Cô chạy vội lại bấm nhanh nút thang máy.
- Nút thang máy nó liệt là em đền đó Nhã Vy...( cô giật mình)
- Dạ...em...sợ trễ giờ làm!
- Ai cho em quyến rũ Tổng Giám Đốc???
- Em đâu có?
- Em ghê ghớm hơn anh nghĩ nha...
Mặc cậu ta nói cô cứ liên tục nhấn nút thang
máy...bỗng Khải Minh ở đâu sau lưng cô đưa tay bấm nút mũi tên đi xuống!
- Tại sao em lại bấm nút chuông báo động làm gì Vy Vy??? ( Anh nói)
- Em....( cô như muốn phát điên)
- Tổng giám đốc...anh đi công việc hả anh? ( Hoắc Chính Kỳ hỏi)
- Uhm....( lạnh lùng)
Anh đứng ngay sau lưng cô, cô cảm nhận chắc khoảng cách gần lắm lắm. Vì cô xấu hổ nên cắn răng chịu đựng...Anh đứng ngoài sau mà sao tim cô đập loạn xạ, híc... rõ ràng đã bên nhau, đã ân ái, đã làʍ t̠ìиɦ rồi nhưng cô vẫn còn cảm giác ngại ngùng xao xuyến mỗi khi bất ngờ đối diện người đàn ông đó...thang máy mở ra...3 người bước vào haha cái cảnh trong thang máy nó buồn cười lắm...cô nhanh chân bước vào cúi mặt xuống không dám nhìn ai, 2 tay gác lên thành thang máy cô đứng đối diện cô...trong thang máy im đến lạ kì chỉ nghe tiếng thở mạnh của anh...
Mừng quá cửa thang máy mở ra cô nhanh chân bước ra ngoài...đi lại quầy lễ tân cô cảm thấy cuộc đời cô được cứu vớt,giây phút vừa qua thật kì lạ...có chút gì đó hồi hộp nhưng thích cực...Anh đi ngang qua cô...mấy đứa nhân viên kia đứng nhìn chằm chằm vào anh như muốn hét lên..
- Tổng giám đốc kìa má ơi...tỉ năm mới thấy, đẹp trai quá đi
- Đẹp nhưng có vợ rồi...
- Nhưng không có con...
- Nghe nói sắp li hôn...
- Vậy mình vẫn còn cơ hội..
- Tới luôn đi.. hahaa
Mấy cô gái đó đứng nói lí nhí như đúng rồi, họ mà biết cô đang bên anh chắc là đào mộ cô luôn quá...Anh đi ra tuyệt nhiên không thèm nhìn cô coi như không quen biết cô, đi thẳng ra cửa chính ra lấy điện thoại gọi cho ai đó...cô ngẩn ngơ nhìn theo mà như mất hồn...ngay lúc này cái phong cách y như lần đầu cô gặp anh khi làm hợp đồng đẻ thuê ấy!
- Nè Nhã Vy...bớt mê trai đi, nhìn không ngớt vậy?(Chính Kỳ đập vào vai cô)
- Làm gì có anh?
- Em đừng mơ tưởng đến tổng giám đốc..cộng lông chân không biết em có đυ.ng vào được không mà thèm khát!
- Vậy hả anh?
- Anh thèm còn không được, nói chi em, bớt mơ mộng!Haha...
- Cộng lông chân không đυ.ng nhưng em đυ.ng cộng lông khác được không anh??? (cô quay sang nhìn vào mặt Hoắc Chính Kỳ... haha)
- Em nói gì??? em nói lông gì??? em???
( anh ta chỉ mặt cô)
- Lông mày....em nói giỡn mà, em uh em không động cộng lông chân mà em động vào cộng lông khác...Haha anh ta đứng bất động há hốc miệng chỉ tay theo cô, chắc vẫn còn ám ảnh cái cảnh lúc nãy... Khải Minh lái xe rời đi mà cô thấy hụt hẫng ngóng trông mãi, nhưng cô thấy vui vì anh là chủ ở đây...haha vậy là từ nay cô có thể ngắm anh rồi...cô sẽ chăm chỉ đi làm...thì ra đây là lý do ban đầu Chính Kỳ đuổi cô rồi ngay hôm sau gọi cô làm lại, chắc chắn là anh nhúng tay vào nè! cô cười 1 mình cứ lấy khăn chà lau cái bàn muốn mòn...
- Sạch rồi, mòn bàn, trừ lương! (Hoắc Chính Kỳ la lên)
Chưa bao giờ thấy trời đẹp như vậy, yêu đời, yêu người và yêu việc cô chạy đôn chạy đáo khắp quán..hôm đó cô làm cả ngày tối 7h cô được về,ngoài trời mưa to...chạy 1 đoạn từ xe bus vào nhà cô ướt hết như chuột lột vì mưa quá to...cô chỉ mong về đến nhà thôi. Nhưng có điều này cô cũng lấy làm lạ nha.cô cứ nghĩ ban ngày sẽ nhắn tin gọi đt hỏi thăm nhưng không...không bao giờ anh nhắn hay gọi hỏi thăm cô, trừ khi có việc cần lắm mới nhắn...vậy những lúc ở nhà hàng anh đi đâu làm gì???cô thắc mắc...Bước chân vào nhà cô giật mình nhìn Lý Bội Trân cô ta ăn mặt còn nóng hơn cái lạnh đang bao quanh tấm thân cô...liếc nhìn chị giúp việc chị hất mặt sang Bội Trân.cô cảm nhận đc là chị giúp việc chắc chắn thương cô hơn cô ta..cô đi lại gần Lý Bội Trân cô nhìn nó..
- Mày??? Ăn mặc kì vậy??? ( cô đứng trước mặt cô ta)
- Sao??? Có gì kì? Thân thể tao thì tao mặc gì kệ tao? Liên quan?
Cô ta kiếm đâu ra cái váy ngủ rất sεメy...kiếm
đâu cái váy đỏ chéo ngực lộ hết ra, ngực thì lép nhưng thích khoe hàng...cô dần hiểu ý nó cố tình ăn mặc sεメy tắm rửa sạch sẽ ngồi trước phòng khách run đùi...cô cười nhạt...
- Mày chắc tốn nhiều tiền lắm à Bội Trân, đồ đẹp đó! Bạn trai mày thích lắm á! ( cô tỏ ra thân thiết với nó chứ thật ra là rất ghét)
- Chia tay rồi!
- Chia tay???
- Tao chung tình với Khải Minh thôi..
- Haha...mày trở mặt còn nhanh hơn trở bàn
tay...tội nghiệp thằng bạn trai mày..nuôi mày hơn 1 năm qua...ác quá vậy Bội Trân...
Đôi lúc cô cũng thấy mủi lòng khi nhìn thấy Bội Trân,cô vẫn chưa tin đc những gì đang xảy ra.cô xuất thân nhà quê thật, hiền lành thật trước khi gặp biến cố cuộc đời..cô nhìn đời toàn màu hồng, có con bạn tri kỉ lo lắng cho cô chẳng khác nào 1người chị gái,cô sock khi cô ta quay lưng đối xử với cô như thế...
Vậy nên cô yếu đuối để làm gì? Khóc cho ai xem, người ta nói người đổi thay khi đời thay đổi.cô như bây giờ là do cô ta thay đổi chính con người cô...nếu cô ra đi thì mọi việc có lẽ quá nhẹ nhàng rồi...ra đi là nhục vậy thì cô phải chiến đấu đến cùng với nó huống hồ cô đã yêu anh hơn cả bản thân mình???
Cô đứng nhìn cô ta mà chỉ biết cười nhạt
nhẽo...cô lạnh run người...bàn chân vẫn còn ướt nhem,cô muốn khóc vì sự đau đớn của tình bạn,sao cô nặng tình nghĩa quá vậy, chỉ là bạn bè sao cô cứ nặng lòng mãi vậy...tim cô đau:
- Nhã Vy,em tắm đi, ướt nhem hết rồi...đừng đứng đây nữa...
- ....( em im lặng nhìn cô ta)
- Nhã Vy à...nghe chị đi...giờ không phải là lúc em khóc đâu...
- Em...biết...rồi!
Nếu trước kia thay vì cô ta luôn lo lắng cho cô thì bây giờ cô ngồi trơ mặt ra đó..cô quay đi bước chân nặng nề vào phòng...cởi đồ tắm mà cô khóc to...cứ tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người...góc khuất của cô thì vẫn là con tim nhỏ bé mỏng manh thôi....
......