Chương 3

### Chương 3: Khám phá và Hành động

Từ nay tui sẽ gọi Tintin là Thiên không nhé👊🏻

………….

Sau buổi trò chuyện dài với những người trong cung điện, Thiên không đã hiểu hơn về gia đình mình và những gì mà đất nước đang đối mặt. Cô nhận ra rằng, để trở thành một lãnh đạo xứng đáng, cô cần phải hiểu rõ cuộc sống thực tế của nhân dân và các khó khăn mà họ gặp phải.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu rọi qua cửa sổ, Thiên không thức dậy với quyết tâm và ý chí mạnh mẽ. Cô biết rằng mình không thể chỉ ngồi trong cung điện mà phải hành động ngay lập tức. Đây cũng là lần đầu tiên cô rời khỏi cung điện, bởi từ nhỏ cô đã sống trong vòng bảo vệ nghiêm ngặt và không bao giờ được ra ngoài.

Thiên không cải trang thành một thường dân, mặc những bộ quần áo giản dị và rời khỏi cung điện mà không ai nhận ra. Trái tim cô đập mạnh vì sự hồi hộp và háo hức. Cô bước chân xuống phố, đi qua những con đường lát đá, chợ phiên đông đúc, và những khu dân cư tấp nập, mắt mở to trước những cảnh tượng mới lạ.

Lần đầu tiên cô dừng lại ở một quầy hàng bán trái cây, trò chuyện với người bán hàng già nua. Ông ta chào cô với nụ cười móm mém, “Cô gái trẻ, cô muốn mua gì hôm nay?”

Thiên không mỉm cười, “Cháu chỉ muốn hỏi thăm một chút. Cuộc sống buôn bán của bác thế nào?”

Ông già thở dài, “Khó khăn lắm, cô ạ. Giá cả leo thang, hàng hóa khan hiếm. Nhưng phải sống thôi.”

Cảm nhận được sự chân thành và khắc khoải trong lời nói của ông, Thiên không thấy lòng mình trĩu nặng. Cô cảm ơn ông rồi tiếp tục đi.

Khi đến gần một nhà thợ thủ công, cô nghe những người thợ đang trò chuyện. Cô tiến lại gần và hỏi, “Xin chào, công việc của các anh thế nào?”

Một người thợ trẻ nhìn cô và nói, “Thiếu nguyên liệu, thiếu tiền, thiếu đủ thứ. Chúng tôi phải vất vả lắm mới duy trì được xưởng.”

“Mọi người có cần sự giúp đỡ nào không?” Thiên không hỏi tiếp.

“Chúng tôi chỉ cần có đủ nguyên liệu và công cụ để làm việc. Nếu không, cái nghề này sẽ mai một mất.” Người thợ thở dài.

Tiếp tục hành trình, Thiên không dừng chân ở một khu chợ nhộn nhịp. Cô bắt gặp một nhóm trẻ em đang chơi đùa. Cô ngồi xuống và hỏi, “Các em có thích đi học không?”

Một cậu bé tươi cười trả lời, “Chúng em thích lắm, nhưng thiếu sách vở và chỗ ngồi. Nhiều khi phải học dưới gốc cây.”

Thiên không cảm thấy xúc động trước những lời nói hồn nhiên của bọn trẻ. “Chị sẽ cố gắng để mọi người có điều kiện học tập tốt hơn,” cô nói và mỉm cười với chúng.

Khi gặp một bà cụ ngồi bên lề đường, cô hỏi thăm, “Bà ơi, bà có khỏe không?”

Bà cụ nhìn lên, mắt lấp lánh nước, “Cảm ơn cô. Bà già rồi, hay đau ốm, mà bệnh viện thì xa, khó đi lại.”

Thiên không nắm lấy tay bà, “Cháu sẽ làm gì đó để giúp bà và những người khác.”

Sau một ngày dài lắng nghe và trò chuyện với những người dân, Thiên không đã hiểu rõ hơn về những vấn đề mà đất nước đang đối mặt. Cô nhận ra rằng, để phát triển vương quốc, cô cần phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, từ việc cải thiện cuộc sống hàng ngày của người dân.

Trở về cung điện, Thiên không mang theo trong lòng những trăn trở và suy tư. Cô biết rằng, với sự hiểu biết và lòng nhân ái, cô có thể đưa đất nước đến một tương lai tươi sáng và thịnh vượng hơn. Trong lòng Thiên không, một ngọn lửa mới đã bùng lên – ngọn lửa của lòng yêu nước và sự quyết tâm. Con đường phía trước còn dài và nhiều thử thách, nhưng cô tin rằng mình sẽ vượt qua và mang lại hạnh phúc cho tất cả mọi người trong vương quốc.

### Chương 3 (tiếp): Tìm hiểu cội nguồn

Thiên không trở về cung điện sau một ngày dài khám phá và lắng nghe tâm tư của người dân. Những câu chuyện mà cô nghe được khiến cô không thể nào ngừng suy nghĩ. Cô nhận ra rằng muốn giải quyết vấn đề, cô cần phải tìm hiểu sâu hơn về nguyên nhân gốc rễ của những khó khăn mà người dân đang gặp phải.

Quyết định hỏi cha mình, vị vua hiện tại, Thiên không đến phòng làm việc của ông. Cha cô, một người lãnh đạo uy nghiêm nhưng đầy tình yêu thương, đang ngồi bên bàn làm việc với những chồng tài liệu cao ngất.

"Cha, con có thể hỏi chuyện một chút không?" Thiên không nhẹ nhàng lên tiếng.

Vị vua nhìn lên, nở một nụ cười ấm áp. "Dĩ nhiên rồi, con gái. Chuyện gì khiến con bận lòng vậy?"

Thiên không ngồi xuống đối diện cha mình, ánh mắt đầy nghiêm túc. "Hôm nay con đã đi ra ngoài và gặp gỡ người dân. Con nghe họ nói về giá cả leo thang, hàng hóa khan hiếm và cuộc sống khó khăn. Cha có thể giải thích cho con tại sao điều này lại xảy ra không?"

Vị vua thở dài, đôi mắt lộ rõ sự trầm tư. "Con biết đấy, mặc dù đất nước chúng ta có công nghệ tiên tiến, nhưng điều đó cũng đi kèm với những thách thức lớn. Một trong số đó là lạm phát. Công nghệ phát triển nhanh chóng dẫn đến việc chi phí sản xuất và giá trị đồng tiền thay đổi. Điều này gây ra lạm phát, khiến giá cả leo thang và hàng hóa trở nên khan hiếm."

Thiên không gật đầu, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng. "Nhưng tại sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy, thưa cha? Tại sao người dân lại phải chịu đựng những khó khăn này?"

Vị vua nhìn sâu vào mắt con gái, giọng nói trầm ấm. "Lạm phát không chỉ là vấn đề của riêng chúng ta, mà là vấn đề toàn cầu. Khi kinh tế phát triển quá nhanh, nó tạo ra sự mất cân bằng. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống của người dân. Chúng ta cần tìm cách để cân bằng giữa sự phát triển công nghệ và ổn định kinh tế."

Thiên không hiểu ra rằng việc giải quyết vấn đề không phải là điều đơn giản. "Vậy chúng ta có thể làm gì để cải thiện tình hình này, thưa cha?"

Thiên không lắng nghe lời cha giải thích, cô nhận ra rằng ông đã biết rõ cội nguồn của vấn đề và đang rất cố gắng để giải quyết nó bằng những chính sách mới. Nhưng trong lòng cô vẫn còn một thắc mắc lớn.

"Cha, nếu chúng ta đã biết nguyên nhân và cách giải quyết, tại sao không bắt đầu ngay mà còn chần chờ gì?" Thiên không hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm và khát khao tìm hiểu.

Vị vua thở dài sâu hơn, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi. "Con gái, không phải chúng ta không muốn bắt đầu ngay. Vấn đề nằm ở chỗ chúng ta đang ở trong một giai đoạn khó khăn về kinh tế. Có một tầng lớp trong xã hội mà chúng ta gọi là tầng lớp bần hàn, những người sống trong cảnh nghèo khó và tuyệt vọng."

Thiên không nhìn cha mình, cảm nhận được sự nặng nề trong giọng nói của ông. "Tầng lớp bần hàn?" cô nhắc lại.

"Đúng vậy. Những người này không chỉ thiếu thốn về vật chất, mà còn bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của sự nghèo đói và thiếu giáo dục. Để giải quyết tình trạng này, chúng ta cần nhiều nguồn lực và thời gian. Chúng ta không thể chỉ đưa ra một chính sách và mong rằng mọi thứ sẽ thay đổi ngay lập tức. Cần phải có một kế hoạch dài hạn và những bước đi vững chắc."

Thiên không cảm nhận được sự phức tạp của vấn đề. "Cha, con hiểu rằng đây là một vấn đề lớn, nhưng con tin rằng nếu chúng ta đoàn kết và có lòng quyết tâm, chúng ta có thể làm được. Có lẽ chúng ta cần bắt đầu từ những việc nhỏ nhất, từng bước một, để cải thiện tình hình."

Vị vua mỉm cười trước sự quyết tâm và lòng nhân ái của con gái mình. "Con nói đúng, Thiên không. Những thay đổi lớn lao luôn bắt đầu từ những hành động nhỏ. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách hỗ trợ giáo dục, cải thiện y tế và tạo công ăn việc làm cho tầng lớp bần hàn. Nhưng con phải nhớ rằng, mọi sự thay đổi đều cần thời gian và sự kiên nhẫn."

Thiên không gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác quyết tâm mạnh mẽ. Cô biết rằng con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng cô cũng tin rằng với sự hướng dẫn của cha và lòng nhân ái của mình, cô sẽ tìm ra cách để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dân.

Vị vua đặt tay lên vai con gái, ánh mắt đầy sự tự hào. "Cha tin tưởng ở con, Thiên không. Con sẽ là người mang lại hy vọng mới cho vương quốc này."

Những lời nói của cha như một lời hứa hẹn, khắc sâu vào trái tim Thiên không. Cô quyết định sẽ dốc toàn tâm toàn lực để góp phần cải thiện cuộc sống của người dân, bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất nhưng đầy ý nghĩa.

………