Chương 47

Không gian trong xe im lặng đến ngột ngạt, bé con đã mệt nên ngủ say trong lòng Sở Lâm.

“Trân Ni… ngày mai em đến Lạp Thị kí hợp đồng đi”

“Em không sao…” – Trân Ni biết ý định của Sở Lâm kêu cô đến Lạp Thị vì lý do gì.

“Em nên nói rõ cho Lệ Sa biết mọi chuyện. Đừng để hai năm trôi qua vô nghĩa….”

Trân Ni xoay mặt nhìn Sở Lâm, rồi lại nhìn bé con giống Lệ Sa như đúc. Sở Lâm nói đúng, cô không phải vì Lệ Sa mới rời đi, vì Lệ Sa mà quay trở lại sao? Cả bé con, bé con cũng cần biết papa ruột của nó là ai. Hai năm, lời giải thích cho hai năm qua, cô nên trực tiếp nói với Lệ Sa.

Chiếc xe dừng trước sảnh công ty LS. Trân Ni hít một hơi sâu, tự tin sải bước vào sảnh công ty. Trân Ni từ lúc ở sảnh thì thư ký đã thông báo cho Lệ Sa, chỉ có điều là Lệ Sa không biết được, người đến là cô. Tiểu Mi ngồi trước phòng Lệ Sa, thấy Trân Ni đi vào, tay cầm theo tập hợp đồng, dáng vẻ tự tin, Trân Ni nhoẻn miệng cười, đứng trước mặt Tiểu Mi đang trố mắt nhìn cô.

“Thư ký Trương?” – Trân Ni nhìn bảng tên của Tiêu Mi

“Rất vui được gặp lại cô” – Trân Ni nhoẻn miệng cười khiến Tiểu Mi run rẩy, Trân Ni đứng trước mặt cô thật sự rất khác với Trân Ni tự ti năm nào.

“Tôi có hẹn với Lạp Tổng”

Tiểu Mi nuốt khan, vẫn đứng im bất động. Trân Ni nhíu mày, không thể kiên nhẫn liền xoay người mở cửa phòng Lệ Sa. Lệ Sa đang ngồi xem hồ sơ, thấy cửa phòng chợt mở liền ngước mặt nhìn. Người con gái đứng trước mặt cô, làm tim cô hẫng đi một nhịp, Lệ Sa mím môi, chân mày nhíu chặt lại với nhau, không tin được Trân Ni đang đứng trước mặt cô.

“Lạp Tổng, xin lỗi. Cô ta tự ý mở cửa vào” – Tiểu Mi cúi đầu nói với Lệ Sa

“Tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi”

Tiểu Mi cứ đứng im không muốn rời đi, cảm nhận Trân Ni đến đây sẽ đem Lệ Sa đi mất. Lệ Sa thấy Tiểu Mi không có ý định rời đi thì lên tiếng

“Thư ký Trương, cô ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với cô Kim một chút”

Tiểu Mi nghe giọng Lệ Sa trầm trầm, biết là Lệ Sa bắt đầu khó chịu, Tiểu Mi không muốn cô phải tức giận, cúi đầu rồi rời đi. Lệ Sa hướng tay về phía ghế mời Trân Ni, Trân Ni từ nãy giờ đứng một bên, thấy Lệ Sa mời thì nhoẻn miệng cười ngồi đối diện cô. Lệ Sa đưa ánh mắt quan sát Trân Ni, Trân Ni đang ngồi trước mặt cô, thật sự trưởng thành rồi, không còn dáng vẻ sợ sệt, tự ti nữa.

“Lạp Tổng, rất vui được gặp lại chị”

“Không ngờ là cô Kim đã thay đổi nhiều như vậy”

Lệ Sa rót trà vào tách Trân Ni, Trân Ni nhíu mày không thấy chiếc nhẫn đôi của cả hai trên tay Lệ Sa. Trân Ni nhếch môi, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình.

“Tôi không biết là cô Kim làm việc cho Sở Thị đấy…. hôm qua tôi có thấy gia đình cô ở bữa tiệc, thật sự rất hạnh phúc” – Lệ Sa nói giọng châm biếm, ngước mặt nhìn biểu tình của Trân Ni. Giọng điệu của cô như kiểu Trân Ni tìm đến cô vì tiền, thì tìm đến Sở Thị cũng là vì tiền. Nói chung ra đều là chữ tiền.

“Vậy sao? Lạp Tổng không phải là người sắp có gia đình rồi sao?” – Trân Ni cười khẩy, ánh mắt không sợ hãi nhìn thẳng cô

“Cô Kim chỉ mới rời đi 2 năm mà phong thái và lời nói sắc bén hơn rồi” – Lệ Sa nhoẻn môi cười, cố gắng kìm nén sự tức giận đang dần trỗi dậy trong cô

“Cám ơn Lạp Tổng quá khen” – Trân Ni đưa tách trà lên môi, lưỡi lướt qua vành tách, ánh mắt liếc nhìn Lệ Sa câu dẫn.

Lệ Sa cong môi, máu nóng trong người đã bắt đầu chạy khắp người, Lệ Sa ngồi thẳng dậy, chống tay nhìn Trân Ni.

“Lạp Tổng…” – Trân Ni đưa tập hợp đồng đến trước mặt Lệ Sa

Lệ Sa đọc bản hợp đồng, tay kí vào ô mà Trân Ni chỉ. Trân Ni lật từng tờ giấy, ngón tay nhỏ nhắn cứ xoay tròn trên mặt giấy, Lệ Sa thừa biết là Trân Ni cố ý câu dẫn cô.

“Cám ơn Lạp tổng” – Trân Ni nhận lại bản hợp đồng từ tay Lệ Sa, cố ý chạm tay mình lướt lên tay Lệ Sa

“Lạp Tổng vừa mua bàn bi-a sao? Chị có muốn đánh một ván không?” – Trân Ni xoay mặt về hướng bàn bi-a rồi xoay lại nhìn Lệ Sa

Lệ Sa đứng dậy, đi đến bàn bi-a cầm lấy cây cơ, cởi hai nút áo trên áo mình, xoắn hai tay áo lên cao, dựa vào thành bàn.

“Cược gì đây?”

Trân Ni đứng dậy, cởi lấy áo khoác vest, búi tóc lên cao lộ cần cổ trắng ngần, tháo hai nút áo đi lại gần cô.

“Nếu Lạp Tổng thắng…. tùy ý chị”

“Nếu tôi thắng…. Lạp Tổng nghe tôi giải thích”

Lệ Sa nhìn Trân Ni lướt qua mình, tay cầm lấy cây cơ.

“Lạp Tổng, xin thất lễ” – Trân Ni vừa dứt câu, tay cầm cây cơ thúc mạnh vào viên bi khiến nó nảy lên rồi đυ.ng vào các viên bi khác.

Nhìn những viên bi lăn trên mặt bàn, Lệ Sa tay siết chặt lấy cây cơ. Trân Ni nhìn biểu tình kìm nén trên gương mặt Lệ Sa, cố ý cúi thấp người, để lộ hai khoảng vun tròn đang lấp ló trong áo sơ mi. Trân Ni chợt thở mạnh, cắn lấy môi nhìn Lệ Sa, tay vuốt lên xuống cây cơ, những ngón tay thanh tao vuốt ve mơn trớn lên thân cơ như đang gợi nhớ cảm giác vật to lớn trong tay mình.