu không, đợi đến khi Lâm Phàm tìm thấy

chúng ta, chúng ta chết chắc!”

Từ Tử Hằng rùng mình, sau đó phát ra một âm thanh kinh hãi.

Trong chớp mắt!

Hai tên thiếu gia độc ác giống như kiến trong nồi nóng, nhanh chóng gọi điện cho những người có quan hệ với mình và phát động một cuộc hành động điên cuồng để tìm Lâm Phàm.

E là Lâm Phàm cũng không nghĩ tới!

Lúc này, toàn bộ Giang Thành hoàn toàn chấn động.

Màn đêm dần buông xuống.

Là câu lạc bộ lớn nhất ở Giang Thành - Thịnh Thế lại rực rỡ và đông đúc hơn bao giờ hết.

Một chiếc Mercedes-Benz dừng ở cửa câu lạc bộ Thịnh Thế, một nam một nữ bước xuống, chính là Lâm Phàm và Bạch Y.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y vẫn có chút xanh xao, giữa đôi lông mày xinh đẹp hiện lên sự lo lắng và nghiêm túc.

Dù sao, người đắc tội lần này cũng là hai tên thiếu gia độc ác nhất Giang Thành.

Nghĩ những rắc rối sau này, khiến trong lòng Bạch Y run lên.

"Bạch Y, sao cậu đến muộn vậy?" Chính lúc này.

Một âm thanh trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên, một mỹ nữ dáng người tuyệt đẹp mặc váy dài bước nhanh tới.

Cô gái này là bạn cùng lớp và cũng là bạn thân nhất của Bạch Y - Ôn Thiến.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Lâm Phàm ở bên cạnh Bạch Y, đôi lông mày xinh đẹp của Ôn Thiến lập tức cau lại, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường:

"Sao cậu lại đưa anh ta tới đây? Hơn nữa còn ăn mặc như một kẻ ăn xin, trông tồi tàn như vậy, chẳng phải sẽ khiến bạn học cũ cười nhạo sao?"

Lời nói của Ôn Thiến thật không chút nể tình, lập tức khiến Bạch Y cảm thấy ngại ngùng.Tuy nhiên, không đợi Bạch Y trả lời, Ôn Thiến đã đảo mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm và nói với vẻ trịch thượng:

"Này! Đồ quê mùa, anh đến đây làm gì? Không biết đây là buổi họp lớp của chúng tôi à? Nếu các bạn cùng lớp khác nhìn

thấy anh, không phải anh sẽ làm mất mặt Bạch Y sao?

"Mau cút ra khỏi đây đi! Cút về nơi anh đến ấy! Đúng là ghê †ởm!"

Lời nói của Ôn Thiến vô cùng gay gắt. Trong phút chốc, Lâm Phàm khẽ cau mày: "Liên quan quái gì đến côi"

Cái gì!

Nghe vậy, Ôn Thiến và Bạch Y đều sửng sốt.

Trong ấn tượng của họ, Lâm Phàm thường ngày là một người hèn nhát và nhu nhược, ngay cả khi có người chỉ vào hắn ta và mắng chửi, hắn ta vẫn luôn mỉm cười chào đón, họ không bao giờ ngờ rằng Lâm Phàm sẽ phản kích một cách thô lỗ như vậy.

"Anh... anhl!!" Ôn Thiến tức nghẹn, mặt đỏ bừng, chỉ vào Lâm Phàm, không nói nên lời.

Hít một hơi thật sâu, cô mới bình tĩnh lại, không khỏi tức giận cười:

"Được! Nếu anh không sợ mất mặt thì đi thôi! Hôm nay tôi sẽ cho anh nhìn thế giới, biết anh là cái thứ gì!"

"Hừ! Với mức tiêu trung bình là là 10.000 tệ, đối với một tên quê mùa như anh, quả là một món hời!"

Nói xong, không thèm nhìn Lâm Phàm một cái, Ôn Thiến kéo Bạch Y đi vào câu lạc bộ.

Lâm Phàm thì nhẹ nhàng nhún vai và đi theo sau. Câu lạc bộ Thịnh Thết

Đây là một câu lạc bộ sang trọng kết hợp ăn uống và giải trí.

Tầng một là quán bar, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng gầm đỉnh tai nhức óc, ồn ào và mờ mịt, mọi người bên trong giống như ngựa hoang, đang bay lắc.

Đèn đỏ rượu xanh, sống động và sang trọng!

Vừa đi vào, ánh mắt Lâm Phàm vô tình bị một chỗ ngồi trên cao nhất thu hút.

Chỗ ngồi đó nằm ở vị trí cao nhất của quán, từ trên nhìn xuống, có thể nhìn bao quát hết mọi thứ.

Cứ như thể chỗ ngồi này chính là ngai vàng trong quán bar, cao cao tại thượng, chỉ có thể nhìn ngưỡng mộ.

Không chỉ có vậy!

Cả chỗ ngồi rộng lớn, chỉ có một người.

Một cô gái xinh đẹp mặc váy dài đỏ. Cô ta giống như nữ hoàng của cả câu lạc bộ!

Đôi tay ngọc đang lắc ly rượu đỏ, khí chất nhẹ nhàng quý phái khiến người ta động lòng.

Dường như nhận ra được ánh mắt của Lâm Phàm, Ôn Thiến ở phía trước không khỏi lộ ra vẻ khinh thường và thích thú:

"Tên quê mùa này, chưa từng nhìn thấy bao giờ sao? Tôi nói cho anh biết, đó chính là vương tọa hoa hồng của câu lạc bộ Thịnh Thết Cũng là chỗ ngồi riêng của chủ nhân ở đây — Bông Hồng Máu! Trừ cô ta ra, không ai có thể ngồi đó!"

Bông Hồng Máu!

Ba tiếng này đối với Lâm Phàm mà nói cực kỳ xa lạ, nhưng đối với toàn bộ Giang Thành, không ai là không biết.

Gϊếŧ người không nhuốm máu, nhuốm máu ắt phải gϊếŧ người!

Bông Hồng Máu là một người có tay mắt thông thiên, biết phân trắng đen, uy tín đến mức không ai dám xúc phạm.

Nghe thấy ba tiếng này, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y cũng hơi tái đi, không dám dừng lại, tiếp tục cùng Ôn Thiến đi về phía tâng hai.

Nhưng phía sau bọn họ, Lâm Phàm khế cau mày.

Không biết lý do tại sao!

Hắn cảm thấy 'Bông Hồng Máuư' trông quen quen, hình như đã từng thấy ở đâu đó.

Lâm Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nhất thời không để ý, đi theo hai người kia về phía tầng hai.

Cùng lúc đó! Trên Vương tọa hoa hồng, Bông Hồng Máu vừa nếm rượu vang đỏ vừa nhìn thẳng vào bức ảnh trên tay, với vẻ mặt ngạc nhiên, bối rối, cảm kích và phấn khích.

"Thì ra anh là ông chủ của tôi!"

Bông Hồng Máu nhìn người đàn ông trong bức ảnh trên tay, lúc này, cô như quay trở lại mười năm trước.

Khi đó cô vẫn còn là một cô bé, gia đình trải qua biến cố lớn, bố mẹ và người thân của cô đều bị một nhóm sát thủ quốc tế gϊếŧ chết để trả thù.

Và khi cô nghĩ mình sắp chết.

Lại xuất hiện một chàng thanh niên.

Người thanh niên đó nhìn có vẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, nhưng thân thủ của anh ta vượt quá sức tưởng tượng của bất cứ ai, trong đám sát thủ quốc tế, tổng cộng có ba mươi hai kim bài sát thủ đã chết trong tay chàng trai trẻ đó.

Đến cuối cùng!

Ông trùm quốc tế đó cũng chết thảm dưới tay chàng trai trẻ.

Anh đã cứu mạng côi!

Bông Hồng Máu mãi mãi không bao giờ quên gương mặt trẻ trung nhưng đầy nghị lực của chàng trai trẻ đó. Đó là ân nhân của cô.

Cho đến khi lớn lên, cô trở thành chủ nhân câu lạc bộ Thịnh Thế, nhưng cô vẫn liên tục cử người đi tìm tung tích ân nhân của mình.

Cho đến ngày hôm nay!

Khi bức ảnh được gửi đến tay cô, cô mới biết ân nhân năm đó của mình lại chính là BOSS đứng sau cô hiện tại!

"Mặc dù đã mười năm trôi qua nhưng gương mặt của anh, cả đời này tôi cũng không thể quên được!"

Bông Hồng Máu nhìn bức ảnh, vui mừng nhưng lại lưỡng lự.

Người đàn ông trong bức ảnh này chính là... Lâm Phàm!

Mà ngay tại lúc này!

Khi tầm mắt của Bông Hồng Máu liếc qua một bóng người vừa bước lên tầng hai, cơ thể thanh tú của cô run lên dữ dội, cô không dám tin vào mắt mình:

"Anh ta... anh ta là..."

Lúc này, cô rùng mình, đứng dậy khỏi quầy, rồi so sánh bức ảnh trên tay với khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.

Cho đến khi cô chắc chăn là một người. Bùm!

Khuôn mặt xinh đẹp của cô như phát điên, cô nhanh chóng bước ra khỏi chỗ ngồi.