Chương 49

Lệ Sa không tin, cô rời đi hai năm, sau đó lại đem theo một người đàn ông cùng trở về, bây giờ nói đứa bé là con cô. Có Chúa mới tin những gì cô nói

Lệ Sa nhếch môi, cảm thấy người phía dưới thân mình chỉ toàn là lừa dối. Nói đi là lập tức rời đi, lời hứa cũng xem nhẹ như không. Em nói xem, tôi có nên tha thứ cho em không?

Lệ Sa kéo tay cô ra khỏi má mình, ép chặt xuống giường, ánh mắt hằn lên những tia tức giận, gân máu đỏ âu, Lệ Sa thở hồng hộc cắm sâu vật to lớn vào tiểu huyệt của Trân Ni.

“Lệ Sa… đừng đút vào nữa….”

“Bên dưới… đau quá….”

Cô cảm giác bên dưới mình dòng nước ấm nóng liên tục rỉ ra, đau rát như thể sắp phá tung huyệt động. Mặt Trân Ni chuyển từ ửng hồng sang tái đi, mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra, môi bị cô cắn đến mức sưng đỏ, chảy cả máu, tay Trân Ni yếu ớt bấu vào drap giường, người run rẩy.

“Lệ… Sa… em chết mất…”

Trân Ni lí nhí, mắt không thể mở lên nổi. Cô mệt quá, chẳng còn hơi sức để chống chịu lại cơn thịnh nộ của Lệ Sa. Trân Ni thở những hơi yếu ớt rồi từ từ ngất đi.

Lệ Sa nhíu chặt mày, nhìn thân thể bất động của cô dưới thân mình, động tác cũng dừng hẳn.

“Trân Ni…” – Lệ Sa vỗ tay vào má cô

“Trân Ni… em sao thế?”

Lệ Sa hoảng sợ, lay nhẹ thân cô, ngước nhìn phía dưới hạ thân cô máu đã chảy thấm ướt một mảng giường, Lệ Sa sợ hãi rút vật to lớn ra, máu cũng hoà cùng bạch dịch tuôn theo khi vật to lớn rút ra.

Lệ Sa hốt hoảng, vội vã tháo vật to lớn quăng xuống sàn nhà, với tay lấy áo khoác ngủ khoác vào người cô. Trân Ni run rẩy trong lòng Lệ Sa, mặt đã dần trắng bệch đi, môi tái nhợt đánh lập cập vào nhau, cơ thể cô đang nhức, bên dưới liên tục rỉ máu.

“Gọi cứu thương, NHANH LÊN”

Lệ Sa hét lên, tay bế Trân Ni chạy ra ngoài, dọc theo hành lang. Thư ký Triệu cũng hoảng sợ, thấy áo khoác trắng đã thấm một ít máu, tay run run. Lệ Sa chạy nhanh xuống lầu, tiếng xe cứu thương ở bên ngoài cửa đã vang lên inh ỏi. Mọi ánh mắt đều hướng về Lệ Sa, mang theo một sự tò mò, rồi xì xầm xung quanh cô.

Tiếng băng ca kêu lên lộc cộc, Lệ Sa chạy theo bên cạnh nắm lấy tay cô

“Trân Ni… tỉnh lại đi… tôi xin lỗi”

Bác sĩ trưởng ngăn cô lại, đẩy băng ca vào phòng cấp cứu. Tiếng cửa đóng sầm, Lệ Sa lo lắng nhìn vào bên trong các bác sĩ đang hồi sức cho cô, nhìn dòng điện tâm đồ đang chạy yếu ớt trên màn hình. Lệ Sa bấu chặt tay đập đập vào cửa kính.

Sở Lâm nghe tin Trân Ni cấp cứu liền cùng bé con chạy nhanh vào bệnh viện, từ xa đã thấy Lệ Sa đứng ở cửa phòng cấp cứu. Sở Lâm mặt biến sắc, Lệ Sa nghe tiếng bước chân thì xoay lại, nhìn Sở Lâm đang nắm tay bé con, làm lòng Lệ Sa càng thêm đau.

“Lạp Tổng… Trân Ni bị sao thế? Cô đã làm gì em ấy?” – Sở Lâm không giữ được bình tĩnh, hơi lớn giọng

Bé con nhìn Sở Lâm tức giận với người trước mặt mình, cảm thấy người đối diện có vẻ là người xấu liền lùi lại tránh xa cô, bé con núp phía sau Sở Lâm.

“Papa… mama sẽ không sao chứ?” – Bé con nắm lấy quần Sở Lâm lắc lắc

“Tĩnh Anh… mama sẽ không sao”

Sở Lâm thấy bé con sắp mếu, liền ôm lấy con bé. Lệ Sa nhìn tình cảnh trước mắt mình, đứa bé gọi Sở Lâm là papa, vậy mà Trân Ni nói với cô, đứa bé là con cô, là con của cô và Trân Ni. Toàn là giả dối, hiện tại hận không thể đem Trân Ni ra mà bóp chết, tại sao lại đùa giỡn với tình cảm của cô như thế chứ? Mặc dù cô lạnh lùng, nhưng tim cô không phải được làm từ sắt đá, vẫn biết đau, vẫn rỉ máu. Lệ Sa bấu chặt tay, cúi gầm mặt xoay người bước đi. Sở Lâm xoay mặt, nhìn bóng dáng Lệ Sa lặng lẽ rời đi.

“Papa.. người đó là ai? Có phải người đó là người xấu không?” – Bé con nắm lấy tay Sở Lâm, ngước mặt hỏi anh

“Không… người đó là người rất quan trọng với mama và cả Tĩnh Anh nữa” – Sở Lâm bế bé con lên, cười gượng nói

“Nhưng lúc nãy con thấy papa tức giận với người đó… papa chưa bao giờ tức giận như vậy”

“Là papa lo lắng cho mama thôi…” – Sở Lâm xoa xoa đầu bé con, bé con gật đầu ngoan ngoãn dựa vào vai anh

“Papa… mama sao lâu trở ra thế ạ?”

“Tĩnh Anh ráng đợi một chút nữa nha…”

30 phút trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở. Bác sĩ trưởng tiến đến Sở Lâm, nhíu mày

“Anh là người nhà của bệnh nhân?” – Bác sĩ trưởng thấy lạ vì người đưa cô đến là người khác giờ lại là người khác.

Sở Lâm gật đầu.

“Bệnh nhân bị tổn thương vùиɠ ҡíи, âm đạ* bị băng huyết. Sau này rất khó có con…. nếu có quan hệ thì quan hệ nhẹ nhàng, vì hiện tại âm đạ* đã rất yếu, mạnh bạo dễ dẫn đến vô sinh”

Sở Lâm nghe từng lời bác sĩ nói như đánh mạnh vào tai anh. Nhìn các y tá đẩy băng ca của cô ra khỏi phòng cấp cứu, cơ thể nhỏ bé đầy các vết thương, môi cũng bị toét vẫn còn đọng máu bên khoé.

“Mamaa….” – Bé con với tay, nhìn băng ca đẩy đi