Lúc trở về nhà họ Hoàng, anh luôn cẩn thận chu đáo dìu cô vào nhà như thể sợ cô đi mạnh sẽ ảnh hưởng đến con trong bụng vậy? Tường San chỉ biết thở dài lắc đầu ngao ngán, cô cũng không cự tuyệt đơn giản anh muốn thế nào thì cứ như vậy đi, rõ ràng từ ngoài sân bước vào nhà rất gần, nhưng Tường San thấy đi mải nãy giờ vẫn chưa tới nơi, cô rầu rĩ.
– Gia Bách?
– Hửm? Nào cẩn thận em, đi đứng nhẹ nhàng.
– Em vẫn khỏe, đi đứng vẫn lẹ làng, cũng không có hoạt động mạnh, không ảnh hưởng đến con đâu anh đừng lo lắng tụi mình có thể trở lại bình thường được không anh?
Hoàng Gia Bách nghe cô nói thế thì ngừng bước, bộ anh làm gì lố lăng quá ư? Anh chau mày hỏi.
– Trở lại bình thường?
– Vâng!
– Anh có gì không bình thường? Anh lo cho con và lo cho em thôi.
Tường San gãi đầu, xấu hổ kéo tay anh, từ nãy tới giờ biết bao nhiêu ánh mắt từ người làm chăm chăm nhìn cô và Hoàng Gia Bách, kỳ thật khiến Tường San ngượng chết rồi! Hoàng Gia Bách thấy biểu cảm của cô cứ dè dặt đè nén bất giác quay đầu trông thấy tất cả người làm tủm tỉm cười xì xào.
Anh ho vài tiếng nghiêm ngặt hỏi.
– Có chuyện gì?
– Dạ… dạ không ạ?
– Mau đi làm đi.
– Dạ.
Mọi người luống cuống gật gật đi nhanh, Hoàng Gia Bách tiếp tục dìu Tường San vô nhà nhưng tốc độ có vẻ nhanh hơn lúc đầu. Dì Khương thấy hành động của Hoàng Gia Bách quá mức cẩn trọng liền hỏi han.
– San San, con không khỏe hả?
Tường San mỉm cười lắc đầu: – Dạ không ạ.
Bà Xuân Lan nhìn ra, trông thấy Hoàng Gia Bách cứ luôn lẽo đẽo chăm sóc cưng chiều Tường San thì vài phần không vừa lòng. Cái thằng rõ tệ. Bận bịu suốt mấy tuần thế mà rảnh rỗi một chút là chạy đi tìm Tường San ngay thôi đến bà mẹ già này cũng chớ hề thấy nó quan tâm hỏi thăm, chăm chăm chỉ biết mỗi vợ. Bà Xuân Lan lườm cất giọng châm biếm.
– Lúc sáng rõ ràng tôi thấy còn khỏe re sao lúc về lại thành ra đi đứng không vững cần người dìu dắt thế?
Tường San sượng sùng định giải thích với bà, cơ mà còn chưa kịp nói đã bị Gia Bách ung dung chen trước.
– Mẹ, ông nội đâu ạ?
– Hừ, tôi ngồi lù lù ở đây anh không thấy? Sao chỉ hỏi những thứ gì đâu thế! Dĩ nhiên ông nội của anh đang trong thư phòng.
Hoàng Gia Bách phì cười chậm rãi dẫn Tường San lại phòng khách để cô ngồi xuống.
– Con có chuyện muốn nói.
Bà Xuân Lan nghe xong thái độ cũng không quá bất ngờ, bà hờ hững đáp.
– Anh lại gây ra chuyện gì?
– Sao mẹ đoán đúng thế?
Bà Xuân Lan giận ra mặt, nhướng mày lườm nguýt anh. Hoàng Gia Bách thì vẫn vô cùng ung dung, anh đứng dậy lễ phép thưa.
– Con vào phòng đưa ông ra sẽ nói luôn.
Bà Xuân Lan uống ngụm trà không đáp, Hoàng Gia Bách nhanh chóng đi về hướng phòng ông cụ, không mất nhiều thời gian liền đưa ông ra, ông cụ an vị trên ghế giọng khàn khàn.
– Có chuyện gì thế?
– Cháu nội của bố lại gây ra chuyện rồi ạ.
– Hả? Thế gây ra chuyện gì? Gia Bách à cháu lại làm gì khiến mẹ cháu buồn lòng?
Bà Xuân Lan liếc mắt, uống chút trà nhạt giọng.
– Anh mau nói đi.
Hoàng Gia Bách thong dong nắm lấy bàn tay Tường San ung dung đáp.
– Cháu làm con gái nhà người ta ễnh bụng rồi.
Bà Lan vì quá sốc mà phun luôn trà trong miệng ra ngoài vội vã quay đi ho sặc sụa, gương mặt đỏ bừng, người làm thấy thế hốt hoảng lật đật chạy đi lấy khăn giấy đưa tới.
– Bà chủ.
– Cảm ơn.
Bà Xuân Lan lau miệng xong xuôi thái độ gắt gỏng:
– Hoàng Gia Bách, con nói thế là sao hả? Con làm ai ễnh bụng, tại sao con có thể làm ra những chuyện xấu hổ, bại hoại như thế, một người còn chưa đủ với con?
So với thái độ cáu gắt trách móc của bà Xuân Lan thì ông nội Gia Bách vô cùng ung dung, ông nhàn rỗi tới mức chỉ ngồi thong thả thưởng trà!
– Con có nói là người thứ hai sao?
– Gì chứ? Con vừa bảo làm ai ễnh bụng? Bây giờ còn lật lọng?
– Là Tường San.
Bà Xuân Lan tức khắc đứng hình nhìn Tường San. Ơ hay chả phải chuyện con bé có thai Hoàng Gia Bách đã nói trước đó rồi hả? Sao bây giờ còn nhắc lại, còn làm vẻ phóng đại lên khiến bà hết hồn. Gia Bách vui vẻ cầm tờ giấy đặt lên bàn.
Bà Xuân Lan hầm hực:
– Không phải đã nói rồi hả?
– Thật ra lần trước là giả, còn bây giờ là thật ạ, Tường San đã mang thai giọt máu của nhà họ Hoàng!
– Hoàng Gia Bách, mấy chuyện quan trọng như này con dám đem ra đùa bỡn hả?
Bà Xuân Lan tức tối nhưng giọng nói vẫn không lớn, bà đè nén vì bố chồng vẫn còn ngồi đây, lúc này ông nội Hoàng Gia Bách chầm chậm đặt chén trà xuống bàn, giọng ông rôm rả, thái độ rất mong chờ, nhưng cũng không quên xoa dịu con dâu.
– Con đừng nóng nảy, dù gì cũng là con cháu nhà họ Hoàng! Gia Bách, mau đưa ta xem?
Hoàng Gia Bách chồm lên đưa tờ giấy đến cho ông cụ.
– Dạ đây ạ.
Ông cụ nhận lấy rất chăm chú đọc, Hoàng Gia Bách cưng chiều vuốt bụng cô nói tiếp.
– Hiện tại vẫn chưa thấy gì đâu ông, bác sĩ bảo phải đợi thêm một thời gian.
Ông cụ tít mắt cười hà há: – Niềm mong mỏi của ta, hai đứa làm tốt lắm.
Bà Xuân Lan lẫy người nhíu mày nhìn qua: – Ơ kìa bố, Gia Bách nó lừa chúng ta mà bố không giận hả?
Ông cụ làm mặt hài lòng đáp.
– Không giận! Đây là thành quả mà giận cái gì? Con đấy chuẩn bị lên chức bà nội rồi không nên gắt gỏng khó chịu với San San, nếu không đứa trẻ trong bụng con bé sẽ biết, về sau cũng không xem con là bà nội.
– Bố…
Bà Xuân Lan cứng họng không dám nói thêm gì! Bộ dạng dè dặt.
– Bà Sáu?
– Dạ ông gọi tôi?
– San San chính thức có mang rồi, bà cùng với những người khác chăm sóc con bé kỹ lưỡng một chút, thức ăn cũng thay hết thành thứ bổ dưỡng hiểu chưa?
Dì Sáu mỉm cười:
– Vâng ạ.
Xong xuôi dì Sáu nhanh chóng đi xuống nhà sau căn dặn người làm! Nhà họ Hoàng cuối cùng đã có con cháu nối giỏi rồi. Quả thật may mắn! Tường San thấy ông cụ chu đáo như vậy thì vô cùng biết ơn, cô thầm mỉm cười, nếu sau này con cô chào đời, được Hoàng Gia Bách chăm sóc thú thực cô rất an lòng, bởi vì gia đình anh gia giáo, tất tốt. Con cô được sống trong môi trường như vậy cô mãn nguyện lắm.
– San San?
Nghe tiếng ông cụ gọi Tường San giật mình.
– Dạ.
– Cháu cảm thấy trong người thế nào?
– Dạ… cháu vẫn ổn ạ.
– Ừm, nếu có muốn ăn thứ gì thì bảo bà Sáu làm cho nhé, từ giờ cháu còn phải chăm sóc thêm một sinh linh nhỏ trong người nên sẽ hơi cực cho cháu, muộn phiền gì cứ nói với ông.
– Vâng, cháu cảm ơn ông.
– Gia Bách, vợ cháu cũng có thai rồi, cháu phải tranh thủ thời gian lo lắng chăm sóc cho San San nghe chưa? Đừng để con bé tủi thân.
– Vâng cháu hiểu ạ.
– Thôi! Mau đưa San San đi nghỉ đi.
Dứt lời, ông cụ đứng dậy trên tay còn cầm theo giấy kiểm tra của Tường San vô thư phòng. Bà Xuân Lan cũng không hằn học gì nữa, bà cũng đứng dậy bước đi.
– Lên phòng thôi em.
Tường San gật đầu theo anh lên tầng hai!
Vừa lên phòng không hiểu sao bụng Tường San cồn cào, cô buồn nôn chạy nhanh vào toilet. Hoàng Gia Bách luống cuống không biết phải làm sao liền chạy ra khỏi phòng muốn nhờ người xem tình trạng cô thì vô tình chạm mặt bà Xuân Lan, bà bước ra từ hướng phòng thờ của bố, có lẽ là vừa lên thắp hương, trông thấy Hoàng Gia Bách hớt hải bà chau mày.
– Lại có chuyện gì thế?
– San nhà con lại nôn ạ.
– Xuống nhà bảo dì Sáu pha cốc sữa ấm đem lên đây đi.
Nói xong bà Xuân Lan bình thản bước vào phòng coi tình hình. Hoàng Gia Bách do dự một hồi cũng chạy xuống lầu! Bên trong Tường San vừa nôn xong dáng vẻ uể oải mệt mỏi chậm chạp đi ra, nhìn thấy mẹ Gia Bách khiến cô giật mình.
– Bác… bác…
– Nghe bảo cô lại nôn?
– Dạ bụng cháu hơi khó chịu một chút nên mới nôn ạ
Bà Xuân Lan bước tới gần, Tường San mím chặt môi rụt rè, lùi cũng không dám lùi đứng chết lặng tại chỗ.
– Có phải không hợp thức ăn gì không?
– Dạ cháu cũng không rõ.
– Mới giai đoạn đầu còn chưa ốm nghén, cô nhớ xem mình có ăn uống gì bậy bạ không?
Tường San khó khăn nuốt nước bọt, ngẫm nghĩ một hồi thì nhớ ra, chắc không phải lon nước ngọt đó đâu nhỉ? Cơ mà bình thường Tường San cũng rất ít khi động vào những loại thức uống đấy, không hiểu hôm nay bị sao tự nhiên lại thèm ai biết uống vào như thế này đâu?
Tường San nhi nhí giọng đáp.
– Dạ có ạ, cháu có uống nước ngọt!
Bà Xuân Lan thở dài chỉ khẽ lườm cô một cái rồi quở.
– Đã có thai rồi về sau cẩn thận một chút, phụ nữ có thai không phải cái gì cũng ăn, cũng uống được một số thứ không tốt cho bà bầu.
Tường San cúi gằm mặt xuống.
– Dạ vâng.
Lúc này Hoàng Gia Bách cũng mang sữa lên tới nhìn mẹ và Tường San nói chuyện kỳ thực anh cũng hơi lo lắng, vì mẹ vốn ghét Tường San anh sợ bà ức hϊếp cô thôi, thấy Hoàng Gia Bách như kiểu dò xét bà Xuân Lan hắng giọng.
– Tôi không ăn hϊếp vợ anh không cần nhìn bằng ánh mắt đó, con với chả cái.
Hoàng Gia Bách chột dạ phì cười.
– Đưa sữa cho vợ anh đi!
– Cô mau uống cho ấm bụng rồi nghỉ ngơi đi, cần cái gì thì gọi bà Sáu.
Dứt lời, bà Xuân Lan quay người rời đi. San San nhận ly sữa tự nhiên mỉm cười ấm lòng. Giờ phút này San San hiểu thật ra ngoài miệng bà thế thôi chứ cũng lo cho cô lắm.
– Uống đi em.
Tường San gật đầu, uống xong ly sữa ấm, hai mắt cũng nặng trĩu cô leo lên giường thϊếp đi hồi nào chả hay.
***
Từ hôm nói chuyện với ông nội xong thái độ của mẹ Hoàng Gia Bách cũng thay đổi, mặc dù bà chưa ưng thuận cơ mà cũng không gắt gỏng như trước khi ở cùng Tường San!
Tường San biết những thực đơn tốt cho bà bầu gần đây hầu như toàn mẹ Hoàng Gia Bách đề xuất bảo dì Khương và Dì Sáu nấu, buổi tối nào cũng dặn hai người pha sữa đưa lên cho cô.
Hôm nay cũng không ngoại lệ bà Xuân Lan vẫn lụi hụi dặn dì Sáu nấu ăn.
Phía ngoài Phương Nhan ghé thăm, vừa bước xuống xe đã hỏi ngay bà Xuân Lan.
– Dì Lan đâu?
– Dạ bà chủ đang ở bên trong dặn đi Sáu nấu ăn ạ.
– Nhà có khách?
– Dạ không ạ, là chuẩn bị thức ăn bồi bổ cho mợ San ạ, mợ San đang có thai.
Phương Nhan nghe xong thì nét mặt sa sầm, nghiến răng ken két, bàn tay siết chặt. Cô ta không hỏi thêm gì nên cô người làm cũng cúi chào rồi xoay lưng sải bước đi khỏi. Đợi người đi hẳn Phương Nhan liền lấy di động ra gọi cho ai đó.
– Alo chị nghe đây Nhan.
– Chị Linh em muốn mua thuốc phá thai!